Lỡ Yêu Gracie (Falling For Gracie)

Chương 20

Di động của cô đánh thức cô dậy sớm hôm sau. Ý nghĩ đầu tiên của cô là cô bị trúng cái gì đó thì nó cũng đã qua rồi. Ý nghĩ thứ hai là Riley đã không gọi cũng không ghé qua. Phải giờ anh gọi không?

"Xin chào?"

"Gracie, là mẹ nè. Con đọc báo chưa?"

"Sao ạ? Chưa." Cô lăn qua trong giường. Ít nhất thì lần này cô biết chuyện tai tiếng gì đi nữa cũng không phải là của cô. Hai ngày qua cô đâu có ra khỏi nhà."

"Là Riley," mẹ cô nói. "Nó bị bắt rồi."

"Sao chứ? Thật không mẹ?"

Cô lồm cồm ra khỏi giường và chạy vội ra cửa trước. Sau khi mở tung nó ra, cô chạy vội đến hàng rào nơi tờ báo sáng đang chờ. Liếc nhanh tiêu đề làm cô rúm người lại.

"Ứng viên thị trưởng bị bắt vì say rượu và quậy phá."

Bức tranh cho thấy Riley bị phủ đầy bánh và chung quanh là các chai rượu bể nơi hành lang tòa lâu đài cổ.

"Mình sẽ ốm mất," cô thì thầm khi bước vào trong đóng cửa lại. "Hoàn toàn là lỗi của mình."

"Con bị ốm mà. Alexis có nói với mẹ."

"Dạ đúng. Con ốm nên Riley đem bánh đến đó giúp cô. Chỉ là Pam đã ở đó và giao một cái bánh thấy gớm cho họ. Anh ấy giúp con và chuyện gì đó đã xảy ra."

"Vậy mẹ nghĩ con phải giải quyết chuyện này rồi. Mẹ giúp được gì không?"

Sự ủng hộ của mẹ cô làm mắt cô nóng lên. "Con chưa biết nữa, ngay khi con tìm ra cách con sẽ liên lạc với mẹ."

"Mẹ sẽ chờ. Chúng ta luôn ở bên con, Gracie ạ. Mẹ muốn con biết điều đó."

"Con rất biết ơn Mẹ. Con sẽ cho Mẹ biết sau."

Cô cúp máy, vội vã nhấn số của Riley. Nhiều giây trôi qua rồi anh trả lời máy.

"Anh có sao không?" cô vội hỏi. "Em mới đọc báo. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh vừa mới về tới nhà và cần tắm," anh nói. "Em qua đây đi, anh sẽ kể hết cho nghe."

Cô có cả hàng nghìn câu hỏi, câu đầu tiên là tại sao anh mới vừa về tới nhà.

"Họ giữ anh trong tù?" cô hỏi, đầy bất bình.

"Chuyện dài dòng lắm."

"Được rồi. Anh đi tắm đi, em qua ngay."

"Anh sẽ để cửa trước không khóa"

Gracie mặc đồ nhanh kỷ lục rồi chạy tới nhà Riley. Cô cảm thấy hơi yếu nhưng ăn sáng sẽ giải quyết vụ đó, cô gnhix. Sau khi đậu xe trên sân - lúc này chẳng thành vấn đề nếu ai đó thấy xe cô ở đó - rồi bước vào nhà và đi lên lầu.

Cô thấy Riley trong phòng ngủ. Anh đã tắm xong, đã cạo râu và vừa mới mặc xong cái quần jeans khi cô bước vô.

Ý nghĩ thoáng qua là cô thấy tiếc đã bỏ lỡ phần tốt nhất là được xem anh diện đồ, rồi cô bước lại gần và ôm anh.

"Tất cả là lỗi của em. Em rất rất tiếc."

Anh kéo cô sát vào người. "Không phải tại em. Là Pam và do hoàn cảnh nữa. Đừng tự trách mình." Anh ôm mặt cô và hôn cô.

Cảm giác tan chảy lại bắt đầu nhưng Gracie nhắc mình đây không phải là lúc để bị phân tâm. Có quá nhiều chuyện cần phải lo.

"Chuyện gì đã xảy ra?" cô hỏi khi anh bước lùi lại. "Sao người anh toàn bánh? Ai đã bắt anh? Tại sao anh không về tới nhà mãi đến sáng nay?"

Anh thả cô ra rồi nhặt cái áo sơ-mi trên giường. Sau khi mặc vô, anh bắt đầu gài nút.

"Một trong các người bảo vệ phát hiện khi anh đang mang bánh vô và mang cái kia ra. Ai đó đã gọi cảnh báo họ là anh đang định phá gì đó."

"Anh? Thật là điên rồ."

"Anh thấy Pam lái đi, nghĩa là cô ta đã thấy xe của anh. Anh đoán cô ta đã gọi để gây rắc rối cho anh và nó đã rất hiệu quả. Mấy người bảo vệ cố giữ anh, anh không muốn. Anh không thấy người giao rượu đang đi lên cầu thang. Tụi anh va chạm và cả hai cùng té nhào, rượu vỡ, và tụi anh té vào cái bánh với đống rượu."

Cô nín thở. "Còn mấy chai thủy tinh? Anh có bị thương không?"

"Vài vết cắt thôi, không có gì nghiêm trọng. Rồi cảnh sát đến giải anh đi. Có chảy máu nên họ phải ghé qua bệnh viện trước."

"Chảy máu? Ở đâu"

Anh kéo áo lên và quay lưng lại để cô thấy mấy vết băng lại trên lưng anh. Có tất cả 5 vết nhưng không cái nào lớn hết.

"Họ có phải nhặt thủy tinh ra không?" cô hỏi, càng lúc càng cảm thấy áy náy.

"Vài cái. Anh phải khâu mấy mũi."

Cô nhăn mặt. "Em xin lỗi."

Anh thả áo xuống rồi đặt tay lên vai cô. "Không phải lỗi của em. Nhớ đó. Là Pam và anh thề, cô ta sẽ phải trả giá."

Gracie muốn hỏi bằng cách nào, nhưng cô có nhiều câu hỏi khác quan trọng hơn.

"Sao Mac không thả anh ngay?"

Riley cho áo vào thùng. "Cậu ấy không có làm việc và tên cảnh sát thay ca không chịu gọi cậu ấy. Họ chẳng muốn anh gọi ai hết. Cuối cùng họ để anh gọi thì anh gọi Zeke, cậu ta chạy đến nhà Mac nhưng Mac không có nhà. Thì ra Mac và Jill đã đi ra khỏi trấn chơi. Zeke gọi lung tung các khách sạn ở Santa Barbara và tìm thấy họ. Mac lái về và thả anh ra."

"Và em đã ngủ chẳng biết gì," Gracie đau khổ nói.

"Em bịnh mà. Alexis đã bỏ về khi em ngủ. Đừng bận tâm nữa," anh nói. "Anh không sao rồi."

"Rồi mình trả thù Pam cách nào?" cô hỏi.

"Tệ cái là cô ta là phụ nữ. Nếu cô ta là đàn ông thì anh đã dần cho một trận rồi."

"Chúng ta có thể chất vấn và đe dọa chị ta. Vậy cũng được."

"Nghe cũng được đó," anh nói. "Em có máy ảnh trong xe không, trong trường hợp mình phát hiện cái gì đó thú vị?"

Cô mỉm cười. "Chắc rồi."

Họ lái đến nhà Pam và đậu ngay trước cửa.

"Anh không quan tâm ai biết mình tới đây," Riley nói khi ra khỏi xe.

Gracie đồng ý và theo anh ra cửa trước ngôi nhà, nó chỉ khép hờ.

Cả hai nhìn chăm chú vào cái cửa mở hé như đang mời gọi họ bước vào.

"Có phải là bẫy không"? Gracie thì thầm. Có phải chị ta định cho mình bị bắt vì tội đột nhập không?"

"Chứng minh là không phải vậy," anh nói và chỉ vào máy ảnh của cô.

"Ồ. Ý hay đó."

Cô chụp tấm hình cái cửa mở hờ rồi nhăn mặt khi tiếng máy kêu thật to lúc tấm hình được nhả ra. Cô chụp tấm hình đưa cho Riley để anh cho vào túi quần jeans. Rồi anh đẩy cửa rộng ra và họ bước vào.

Ấn tượng đầu tiên của Gracie là thiết kế trang nhã và tràn đầy ánh sáng. "Nhà đẹp quá," cô thì thầm.

Riley nhìn cô như nói đây không phải là lúc thảo luận về khả năng trang trí của Pam, rồi ra hiệu cho cô theo anh. Anh chỉ ra phía hàng lang.

Gracie tự hỏi tại sao thì cô nghe thấy tiếng động nhỏ. Một âm thanh nhịp nhàng không rõ lắm, khá quen thuộc và riêng tư.

"Chị ta đang làm chuyện đó!" cô thì thầm. "Chúng ta có thể thấy gã đó là ai. Ai cũng được, gã đang giúp chị ta!"

Riley đưa ngón tay lên môi rồi dẫn đường. Tiếng động đó nghe lớn hơn. Có tiếng thở hổn hển rồi tiếng rên "Ồ, phải, em sắp tới rồi" của Pam, rồi một tiếng rên trầm trầm.

"Sẵn sàng," Riley ra hiệu, chỉ vào cái máy ảnh.

Họ ngừng bên ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ một giây rồi Riley đẩy mạnh ra và ào vô.

Nhiều thứ xảy ra cùng một lúc. Khi Gracie vô theo, cặp đôi trên giường đã thấy sự xâm nhập, Pam hét lên, làm Gracie nhảy nhổm và có lẽ cũng hét theo một chút, nhưng cô vẫn cẩn thận giữ máy ảnh đúng vị trí.

Qua ống kính nhỏ, cô bị nhìn đã mắt ngực của Pam, lưng của gã nào đó rồi gã đó quay lại và cô thấy mình nhìn thẳng vào cái vật đàn ông vẫn còn cương lên của Franklin Yardley.

"Ôi, ghê quá," cô la lên khi tay chụp hình lia lịa.

"Cút đi!" ông thị trưởng ra lệnh.

Ông ta chụp cái chăn, giật khỏi giường nhưng Gracie đã kịp chụp nhiều tấm hình của ông ta và Pam trong hành động chỉ có thể gọi là hoàn cảnh éo le. Bà Yardley đáng yêu sẽ không thích vụ này rồi.

Riley cẩn thận đón các tấm hình khi chúng rơi khỏi máy ảnh.

"Thú vị thật," anh mỉm cười. "Đã đến lúc ai khác cần làm ngôi sao trên báo địa phương rồi. Tôi đã thấy mệt với mấy chuyện tiếng tăm đó rồi."

Yardley cố chụp mấy tấm ảnh nhưng Riley giữ chúng ngoài tầm với của ông ta.

"Cậu sẽ phải trả giá cho chuyện này," Yardley nói.

"Bằng cách nào?" Riley hỏi. "Một tấm hình giá trị hơn hàng nghìn lời nói." Anh nhìn Pam lúc này đã kéo tấm trải giường lên che ngực. "Từ lúc nào khẩu vị cô trở nên kém vậy?"

Chị ta trừng mắt với anh. "Đừng có nói với tôi khẩu vị kém, đồ khốn. Anh là người đang ngủ với Gracie." Vẻ mặt chị ta đanh lại, giọng cao lên. "Sao anh có thể muốn con chó cái đó"?

Gracie nhảy lên. "Tôi đâu phải chó cái."

"Mày kinh tởm, đáng ghét," Pam hét lên. "Tao ghét mày. Mày nghe chưa? Tao ghét mày. Tao ghét mọi thứ về mày. Tao ước gì mày chết đi. Mày đã hủy hoại cuộc đời tao. Mấy tờ báo khốn kiếp lúc tao còn ở trung học. Mọi người nghĩ mày thật đáng yêu còn tao chỉ là con điếm muốn lấy Riley vì tiền. Mày hủy hoại đám cưới của tao. Lẽ ra đó là ngày của tao, mày nghe không? Ngày của tao. Nhưng nó hoàn toàn về mày. Ai cũng nói về Gracie Landon. "Chị nghĩ con bé có đến không?"" Pam nói với giọng bắt chước the thé. "Graice yêu quý sẽ làm gì nhỉ?"

Pam nheo mắt lại. "Lúc đó tao đã muốn trừng trị mày nhưng tao không thể tìm ra mày, nên tao chờ và lên kế hoạch và giờ tao có được mày rồi."

“Pam!” Yardley bước khỏi giường. "Em mất bình tĩnh rồi. Em đã làm gì vậy?"

Pam quay sang ông ta. "Sao chứ?" chị ta ré lên. "Ồ, anh dám vờ như anh không có dính líu với tôi trong vụ này ngay từ lúc đầu hả."

Mắt Yardley mở lớn. "Tôi thề, tôi không biết cô ta đang nói gì. Pam, em đã làm việc phạm pháp hả?"

Pam hét lên. "Đừng có vờ ngây thơ với tôi nhá, con dê già kia. Trong vụ này, ông cũng lún bùn tới tai rồi."

Yardley quay sang Gracie. "Tôi thề, tôi không biết cô ta đang nói gì hết."

Pam chửi thề. "Được thôi, nếu ông muốn chơi theo cách đó." Chị ta quay sang Riley. "Ồ, chuyện này vui đây, tôi có thể bị thân tàn ma dại, nhưng tôi sẽ kéo theo Gracie quý giá của anh với tôi." Chị ta quay sang Gracie.

"Tao đã hủy hoại mày rồi," chị ta hân hoan nói. "Tao đã phá tan việc kinh doanh quý giá của mày và giờ mày không còn gì hết." Chị ta lại quay sang Riley. "Tôi cũng đã phá hoại anh được rồi và tôi thấy sung sướng lắm. Anh biết tại sao không? Vì lúc anh bỏ tôi đi, anh đã nói Gracie đã đúng. Tôi không bao giờ tha thứ cho anh vì câu nói đó."

Gracie quay sang Riley. "Anh đã nói vậy?"

Anh nhún vai. "Em đúng mà."

"Hay thật!"

Pam hét lên. "Tôi không được đồng nào lúc li dị hết, bây giờ tôi muốn tiền của tôi. Anh nghe không?"

"Pam," ông thị trưởng nói. "Im đi. Rõ ràng cô đang không được bình thường. Tôi không ngờ cô lại ôm nhiều giận hờn như thế."

"Giận hờn?" Pam bắt đầu hét lên, rồi vừa cười vừa khóc. Gracie tự hỏi có phải chị ta đã phát điên.

"Tôi căm thù hai người," chị ta nói khi lăn ra giường. "Mẹ kiếp, tôi đã cố hết sức. Tôi căm thù các người."

"Pam!" Yardley có vẻ sốc. "Tôi không hiểu nổi cô nữa."

"Ồ, cứ như ông từng hiểu được tôi ấy," Pam nói, vẻ bất bình. "Tôi chỉ ngủ với ông vì ông sẽ được hưởng gần hết số tài sản nếu Riley thất bại thôi. Tôi đã tính sẽ lấy một nửa rồi bỏ đi ngay sau khi chúng ta kết hôn." Chị ta nhìn sang Riley. "Ông ta có một hệ thống sổ sách riêng trong văn phòng, ông ta có một ngăn kéo bí mật ở trong tủ giấy tờ, ông ta đã đút túi riêng nhiều năm rồi."

"Pam, đừng!" Yardley phản đối.

Pam đứng dậy, giật cái tấm trải giường khỏi nệm rồi quấn quanh người chị ta. "Tôi đã gần có được mọi thứ." Chị ta trừng mắt với Gracie. "Cô khỏe rồi ha."

"Khỏe. Sao chị lại biết..." Gracie nhìn chị ta trân trối, nhớ lại cơn ốm bất ngờ của cô. "Chị đã làm gì với tôi?"

"Trộn mấy sốt salad thật cũ vào món salad cá ngừ thấy gớm của cô. Trời ạ, sao cô có thể ăn cái thứ đó, nó giống như đồ cho mèo ăn ấy. Tôi muốn loại bỏ cô và tôi đã làm được. Tôi đã lên kế hoạch từ đầu đến cuối." Chị ta đá Yardley. "Cho tới khi ông làm mọi thứ rối tung lên. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông."

Riley nắm tay Gracie. "Đến lúc chúng ta phải đi rồi."

Yardley nhìn Pam trân trối như ông chưa từng thấy chị ta bao giờ. "Nhưng tôi đã yêu em mà."

"Ồ, phải rồi, đó là lý do ông ngủ với mấy con nhỏ thư ký của ông chứ gì. Ông già khú, mãi chẳng cương nổi và dở tệ trong giường." Chị ta quay sang Riley. "Anh cũng thế."

Nói xong chị ta giậm giật đi vô phòng tắm, đóng cửa và khóa lại.

Riley dẫn Gracie ra khỏi phòng ngủ. Cô vẫn chưa thể tin được tất cả những gì vừa nghe.

"Là họ từ đầu đến giờ," cô nói, cảm thấy như cô vừa xem trực tiếp xong một màn gay cấn. "Người thợ chụp ảnh, bột bánh làm sẵn, mọi thứ."

"Có vẻ thế."

"Chị ta cố đầu độc em và đã thành công. Em không thể ngờ."

"Anh tin cảnh sát trưởng sẽ muốn hỏi chị ta về chuyện đó."

Cô liếc anh khi anh cùng cô đi ra khỏi nhà. "Anh không tệ trong giường đâu."

Anh mỉm cười. "Cám ơn."

Quay lại nhà anh, Riley pha một bình cà phê rồi trải mấy tấm hình ra trên cái bàn bếp dài cả cây số. Có quá nhiều bằng chứng nhưng tiếc là không phải bằng chứng anh có thể dùng.

"Anh sẽ gọi Mac chứ?" Gracie hỏi khi cô cầm lấy ly cà phê anh đưa và nhấp một ngụm. "Anh ấy có thể bắt Yardley ngay hôm nay. Và Pam nữa dù em không để tâm tới chị ta lắm. Chúng ta có thể bỏ qua vụ ngoại tình vì ngủ với thư ký thì í ẹ nhưng không phạm pháp, nhưng ông ta đã đút túi riêng nhiều năm rồi. Vậy được không?"

"Ừ."

Anh quay lưng với mấy tấm hình và nhìn ra khu vườn sau rộng lớn qua khung cửa sổ.

Buồn cười là anh đã ghét ngôi nhà này khi mới tới Los Lobos, ngôi nhà to lớn tượng trưng cho tất cả những gì anh căm ghét ở chú anh. Nhưng mấy tháng qua, anh bắt đầu thích ngôi nhà này. Căn phòng, sự yên tĩnh. Cũng như anh đã thích ngân hàng, anh thích làm việc với con số, tạo cơ hội cho mọi người. Anh thích tính thử thách của việc điều hành ngân quỹ, giành lấy những mối làm ăn tốt nhất cho khách hàng của anh. Anh sẽ nhớ tất cả.

Gracie lắc tay anh. "Anh có đang nghe em không đó?"

"Không."

"Em cũng nghĩ thế."

Anh nhìn gương mặt cô, đôi mắt xanh thẫm, nụ cười tươi tắn, cách cô rạng ngời khi cả hai ở cạnh nhau. Anh không thể nghĩ ra được có điều gì anh không thích về cô. Cô thật... hoàn hảo. Hay ít nhất là hoàn hảo cho anh.

"Em đang nói là ngay khi ông thị trưởng bị bắt, anh phải lên ra-đi-ô để nói chuyện với thị trấn. Anh có thể nói mọi người biết là sẽ có một sự chuyển giao quyền lực êm ái và họ sẽ thích có anh làm thị trưởng."

"Không được đâu," anh nói.

"Sao chứ?"

"Yardley đã lên án anh vài chuyện, giờ anh lại tố cáo ông ta làm những chuyện tệ hơn. Ai sẽ là người những người bỏ phiếu tin tưởng? Một người họ biết suốt 16 năm qua hay anh?

"Nhưng những bằng chứng buộc tội."

"Phải mất mấy ngày để công tố viên của bang kết tội ông ta. Hôm nay là Chủ Nhật. Sẽ chẳng có gì xảy từ giờ đến tuần tới, mà ngày bỏ phiếu là thứ Ba. Yardley có thể duy trì thêm một ít lâu để nói cho mọi người biết về di chúc của chú anh. Khi họ biết được lý do anh tranh cử, em nghĩ họ sẽ quan tâm ông ta đã làm gì sao? Nó là sự thật, Gracie à. Anh chỉ làm việc này vì tiền."

"Nhưng... nhưng... Không! Chúng ta phải tìm cách." Cô đặt ly cà phê xuống và chụp tay anh. "Anh đã cố gắng hết sức, em không để chuyện này xảy ra với anh đâu. Anh không thể nói anh muốn ở lại và làm thị trưởng sao? Anh có thể nói anh đã thay đổi suy nghĩ."

Anh mỉm cười với cô. "Anh đã thay đổi suy nghĩ, nhưng ai sẽ tin anh?"

"Em sẽ tin anh. Em sẽ-" Cô há miệng rồi lại ngậm lại. Mặt cô đỏ ửng lên. "Lấy em đi. Đó là điều cả trấn muốn. Kết thúc vui vẻ theo ý họ. Vậy lấy em đi. Mình nhờ Jill soạn bản cam kết ngay bây giờ. Em không muốn tiền của anh và em sẽ ghi rõ như thế. Hôm nay mình sẽ kết hôn, mình bay lên Vegas và quay lại tối nay, rồi mai mình sẽ thông báo rộng rãi. Chắc chắn anh sẽ thắng, rồi chúng ta sẽ chia tay sau đó. Sẽ được mà."

Cô thật sốt sắng, anh nghĩ. Lạc quan và luôn sẵn lòng làm mọi cách để giúp đỡ.

"Là 97 triệu đô đó," cô nói.

"Anh biết con số mà."

"Vậy thì?"

Anh đã cảm thấy một điều gì đó lâu lắm rồi, một cảm giác mơ hồ anh không xách địn được mãi đến giây phút này

Anh vén tóc ra sau tai cô và hôn cô.

"Anh yêu em,Gracie Landon,” anh khẽ nói.

Cô nhìn anh trân trối. "G-gì cơ?"

Anh mỉm cười. "Anh yêu em. Em là người phụ nữ lạ lùng nhất anh từng gặp. Em sống bằng trái tim mình và anh ngưỡng mộ điều đó. Anh muốn cưới em, có con với em, và răng long đầu bạc với em."

Cô mở miệng định nói nhưng anh đặt tay lên môi cô.

"Nhưng anh sẽ không làm gì hết cho đến sau ngày bỏ phiếu."

"Gì chứ?" Cô la lên. "Anh điên sao? Tại sao anh còn muốn chờ?"

"Vì anh không muốn em có lúc nghi ngờ anh làm chuyện đó vì tiền."

Cô đưa tay che mặt. "Chuyện này không thể xảy ra," cô nói rồi thả tay xuống. "Riley, nghe em nè. Chúng ta có thể tuyên bố đính hôn." Cô nắm lấy vai anh. "Em cũng yêu anh. Em đã yêu anh lâu lắm rồi, có lẽ là 14 năm rồi, em không biết nữa. Em yêu anh rất nhiều và em không thể để anh vất mọi thứ đi như vậy. Nó là 97 triệu đô đó. Là ngôi nhà này và ngân hàng, và em biết anh đã bắt đầu quan tâm đến thị trấn. Anh muốn ở đây và an cư lập nghiệp. Chúng ta có thể làm thế."

"Anh có tiền rồi."

"Không phải chuyện tiền bạc." Cô chụp vai anh và cố lắc anh. "Mà là chuyện di sản, chuyện nguồn cội, chuyện anh thuộc về nơi đây"

"Anh có tiền từ mấy giàn khoan dầu rồi."

Anh thích sự cương quyết nơi cô và cách cô muốn thuyết phục anh. Buồn cười là cô chưa hiểu được cô là tất cả anh cần.

"Không phải là về tiền bạc," cô lập lại. "Em có việc kinh doanh tốt. Ít nhất là em đã từng có. Em có thể xây dựng lại. Em sẽ bắt Pam viết một bản thông báo hay gì đó. Em biết em có thể làm được. Mà thôi, đó không phải là vấn đề. Đây là và việc anh có thể có sự chọn lựa. Đừng bỏ qua mọi thứ mà không thử cố gắng một lần."

"Nó không phải chuyện cố gắng," anh nói. "Anh thật lòng nói vậy đó, anh yêu em và anh không muốn em có lúc nghi ngờ tình yêu của anh."

Cô không thể tin được. Não cô có nước hay gì gì đó. "97 triệu đô lận đó. Không ai đáng giá như thế hết."

Anh kéo cô vào lòng và hôn cô. "Em đó. Anh sẽ đến tìm em tối thứ Ba sau khi hết giờ bỏ phiếu. Anh sẽ quỳ xuống trên một chân và cầu hôn em, và em nên chuẩn bị sẵn sàng để nói đồng ý."

***

Gracie không nhớ cô đã lái về nhà. May là chẳng có xe nào trên đường nên cô về nhà nguyên vẹn. Cô cảm thấy rã rời và tê dại và hoàn toàn bất ngờ.

Riley yêu cô. Anh đã nói thế khoảng 15 lần và đã hứa sẽ cầu hôn. Cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc trong lòng, họ sẽ được ở bên nhau.

Nhưng cùng lúc, cô cảm thấy giận dữ và bất bình. Sao anh có thể sẵn lòng từ bỏ mọi thứ chỉ để chứng minh là anh không lấy cô vì tiền? Cô biết điều đó mà. Cô luôn biết như vậy.

Thật là ngốc nghếch, cứng đầu và quá ta-đây-là-đàn-ông khi quay lưng với quyền thừa kế của anh như thế.

Cô đi vô nhà rút di động khỏi bóp rồi nhấn nút. Cô sẽ lo chuyện Pam cố đầu độc cô và báo cáo cảnh sát sau. Trước tiên, cô có việc quan trọng cần làm.

"Chào mẹ, là con đây. Con cần mẹ giúp. Cả Vivian và Alexis nữa, và mình không có nhiều thời gian đâu. Mẹ có thể kêu họ đến nhà mẹ khoảng 30 phút nữa không? Con cần gọi Jill và vài người khác. Dạ phải, con sẽ giải thích khi con tới đó. À, mẹ có biết ai làm ở tòa báo không?"