“Nghe này, con chó thích muối tỏi thì tao cho nó ăn muối tỏi thôi.”
Sau khi đã sống ở Los Angeles được chừng một năm, tôi quyết định nuôi một con chó cho vui. Lưu ý rằng tôi nói “cho vui” chứ không phải là “tuyệt vời” hay “đang cân nhắc.” Tôi muốn có một con chó và không nghĩ đến những lựa chọn không liên quan đến chó.
Khi còn bé, gia đình tôi có một con chó tên là Brownie; tôi rất thích chơi cùng nó, đặc biệt là khi các anh tôi không ở nhà nữa. Tôi thích chó ở một điểm là dường như chúng làm bất cứ điều gì chúng thích, bất cứ nơi nào chúng muốn; tôi rất ngưỡng mộ phẩm chất này. Hồi tôi mười ba tuổi, một lần, khi gia đình tôi đang ăn tối, tôi nhìn ra ngoài và thấy Brownie trên sân sau đang tự liếm mình hăng hái đến mức cuối cùng nó xuất tinh cả lên mặt. Sau đó nó nằm xuống ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Tự thực hiện khẩu dâm không phải là môn tôi yêu thích, nhưng trông vẻ quyết tâm tự sướng của nó như vậy thì có thể khẳng định là nó rất thích trò này.
Ra trường được một năm, tôi kiếm được chân chạy bàn khá ổn ở một nhà hàng sang trọng của Italia, vì tôi chỉ cần làm việc ba ngày một tuần cũng đủ sống. Tôi dành phần lớn thời gian còn lại ở trong phòng ngủ để viết, và nói thật là nghĩ xem nuôi chó có làm đời tôi thú vị lên được chút nào không.
“Thân cậu cậu còn chả lo nổi nữa là. Cậu định nuôi nó ở đâu?” thằng bạn Dan của tôi hỏi.
“Ở phòng tớ,” tôi đáp.
“Cậu làm gì có sân? Cậu định cho nó ỉa đái ở đâu, rồi còn chạy nhảy nữa? Chó cần được chạy nhảy. Chúng nó đâu thể ngồi một chỗ trong nhà được?”
“Tớ kiếm con be bé thôi. Nếu bé thì phòng tớ lại thành ra thoải mái, đúng không nào?”
Tôi biết có lẽ bố tôi cũng sẽ có phản ứng tương tự, vì vậy tôi không nói cho bố cũng như bất cứ người nào trong gia đình để phòng trường hợp rò rỉ thông tin đến tai bố. Cô bạn chung nhà với tôi đã lớn lên cùng với lũ chó trong nhà nên không phản đối. Vì vậy, tôi làm hẳn một chuyến đến trung tâm giữ chó mèo lạc ở Lancaster, California, cách Los Angeles chừng một trăm cây số về phía đông bắc, sục sạo các hành lang hẹp đầy những lồng là lồng, đi qua hàng chục khuôn mặt buồn bã và gầm gừ để tìm chú cún lý tưởng.
“Tôi muốn tìm con nào nòi bé thôi,” tôi nói với người nhân viên trung tâm đang hướng dẫn mình.
Bà này cam đoan sẽ giúp tôi tìm được một chú chó nhỏ, sau đó dẫn tôi đến chiếc lồng có sáu con cún nhỏ xíu lông màu nâu. Tôi không biết đây là giống chó gì; trông chúng giống như loài chó lai. Tôi trỏ vào con bé nhất, và một tuần sau, sau khi chú cún con đã được tiêm ngừa đầy đủ, tôi quay lại trung tâm đón nó. Tôi đặt tên cho nó là Angus theo Angus Young, tay guitar chính của AC/DC.
Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra rằng có thể mình vừa phạm phải một sai lầm lớn. Angus là chú chó vui vẻ, đáng yêu, nhưng nó cực kỳ hiếu động và phóng túng kinh khủng. Mỗi khi nhốt nó một mình trong nhà, tôi đi về là y như rằng thảm phòng khách dính toàn phân chó. Rõ ràng là nó đã xả một cách bừa bãi hoặc tùy hứng, sau đó giẫm vào và đi khắp nhà như đang tái tạo một bức tranh của Jackson Pollock. Ban đầu, tôi nghĩ nó làm vậy là vì nó buộc phải xả, do đó trước khi ra khỏi nhà tôi dắt nó ra ngoài để nó giải quyết. Nó đi ngay, nhưng khi tôi quay về vẫn thấy phân nó ở khắp nơi. Tôi phải lôi đồ vệ sinh ra và xuống phố một tiếng để giải quyết đống lộn xộn nhằm đưa căn nhà về mức chấp nhận được. Bạn cùng phòng với tôi là người dễ tính trong mọi chuyện, nhưng tình hình này khiến cô ấy nhanh chóng phát ngấy.
Khoảng hai tháng sau khi nhận nuôi Angus, tôi về nhà và thấy nó đã chui vào tủ bát nơi tôi cất thức ăn của nó. Cánh cửa mở toang, và những viên thức ăn của chó vương vãi khắp sàn nhà bếp. Thông thường, ngay khi tôi vừa bước vào cửa trước, Angus đã đón tôi bằng cái miệng đầy nước dãi và cái đuôi ngoáy tít. Lần này tôi chẳng nghe thấy gì cả. Tôi quay trở lại phòng khách và thấy nó đang nằm ngửa trên ghế bành, bốn chân giơ lên trời, giống như một người vừa bị thách tham gia thi ăn bánh và giành chiến thắng với một nửa thời gian.
“Angus, khôôôôôôông!” Tôi rên lên.
Nó lăn cái bụng căng phồng về phía tôi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt từ trước đến nay tôi chỉ nhìn thấy một lần duy nhất trong đời – từ một cô nữ sinh trượt chân trước tòa nhà ký túc xá đại học, ngay sau đó nôn vọt ra đất. May mắn thay, điều tiếp theo lại không xảy ra với cô ấy.
Tôi bế ngang người Angus lên, và giống như một chiếc túi nhựa y tế bị nong miệng, một dòng phân đặc phụt ra từ đít con chó xuống ghế bành và sàn nhà. Đây là giọt nước cuối cùng. Tôi vẫn rất quyết tâm, nhưng nhìn thấy –và ngửi thấy – phân chó tươi phủ khắp đống đồ đạc khiến tôi không còn quyết tâm nổi nữa. Đã đến lúc phải cho Angus đi thôi.
Nhưng tôi thích nó, vì vậy tôi muốn đem nó cho người nào mà tôi thỉnh thoảng đến thăm được để còn kiểm tra. Các anh và bạn bè tôi ngay lập tức từ chối khi tôi đề nghị cho Angus. Như vậy chỉ còn một lựa chọn duy nhất: bố mẹ tôi. Họ có sân rộng, còn Angus thì đang lớn với tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Người ta bảo với tôi con chó này không thể nặng quá mười cân được, vậy mà chỉ sau bốn tháng nó đã nặng đến mười hai cân.
Angus rất đáng yêu, và tôi biết rằng chiến thuật hay nhất là cho nó ra mắt bố mẹ tôi một cách tình cờ trước khi bỏ bom họ. Tôi không lo lắm về mẹ tôi; bà lúc nào cũng dễ thuyết phục. Còn bố tôi, tất nhiên, là chuyện hoàn toàn khác.
Vì vậy, vào một sáng Chủ nhật tháng Tư đầy nắng, tôi lái xe về San Diego với Angus ngồi trên đùi suốt cả chặng đường, rồi không báo trước, tôi bước vào nhà bố mẹ, mang theo nó như một đứa bé quá khổ.
“Aaaa, xem kìa, nó thật là dễ thương!” mẹ tôi vừa nói vừa từ trong bếp bước ra để nựng nó, bỏ dở cả việc nấu nướng.
“Con chó đẹp phết nhỉ,” bố tôi vừa chìa tay ra xoa tai nó vừa nói.
“Khoan đã. Chó của ai thế?” mẹ tôi hỏi, giọng bỗng nhiên tỏ vẻ hoài nghi.
“Vâng, chuyện là thế này,” tôi đáp.
Tôi bắt đầu giải thích mọi chuyện, bịa thêm vài chi tiết để câu chuyện của tôi bớt nóng vội và Angus bớt khó chịu.
“Bố mẹ không nhận con chó này được. Đây là trách nhiệm của con – bố mẹ không thể nhận con chó chỉ vì con suy nghĩ không chín chắn,” mẹ tôi nói, giọng càng lúc càng bực bội thể hiện qua mỗi lời nói.
Tôi thấy ngạc nhiên và trở nên lo lắng, chủ yếu là vì một khi mẹ tôi đã phản ứng như vậy thì biết luôn bố tôi sẽ nói như thế nào. Ông im lặng một lát, sau đó ôm lấy Angus và nhấc nó lên.
“Bố mẹ có thể chăm sóc nó.”
“Sam?” Mẹ ngạc nhiên không kém gì tôi.
“Nó là một con chó. Đâu có giống như khi Justin phang một con bé nào đó và dắt theo một đứa trẻ vào nhà.”
“Vâng, con có làm thế đâu,” tôi khẽ cười và nói.
“Mày mà làm thế thì liệu hồn,” bố tôi ngắt lời, giọng không chút hài hước.
Bố tôi dắt Angus ra ngoài, xoa bụng nó rồi bắt nó nằm xuống đất.
“Đây là ngôi nhà mới của mày. Cứ ỉa đái bất cứ chỗ nào mày thích,” bố nói với Angus.
Tôi cảm thấy giống hệt như lúc tôi đánh bạc lần đầu tiên ở Las Vegas năm hai mươi mốt tuổi và ăn được một trăm đô ngay trong lần đầu tiên chơi với máy: Không biết chắc điều gì sẽ xảy ra nhưng lại tự tin rằng mình nên lướt ngay trước khi hết vận đỏ.
“Được rồi. Ôi, con phải đi rồi, bố mẹ biết đấy. Mai còn phải làm việc, đường thì xa, vì vậy…”
Nói xong, tôi vội vã đi ra lối để xe, nhảy vào xe rồi lái trở về Los Angeles.
Khoảng vài tháng một lần tôi lại về thăm nhà, lần nào cũng thấy Angus lớn hơn. Tám tháng sau, nó nặng ba mươi hai cân. Trông nó giống như Scooby-Doo được tiêm steroid.
“Bố ơi, nó… khủng thế. Bố cho nó ăn gì vậy?” tôi hỏi trong lần về thăm nhân dịp Angus tròn một tuổi.
“Sáng dậy nó làm lạng rưỡi thịt bò xay, lạng rưỡi khoai tây và hai quả trứng, bố nấu hết lên với nhau rồi rắc muối tỏi vào.”
“Muối tỏi? Bố làm như không có muối tỏi thì nó không chịu ăn vậy?”
“Nghe này, con chó thích muối tỏi thì tao cho nó ăn muối tỏi thôi.”
“Vậy là nó đang ăn khoảng ba nghìn kilocalo mỗi ngày?”
“Ừm, có lẽ hơn, vì ban đêm tao còn cho nó thêm một bữa như thế nữa.”
“Lạy Chúa, bố ơi. Thảo nào nó trông như đô vật vậy.”
Bố giải thích với tôi là đã thử cho nó ăn rất nhiều thức ăn truyền thống của chó, nhưng Angus thích nhất là thức ăn của người nấu riêng cho nó.
“Như vậy chắc mất công lắm nhỉ? Ý con là bố giống như đầu bếp riêng của nó còn gì.”
Tôi theo bố ra ngoài khi ông cầm bát thức ăn đã làm sẵn cho Angus. Ngay khi vừa trông thấy bố và ngửi thấy mùi thức ăn, Angus nhảy dựng lên vì mừng rỡ và đặt chân lên ngực bố tôi như một người tình xa cách lâu ngày.
“Được rồi, được rồi, bình tĩnh, thằng chó điên này,” bố tôi nói. Quay sang tôi, bố nói thêm, “Ừ, rất mất công, nhưng bố có nó làm bạn.”
Tôi không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Phải chăng bố tôi đang trở nên ủy mị khi về già?
“Vứt cái vẻ ngu ngốc bỏ mẹ đấy ra khỏi mặt đi. Tao không điên. Người ta gọi chó là ‘bạn tốt nhất của con người,’ lạy Chúa. Có phải tao bịa ra đâu.”
Tôi nói rằng tôi rất vui khi thấy Angus đã trở thành một người bạn tốt.
“Mày biết đấy, trước đây chưa bao giờ tao thực sự thích chó cả. Ý tao là Brownie rất hay, nhưng đấy là chó của anh mày. Tao có rất nhiều chó ở trang trại, nhưng đấy là chó phục vụ cho công việc. Tao nghĩ rằng khi lũ chúng mày đi hết, mẹ mày thì đi làm suốt ngày, có ai đó gần gũi sống dựa vào mình cũng vui. Và đứa nào phá nát vườn hồng của tao nhỉ – tiên sư mày, Angus,” ông vừa nói vừa quay sang chỉ mảnh đất vừa được đào xới lên, trước đây từng là vườn hồng đỏ thắm của ông.
“Nó cũng giống như mày thôi; toàn của nợ cả, nhưng tao yêu nó. Và nó bậy bạ khắp nơi. Chả khác gì mày,” ông nói thêm với nụ cười đắc thắng.
Nghĩa vụ đi đón tại sân bay
“Chuyến bay của bố hạ cánh vào lúc chín rưỡi Chủ nhật… Mày muốn xem cái gì? Người Điên là cái quái gì? Mày không đón thì tao sẽ làm người điên cho mày xem.”
Nhen nhóm hy vọng
“Sáng nay anh mày đem cháu đến đây. Nó bảo tao là đứa bé biết đứng rồi. Có mà đứng vào mắt. Chỉ ngồi một cục. Thất vọng ghê gớm.”
Thời gian rỗi của chó
“Con chó không buồn đâu. Chả có vẻ gì giống như là nó đang chờ tao cho nó đồ chơi cả. Con chó khốn kiếp thật.”
Những cái đầu biết nói
“Bọn phát thanh viên này có bao giờ im mẹ mồm nó đi không nhỉ? Đừng bao giờ nói ra chỉ vì anh nghĩ là anh nên nói. Đấy là định nghĩa về đồ khốn nạn.”
Chuyện dài lê thê
“Lúc này mày giống như một cơn lốc chứa đầy thứ nhảm nhí. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này khi mày đã đổ hết của nợ ấy lên nhà người nào đó.”
Kiểu tóc ngày nay
“Ở tuổi của mày người ta không biết đường mà chải tóc à? Trông chả khác gì hai con sóc bò lên đầu và phịch nhau trên đấy.”
Nhận được hợp đồng xuất bản
“Mày! Đời mày chưa bao giờ được xuất bản một chữ nào cả! Đếch thể nào tin nổi! Tao không thể nào tin được! MÀY Ư?!... Ôi, xin lỗi, không, bố hạnh phúc vì con, chẳng qua là bố không tin nổi thôi.”
Bám đuôi tay tài xế đằng trước tôi
“Chắc mày thích bám đuôi người ta lắm nhỉ… Đúng rồi, bởi vì điều thực sự quan trọng là mày thể hiện chả có việc đếch gì cần phải làm cho đúng giờ cả.”
Con anh trai tôi hơi chậm biết nói
“Bao giờ nói thì nó nói thôi, bình tĩnh đi. Đâu giống như nó biết cách chữa ung thư mà không chịu nói ra.”
Thời điểm phù hợp để có con
“Chẳng có thời điểm nào phù hợp để có con cả, nhưng thời điểm phù hợp để phịch nhau thì lúc nào cũng có. Chúa đâu có ngu. Người biết quy luật của nó mà.”