Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 57: 57: Uy Hϊếp

Ôn Từ từ chối lời đề nghị kết bạn Wechat của Phó Tư Bạch.
Mặc dù thực chất thái độ của cô đối với anh cũng không đến mức chán ghét, nhưng những việc mà nhà họ Phó gây ra vẫn khiến cô cảm thấy ghê tởm vô cùng.


Mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại nhớ về người cha ốm yếu tiều tụy đang nằm liệt trên giường bệnh.


Cô biết thương mại là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhà họ Phó sở hữu nguồn vốn lớn mạnh nên có thể dễ dàng thôn tính công ty mà ba cô đã dùng tâm huyết suốt nửa đời người mới gầy dựng lên.


Mạnh thì thắng, yếu thì bại, vấn đề này là lẽ đương nhiên, nhưng tình cảm...!từ trước đến nay chưa từng chịu sự chi phối của lý trí.
Đạo lý là như thế, nhưng cũng không thể cản trở nỗi thù hận chất chứa trong lòng cô.


Chỉ là mỗi khi đứng trước Phó Tư Bạch, cảm xúc trong lòng Ôn Từ lại trở nên rất phức tạp.
Cô biết cô nên ghét anh, nên tránh xa anh.
Nhưng anh lại xuất hiện và giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, Ôn Từ thật sự không biết bản thân mình nên làm cái gì bây giờ.


Không thể nói rõ được thứ cảm xúc phức tạp này khiến lòng cô rất rối loạn.
*****
Ôn Từ về đến nhà, bóng điện trong phòng ngủ của mẹ vẫn còn sáng.
Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thư Mạn Thanh vẫn đang ngồi vẽ tranh dưới ánh đèn, bàn tay cầm bút lông hơi run rẩy.


"Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"
"Bân Bân, con về rồi đấy à? Con mau đi nghỉ đi, muộn lắm rồi đấy."
Ôn Từ đi vào phòng, từ phía sau ôm lấy mẹ thật chặt: "Mẹ cũng đừng thức khuya nữa, vất vả quá rồi."


"Mẹ biết, chỉ là khách hàng cần gấp bức Tôm Cá Hí Thủy này nên ngày mai đã phải gửi qua đó rồi."
Ôn Từ nhìn bức tranh vẽ mấy con cá con tôm hoạt bát linh động đang thích thú bơi lội dưới sự che chở của tán lá sen, khung cảnh cực kỳ sinh động.


Tâm trạng của cô cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, bỗng chốc nổi hứng ngồi lại nói chuyện phiếm với Thư Mạn Thanh: "Mẹ, khoa của chúng con có rất nhiều cô gái đang hẹn hò, đại học với cấp ba khác nhau thật đấy, bạn cùng phòng với con vừa vào trường đã có người yêu rồi."


Thư Mạn Thanh nhìn Ôn Từ với vẻ mặt dịu dàng, bà hỏi: "Bân Bân nhà chúng ta cũng muốn có người yêu rồi sao?"
"Thỉnh thoảng cũng nghĩ đến ạ"
"Mẹ còn lo con cứ mải học hành rồi công việc, ngó lơ cuộc sống cá nhân của mình cơ."


Thư Mạn Thanh vui vẻ nhéo má con gái: "Đương nhiên yêu đương cũng là một việc rất quan trọng trong cuộc sống, nhất là ở tuổi của con hiện giờ, đáng lẽ phải yêu thật sôi nổi lên."
Thế nhưng...!bỗng nhiên Ôn Từ lại thay đổi chủ đề: "Chỉ là con cảm thấy...!được người khác bảo vệ che chở cũng rất tốt."


Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt Thư Mạn Thanh thoáng thay đổi.
Bà có thể hiểu được suy nghĩ trong lời nói của Ôn Từ...!con gái của bà đang thiếu cảm giác an toàn.


Một gia đình với đầy sóng gió bấp bênh không thể cho cô đủ cảm giác an toàn, bà lo lắng hỏi: "Bân Bân, có phải con gặp phải chuyện gì rồi không?"
"Không phải đâu mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung." Ôn Từ sợ Thư Mạn Thanh sẽ suy nghĩ nhiều, cô ôm lấy mẹ, qua loa cho có lệ: "Con đi ngủ đây!"
"Ừ, con ngủ ngon."


"Mẹ cũng ngủ ngon."
Ôn Từ trở về phòng ngủ của mình, cô đóng cửa lại, cả cơ thể mệt mỏi dựa vào tường rồi dần dần trượt xuống dưới.


Nghĩ đến chuyện hôm nay bị mấy người trong hội của tên tóc vàng ức hϊế͙p͙, trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, thật sự cô đã nghĩ tới việc được người có sức mạnh lớn lao hơn bảo vệ và che chở, sau này sẽ không còn bị bắt nạt nữa.
*****
Ngày hôm sau, Hứa Gia Lịch lại đến tìm Ôn Từ.


"Không thể tham gia biểu diễn "Hán Cung Phi Yến" thì qua đó hướng dẫn vũ công của khoa chúng ta tập múa đi, việc này thì không sao đâu nhỉ?"
Ôn Từ nể tình bạn học nhiều năm nên cũng không tiện từ chối anh ta, suy ngẫm một hồi thì chỉ có thể đồng ý, đi cùng Hứa Gia Lịch đến phòng tập múa xem diễn tập.