Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 69: 69: Canh Một

Sau khi Phó Tư Bạch nói ra câu đó, đám con gái trong phòng bao lại bắt đầu nhốn nháo hết cả lên.
Khoảng hơn mười cô gái có mặt ở đây, bên trong có một cái tên đã được Phó Tư Bạch xăm trên ngón tay, nhung nhớ không quên suốt nhiều năm.


Mấy người các cô nhao nhao tìm ra cái tên có chứa chữ W như Vương Sa Sa, Lý Nhược Vi, ngoài ra còn có một người đã say đến mức không biết trời đâu đất đâu...!Ôn Từ.


Mạc Nhiễm vẫn muốn tiếp tục truy hỏi Phó Tư Bạch, thế nhưng ba câu hỏi đều đã bị hỏi hết, Phó Tư Bạch lập tức im miệng không nói nữa.


Lại tiếp tục một vòng "đánh trống truyền hoa", nhưng dù cô ấy ke giờ chuẩn xác để bẫy Phó Tư Bạch đến mức nào thì Phó Tư Bạch cũng không tiếp chiêu, bởi vì quả bóng rổ kia không còn được truyền đến tay anh nữa.


Mạc Nhiễm biết, chỉ cần Phó Tư Bạch không muốn thừa nhận thì cái "nồi đất" đêm nay, cho dù có hỏi đến cùng cũng không hỏi ra được tên của người đó.


Nhưng trong lòng Mạc Nhiễm đã có đáp án rõ ràng, suốt một buổi tối Phó Tư Bạch đều vây quanh Ôn Từ đã uống say bí tỉ, như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?


Một tay chơi như anh, gần như chưa từng để tâm đến bất cứ điều gì, một năm nay xung quanh anh có biết bao người con gái đến rồi lại đi, những người yêu anh đến chết đi sống lại cũng không phải là ít.
Hóa ra...!không phải không để tâm, mà là trái tim đã bị bóng hình của ai đó lấp đầy từ lâu.


Thế nhưng Ôn Từ thật sự đã say lắm rồi, hoàn toàn không để ý đến trò Thật hay Thách vừa rồi, lúc nãy quẩy hăng quá nên bây giờ cô cũng mệt rã rời.
Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người giải tán, có người quay lại trường học, cũng có người gọi xe về nhà.


Ôn Từ lê lết thân hình lảo đảo như sắp ngã của mình trên con đường trống rỗng, không một bóng người, gió đêm thổi qua gương mặt ửng đỏ của cô.
Thỉnh thoảng Phó Tư Bạch lại phải đưa tay kéo lấy eo cô, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ bị ngã hoặc va vào cột điện.


"Chúng tôi phải đi rồi, hai người định thế nào?" Mạc Nhiễm hỏi Phó Tư Bạch.
Mạc Nhiễm biết Phó Tư Bạch nhớ nhung Ôn Từ nhiều năm, tình cảm khắc cốt ghi tâm nên không dám giao cô gái say rượu này cho anh, cô ấy kéo tay cô: "Được rồi, để tôi đưa cô ấy về nhà."


Thế nhưng Ôn Từ lại ôm chặt cánh tay của Phó Tư Bạch, nói thế nào cũng không chịu đi cùng Mạc Nhiễm.
"Sao đấy, em bé ngoan, sao cậu còn dựa vào người cậu ta thế?"
Ôn Từ say đến mờ cả mắt, mơ mơ màng màng mỉm cười: "Anh ta có thể bảo vệ tôi."


Phó Tư Bạch kéo tay Mạc Nhiễm ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng: "Tôi về nhà cùng cô ấy."
Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ cũng kéo Mạc Nhiễm lên taxi: "Ôi trời, cậu để ý đến anh Phó làm gì? Đi thôi, mau về thôi." Chiếc taxi khởi động, sau đó lao vào bóng đêm đen kịt.


Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, dường như đất trời chỉ còn sót lại một mình anh và cô.
"Nhà em ở đâu?"
"Không biết nữa."
"Được, thế em hóng gió một lát đi, nghĩ cho kỹ vào."


Cả quãng đường, Phó Tư Bạch kéo Ôn Từ lúc nghiêng trái lúc nghiêng phải đi tới bờ sông, dìu cô ngồi xuống bậc thềm của bờ kè.