Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 227: Mộng xà

Khi còn trên đường về, Thẩm Thạch đã nghĩ tới lúc gặp mặt, trong lòng cũng có chút phiền não, làm thế nào để giải thích việc mình đi cả một đêm không về. Đương nhiên cũng có thể kể chi tiết tình hình nhưng kể tới lão Long cùng Cự Nhân không đầu thì sẽ liên quan đến bí mật kinh khiếp của Giới Thần, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chính Thẩm Thạch cũng không cách nào tin được.

Ai sẽ tin nổi việc trong Tuyết Long sơn mạch lại có một Cự Nhân đầu chạm Thương Khung chân đạp Đại Địa cơ chứ, nếu đã có quái vật cỡ này thì đáng lẽ ra ở đâu cũng có thể chứng kiến nó cả, thế nhưng vì sao mà tới bây giờ cũng chưa có ai nhìn thấy? Thẩm Thạch đã nghĩ tới việc này nhưng chính hắn cũng không biết bình thường Cự Nhân kia ẩn núp ở đâu, có lẽ là ở vực sâu vạn trượng trong Tuyết Long Sơn nơi mà nhân tộc đến tận bây giờ cũng chưa từng thăm dò được sao?

Chỉ là những lời này có vẻ giống như là đang nói dối, rất khó khiến người khác tin tưởng, hơn nữa còn có một chuyện quan trọng hơn chính là sau khi nói chuyện đêm qua sẽ làm lộ ra thân phận của Tiểu Hắc. Tuy rằng đến tận bây giờ Thẩm Thạch cũng không rõ vì sao mấy lão đại của Long Tộc coi trọng con heo ngu này nhưng hiển nhiên trên người Tiểu Hắc có huyết mạch của Long Tộc, hơn nữa sau này còn có ý định đi Long giới, chỉ là dựa vào thực lực của Tiểu Hắc bây giờ, nếu việc này lan truyền ra thì sẽ rước lấy vô số phiền toái, bất luận là hắn hay Tiểu Hắc sẽ gặp phải nguy hiểm trùng trùng.

Tuy rằng có nhiều điều cố kỵ như vậy nhưng muốn giấu cũng không dễ dàng gì, dù sao một đêm không về cũng phải có lý do thoái thác mới đúng. Thẩm Thạch đối mặt với chuyện như vậy cũng có chút đau đầu nhưng khi hắn trở lại sơn động, nghe được câu nói của Tôn Hữu lập tức hiểu được điều gì đó, ngạc nhiên nhìn y một cái rồi nhìn xung quanh.

Ngoại trừ Tôn Hữu những người khác cũng bị hắn đánh thức, lúc này đang chậm rãi ngồi dậy, trên mặt ai cũng có vẻ thỏa mãn, xem ra là đều có được một giấc ngủ thoải mái. Chẳng qua nhìn bộ dạng của họ, trong lòng Thẩm Thạch phát lạnh.

Tôn Hữu vẫn còn tiếp tục lải nhải với hắn thoạt nhìn có vẻ muốn đứng dậy muốn “trực đêm” thay Thẩm Thạch, hắn vô thức kéo y lại, còn chưa mở miệng thì sau lưng truyền tới một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Chung Thanh Trúc cũng đã tỉnh lại nói:

“Trời đã sáng, ngươi “trực đêm” làm cái gì nữa?”

Mấy người trong sơn động đều giật mình, vội vã nhìn về phía cửa động, quả nhiên chỉ thấy bên ngoài cửa động, tuy có gió tuyết gào thét nhưng vẫn có những tia sáng chiếu xuống, quả thực là đã tới hừng đông.

Một đêm, đã trôi qua.

※※※

Tôn Hữu ngẩn ra một chút rồi nhếch miệng nở nụ cười, vỗ mạnh vài cái lên bả vai Thẩm Thạch cười nói: “Thạch Đầu, ngươi quả là người tốt, thấy chúng ta ngủ say thì cũng không nỡ bảo chúng ta tới đổi ca”


Bên cạnh đám người Vĩnh Nghiệp, Cam Trạch cũng nở nụ cười, ngược lại trên mặt Chung Thanh Lộ hiện lên vài phần ân cần, thấp giọng oán trách Thẩm Thạch: “Một mình ngươi cố gắng làm gì, mọi người thay nhau trực đêm một hai canh giờ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi đâu.”

Thẩm Thạch trầm mặc tựa hồ muốn nói lại thôi sau đó giống như là nhớ tới việc gì, ánh mắt của hắn chớp động rồi quay đầu nhìn qua Chung Thanh Trúc đang đứng ở một góc tách biệt với mọi người. Tối hôm qua ngoại trừ hắn chỉ có Chung Thanh Trúc là người duy nhất thanh tỉnh, bọn Tôn Hữu không biết hắn đã đi cả đêm nhưng Chung Thanh Trúc không thể nào không biết, thậm chí nàng có lẽ cũng thấy cả Cự Nhân không đầu và lão Long nằm trên vai Cự Nhân.

Nhưng mà ngoài dự đoán là Chung Thanh Trúc tựa hồ như cũng mới tỉnh lại trong giấc ngủ, dựa vào tường sơn động, lấy tay khẽ vuốt mái tóc của mình rồi nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, ngưng lại trong chốc lát rồi nở nụ cười nói: “Tối qua ta nằm mơ, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, cho nên cũng không giúp đỡ được gì”

Thẩm Thạch đứng như trời trồng, nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ dừng ánh mắt nhìn nàng còn bên cạnh hắn Tôn Hữu cũng “hắc” lên một tiếng, cười nói: “Thật trùng hợp, tối qua ta cũng ngủ mơ, bất quá là một giấc mộng đẹp, ở trong mộng ta thấy minh đã tu luyện đến Nguyên Đan Cảnh, ngươi thấy có lợi hại không, ha ha ha…”

Tất cả mọi người đều phì cười, Chung Thanh Lộ còn mắng y một câu, trong tiếng cười nói vui vẻ có thể thấy mọi người đều ngủ rất sâu, hơn nữa đều có một giấc mơ đẹp, khiến cho tâm tình của họ không tệ. Đương khi nói chuyện, Tôn Hữu đã đi tới gần rồi cười nói với Chung Thanh Trúc đang sửa sang xiêm y: “Thanh Trúc ngươi cũng nằm mơ, chẳng lẽ cũng mơ tới chuyện tốt lành sao?”

Thần sắc Chung Thanh Trúc không cao hứng như y, chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Không, ta... Ta mơ thấy ác mộng”

Nói xong nàng xoay người tỏ vẻ không muốn nói chuyện rồi đi tới cửa động nhìn ra bên ngoài.

Tổn Hữu bị một phen bẽ mặt, ngẩn ra một chút, trên mặt cũng có vẻ ngượng ngùng, sau đó nhún vai, quay người đi về phía sau, tiếp tục cao hứng hàn huyên với người khác, tiện tay còn vỗ vỗ vai Thẩm Thạch cười nói: “Không sao, ngươi đã vất vả rồi nên nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ thay ngươi trực đêm”

Cam Trạch ở cạnh cũng cười nói: “Đúng thế, tối qua Thẩm Thạch đã vất vả rồi”

Thẩm Thạch đảo mắt qua khuôn mặt mấy người, một lát sau khẽ gật đầu nói: “Ừ, thật ra ta… cũng không thấy mệt mỏi”.


※※※

Mọi người đã tỉnh lại, nghỉ ngơi một chút trong sơn động, sửa sang lại xiêm y xong rồi bắt đầu tiếp tục lộ trình. Tựa hồ chịu ảnh hưởng của vận xui quái dị hôm qua, hôm nay Vĩnh Nghiệp vẫn tiếp tục dẫn đường nhưng trên đường đi nói ít hơn hẳn, nhiều nhất là chỉ nói cho mọi người phương hướng và đường nhỏ, ngoài ra hầu như không nói thêm bất cứ thứ gì. Đặc biệt là những khu vực sơn mạch có khả năng gặp yêu thú thì Vĩnh Nghiệp càng không đề cập tới.

Mấy người Lăng Tiêu Tông cũng không phải kẻ chậm hiểu, rất nhanh chóng đã cảm thấy dị tượng của hòa thượng Vĩnh Nghiệp, quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều có một chút buồn cười. Tôn Hữu còn lui về sau một bước kề vai sát cánh với Thẩm Thạch, sau đó nói khẽ với hắn:

“Vị sư huynh Trấn Long Điện này không phải sợ mình vừa mở miệng là có một đống yêu thú nhào đến chứ?”

Thẩm Thạch nghĩ thầm dựa vào bộ dạng của Vĩnh Nghiệp thì chỉ sợ là như vậy, bất quá lời này có chút bất kính với Trấn Long Điện, lập tức cố nén ý cười, liếc mắt nhìn gia hỏa lỗ mãng này cười nói: “Đừng nói lung tung”

Tôn Hữu im lặng cười như điên, lắc đầu đi thẳng về phía trước.

Thẩm Thạch vỗ vỗ bông tuyết trên vai, chợt thấy chỉ thấy đằng sau mình chì còn có Chung Thanh Trúc, liền dừng bước chờ nàng một chút, đợi nàng tới gần, Thẩm Thạch nhìn nàng một cái rồi hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Chung Thanh Trúc lắc đầu nói: “Không sao.”

“Ừ” Thẩm Thạch gật đầu một át sau bỗng mở miệng hỏi: “Tối hôm qua, à, vì sao…”

Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Chung Thanh Trúc đã cắt lời hắn đôi mắt sáng nhìn vào mắt Thẩm Thạch chẳng hiểu vì sao Thẩm Thạch cảm thấy trong mắt nàng có một chút sợ hãi và khẩn trương, chỉ nghe nàng thấp giọng nói:

“Thạch Đầu, ta … ta nằm mơ thấy một con rắn…”
================
Sáng ra mở mắt vui tươi
Thạch Đầu dấu chuyện vui cười mà đi
Thanh Trúc như có chuyện gì
Mộng Xà tâm sự chau mi mở lời