Từ những gì mà ánh mắt chuyên nghiệp của cô trông thấy, có thể chắc chắn một điều là thực sự Hứa Gia Lịch đã bỏ rất nhiều công sức vào lễ hội âm nhạc lần này, màn biểu diễn được kết hợp bởi đủ loại nhạc cụ, cổ điển có, hiện đại có, đồng thời cũng dung nhập rất nhiều yếu tố hiện đại trong bài múa cổ điển.
Bởi vì những người tham gia diễn xuất không phải sinh viên xuất thân từ chuyên ngành múa cổ điển, vậy nên Ôn Từ sẵn sàng chỉ dạy cho họ từng động tác chuyên nghiệp nhất mà không hề giữ lại chút vốn liếng gì cho mình, suốt một buổi chiều đều chú tâm giúp các cô hoàn thiện chi tiết động tác.
Sau khi buổi tập luyện kết thúc, Hứa Gia Lịch muốn mời Ôn Từ đi uống trà sữa.
Miệng nói liên hồi suốt cả buổi chiều khiến miệng và cổ họng Ôn Từ trở nên khô không khốc, Hứa Gia Lịch đã có lời mời thì cô cũng sẵn lòng đồng ý, đi cùng anh ta đến quán trà sữa "Có Gian Phòng Trà".
Trong quán trà sữa có tận mấy gương mặt quen thuộc, chính là đám người trong Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Phó Tư Bạch ngồi giữa một đám thiếu niên, khí thế đặc biệt nổi bật, lúc nào cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã nhận ra.
Anh lười biếng dựa vào cạnh bàn, cầm ly nước chanh trên tay, ngón tay thon dài ôm vào thân ly, cực kỳ xinh đẹp.
Vốn dĩ khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Từ và Hứa Gia Lịch tiến vào thì ý cười bên môi lập tức nhạt đi vài phần.
Ôn Từ cũng nhìn thấy Phó Tư Bạch, nhưng cô không nghĩ mình cần phải cố tình né tránh điều gì, cứ thế thoải mái đi cùng Hứa Gia Lịch vào trong.
Hứa Gia Lịch gọi cho cô một ly sữa nóng, chu đáo cắm ống ʍút̼, sau đó hai người ngồi xuống tùy ý nói chuyện phiếm.
"Lễ hội âm nhạc lần này của chúng ta cũng có sự hợp tác với quán trà sữa của trường." Hứa Gia Lịch mỉm cười đầy thần bí với Ôn Từ: "Khán giả đến xem bạn học của chúng ta biểu diễn, dựa vào vé mời có thể nhận được một ly trà sữa miễn phí, cho nên lần này không cần lo lắng về phương diện nhân khí nữa, ưu thế nằm ở bên chúng ta."
Ôn Từ biết Phó Tư Bạch căn bản không thèm để ý kết quả battle cuối cùng của lễ hội âm nhạc, chẳng qua là anh chỉ muốn chơi cho vui mà thôi, nhưng Hứa Gia Lịch lại muốn giành chiến thắng.
"Việc này...!có bị tính là ăn gian không?" Ôn Sứ lưỡng lự hỏi: "Đến xem để nhận được trà sữa miễn phí, cảm giác không hay lắm đâu."
"Cũng chỉ là cách thức để thu hút nhân khí thôi mà, nếu Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma của bọn họ chịu chi tiền thì tất nhiên là cũng có thể làm như vậy."
Ôn Từ lại đưa mắt liếc Phó Tư Bạch một cái.
Cậu thiếu niên cười khẩy, sắc mặt lộ rõ vẻ khinh mạn, tựa như một con sói cô độc trong đám người.
Cô biết người như anh sẽ khinh thường loại thủ đoạn ăn gian này.
Hứa Gia Lịch thích mạnh hiếu thắng, điểm này thì Ôn Từ đã cảm nhận được từ khi hai người còn học cấp ba.
Anh ta không muốn nhận thua, bất kể là thành tích học tập hay bình chọn cán bộ lớp ưu tú mỗi năm, anh ta đều muốn giành vị trí đầu tiên.
Vì thế nên ngay cả khi lễ hội âm nhạc là sự kiện được tổ chức cho sinh viên toàn trường ăn chơi thỏa thích, nhưng anh ta cũng nhất định phải hơn thua với Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Còn Phó Tư Bạch thì chắc chắn không phải vì thắng thua.
Anh chỉ là...!chơi cho vui mà thôi.
Thậm chí căn bản còn chẳng thèm để tâm đến chuyện này, ai thích xem thì xem, không thích xem thì thôi.
"Thật ra khi cậu rời khỏi câu lạc bộ của bọn họ, mình thấy rất vui." Hứa Gia Lịch nhìn Ôn Từ thật chăm chú: "Trên đời này có quá nhiều điệu múa mang tính chất thế tục và giải trí, điều này thực sự sẽ mang lại ảnh hưởng rất không tốt cho việc đào tạo chuyên sâu về chuyên ngành của cậu.
Chúng ta và họ...!là hai phía hoàn toàn khác nhau.
Những thứ như vậy mà cũng có thể mang ra thi đấu với chúng ta, đây chính là bi kịch của nghệ thuật."
Ôn Từ không thể phủ nhận lời nói của Hứa Gia Lịch.