Edit: Xiaoxi Gua
Đào Hoa Trang, cho dù là phong cảnh hay là phòng ốc, đều rất có ý thơ.
Cái gì Phường Mặc Hương, Phường Cúc Thanh, Phường Anh Đào, bảng hiệu gắn trên cửa mỗi phòng cũng đều không giống nhau.
Đi đến ngoài cửa phòng Giản Thi, Mộc Ân đưa tay gõ gõ.
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng nói cảnh giác của Giản Thi: “Ai?”
“Là em, Lâm Mộc Ân.” Mộc Ân nói: “Là em gái của Lâm Như Uyên, hôm nay vừa tới đoàn làm phim, chị Giản Thi chắc cũng không quen.”
Giây lát, Giản Thi mở cửa ra, nhô ra nửa người: “Có chuyện gì không?”
Biểu cảm và giọng điệu của cô ấy đều có chút lạnh nhạt, nhưng cũng
không phải là loại lạnh nhạt không coi ai ra gì, mà là sự lạnh nhạt cảnh giác với người ngoài.
Một nữ minh tinh như cô ấy ngay cả trợ lý đều không mang theo, cảnh giác chút cũng không có gì đáng trách.
Mộc Ân cũng không thèm để ý, nói: “Tất cả mọi người ở bên ngoài ăn
uống, không thấy chị Giản Thi, tới thăm chị, thuận tiện làm quen một
chút.”
“Mời vào.” Sắc mặt Giản Thi hòa hoãn xuống, dùng tay làm dấu mời vào.
Mộc Ân đi theo vào.
Gian phòng Giản Thi không tính là lớn, bên ngoài là một cái phòng
khách nhỏ, ở giữa là vách ngăn, bên trong đặt một chiếc giường.
Phong cách trang trí của cả phòng vô cùng nữ tính, ngay cả rèm ngăn cách cũng đều là màu hồng phấn.
Nhưng nhìn ra được, Giản Thi cũng không phải là người mang tấm lòng
thiếu nữ, cô sửa sang lại gian phòng rất sạch sẽ, là sự sạch sẽ đơn
giản, hầu như không có đồ vật gì.
Cô ấy đang dùng cơm, trên mặt thảm bày cái bàn nhỏ, phía trên đặt hai món ăn và một tô canh.
Vượt qua dự kiến của Mộc Ân, rõ ràng gian phòng chỉ có một mình cô ấy, nhưng bát đũa lại bày hai bộ.
Mộc Ân nhìn thấy phía trước bộ chén đũa đó, ma nam vẫn luôn đi theo
Giản Thi ngồi xếp bằng thẳng tắp, nhìn chằm chằm cơm còn bốc hơi nóng
trong chén mà ngẩn người.
Nếu như không phải biết người bình thường nhìn không thấy ma, Mộc Ân hiển nhiên sẽ cho là chén này đũa chuẩn bị cho ma nam này.
“Chị Giản Thi có có khách đến đúng không? Em đến có quá quấy rầy chị
không?” Mộc Ân cảm thấy có lẽ Giản Thi đang chờ người nào, theo lễ phép
hỏi một câu.
Giản Thi lại lắc đầu, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn chén đũa
trên bàn, nói: “Không có, đây chỉ là một cái thói quen của chị, ngồi
đi.”
“Dạ.” Mộc Ân ngồi xuống trên thảm.
“Chị không quá thích ồn ào và nhiều người, cho nên không có đến đó
dùng cơm.” Giản Thi bưng chén cơm lên, cười cười với cô: “Thay chị cảm
ơn Như Uyên, đồ ăn rất ngon.”
“Được ạ.” Mộc Ân cũng cười cười.
Giản Thi không phải kiểu người giỏi về bắt chuyện, hơn nữa trong
phòng còn có một con ma nam lạ, nhiều ít cô cũng sẽ có chút không được
tự nhiên.
Hàn huyên những chuyện lúc quay phim một, sau đó xin chữ ký, Mộc Ân liền đứng lên tạm biệt.
Giản Thi cũng đứng lên tiễn.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Mộc Ân đi ở phía trước, đụng vào một người cao lớn.
Người đó một thân toàn mùi nước hoa đậm đặc, bị cô đụng lui về sau một bước, há miệng liền mắng: “Móa nó, đứa nào đụng lão tử?”
Nói còn chưa dứt lời, rủ mắt thấy rõ khuôn mặt Mộc Ân, sau lời mắng
người liền trở thành nụ cười rất có hứng thú, khóe môi cong lên: “Nha,
là tiểu mỹ nữ!”
Giọng nói này có chút quen thuộc, Mộc Ân ngẩng đầu, cũng là lấy làm kinh hãi.
Người trước mặt đụng phải cô không phải người khác, chính là em trai cùng cha khác mẹ với Giang Minh Tu, Giang Minh Kiệt.
Sau khi sống lại bọn cô là chưa từng gặp mặt, cho nên Giang Minh Kiệt cũng không nhận ra cô.
Nhưng kiếp trước đã từng gặp qua.
Sau khi cô cùng Giang Minh Tu xác định quan hệ, từng đến Giang gia
một lần, lúc ấy thằng nhóc này nói lung tung đùa giỡn cô, bị Giang Minh
Tu quát tháo, kém chút đánh nhau với Giang Minh Tu trên bàn cơm.
Hai người họ luôn luôn không hợp nhau, cũng đều không phải người tốt
lành gì, một kẻ xảo trá một kẻ háo sắc, đúng là không phải người một nhà thì không bước vào cửa.
Mặc dù Mộc Ân chán ghét Giang Minh Tu, nhưng ác cảm đối với Giang
Minh Kiệt cũng không ít chút nào, đánh cái tay anh ta đang định đưa qua, mắng một câu: “Lăn đi.”
“Nha, tính tình còn rất bạo nha.” Giang Minh Kiệt tự cho là rất đẹp
trai cười một tiếng: “Dám nổi giận với gia? Chắc có lẽ cô còn chưa biết
gia là ai đâu?”
“Biết, phế vật Giang gia, Nhị thiếu gia Giang Minh Kiệt.” Mộc Ân đùa cợt nói.
“…” Giang Minh Kiệt khẽ giật mình.
Giản Thi Đang muốn tiến lên giúp Mộc Ân cũng là khẽ giật mình.
Mộc Ân cười cười, học giọng điệu trước đó của Giang Minh Kiệt hỏi lại: “Vậy anh biết tôi là ai sao?”
Giang Minh Kiệt nghẹn họng cắn răng, biểu cảm thay đổi dần hung ác: “Cô là ai?”
“Trở về hỏi anh trai cậu một chút, anh ta bị ai đánh cho răng rơi đầy đất, cho ăn cơm thiu của chó, bị nhốt tại tầng hầm kém chút chết mất,
cậu sẽ biết.” Mộc Ân bình thản cười một tiếng, xoay người rời đi.
Giang Minh Kiệt đang nghiền ngẫm câu nói của cô, tỉnh táo lại, cất
bước đuổi theo: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày đứng lại đó cho ông.”
Mộc Ân cũng không sợ anh ta, bởi vì cô trông thấy phía trước cách đó không xa Lâm Như Uyên đang đến tìm cô.
Cô bước nhanh chạy hai bước, lôi kéo trốn sau lưng anhh trai, hung
hăng chỉ vào Giang Minh Kiệt đang đuổi tới, lên án: “Anh, anh ta khi dễ
em.”
“…” Mặc dù có lòng muốn khi dễ nhưng còn chưa bắt đầu khi dễ mà,
Giang Minh Kiệt dừng bước chân, bị chiêu ác nhân cáo trạng này của Mộc
Ân làm cho sợ ngây người.
Anh ta đánh giá trên dưới một phen nam minh tinh nào đó thường xuất
hiện trên TV, ngoại hình gặp ngoài thực tế với trong phim ảnh y như đúc, nhưng anh ta cũng không phải rất quan tâm, khẽ nói: “Tôi khi dễ cô ta
thì sao? Có vẻ bề ngoài như vậy, không phải là để cho người ta khi dễ
sao?”
Lâm Như Uyên không nói gì, vẫn là bộ dáng ôn nhu như ngọc, nét mặt tươi cười.
Anh đẩy Mộc Ân về sau, kéo hai tay áo sơmi lên, tiến lên một bước đấm thẳng vào chính giữa trán của Giang Minh Kiệt.
Cảm giác đầu tiên Giang Minh Kiệt là mắt nổi đom đóm, cảm giác thứ
hai liền tập trung ở phần bụng bị Lâm Như Uyên đánh trúng, cảm giác muốn ói, dưới chân mềm nhũn, liền bị đối phương quét một cái ngã nhào trên
mặt đất.
Lúc anh ta giãy dụa muốn đứng lên, Lâm Như Uyên lại từ bên trên bổ thêm mấy cước vào người, sau đó một cước đạp ở miệng cậu ta.
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì đêm nay Phong Miên không ở đây, nếu
không cái mạng và cậu nhỏ của cậu cũng chỉ có thể giữ lại một mà thôi.”
Lâm Như Uyên cười một tiếng như gió xuân, khiến cho người ta lạnh xương
sống.
Giang Minh Kiệt không biết Lâm Như Uyên đang nhắc đến Phong Miên là
ai, nhưng vẫn là bị khí thế của anh làm sợ hãi, rên một tiếng kêu đau
nhức, lại không cãi lại.
Lâm Như Uyên thu chân, quay người kéo Mộc Ân rời đi: “Lần sau gặp
loại ghê tởm này nhớ gọi anh sớm một chút, nếu là không cẩn thận bị đôi
tay ô uế của cậu ta đụng vào, anh làm sao ăn nói với Phong Miên?”
“Em biết rồi anh.” Mộc Ân liền đồng ý, vừa quay đầu đắc ý trừng mắt liếc Giang Minh Kiệt, tương đương khiêu khích.
Giang Minh Kiệt tức giận, trong lòng chỉ muốn chửi thề, chờ hai người đi xa mới trách mắng: “Mẹ nó gái điếm thúi, lão tử sẽ cho cô biết tay.”
Giản Thi chán ghét nhất bộ dáng này của cậu ta, quay lại phòng.
“Giản đại mỹ nhân…” Giang Minh Kiệt gian nan từ dưới đất bò dậy, đi
đến phía sau lưng cô, một bàn tay muốn sờ lên mặt của cô ấy: “Gái điếm
thúi kia em biết không?”
“Đừng đụng tôi!” Giản Thi lui về sau hai bước, một đôi mắt phẫn hận
nhìn anh ta chằm chằm: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra ngay, nếu không
phải tôi gọi người đến đấy!”
“A…” Giang Minh Kiệt khinh thường cười nhạo: “Giả thanh cao cái gì,
những tiểu minh tinh trong ngành giải trí này của các cô, có ai là sạch
sẽ? Câu dẫn tôi hơn mấy tháng cũng đủ rồi đấy? Còn muốn dùng trò này đến bao giờ nữa?”