Mạc Nhiễm mỉm cười nhặt quả bóng rổ dưới đất lên, ném cho Phó Tư Bạch, sau đó cầm cây đàn guitar lên: "Tôi sẽ làm MC, đánh trống truyền hoa, tiếng guitar dừng lại, quả bóng ở trong tay ai thì coi như người đó thua."
Ôn Từ: "Thua phải uống rượu!"
Mạc Nhiễm nói với giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Thua, sẽ phải nói lời thật lòng."
"Không muốn nói thì có được uống rượu không?" Đoàn Phi Dương hỏi.
"Chơi thế thì còn gì vui? Chi bằng mọi người cùng nhau cạn ly, uống đến bao giờ say chết thì thôi."
"Được được được, chơi thì chơi, dù sao tôi cũng không có bí mật gì."
"Được rồi, được rồi, bắt đầu thôi."
Mạc Nhiễm cầm cây đàn guitar, thế nhưng lại tấu lên giai điệu của bài hát "Bí Mật Không Thể Nói".
Âm nhạc vang lên, trái tim Phó Tư Bạch cũng theo đó mà run rẩy, còn chưa kịp phản ứng lại thì quả bóng rổ trong tay đã bị Lâm Vũ ngồi bên cạnh đoạt lấy.
Trong phòng có khoảng mười người, mọi người gấp rút chuyền bóng cho nhau, mấy lần trước, Lâm Vũ và Đoàn Phi Dương bị thua.
Hai người họ đều chọn chơi thách, trong tiếng ồn ào của đám người, Đoàn Phi Dương ra ngoài cửa hát bài "Chinh Phục" tặng anh trai bồi bàn, còn Lâm Vũ chọn ôm bạn gái Kiều Tịch Tịch hôn nhau ba phút.
Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa được đẩy lên cao trào.
Ôn Từ cười ngặt nghẽo, cả người hết đổ về phía trước lại ngả về phía sau, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.
Phó Tư Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, anh biết cô đã kìm nén quá lâu quá lâu rồi.
Tối nay dù cô muốn chơi thế nào thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Có vết xe đổ của hai người Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ, "người may mắn" nhận được bóng tiếp theo đều không hẹn mà cùng chọn nói lời thật lòng.
Cái trò Thật hay Thách này quả là biến ŧhái quá đi mất!
Cuối cùng Ôn Từ cũng cầm được bóng, cô cố tình chần chừ không đưa cho người bên cạnh, do dự một hồi lâu, tranh thủ một giây trước khi Mạc Nhiễm dừng đánh đàn mới ném bóng vào tay Phó Tư Bạch.
"Anh xong rồi!"
Nói xong, cô thích thú cười phá lên.
Tuy Phó Tư Bạch thua, nhưng nhìn cô cười vui vẻ như vậy, khóe miệng anh cũng không kìm được mà hơi mím lại: "Ừ, thua rồi."
Mạc Nhiễm cầm cây đàn guitar đi tới trước mặt Phó Tư Bạch, li m môi, nói: "Tôi muốn hỏi ba câu."
"Ba câu?"
"Một câu thì đơn giản quá! Bây giờ một là cậu chọn Thách, hai là trả lời ba câu hỏi của tôi."
Phó Tư Bạch có chơi có chịu, thản nhiên bưng ly rượu lên: "Hỏi thoải mái."
"Hình xăm trên tay cậu, là người cậu thích đúng không?"
"Ừ."
"Thích đến mức nào?" Phó Tư Bạch có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của cô gái ngồi bên cạnh, anh hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: "Mỗi tối đều nhớ cô ấy đến phát điên."
Mấy cô gái hò hét ầm ĩ.
Các chàng trai cũng bắt đầu ồn ào: "Ôi...!buồn nôn quá đi mất!"
"Câu hỏi thứ ba." Đuôi mắt hẹp dài của Mạc Nhiễm nhìn lướt qua Ôn Từ: "W, cô ấy...!có mặt ở đây không?"
Lời này vừa nói ra, cả phòng bao lập tức im phăng phắc.
Ngoại trừ Ôn Từ ra, tất cả những cô gái có mặt ở đây đều nhìn về phía Phó Tư Bạch với vẻ sốt sắng.
Lúc Mạc Nhiễm hỏi câu hỏi này, Phó Tư Bạch đã đoán ra Mạc Nhiễm tổ chức chơi Thật hay Thách chính là vì khoảnh khắc này...!
Ôn Từ thấy mọi người nhìn Phó Tư Bạch chằm chằm thì cũng bắt chước nhìn anh chăm chú, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Nhanh lên." Mạc Nhiễm thúc giục: "Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng cần suy nghĩ lâu đến thế sao?"
Phó Tư Bạch cúi đầu châm một điếu thuốc, một lúc lâu sau, dường như đã lấy hết dũng khí của mình, cười nhạt nói...!
"Cô ấy đang ở đây.".