Nhưng vì cả hai đều sợ thấy vật lại nhớ người, khiến họ đau đớn trước cái chết thảm khốc của Lân nhi hơn, nên không ai đủ can đảm làm việc đó. Chính vì vậy, cả hai chỉ bàn bạc với nhau về những chuyện không dính dấp chi đến Lân nhi cả.
Sau đó, bỗng Tây Môn Nhất Nương cất tiếng cười khanh khách, nói:
- Xem ra, số nhân vật đang bám sát để theo dõi hành tung của chúng ta, gồm có cả hai phái chính tà, vậy chi bằng chúng ta chẳng nên đem chiếc hộp gỗ này đến Tô Châu phủ nữa, mà trái lại, dừng yên tại nơi đây để chờ họ, rồi đặt điều kiện cho họ cùng so tài với nhau, ai thắng thì được, ai bại thì lui. Như vậy, sẽ có một cuộc tranh giành vui mắt vô cùng, và ngay đến Phi Yến Môn và Thái Cực Môn, là hai môn phái từ bấy lâu nay có mối tương quan với nhau rất sâu sắc, cũng sẽ phải ra tay tương tàn vì chiếc hộp gỗ này! Lữ Đằng Không im lặng một lúc khá lâu, mới lên tiếng nói:
- Phu nhân... Chúng ta... vượt lên ngọn cổ thụ kia, để lấy thanh đao thép Miến Điện ấy xuống, được không? Tây Môn Nhất Nương cố giữ giọng bình tĩnh, đáp:
- Ông hãy đi lấy đi! Tuy lúc bấy giờ, trong lòng của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đang vô cùng xót xa buồn bã, nhưng giữa vợ chồng họ, đã chung sống suốt mấy mươi năm dài, tình cảm đậm đà khắng khít, nên người này sợ người kia đau lòng trước việc mất con, do đó, bề ngoài cả hai đều cố giữ trầm tĩnh, để đối phương không vì thế mà càng đau lòng hơn.
Lữ Đằng Không nghe thế, bèn phi thân vọt thẳng lên ngọn tòng cổ thụ, trông thấy ngọn đao thép Miến Điện được cắm cứng trên cây, tại mũi đao còn có mang cả một tấm giấy nhỏ nữa...
Bởi thế, Lữ Đằng Không hết sức kinh dị, vội vàng thò tay giật mạnh thanh đao ra, rồi lại nhanh nhẹn đưa hai ngón tay kẹp lấy mảnh giấy, nhảy trở xuống đất, nói:
- Phu nhân, trên đầu lưỡi đao lại có cả một tấm giấy nữa đây! Tây Môn Nhất Nương bước nhanh tới, đưa mắt nhìn, thì trông thấy trên tấm giấy ấy có mấy mươi cái vòng tròn bằng mực đen, chứ tuyệt nhiên không có một chữ nào cả.
Nhưng số vòng ấy, to nhỏ đều suýt soát nhau, ngay hàng thẳng lối, chứng tỏ trên tấm giấy này trước đây đã có viết hai hàng chữ, và sau đó lại bị kẻ khác dùng mực để xóa đi thành những cái vòng tròn đen như vậy.
Lữ Đằng Không lật ngược trở ra sau, thấy mảnh giấy ấy hoàn toàn trắng bạch, không có một chữ nào khác cả.
Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều không khỏi sửng sờ, ngơ ngác.
Vì bao nhiêu chuyện quái dị khó hiểu xảy ra liên tiếp suốt mấy hôm nay, và tấm giấy lạ lùng này, đối với họ quả là một câu đố nan giải.
Lữ Đằng Không lật qua lật lại lưỡi đao thép Miến Điện, xem xét kỹ một lúc sau, rồi đứng trơ người ra như một pho tượng đá. Và trước mắt lão ta từ từ hiện rõ hình ảnh lanh lợi khả ái của Lữ Lân, đang cùng tập dượt võ công với lão ta tại luyện võ sảnh. Do đó, đôi khóe mắt của lão ta bất giác đã ngấn ra hai hạt lệ nóng, rồi chẳng mấy chốc sau, đôi dòng lệ già nua ấy lại tuôn trào ràn rụa lên đôi má nhăn nheo! Giữa lúc Lữ Đằng Không đang cảm thấy lòng đau như xé, thì bỗng nghe có giọng nói dịu dàng của người vợ già vọng đến bên tai rằng:
- Này ông, chúng ta nên mau lên đường thôi! Lữ Đằng Không gắng gượng ừ một tiếng, rồi ngửa mặt nhìn lên. Lão ta sau khi đưa tay chùi nước mắt, thì thấy Tây Môn Nhất Nương đang xếp kỹ tấm giấy bỏ gọn vào áo, nên cũng hối hả giắt thanh đao thép Miến Điện bé nhỏ của Lữ Lân vào lưng.
Tây Môn Nhất Nương nhìn qua Lữ Đằng Không một lượt, mỉm cười nói:
- Y phục của ông hiện giờ đã thành những mảnh vải rách cả, vậy hãy đến thị trấn trước mặt, để mua một bộ y phục mới.
Lữ Đằng Không cũng gượng cười, nói:
- Phu nhân, vừa rồi bà có đuổi theo kịp người ấy không? Tây Môn Nhất Nương đáp:
- Không đuổi kịp.
Lữ Đằng Không lại hỏi:
- Tại sao phu nhân quyết tâm truy đuổi theo hắn ta? Tây Môn Nhất Nương đáp:
- Chả lẽ vừa rồi ông không nghe lời nói của hắn ta sao? Hắn ta bảo rõ ràng, là sẽ dùng một người để đánh đổi chiếc hộp gỗ bằng gấm của ta đang áp tải kia? Lữ Đằng Không nói:
- Phải đấy, nhưng việc đó thì có quan hệ chi? Tây Môn Nhất Nương nói:
- Hắn ta đã biết chắc chắn là chúng ta không làm sao bằng lòng đưa chiếc hộp gỗ ấy ra, nhưng lại nêu điều kiện là sẽ đánh đổi bằng một người, thì đủ hiểu người ấy đối với chúng ta vô cùng quan trọng. Vì nếu chẳng thế, hắn ta đâu lại nêu ra điều kiện đó? Lữ Đằng Không lấy làm lạ, nói:
- Những người trưởng thượng của ta hiện giờ đâu còn ai nữa, tất cả đều đã qua đời, còn con cháu thì...
Mới nói đến đây, lão ta bỗng im bặt, không làm sao nói được hết lời.
Tây Môn Nhất Nương nói:
- Phải đấy, chính vì lẽ ấy nên tôi mới truy đuổi theo để hỏi rõ lại hắn. Nhưng vì thân pháp của người ấy quá nhanh nhẹn, đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, nên không làm sao đuổi theo kịp hắn ta. Và khi mới vừa đến nơi này, bỗng tôi lại phát giác được thanh đao bé nhỏ bằng thép Miến Điện ấy.
Lời nói của Tây Môn Nhất Nương tuy quanh co kín đáo, nhưng Lữ Đằng Không cũng đã nhận ra được ngụ ý bà ta muốn nói gì. Do đó, Lữ Đằng Không đã hiểu được một người mà đối phương muốn mang ra đánh đổi chiếc hộp gỗ của họ, chắc chắn không ai khác hơn là Lữ Lân.
Tuy nhiên, lão ta cũng chẳng nói thẳng ra điều đó, sợ người vợ già của mình lại đau lòng. Vì xác chết không đầu của Lữ Lân đã xuất hiện tại gian phòng đá bí mật của lão ta ở thành Nam Xương, vậy người ấy làm sao lại dùng Lữ Lân để đánh đổi chiếc hộp gỗ mà lão ta đang áp tải đây được? Bởi thế, lão ta chỉ còn cách dùng lời dịu dàng để an ủi vợ rằng:
- Phu nhân, người ấy đã dòm ngó đến chiếc hộp gỗ của chúng ta, thì tôi tin chắc rằng trên đường từ đây đi đến Tô Châu phủ, hắn ta sẽ lại tìm gặp chúng ta một lần thứ hai.
Tây Môn Nhất Nương nói:
- Đúng thế, người ấy khinh công cao cường tuyệt đỉnh, hiếm thấy trong đời. Thuật khinh công của hắn ta, ngay đến thuật khinh công Quỷ Hành Không của Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng không làm sao sánh kịp. Nhưng chẳng rõ vì lý do nào, hắn ta lại che kín cả khuôn mặt, nên không sao biết được hắn ta là ai? Lữ Đằng Không nói:
- Việc đó thực là quái dị, ngay đến tôi cũng không làm sao phán đoán được hắn ta là ai cả.
Hai người bàn bạc với nhau một lúc, thì bầu trời cũng đã bắt đầu bình minh. Do đó, cả hai không buồn trở lại để tìm hai con ngựa, mà tiếp tục nhắm hướng trước mặt phi thân lướt thẳng tới.
Suốt ngày hôm ấy, hai người chẳng hề gặp chuyện chi rắc rối xảy ra. Đêm đến, họ cùng vào khách điếm tại Quảng Đức trấn để ngủ trọ, và suốt đêm cũng chẳng có chuyện chi rắc rối. Đến sáng ngày hôm sau, họ lại tiếp tục lên đường. Vào hoàng hôn hôm ấy, họ đã đi tới biên cảnh Triết Giang. Thế là, chỉ còn một ngày đường nữa là họ sẽ đến Tô Châu phủ.
Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đã bàn bạc kỹ với nhau, về kế hoạch trao chiếc hộp gỗ đến cho Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn tại Tô Châu phủ từ trước rồi.
Họ đã có ý định, là nếu có thể tìm hiểu được mọi bí mật về chiếc hộp gỗ ấy nơi Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn thì tốt, bằng không, họ cũng chẳng cần để tâm tới làm gì. Trái lại, họ sẽ cải trang giả dạng, không cho người chung quanh được biết chân diện mục của mình, rồi cả hai cùng âm thầm chia tay ra đi, một người đến núi Điểm Thương để mời vị Chưởng môn của phái này là Lăng Tiêu Yến, cùng với vị cầm đầu các cao thủ trong môn phái là Thần Thủ Kiếm Khách Khuất Lục Kỳ. Một người khác thì gấp rút trở về phái Nga My để mời các cao thủ tại gia của phái này.
Sau đó, họ sẽ cùng đến tập họp dưới chân núi Võ Di trong vòng một tháng tới đây, rồi cùng kéo lên núi để mở một trận huyết chiến với Lục Chỉ Tiên Sinh và số người của Thiết Đạc Thượng Nhân.
Ngày hôm ấy, vì họ muốn sớm đến Tô Châu, nên đã chọn đường tắt trong núi rừng để đi cho được nhanh hơn. Vùng ấy chính là miền bắc Triết Giang, núi non chập trùng khắp nơi nơi. Khi vào giữa trưa, họ đã vượt qua ngọn Bách Trượng Phong, và đến hoàng hôn thì đã tới Đông Thiên Mục.
Như vậy, chỉ cần họ đến được Tây Thiên Mục, thì đường đi sẽ trở nên bằng phẳng, vì nơi ấy đã rất gần Thái Hồ. Khi đến Thái Hồ, họ chỉ còn có nửa ngày đường nữa là đến được Tô Châu phủ.
Khi hai người đến vùng Đông Thiên Mục, và đi tới mới được non một dặm đường, bỗng trông thấy bên cạnh một dòng suối trong, có một gã đàn ông to béo đang nằm ngủ ngon lành. Gã đàn ông ấy nằm gối đầu lên một gánh đá nặng nề, nhưng xem có vẻ bình thản như nằm trên giường êm ấm.
Khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thấy rõ đối phương chính là Phán Tiên Từ Lưu Bản, thì không khỏi giật mình. Cùng một lúc ấy, Từ Lưu Bản cũng đã đứng phắt dậy, cất tiếng cười ha hả, nói:
- Quả hai ông bà đã đi theo con đường này, đúng như mọi sự phán đoán của tôi.
Tây Môn Nhất Nương cất giọng lạnh lùng, nói:
- Tôi đi theo con đường này thì có sao không? Từ Lưu Bản cất tiếng cười vui vẻ, nói:
- Này Tây Môn Nhất Nương, song kiếm của bà khắp trong võ lâm ai ai cũng biết tiếng, do đó, Từ mỗ vốn không có ý muốn lãnh giáo làm gì. Nhưng nếu bà quyết lòng chỉ dạy, tất Từ mỗ phải cung nghênh vậy! Tây Môn Nhất Nương biết Từ Lưu Bản không phải là một nhân vật dễ trêu chọc, nên nhất thời cũng kiêng dè không dám gây sự với hắn ta, mà chỉ cười nhạt nói:
- Từ trước đến nay, Thái Cực Môn được ai nấy xem là một danh môn chính phái, thế chẳng ngờ Chưởng môn nhân ngày hôm nay lại làm những chuyện hèn hạ như thế này.
Từ Lưu Bản nói:
- Tôi có làm việc chi gọi là hèn hạ đâu? Có lẽ tôi ở đây đón đường nhị vị, thì chắc chắn sẽ có lợi cho nhị vị hơn. Vì nếu nhị vị tiếp tục đi về phía trước, thì gặp ông bạn ở Tây Thiên Mục ấy, còn sẽ rắc rối nhiều.
Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều biết đối phương bảo "ông bạn ở Tây Thiên Mục" ấy là ai rồi, nên trong lòng không khỏi hết sức băn khoăn, lo lắng.
Lữ Đằng Không nói:
- Ngay đến ông ấy cũng có ý muốn can dự vào chuyện riêng của chúng tôi nữa hay sao? Từ Lưu Bản gật đầu, định lên tiếng trả lời, thì bất thần nghe từ hướng tây có một giọng gào to rất quái dị vọng đến bên tai. Do đó, sắc mặt của Từ Lưu Bản không khỏi biến hẳn, nói:
- Hãy mau nhảy qua bên kia bờ suối.
Nói dứt lời, lão ta điểm nhẹ đôi chân, phi thân bay thẳng qua bờ suối bên kia.
Trong khi Từ Lưu Bản nhảy ngang qua dòng suối thì trong tay vẫn mang theo gánh đá nặng nề. Khi ông ta đáp yên đôi chân xuống đất, liền quay mặt nhìn lại, trông thấy Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vẫn đứng yên một nơi không nhúc nhích, thì trên lớp da thịt béo trắng của ông ta toát ướt mồ hôi lạnh, nói:
- Tại sao nhị vị chưa chịu sang bên này? Lữ Đằng Không nghe tiếng gào quái dị ấy, cười không ra cười, khóc không ra khóc, khiến ai nghe cũng phải bắt nổi da gà, tựa hồ chẳng phải là tiếng của con người, mà dường như là tiếng của một loài nhạc khí chi tấu nên, quái dị không thể tả, trong lòng đã biết chuyện chi đang xảy ra rồi.
Do đó, Lữ Đằng Không bèn cất tiếng cười nhạt, nói:
- Sang bên kia bờ suối thì gặp cướp, ở bên này bờ suối thì gặp côn đồ, vậy thử hỏi chúng tôi sang bên ấy để làm gì? Từ Lưu Bản cuống quýt, nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu, dầu sao với tôi nhị vị vẫn được nhiều điều dễ dàng hơn. Hơn nữa, tôi nào phải là trộm cướp đâu? Người bạn ấy một khi đến nơi, thì thử hỏi còn có lý do chi để biện bác với hắn ta được nữa? Giữa lúc đôi bên còn đang nói chuyện với nhau, thì tiếng gào quái dị ấy cứ mỗi lúc nghe lại càng quái dị hơn! Tây Môn Nhất Nương như có một ý nghĩ chi trong lòng, lên tiếng nói:
- Thôi, cũng được! Chúng ta hãy cùng nhảy sang bên kia bờ suối vậy.
Nói đoạn, Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không liền cùng phi thân bay vọt sang bên kia bờ suối. Do đó, Từ Lưu Bản cảm thấy trong lòng như được nhẹ nhõm đi.
Sau khi Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không vượt sang đến bờ suối phía đông, và quay mặt nhìn trở lại bờ suối phía tây, thì đã thấy có một người đang đứng sững. Người ấy có thân hình thực to, mình mặc một chiếc áo dài xanh, tà áo không ngớt tung bay theo chiều gió, có vẻ nhàn tản phong lưu vô cùng.
Nhưng trên vạt áo phía trái của người ấy, có thêu một chiếc đầu lâu bằng kim tuyến, không ngớt chiếu lập lòe ánh sáng mặt trời, nên ai nhìn vào, đều có cảm giác hắn ta là một nhân vật hung ác và gian manh.
Xem về tuổi tác, người ấy chỉ trên dưới bốn mươi, diện mạo đoan trang, duy có hai tia mắt là tràn đầy vẻ dâm tà, hung ác. Khi hắn ta đưa chân bước đến sát bờ suối, liền lấy bộ như định phi thân nhảy ngang qua.
Bởi thế, Phán Tiên Từ Lưu Bản bèn lên tiếng nói:
- Bằng hữu, chúng ta đã định rõ ranh giới, và đã giao kết là giữa Đông Thiên Mục và Tây Thiên Mục không hề xâm phạm lẫn nhau, vậy chả lẽ bằng hữu lại nuốt lời hứa ấy rồi hay sao? Người đàn ông đó cất tiếng cười hô hố, nói:
- Gã béo họ Từ kia, trong một trường hợp bất đắc dĩ người ta quên đi lời hứa một lần, chắc cũng chẳng có chi là quan trọng.
Từ Lưu Bản biến hẳn sắc mặt, xách bổng gánh đá nặng nề lên, nói:
- Trước đây, chúng ta đã vỗ tay để thề, là đôi bên không được vượt qua ranh giới của nhau để gây sự, nếu giờ đây bằng hữu nuốt lời hứa ấy, thì chả lẽ tôi lại sợ bằng hữu hay sao? Người đàn ông đó lại cất tiếng cười hô hố, nói:
- Phải rồi, tôi dù có vượt ranh giới, nhưng không gây sự là được, chả lẽ dòng suối này tôi không được phép bước sang hay sao? Từ Lưu Bản đưa mắt nhìn về phía Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương một lượt, rồi bỗng nhảy lui ra sau độ một trượng, nói:
- Nhị vị này đã là khách quý của Đông Thiên Mục tôi, vậy nếu ông bạn có ý định gì về họ, thì xin mau nói thẳng ra là hơn.
Người ấy buột miệng úy lên một tiếng. Nhưng cùng một lúc đó, thân người hắn ta cũng đã bay vọt lên, rồi điểm nhẹ đôi chân lên mặt nước, tiếp tục lướt thẳng sang bên này bờ suối, nhẹ nhàng như một con chim én, khiến ai nấy đều không kịp trông thấy rõ đối phương hành động như thế nào. Sau khi bước đến nơi, người ấy bèn lên tiếng nói tiếp:
- Gã béo họ Từ kia, tại sao ông lại biết được ý muốn của tôi thế? Qua giọng nói của hắn ta, chứng tỏ hắn ta thật sự muốn xuống tay đối với Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương.
Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thấy vậy đều cùng mỉm một nụ cười lạnh lùng, đưa chân tránh sang một bên.
Từ Lưu Bản trông thấy thế, sắc mặt có vẻ vô cùng căng thẳng. Ông ta chờ cho người ấy đứng yên đôi chân, bèn lên tiếng hừ một lượt, nói:
- Ông bạn thật sự muốn ra tay đánh nhau với họ hay sao? Người ấy quay về Từ Lưu Bản mỉm cười một lượt, rồi lại nhìn sang Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, cúi đầu thi lễ, nói:
- Từ bấy lâu nay, tại hạ nghe tên tuổi của Lữ tiêu đầu nổi vang như sấm, nhưng mãi đến ngày hôm nay mới được gặp mặt nhau, quả là quá muộn! Lữ Đằng Không biết hắn ta là một nhân vật tâm địa vô cùng sâu hiểm, không có việc chi mà lại không dám làm. Ngay đến Phán Tiên Từ Lưu Bản, là Chưởng môn của Thái Cực Môn, thế mà thấy đối phương xâm nhập vào vùng Đông Thiên Mục, tức một nơi hiểm yếu của Thái Cực Môn vẫn tỏ ra kiêng dè. Như vậy, dù cho vợ chồng của ông ta không phải sợ hãi chi trước hắn, nhưng nếu gây sự ra thì chắc chắn khó bề tiếp tục hành trình. Do đó, khi ông ta thấy đối phương đã có thái độ khách sáo với mình, vậy tại sao mình không tỏ ra khách sáo với đối phương. Bởi thế, Lữ Đằng Không bèn đáp lễ, nói:
- Chả dám! Chả dám! Các hạ là người tên tuổi vang lừng, mới đúng là một bậc vô song trong thiên hạ! Sắc mặt người ấy khẽ biến đổi, hạ giọng nói:
- Chả lẽ Lữ Tổng tiêu đầu lại biết rõ tánh danh của tôi hay sao? Lữ Đằng Không nói:
- Tánh danh của các hạ, lẽ cố nhiên tại hạ hoàn toàn không được biết, nhưng trong võ lâm khi nhắc đến ba tiếng Kim Cô Lâu, thì có ai không biết? Người ấy cất tiếng cười hô hố, nói:
- Té ra là thế, nếu giữa chúng mình đã là người đồng thanh tương ứng, thì hôm nay tại hạ có một điều yêu cầu bất đắc dĩ, vậy chẳng hay các hạ có nỡ chối từ không? Lữ Đằng Không chưa kịp đáp lời, thì Tây Môn Nhất Nương đã gằn giọng nói:
- Kim Cô Lâu! Ông đã biết đấy là một điều yêu cầu bất đắc dĩ, tức một việc mà người ta không vui lòng lắm, vậy thử hỏi còn bắt buộc người ta phải trả lời làm gì? Kim Cô Lâu cất tiếng cười nhạt, nói:
- Chả lẽ ngay đến việc trình bày ý kiến của mình, Lữ phu nhân cũng không cho phép nữa hay sao? Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không nhất loạt thối lui ra sau hai bước, nói:
- Nếu thế, các hạ hãy nói ra nghe thử coi nào? Kim Cô Lâu nói:
- Nghe lời đồn đãi của mọi người, hiện nay Lữ Tổng tiêu đầu rời khỏi thành Nam Xương ra đi, chính là để áp tải một món vật vô cùng quan trọng đến Tô Châu. Và món vật ấy có tương quan rất lớn tới tại hạ, do đó, tại hạ muốn hỏi nơi nhị vị đôi điều, chẳng rõ nhị vị có vui lòng giải đáp hay không? Tây Môn Nhất Nương lúc nào cũng tỏ ra tế nhị hơn Lữ Đằng Không, nên vừa nghe qua lời nói ấy, đã thầm nghĩ: "Người này không tên không tuổi, mà nhân vật giang hồ chỉ dựa vào chiếc đầu lâu màu vàng thêu trên vạt áo phía trái của hắn ta, gọi hắn là Kim Cô Lâu mà thôi. Đại phàm những cao thủ trong võ lâm, ai nấy cũng đều được biết lai lịch và sư môn của họ cả. Chỉ riêng có gã Kim Cô Lâu này, thân thế thực hoàn toàn bí mật. Đấy là một chuyện lạ.
Năm năm về trước, trong võ lâm chẳng hề có ai được biết về người này, nhưng chỉ mới vào mùa thu trước đây ít lâu, hắn ta đã ra tay đánh trọng thương Hoắc Thị Thất Hổ, là những nhân vật tên tuổi lẫy lừng trong phe hắc đạo tại quan lộ Cam Lương. Và sau đó ba hôm, hắn ta lại đánh trọng thương Ngân Thương Trần Tổ Trạch ở Lan Châu nữa. Chính vì thế, Trần Tổ Trạch đã bị gãy cả hai giò, đành phải lui ra khỏi võ lâm không còn hoạt động được nữa.
Chỉ trong vòng có hai hôm, mà hắn ta đã đánh bại tám cao thủ trong hai phe chính tà, nên hắn ta càng trở thành là một nhân vật thần bí khó hiểu hơn.
Tiếp đó, hắn ta lại tiếp tục đi theo quan lộ Cam Lương, thẳng tiến về phía nam. Dọc đường hễ gặp nhân vật võ lâm nào, là hắn ra tay đối địch đánh nhau, và nhất nhất đều bị hắn ta đánh bại tất cả. Do đó, chỉ trong vòng nửa năm, là tên tuổi của hắn đã vang dội khắp nơi nơi.
Nhưng sau khi đến Tây Thiên Mục, thì chỉ còn nghe hắn đã gây sự tranh chấp với Thái Cực Môn mấy lần, rồi sau đó vắng bặt chẳng còn tin tức chi nữa.
Trong lòng của Tây Môn Nhất Nương vốn đang băn khoăn nghi ngờ về chiếc hộp gỗ mà hai vợ chồng bà ta lãnh áp tải, và mãi cho đến bây giờ, bà ta vẫn chẳng được biết trong chiếc hộp gỗ ấy đựng thứ chi.
Do đó, khi nghe nhân vật thần bí kia bảo món bảo vật ấy có liên quan với hắn, trong lòng bà ta không khỏi có ý nghĩ là có lẽ đối phương đã biết đây là vật chi rồi chăng? Hoặc giả đối phương đã biết lai lịch của gã đàn ông mang món hàng ấy đến và tự xưng là Tề Phúc nọ? Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương bèn cười tự nhiên, nói:
- Đáng lý các hạ hỏi, chúng tôi phải thành thật giãi bày. Nhưng vì việc này ngay đến chúng tôi cũng mù mờ, không biết mình đang lãnh áp tải vật ấy là vật chi cả! Kim Cô Lâu cũng cất tiếng cười, nói:
- Lữ phu nhân, việc ấy là một việc dễ dàng nhất trên đời này, vì chỉ cần mở nó ra xem, thì chẳng phải tự nhiên hiểu rõ hay sao? Sắc mặt Tây Môn Nhất Nương không khỏi biến sắc, nói:
- Lời nói ấy của các hạ không khỏi quá đáng hay sao? Vì chúng tôi đã hứa với người chủ là áp tải vật ấy đến Tô Châu, vậy đâu có lý nào dọc đường lại tự tiện mở ra xem như vậy? Kim Cô Lâu bỗng cất tiếng than dài một lượt, nói:
- Nếu nhị vị quá cố chấp như thế, tại hạ đành phải đắc tội rồi! Vừa nói, hắn ta vừa khẽ nhún đôi chân, khiến chiếc đầu lâu thêu trên áo cũng theo đó khẽ rung động. Vì vậy, diện mạo vốn rất đoan trang của hắn ta, đã vì chiếc đầu lâu màu vàng chớp lập lòe ấy, làm cho hóa thành một con người sâu hiểm và gian manh không tả xiết! Lữ Đằng Không cười lạnh lùng, nói:
- Trong chiếc hộp gỗ ấy, tôi không rõ có đựng một vật quý báu chi mà tất cả quần hùng trong võ lâm đều dòm ngó. Nhưng nếu các hạ giờ đây muốn ra tay chỉ giáo, thì xin các hạ cứ việc đánh trước đi nào? Nói đoạn, Lữ Đằng Không bèn đưa chân bước ngang, rồi rùn thấp thủ bộ theo thế tọa mã, đôi hàm râu bạc không ngớt bay phất phơ, đôi chân vững vàng như một quả núi, trông uy nghi đáng sợ.
Kim Cô Lâu buột miệng than rằng:
- Ai nấy đều đồn đãi Lữ Tổng tiêu đầu là một nhân vật số một trong nhóm đệ tử tại gia của phái Nga My, quả danh bất hư truyền.
Vừa nói, hắn ta vừa thong thả đưa chân bước tới trước. Nhưng hắn ta chỉ mới bước được hai bước, bất thần bên cạnh đấy lại có một luồng kình phong dấy động ào ào, vì gánh đá xanh của Từ Lưu Bản, đã được ông vung lên, chặn ngang trước mặt Kim Cô Lâu, không cho đối phương tiến bước. Do đó, mớ thịt nặng nề trên người của Từ Lưu Bản cũng không ngớt rung rinh. Ông ta quát to rằng:
- Bằng hữu, ông bạn thật sự muốn gây sự đánh nhau tại vùng đất Đông Thiên Mục này chăng? Tôi không cho phép ông bạn hành động như vậy! Kim Cô Lâu nói:
- Cũng được, nếu thế thì ta sẽ đánh đuổi ngươi trước! Câu nói vừa dứt, thì Kim Cô Lâu đã nhanh nhẹn vung tay ra, nhằm thẳng vào gánh đá của Từ Lưu Bản.