- Bí thư Quan, đây không phải lý do.
Đồng Lập Quốc lắc đầu. Y không phải loại người có chênh lệch mà không dám thừa nhận.
- Chỉ cần chúng ta ý thức được vấn đề này là được. Tư tưởng Triệu Quốc Đống đưa ra tôi thấy đáng để chúng ta ân nhắc. Hơn tháng qua tôi vẫn điều tra, cân nhắc xem An Đô nên phát triển như thế nào, đột phá từ phương diện nào, làm như thế nào để phát huy được tính đặc biệt của An Đô. Đúng như lời Triệu Quốc Đống đã nói, không đi con đường bình thường, điểm này rất quan trọng.
Quan Kinh Sơn có chút hứng thú gật đầu nhưng không nói xen vào mà chờ Đồng Lập Quốc tiếp tục trình bày quan điểm cá nhân.
- Trung tâm thương mại là trung tâm của thành phố, là nơi tập trung các tinh hoa kinh tế. Triệu Quốc Đống đưa ra tác dụng lớn nhất của trung tâm thương mại là không phải nằm ở biểu hiện bề ngoài, mà nó phải có tác dụng thúc đẩy kinh tế An Đô thậm chí cả An Nguyên phát triển. Kinh tế An Đô thậm chí An Nguyên phát triển càng tốt, công năng của trung tâm thương mại càng có thể phát huy, ngược lại tác dụng của trung tâm thương mại càng lớn, như vậy sẽ xúc tiến kinh tế An Đô, An Nguyên phát triển càng nhanh, đây là vòng tuần hoàn. Tôi nghĩ chúng ta có thể cân nhắc điểm này thậm chí đề nghị với tỉnh.
Trong mắt Quan Kinh Sơn hiện lên một tia khen ngợi. Quan điểm của Đồng Lập Quốc đúng phù hợp với suy nghĩ của y. Y cũng chính là có ý này. Trung tâm thương mại Hồ Lô châu bây giờ đang như cái hố đen hút tiền, tài chính của thành phố sẽ khó chống đỡ nổi. Nhưng nếu như trung tâm thương mại Hồ Lô châu có thể trở thành động lực phát triển kinh tế của An Nguyên thì điều này sẽ khiến lãnh đạo chủ yếu tỉnh chú ý, tỉnh có thể sẽ đầu tư tài chính vào đó.
- Tôi đồng ý với quan điểm của anh. Tôi cảm thấy cần phải để lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ý thức được điểm này. Ừ, tối hai chúng ta đến gặp Triệu Quốc Đống một chút. Tôi nghĩ chúng ta có thể nhờ hắn một chút. Hắn vẫn giữ lại quan điểm, chúng ta đến nói chuyện này với y, như vậy chúng ta cũng tự tin hơn khi mặc cả với tỉnh.
Quan Kinh Sơn gật đầu nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Quan điểm được Triệu Quốc Đống nói ra thì có lẽ càng được lãnh đạo chủ yếu trên tỉnh chú ý. Dù sao đây là quan điểm của lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, không phải là quan điểm riêng của hai chúng ta.
Đồng Lập Quốc nở nụ cười.
- Chưa chắc…
Quan Kinh Sơn lắc đầu.
Đồng Lập Quốc ngẩn ra rồi đột nhiên có phản ứng, trên mặt cũng lộ vẻ kỳ quái:
- Bí thư Kinh Sơn, tôi nghĩ ở vấn đề này các lãnh đạo sẽ cân nhắc sâu sắc hơn chúng ta nghĩ.
Quan Kinh Sơn và Đồng Lập Quốc đến gặp làm Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ. Chính xác mà nói hai vị này và hắn không coi như người đồng đạo. Lúc hắn còn ở An Nguyên thì cũng không qua lại gì với bọn họ, còn có quan hệ cạnh tranh. Đương nhiên bây giờ ba người đã lên đến cấp phó bộ trưởng, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng ra khỏi vòng tòn An Nguyên, ngược lại Quan Kinh Sơn và Đồng Lập Quốc trở thành người hợp tác.
Chẳng qua hắn vẫn chào đón hai người kia. Vấn đề mà hai người đề cập cũng làm Triệu Quốc Đống thấy hứng thú. Dù sao An Đô cũng là quê của hắn, có thể có cơ hội đóng góp cho sự phát triển của quê hương, hắn đương nhiên không tiếc.
Ba người nói chuyện hơn tiếng về công năng và tác dụng của trung tâm thương mại Hồ Lô châu, sau đó kéo dài tới khu công nghệ cao An Đô. Triệu Quốc Đống cảm thấy Trương Vĩnh Bồi có thể đã trao đổi với Đồng Lập Quốc nên Đồng Lập Quốc khá chú ý đến đề tài này. Triệu Quốc Đống cũng nói ra một vài quan điểm của mình, chưa chắc được đối phương tán thành nhưng ít nhất cũng là điểm cho bọn họ tham khảo.
Từ bề ngoài Quan Kinh Sơn, Đồng Lập Quốc hợp tác khá tốt, Triệu Quốc Đống hy vọng An Đô một lần nữa trở lại trong tay hai vị này.
Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy hai người Quan Kinh Sơn, Đồng Lập Quốc cộng tác tốt hơn nhiều so với Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí hoặc là Tôn Liên Bình cùng Quan Kinh Sơn. Ít nhất hai người này nguyện ý hợp tác hoặc là nói nguyện ý thỏa hiệp để phát triển An Đô. Nếu không một khi có tranh chấp thì cả hai đều bị thiệt. Triệu Quốc Đống tin Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đều không muốn thấy tình huống đó xảy ra.
Sau khi hai người Quan Kinh Sơn đi, Trương Hoành Vĩ lại vào phòng Triệu Quốc Đống ngồi một lát trao đổi về xu thế phát triển kinh tế của An Đô.
Triệu Quốc Đống có thể cảm thấy Trương Hoành Vĩ đang tích cực muốn dựa vào mình, hắn cũng thích nhân vật như vậy quan hệ gần với mình.
Làm cục trưởng cục Thương mại, Trương Hoành Vĩ có năng lực nghiệp vụ cao, sắc sảo, có kiến thức rộng rãi, tầm nhìn khá rộng, hơn nữa ở nhiều vấn đề cũng có cái nhìn chưa chắc đã nhất trí với cấp trên.
Đương nhiên điều này không bài trừ việc Trương Hoành Vĩ cố gắng tìm hiểu quan điểm của Trương Hoành Vĩ nên mới vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào chỉ cần đối phương có ý đó, lại có năng lực không bình thường cũng là đủ. Hơn nữa ở vài vấn đề Triệu Quốc Đống cảm thấy Trương Hoành Vĩ không phải cố gắng lấy lòng mình, mà y đưa ra quan điểm cá nhân, điều này làm Triệu Quốc Đống đánh giá cao đối phương.
Trương Hoành Vĩ là người khôn khéo. Y lợi dụng lần khảo sát này để dựa vào Triệu Quốc Đống. Trước đó Triệu Quốc Đống không quá hài lòng về Trương Vĩnh Bồi, điểm này Trương Hoành Vĩ cũng quan sát thấy. Trương Vĩnh Bồi bị Triệu Quốc Đống nhắc nhở về việc phê duyệt các hạng mục trung tâm nghiên cứu khoa học của các tỉnh, Trương Vĩnh Bồi gặp áp lực rất lớn.
Nếu nói mấy hạng mục không có vấn đề gì là điều không thể. Làm ở ủy ban nhiều năm như vậy, ai không có bạn bè, ai không có người quan hệ mật thiết? Tình cảm tư nhân rồi chuyển sang công việc, nhất là khi phê duyệt hạng mục và giúp đỡ về tài chính, điều này Trương Hoành Vĩ thấy đó là bình thường. Triệu Quốc Đống không phải một người cổ hủ, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc thì hắn sẽ không nhìn chằm chằm vào. Nhưng anh nếu không coi trọng hắn, hoặc lá mặt lá trái, hắn cũng sẽ có biện pháp xử lý anh.
Tổ công tác kết hợp giữa bên thống kê và cục sản nghiệp công nghệ cao xuống các nơi điều tra rất nhanh có hồi âm. Ở Cục sản nghiệp công nghệ cao cũng không phải do Trương Vĩnh Bồi một tay che trời, ở đấy đầy người khôn khéo. Phó chủ nhiệm phụ trách quản lý không hòa hợp với cục trưởng khiến không ít người ngửi thấy cơ hội, lập tức sẽ tra ra không ít vấn đề. Mặc dù không nói Cục sản nghiệp công nghệ cao có bao nhiêu trách nhiệm nhưng cũng sẽ bị mắng mỏ, hỏi xem trách nhiệm giám sát của anh ở đâu, thậm chí yêu cầu bên thanh tra đưa thông báo cũng là hợp logic.
Trương Hoành Vĩ khá phục tính cách của Trương Vĩnh Bồi, lập tức có thể nghĩ biện pháp bù đắp. Theo Trương Hoành Vĩ thấy Triệu Quốc Đống cũng không có ý nhằm vào Trương Vĩnh Bồi, nếu không sẽ không yêu cầu Cục sản nghiệp công nghệ cao cùng bên thống kê đi xác minh, đây là nhắc nhở anh, nếu anh không biết điều thì xin lỗi, xử lý anh chỉ là việc trong mấy giây mà thôi.
Đương nhiên Trương Vĩnh Bồi làm tốt công việc thì Triệu Quốc Đống sẽ không chấp nhặt việc trước đây. Trương Hoành Vĩ cho rằng chiêu này của Triệu Quốc Đống dùng rất chính xác, lúc trước Khổng Tường Long cùng Trang Vân Lộc còn có thái độ xa lánh, không nghe lời Triệu Quốc Đống nhưng giờ cũng phải đi vào quy củ, không đến mức việc gì cũng tới báo cáo, xin chỉ thị nhưng ít ra không dám ra vẻ trước mặt Triệu Quốc Đống.
Trương Hoành Vĩ sớm cho rằng Triệu Quốc Đống không phải người bình thường. Theo hắn thấy hành vi của Trương Vĩnh Bồi là không thức thời, tự chuốc khổ. Cái khác không nói, Triệu Quốc Đống có thể làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia ở tuổi 36 thì anh nghĩ chỉ đơn giản là may mắn thôi sao?
Không có chút thủ đoạn, không có lai lịch, không có bản lĩnh, anh cho rằng Trung ương sẽ đưa hắn tới vị trí này sao?
Người như Phó Tuyền còn chủ động giúp đỡ Triệu Quốc Đống, Đồng Lập Quốc là người như thế nào? Đồng Lập Quốc đã không ngừng châm chọc Triệu Quốc Đống về vấn đề cải cách cơ chế nhập khẩu phân bón hóa học nhưng cuối cùng thì sao?
Người không thấy rõ tình hình chỉ có thể bị đào thải, Trương Hoành Vĩ không muốn bị đào thải nhưng nên cần tìm cơ hội tỏ vẻ mình muốn dựa vào.
Triệu Quốc Đống mới tới, mới đứng vững nhưng nhiều tình huống còn chưa quá quen, là lúc tốt nhất để dựa vào. Chờ đến khi hắn quen thuộc tình hình, nhiều người vây quanh mà anh muốn chen vào sẽ không dễ nữa.
Nước ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia quá sâu, các cục, viện trực thuộc đã có hơn 30, chỉ riêng phó trưởng ban thư ký đã có bốn năm người. Cục Thương mại trong hơn 30 cục, viện cũng chỉ là một một cục bình thường, muốn ra mặt được ở cả ủy ban là rất khó khăn.
Trương Hoành Vĩ cho rằng thời gian Triệu Quốc Đống ở lại ủy ban không quá lâu, nhiều lắm chỉ hai ba năm là xuống, đến lúc ấy có lẽ chính là cơ hội phát triển của mình.