Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 155: Xin chào, ma tiên sinh

Edit: Xiaoxi Gua

Những lời nói của cậu ta, một chữ Giản Thi cũng không muốn nghe.

Cô ấy chuyển bước nhanh trở về phòng, trước khi Giang Minh Kiệt khập khiễng bước theo đã đóng cửa khóa lại.

Tựa người vào trên cửa, cô cảm giác vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn nở một nụ cười đối với không khí trước mặt.

“Chu tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, bước qua thu dọn bát đũa đâu vào đấy, đến toilet rửa mặt, sau đó đổi áo ngủ nằm trên giường.

Trước khi tắt đèn, cô cười tủm tỉm nhìn gối bỏ trống ở bên cạnh nhỏ
giọng nói ngủ ngon, sau đó nhích lại gần bên đó, nhắm mắt lại.

….

“Vừa rồi người bị đánh kia…. tại sao anh cảm giác nhìn hơi quen?” Về
đến phòng, Lâm Như Uyên bất tri bất giác nhớ tới việc này, hỏi Mộc Ân,
“Sao em lại chọc vào người đó? Có quen biết sao?”

“Không biết, em đi ra ngoài vừa vặn đụng vào, anh ta liền đùa bỡn
em.” Mộc Ân không nói chuyện Giang Minh Kiệt chính là em trai của Giang
Minh Tu.

Giang Minh Kiệt khác với Giang Minh Tu, sở thích bình thường chính là chọc ghẹo nữ tinh, ba địa điểm hay đến chính là KTV, phòng bao, khách
sạn, cuộc sống về đêm vô cùng phong phú, cuộc sống ban ngày chỉ là ngủ
trên giường mà thôi.

Cho nên mặc dù Lâm Như Uyên quen biết Giang Minh Tu, nhưng không quen biết Nhị thiếu này của Giang gia.

Vậy cũng không cần thiết nói ra, miễn cho anh trai hoài nghi việc này có liên quan gì đến Giang Minh Tu, lại kéo ra nhiều phiền phức không
cần thiết.

“À anh nhớ ra rồi!” Lâm Như Uyên đột nhiên nói: “Tại sao lại nhìn
quen như vậy, lúc trước cậu ta đến tìm Giản Thi, còn mập mờ với một bạn
diễn của bọn anh, hình như tên Kiệt gì đó, một thằng nhóc đáng ghét…”

Giang Minh Kiệt không rõ ràng với những người con gái khác, Mộc Ân cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng tìm Giản Thi?

Cô nhớ tới quả thật lúc mình ra cửa đụng vào Giang Minh Kiệt, lúc đầu tưởng rằng trùng hợp, bây giờ xem ra, có lẽ ngay từ đầu Giang Minh Kiệt chính là đi về chỗ Giản Thi.

Vậy mình và anh trai đi như vậy, Giản Thi có thể bị nguy hiểm hay không?

Nghĩ đến mấy quyền mấy cước kia của anh trai, Mộc Ân lại yên tâm.

Nói thế nào thì anh trai cũng luyện Taekwondo từ nhỏ đến lớn, sức
chiến đấu bây giờ của Giang Minh Kiệt đoán chừng cũng không có gì đặc
biệt, huống chi bị thương nặng như vậy, cậu ta cũng không có khả năng
còn có tâm tư thế nào.




Ở Đào Hoa Trang ba ngày liên tiếp, Mộc Ân cảm giác cuộc sống hàng
ngày của mình tự như con Husky anh trai từng nuôi, ăn no thì ngủ, ngủ
xong lại ăn.

Cuộc sống về đêm là gửi tin nhắn thoại cho Lục Phong Miên — tín hiệu chỗ của anh không phải tốt, không nhận được video.

Không đến một tiếng đồng hồ, mà Mộc Ân cảm giác thời gian chưa bao giờ quý báu đến vậy.

Mặt khác, ba ngày ở phim trường, ăn cơm hay tản bộ, Mộc Ân đều sẽ nhìn thấy ma nam đi bên cạnh Giản Thi.

Cũng không biết anh ta đi theo Giản Thi như vậy đã bao lâu.

Trần Uyển Di từng nói, ma quỷ, mặc dù không phải giống người có âm
khí nặng như cô, nhưng cũng không thích hợp ở mãi bên cạnh con người.

Đặc biệt lúc ốm đau, dương khí bị suy yếu đi, cũng dễ dàng bị chứng bệnh quấn thân.

Mộc Ân nhìn sắc mặt tái nhợt của Giản Thi, bộ dáng luôn luôn không có tinh thần gì, quyết định cùng nói chuyện với ma nam.

Hôm nay Giản Thi sẽ bị treo trên dây thừng quay phim, ma nam đứng
dưới cây đào thưởng thức như trước đây, Mộc Ân thấy hai bên không người
nên đi qua.

“Xin chào.” Cô nói khẽ, sợ người khác đi ngang qua sẽ nghe được, cũng sợ hù đến ma nam đó.

Nhưng mà ma nam cũng không có đáp lại, anh ta vẫn nhìn chằm chằm Giản Thi, thậm chí không có phát hiện bản thân đang được người khác bắt
chuyện.

“Xin chào, ma tiên sinh.” Mộc Ân nói: “Có thể dành cho tôi ít thời gian không? Tôi có lời muốn nói.”

“…” Lúc này ma nam mới kinh ngạc quay đầu: “Cô nhìn thấy tôi?”

“Ừm.” Mộc Ân gật gật đầu: “Tôi có đôi mắt âm dương.”

“…” Ma nam lộ ra mấy phần kinh ngạc, hiển nhiên rất bất ngờ về việc này.

Nhưng nhìn ra được khi còn sống anh ta là người tử tế, kiến thức rộng rãi, sau khi hơi chần chờ liền chấp nhận điều này, cười và tự giới
thiệu: “Tôi tên là Chu Mạc Viễn, xin chào Lâm tiểu thư.”

“Xin chào Chu tiên sinh.” Mộc Ân gật đầu ra hiệu, vì để tránh bị nhập vào người, không có tiếp tục nhích lại gần, đứng cách Chu Mạc Viễn một
khoảng cách, nói: “Tôi tới là muốn nói chuyện cùng Chu tiên sinh.”

“Mấy ngày nay ở chỗ này, luôn nhìn thấy anh đi theo chị Thi Thi, tôi
biết Chu tiên sinh không có ý muốn thương tổn chị ấy, nhưng anh có nghĩ
tới không, âm khí của ma sẽ ảnh hưởng đến con người, loại ảnh hưởng này
một hai tháng chắc không sao, nhưng thời gian càng lâu… “

“Tôi biết.” Biểu cảm của Chu Mạc Viễn có chút buồn rầu: “Tôi từng
nghĩ tôi cứ mãi ở bên cạnh cô ấy có thể sẽ có ảnh hưởng tới cô ấy, tôi
cũng thử rời đi, nhưng là không biết tại sao, mỗi lần đi không được bao

xa liền sẽ trở về.”

“…” Mộc Ân.

Đây cũng là bởi vì chấp niệm của Chu Mạc Viễn chính là Giản Thi.

Người ta không thể rời khỏi nơi có chấp niệm của bản thân, tựa như
Trần Uyển Di nếu như không mượn giấy nâng đỡ thân thể, cũng chỉ có thể
mãi mãi ở lại biệt thự đó thôi.

Cô nghĩ nghĩ hỏi: “Chu tiên sinh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?”

Mi tâm Chu Mạc Viễn cau lại, chăm chú suy nghĩ một lát, mắt đầy ôn
nhu nhìn về Giản Thi một thân cổ trang: “Tôi hi vọng cô ấy có thể hạnh
phúc.”

Nguyện vọng này, thật đúng là tương đối không rõ ràng.

Mộc Ân đang muốn hỏi cụ thể một chút, không biết lúc nào một nhân
viên của đoàn làm phim đến sau lưng, xách cái ghế vội vàng nói: “Nhường
một chút, nhường một chút!”

Người đó đi quá gần mới nói, Mộc Ân muốn nhường cũng đã không kịp, bị một chân ghế dựa chân đụng làm cả người nghiêng một cái, kém chút ngã
sấp xuống.

Chu Mạc Viễn vô ý thức đưa tay đi đỡ, lại vồ hụt, thân thể Mộc Ân
trực tiếp xuyên thấu qua người anh ta, cả người cũng bị bóng tối bao
trùm, cái cảm giác linh hồn bị lôi ra khỏi cơ thể làm cho đôi mắt người
ta tối sầm lại…

….

Lúc mở mắt lần nữa, Mộc Ân phát hiện mình đang ở trong hành lang một
tòa biệt thự, trước mặt là cửa một gian phòng, phía trước có một người
đàn ông mặc tây trang đang đứng đó.

Người đàn ông mở miệng: “Tiên sinh, giản tiểu thư cô ấy…”

“Xuỵt.” Mộc Ân thở dài một tiếng, Mộc Ân nghe ra đây là giọng nói của Chu Mạc Viễn: “Đừng kinh động đến cô ấy, tối hôm qua cô ấy rất mệt mỏi, để cô ấy ngủ tiếp đi.”

“Vâng.” Người đàn ông lui xuống.

Chu Mạc Viễn đi về phía trước hai bước, đẩy ra cửa một gian phòng đi vào.

Nhìn ra được đây là gian phòng nữ sinh, cách trang trí bên trong phần lớn dùng màu hồng, rất giống gian phòng của Giản Thi.

Khác biệt chính là, căn phòng này càng mang phong cách thiếu nữ hơn.

Trên giường đặt những con thú nhồi bông, trên bàn sách có mấy quyển kịch bản, bìa đều là hoa anh đào.

Chu Mạc Viễn đảo mắt một vòng, đi qua, kéo ngăn kéo ở giữa ra.

Bên trong có một quyển nhật ký, cũng là màu hoa anh đào, có khóa mật mã.

Mộc Ân cảm giác được Chu Mạc Viễn đang suy nghĩ, rất nhanh trong đầu liền hiện lên ba số 913.

Chu Mạc Viễn đưa tay cầm lấy, nhập mật mã, quyển nhật ký tự động mở ra.

Lật ra, trên trang tên sách viết hai chữ Giản Thi, kiểu chữ hơi tròn
rất đáng yêu, cũng không giống người đẹp lạnh lùng mà bình thường Mộc Ân gặp hàng ngày kia có thể viết ra.

Nhìn lén nhật ký của người khác là một chuyện cực kỳ không tôn trọng, Mộc Ân từng bởi vì bị Lâm Như Uyên nhìn lén quyển nhật ký khi còn bé,
mà cực kỳ xấu hổ, đã cãi nhau một trận thật to.

Đối xử với người khác như bạn muốn họ đối xử như vậy với bạn, bản
thân cô không có ý định đó, nhưng bây giờ người làm chủ không phải cô,
bất quá cô chỉ cưỡi ngựa xem hoa trong viễn cảnh của Chu Mạc Viễn mà
thôi.