“Đôi khi, cuộc đời đặt tờ giấy bạc một trăm đô lên mặt tủ, nhưng mãi đến sau này khi bị nó chơi thì mày mới nhận ra.”
Như tôi đã nói trong phần giới thiệu cuốn sách này, vì chia tay với bạn gái mà tôi quay trở lại nhà bố mẹ ở tuổi hai mươi tám. Vụ chia tay này không có gì quá kịch tính theo kiểu chúng tôi réo chửi tên nhau, sau đó tôi ra đi với cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cùng câu “Cút đi!” Trước đó, tôi đã có vài lần tan vỡ, trong đó có lần cô bạn gái tôi nói, “Cút mẹ anh đi, đồ ngu đần khốn kiếp.” Điều đó rất dễ vượt qua; bạn sẽ không thức đêm để hy vọng cô gái gọi bạn là đồ ngu đần khốn kiếp quay lại. Trên thực tế, các mối quan hệ trước đây của tôi chẳng bao giờ nghiêm túc đến mức đó. Nhưng tôi đã yêu cô gái này ba năm, và tôi chắc chắn rằng chúng tôi hợp nhau và đã nghĩ đến chuyện cưới nhau.
Khi cô ấy quyết định dừng lại, chuyện chẳng có nguyên nhân nào cụ thể cả. Trước đây đã từng có một lý do nhưng giờ đây thì không còn nữa, và chẳng đứa nào mường tượng được nó là cái gì. Vì một lý do nào đó, mối quan hệ của chúng tôi không tiến triển được. Vì vậy, khi tôi chuyển về nhà bố mẹ ở, tôi thực sự suy sụp. Bình thường tôi không thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bố biết tôi đang buồn.
“Đôi khi, cuộc đời đặt tờ giấy bạc một trăm đô lên mặt tủ, nhưng mãi đến sau này khi bị nó chơi thì mày mới nhận ra,” ông vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi lúc tôi đang ăn sáng, sau khi về nhà được chừng một tuần.
“Không sao đâu ạ. Bố không cần phải cố gắng làm con vui đâu,” tôi đáp.
“Vớ vẩn, bố biết chứ,” ông nói. “Nhưng bố nghĩ là bố phải nói điều gì đấy. Nếu không, chỉ cầm mỗi chỗ ngũ cốc ở chỗ con rồi đi thì có vẻ như hơi nhẫn tâm.” Ông khẽ cười, hy vọng nhen nhóm chút niềm vui.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy vào lúc sáu giờ rưỡi sáng. Không thể nào ngủ tiếp, tôi loạng choạng bước vào phòng khách với chiếc quần đùi đấm bốc. Bố tôi đang ngồi bên bàn, ăn ngũ cốc và đọc báo.
“Bố dậy từ bao giờ thế?” tôi hỏi.
“Ồ, tao không biết, có lẽ năm giờ. Như thường lệ.”
“Chúa ơi, sớm thế. Sao bố lại dậy sớm thế?” tôi hỏi.
“Lúc nào chả thế.”
“Nhưng mà tại sao? Bố về hưu rồi. Con không hiểu.”
Ông đặt tờ báo xuống.
“Con trai, mày thẩm vấn bố đấy hả? Bố quen dậy sớm rồi, mày muốn cái quái gì ở bố nào” ông đáp rồi tiếp tục đọc báo.
Vài giây sau, ông lại đặt tờ báo xuống.
“Sao mày dậy sớm thế?”
Tôi trả lời rằng tôi tỉnh giấc và không thể ngủ trở lại được. Ông đứng dậy, bước vào nhà bếp và rót cho tôi một tách cà phê.
“Mày có muốn cho món cứt bò mày thích vào cà phê không?” ông hỏi, tay cầm một cái ca đựng đầy chất lỏng đen sánh.
“Bột kem ư? Có. Cho con bột kem.”
Ông đặt cà phê xuống bàn và tiếp tục đọc báo. Tôi tự mình rót một bát ngũ cốc, sau đó chúng tôi ngồi im lặng mấy phút. Đầu óc tôi nhanh chóng tràn ngập những ý nghĩ về cô bạn gái và kỷ niệm tươi đẹp ngày nào, giống như một trường đoạn dở ẹc trong điện ảnh những năm tám mươi, khi nhân vật chính nuối tiếc nhớ lại lúc anh ta cùng người yêu cũ cầm tay nhau đi trên bãi biển, cho chú cún con ăn, vật nhau như hề và ném kem tung tóe. Tôi chen ngang vào hình ảnh khuôn sáo này bằng cách nói to, “Vầng, con cảm thấy chán nản với tất cả mọi thứ.”
“Mày chỉ cần tìm cách vứt nó ra khỏi đầu là ổn,” bố nói, gập đôi tờ báo xuống để nhìn tôi.
Ông lại giở tờ báo ra và tiếp tục đọc. Khoảng hai mươi giây im lặng trôi qua.
“Con biết, nhưng khó quá. Con muốn nói rằng đồ đạc của con vẫn ở chỗ cô ấy. Con phải làm gì bây giờ? Con vẫn còn một chiếc TV,” tôi vừa nói vừa dùng thìa chọc chọc vào bát Grape-Nuts.
“Mẹ cái TV. Bỏ TV đi. Cắt hết liên hệ đi.”
“Chiếc TV đấy một ngàn năm trăm đô đấy ạ,” tôi kiên quyết.
“Thế thì đi lấy cái TV bỏ mẹ đấy về,” ông nói.
Tôi không rõ là mình đang hy vọng đạt được điều gì từ câu chuyện này, nhưng tôi chẳng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Vì vậy tôi đi tắm, mặc quần áo rồi bắt tay vào thực hiện dự án mới nhất có tên là Maxim.com, mỉa mai thay lại là một bảng mô tả chi tiết về sự khác biệt giữa não nam giới và phụ nữ khi tranh cãi. Tôi làm một mạch đến mười hai rưỡi thì bố tôi bước vào phòng khách. Ông đeo sẵn chiếc ba lô trên lưng, cho thấy ông đang chuẩn bị đi đâu đó.
“Bố sẽ mời mày ăn trưa. Xỏ dép vào rồi đi thôi.”
Tôi lê mình khỏi chiếc ghế bành, theo bố ra ngoài, nhảy vào xe và chạy xuống đồi đến địa chỉ ăn trưa ưa thích của tôi, một nhà hàng Italia gần nhà có tên là Pizza Nova. Chúng tôi lấy một chiếc bàn bên ngoài trời nắng nhìn ra hàng chục nhóm thuyền buồm và thuyền máy trên cảng San Diego. Cô phục vụ bước đến và mang cho chúng tôi một giỏ bánh tỏi cùng hai ly trà đá. Bố tôi nhấp một ngụm và ngẩng lên nhìn tôi.
“Mày chả biết đếch gì về bố cả.”
“Ừm, vâng,” tôi đáp, có chút bối rối.
“Về cuộc đời bố. Mày chả biết đếch gì cả. Bởi vì bố có kể cho ai nghe đâu.”
Phải đến lúc bố kể ra tôi mới nhận thấy rằng ông nói đúng. Chắc chắn rồi, tôi biết những phác thảo cơ bản về tiểu sử của bố: Ông lớn lên tại một trang trại ở Kentucky, từng phục vụ ở Việt Nam, có hai con trai với người vợ đầu đã mất vì ung thư không lâu sau khi sinh anh Evan, sau đó chín năm thì lấy mẹ tôi, là bác sĩ y khoa hạt nhân dành cả đời để nghiên cứu về ung thư. Nhưng chỉ có vậy. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bố có lẽ là người kín đáo nhất mà tôi từng biết.
“Khi mới ngoài hai mươi, bố chết lăn chết lóc cô gái này. Cô ấy tuyệt vời lắm. Một người đẹp thực thụ. Và tràn đầy sức sống,” ông vừa cắn bánh mì tỏi vừa nói.
Hầu hết chúng ta đều nghĩ, hoặc mong ước, rằng bố mẹ mình chỉ quan hệ với nhau, và chỉ vào những lần cần thiết để sinh ra chúng ta cùng anh em chúng ta, vì vậy tôi cảm thấy hơi lạ khi nghe bố say sưa nói về một người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi. Chưa bao giờ ông nói như thế. Mặc dù vậy, tôi thấy tò mò.
“Vậy là bố và cô ấy hẹn hò với nhau một thời gian. Một thời gian dài. Rồi một ngày, bọn ta đi nói chuyện, bố bảo cô ấy là bố yêu cô ấy vô cùng, nhưng cô ấy nhìn bố và nói, ‘Em không yêu anh. Không bao giờ,’ bố nói tiếp. ‘Cho tôi một chiếc pizza xúc xích bò và heo rắc tiêu ăn kèm sa lát,’” ông quay sang cô phục vụ đang rụt rè đứng bên bàn chúng tôi chờ bố kết thúc câu chuyện để gọi món.
Tôi gọi món của tôi, và cô phục vụ rời đi.
“Thế bố làm gì?” tôi hỏi.
“Bố bảo với cô ấy bố nghĩ rằng bố có thể thay đổi được điều đó. Có thể lúc này cô ấy chưa yêu, nhưng về sau sẽ yêu.”
“Thế cô ấy bảo sao?”
“Cô ấy bảo được thôi. Và bọn ta tiếp tục hẹn hò. Và cãi nhau. Bọn ta cãi nhau rất nhiều. Rồi bố nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Cô ấy cho bố tuổi thanh xuân của cô ấy, nhưng nó đã trôi qua, và bố không biết làm thế nào để thoát ra cả. Sau đó cô ấy bị ốm. Rồi cô ấy bệnh nặng,” ông nói, hít một hơi thở sâu, suy nghĩ một lát, như thể ông đang tái hiện điều gì đó trong tâm trí mà đã lâu rồi ông không nghĩ tới.
“Do đó bố đối xử tử tế với cô ấy, quấn quít bên cô ấy. Nhưng rồi cô ấy chết. Và bố cảm thấy thật là kinh khủng. Bởi vì bố có cảm giác như đây không phải là người phụ nữ muốn gắn bó với mình, cô ấy đã bảo với bố như vậy nhưng bố lờ đi. Vậy là cô ấy đang sống quãng thời gian cuối đời với một người mà cô ấy không yêu. Bây giờ thì cô ấy đã ra đi. Và một phần trong bố cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải phóng khỏi mối quan hệ này, nhưng điều này cũng khiến bố có cảm giác kinh khủng, không thể nào chịu được.”
Bố tôi ngồi trở lại chiếc ghế liễu gai, im lặng mấy giây. Cô phục vụ mang thức ăn đến, và ông nhỏ nhẻ ăn món salad trong vài phút.
“Mọi người luôn tìm cách nói ra cảm giác của mình. Một số thì nói thẳng ra bằng lời, còn một số thì nói bằng hành động. Và mình phải lắng nghe. Bố không biết điều gì sẽ xảy ra với cô bạn gái của con. Bố nghĩ con bé dễ thương, và bố hy vọng con có được điều mình muốn. Nhưng giúp bố chuyện này: Lắng nghe, đừng phớt lờ những gì mình nghe thấy,” ông nói.
Sau khi bố và tôi ăn trưa xong, chúng tôi không bao giờ nhắc lại mối quan hệ trước đây của bố với người phụ nữ bí ẩn kia nữa.
Vài tháng sau, tôi bắt đầu viết cuốn sách này. Tôi ngồi cùng gia đình và bạn bè, ôn lại rất nhiều câu chuyện khác nhau về tôi và về bố. Chúng tôi nhớ lại những điều ông nói, những điều họ nói, và chúng tôi cố gắng hết sức chắp nối lại tất cả mọi thứ trong cuốn sách này. Tháng Mười hai năm 2009, khi cuốn sách sắp sửa hoàn thành, một hôm bố gọi cho tôi khi tôi đang mua mấy món đồ tại cửa hàng Trader Joe"s.
“Này,” ông nói.
“Dạ, có chuyện gì thế ạ?” tôi hỏi.
“Bố biết nội dung chương cuối của mày đấy,” ông đáp.
“Thật sao?”
Và rồi ông bảo tôi rằng ông muốn câu chuyện này sẽ là chương cuối. Tôi trả lời rằng câu chuyện này cũng như lời khuyên đi kèm có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, nhưng tôi nhận ra rằng nó quá cá nhân, trong khi bố thì lại rất kín đáo. Tôi hỏi tại sao ông lại muốn lấy câu chuyện này làm chương cuối và nói rằng yêu cầu này dường như không đúng với tính cách một người tháng trước còn bảo tôi là sẽ chĩa súng vào bất cứ tay phóng viên nào mon men đến gần để hỏi han về cuốn sách.
“Ờ, bố nghĩ cuốn sách này viết về mày và bố. Bố muốn nói rằng, bố là ngôi sao, nhưng mày cũng có phần trong đó.” Ông bật cười. “Và khi bố kể cho mày nghe câu chuyện đó, mày thấy đau lòng. Vì vậy, bố nghĩ rằng bố muốn mọi người biết rằng có thể bố không phải là người niềm nở nhất trên cái hành tinh bỏ mẹ này, nhưng bố yêu mày chết được. Câu chuyện bố kể cho mày, lý do bố không kể cho ai nghe cả bởi vì chưa bao giờ bố có lý do để mà kể cả. Mày là một thằng nhóc hơi bị được đấy.”
“Cảm ơn bố, con rất…”
“Đừng có hiểu sai bố, ngoác cái mồm mày ra, và mày cũng chẳng có gì đẹp đẽ để mà nhìn cả, nhưng bố yêu mày, và bố muốn mọi người biết rằng khi có chuyện xảy ra, bố sẽ vì gia đình mà làm những việc chả bao giờ bố làm cho người khác.”
Khoảng một tuần sau, tôi hoàn tất cuốn sách. Tôi đã thức gần trọn một đêm và đi vào phòng khách, nơi bố tôi đang ăn Grape-Nuts và đọc báo.
“Con xong rồi! Con hoàn thành cuốn sách rồi,” tôi khoe.
“Tao không thể tin là người ta lại đi xuất bản những điều mày viết,” ông nói.
“Con biết. Điên rồ, đúng không ạ?”
“Trong đời mày chưa bao giờ – chưa bao giờ được xuất bản thứ gì cả. Chưa bao giờ. Mày chưa bao giờ có chữ bỏ mẹ nào được xuất bản ở bất cứ đâu!” ông nói, giọng vẫn tỏ ra không tin. (Bố tôi chưa bao giờ tính những bài viết trên mạng của tôi là tác phẩm “được xuất bản” – hay xuất bản được.)
“Tao muốn nói là không một thứ bỏ mẹ nào cả! Không hề! Vậy mà bây giờ MÀY, mày sẽ có sách bán ở cửa hàng ư?! Lạy Chúa. Tin thế đếch nào được. Nghĩ cái nào…”
“ĐƯỢC RỒI, CON HIỂU. Con chưa bao giờ xuất bản thứ gì cả, con là người may mắn nhất quả đất. Con không xứng đáng. Con hiểu rồi,” tôi hét lên.
“Ôi, khốn thật, xin lỗi con trai nhé, bố không định đá xoáy gì mày cả. Chẳng qua là, ờ, khó tin bỏ mẹ đi được, thế thôi.” Ông ngừng lại và bảo tôi ngồi xuống bên cạnh ông trên chiếc ghế bành. “Chúc mừng, bố tự hào về mày. Làm miếng Grape-Nuts đi.”
Ông rót cho tôi một bát và trao cho tôi mục thể thao. Vài giây im lặng khi chúng tôi ăn sáng và đọc báo.
“Chẳng qua là bố có chút vấn đề khi suy nghĩ về điều đó,” ông nói, một lần nữa dừng đọc báo ngước mắt nhìn lên và lắc đầu. “Bố muốn nói rằng, người ta cho mày tiền để làm việc này. MÀY. Được lắm.”