Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 140: Hoàng Mao

Chiều hôm sau Ôn Từ đi ra khỏi tòa nhà đoàn nghệ thuật Lan Ninh.
Một chiếc xe bảo mẫu Alpha màu đen dừng ngay bên đường, một người đàn ông tướng mạo cao ráo đứng bên cạnh chiếc xe, Ôn Từ nhận ra anh ta là trợ lý trước đây của Phó Tư Bạch--- Nghiêm Tuần.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---


Trái tim cô đập nhanh một cách bất an, hồi hộp đi đến chiếc xe.
Nghiêm Tuần mở cửa xe, cung kính nói: “Cô Ôn, Phó tổng đã đợi cô rất lâu rồi.”
Ôn Từ có hơi lo lắng nhưng cô biết ngày này luôn sẽ đến.
Cô leo lên chiếc xe bảo mẫu.


Trong xe rộng rãi, khá thoải mái, so với những chiếc xe được gọi là sang trọng thì chiếc này càng thích hợp với người già hơn.
Phó lão gia ngồi ở cái ghế mềm mại, cây gậy chống được điêu khắc tỉ mỉ để kế bên, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng khí chất vẫn quắc thước.        


Đôi mắt của ông sắc bén như dao đang đánh giá Ôn Từ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ không kiêng dè, cô lễ phép chào hỏi ông: “Phó tổng, chào ngài, cháu là Ôn Từ.”
Phó lão gia dùng cây gậy để chỉ về phía chỗ ngồi đối diện.


Sau khi Ôn Từ ngồi xuống ông mới từ từ lên tiếng: “Công ty Ôn thị đã vật hoàn về với chủ, tôi cũng không có so đo chuyện này nữa, Phó Tư Bạch quan tâm cô, tôi có thể để cô và thằng bé đi cùng nhau. Nếu trong lòng cô vẫn còn hận thù thì có thể nói ra chúng ta sẽ thương thảo giải quyết, không nhất định phải ồn ào tới mức hai người cô lục đục thì cô sẽ không có lợi đâu.”


Thế giới này bất cứ hận thù gì cũng có thể giải quyết bằng lợi ích.
Phó lão gia tự cảm thấy mình đã rất nhẫn nại với cô, nếu cô không biết điều nữa thì ông cũng sẽ không buông tha cho cô dễ dàng.


Ôn Từ bấu thật chặt cái cặp trong tay: “Phó tổng, ngài nghĩ sai rồi, lúc cháu suy sụp, nghèo khó Phó Tư Bạch đã giúp đỡ cháu rất nhiều, mặc dù cháu đối với tập đoạn Phó thị vẫn có xa cách, nhưng đối với anh ấy… không bao giờ cháu hận.”


“Không có hận, đừng nói chỉ có yêu nhé.” Lão gia hừ lạnh một tiếng “Cô sẽ thích một đứa con của nhà kẻ thù sao?”
“Phó Tư Bạch xứng đáng được tất cả mọi người thích, anh ấy nhẹ nhàng, đàng hoàng, mà quan trọng nhất là trái tim anh ấy tốt, đối xử với cháu cũng tốt.”


“Tôi không biết liệu có nên tin cô không.” Ánh mắt của lão gia vẫn không hề có chút hòa hoãn nào, “Nhưng trong kinh doanh bất cứ mọi rủi ro không chắc chắn đều nên tránh, và những rủi ro không chắc chắn như thế cách tốt nhất để giải quyết chính là…. không chạm vào nó.”
Ôn Từ im lặng trầm mặc.


Cô cũng biết không thể nào thuyết phục Phó lão gia chấp nhận một cách dễ dàng, nếu không Phó Tư Bạch cũng sẽ không ầm ĩ cứng rắn với người nhà như thế.


Ông lão tiếp tục nói: “Thằng bé đó tính tình kiêu ngạo, có thể khiến nó cúi đầu xuống đi làm nghề giao hàng cũng là bản lĩnh của cô rồi.”


“Phó tổng, nếu không phải ngài đối với anh ấy “đánh đuổi khắp nơi” thì với trình độ và năng lực của Phó Tư Bạch sẽ luôn có một tiền đồ sáng lạn rộng mở chào đón anh ấy.”


Phó lão gia cười lạnh nói: “Đây là kết cục của thằng bé, dù tôi không quản để nó làm như những gì cô nói, từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp, phấn đấu và cố gắng ư. Phải, có lẽ thằng bé sẽ trở thành một quản lý cấp cao của một doanh nghiệp, có một tiền đồ nhìn thấy vẫn rất ổn. Công ty chúng tôi có rất nhiều người trẻ như thế, đủ thông minh, IQ cao, năng lực trình độ như thế nào cũng không thấp. Nhưng những người trẻ này vĩnh viễn chỉ có thể thôi, có lẽ có thể lăn lộn trong cái chức CEO, lên đến đỉnh đó rồi cũng không có cách nào nhìn ra thế giới mênh mông và xa rộng hơn đâu.”


Ôn Từ không nói gì chỉ nhìn vào đôi mắt đen sâu của ông, nghe ông nói ra những điều trước giờ cô chưa nghe qua.


“Nhưng Phó Tư Bạch không giống vậy, nó vừa sinh ra là đã ở vạch đích, nó có tầm nhìn còn xa rộng hơn nữa, cũng có thể tạo ra được giá trị càng cao hơn. Nhưng mà bây giờ cô kéo cuộc sống của nó xuống, khiến nó trở thành một người bình thường. Tại sao hả, chỉ bởi vì cái thứ gọi là tình yêu dễ thương của các người sao. Như thể lúc thi đại học rõ ràng là đứa trẻ đạt 985 điểm có thể vào Bắc Đại, Thanh Hoa, nhưng bởi vì đối tượng mà nó yêu thầm đã một hai nộp vào một trường đại học bình thường, sau đó là cả đời đều sẽ hối hận.”


Ông thăng trầm cả đời trong giới kinh doanh, với sự thông minh và thận trọng mà hầu hết mọi người không thể sánh được, ông nhìn cô gái như đang được nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia, “Vậy nên, dùng cả một đời chỉ để trả giá cho một sự lựa chọn sai lầm, cô thấy như thế có thể chấp nhận không?”


Trái tim Ôn Từ như bị lời nói của ông đâm thủng.
Phải, là cô không nỡ để Phó Tư Bạch trả một cái giá đắt như vậy.


Mắt cô đỏ lên, nhìn ông: “Chỉ là vì anh ấy ở cạnh cháu mà không thể có một cuộc đời rộng mở hơn sao. Là cháu cản đường anh ấy sao? Bất luận thế nào ngài cũng sẽ không chấp nhận cháu?”
“Phải.”
“Cháu có thể biết vì sao không, bởi vì cháu mang họ Ôn?”


“Không liên quan đến cô.” Phó lão gia trầm giọng, “Bởi vì tôi đã lựa chọn Tâm Từ.”
“Nhưng đây không phải là lựa chọn của anh ấy.”


“Cuộc đời luôn phải chọn lọc không ngừng, có cái hối tiếc mới là chuyện thường, niềm vui từ việc mưu cầu sự hoàn mỹ là gì. Thế giới này không thể xoay quanh chỉ một người, cho dù là Phó Tư Bạch, thằng bé cũng phải học cách đối mặt với cái gọi là bất lực của đời người.”


Ôn Từ hiểu rồi, lòng bàn tay bám chặt cái cặp của cô đã trắng bệch: “Phó tổng, nếu đã như vậy thì hãy để Phó Tư Bạch lựa chọn đi ạ. Bất cứ quyết định nào của anh ấy cháu đều sẽ tôn trọng.”


Một giây trước khi Ôn Từ xuống xe, ông lão lại lên tiếng: “Cô biết người mà thằng bé để tâm nhất là mẹ nó không?”
Chân cô đột nhiên đông cứng lại.


“Nhiều năm nay bởi vì sự kiên trì của nó mà người phụ nữ đó trước sau không thể có được một danh phận mà bản thân muốn lấy nhất.”


Ông lão dùng ngữ điệu bình thản, nhưng câu chữ lại rõ ràng, “Hai tuần sau là lễ đính hôn của Phó Trác An và Tiêu Nhã, nếu cô rời xa thằng bé, lễ đính hôn sẽ được hủy bỏ. Nếu không thì người phụ nữ hại chết mẹ nó sẽ trở thành mẹ kế danh chính ngôn thuận của thằng bé. Còn Phó Tư Bạch sẽ đau khổ cả một đời.”


……
Trên bầu trời có những ngôi sao mưa bay lơ lửng, những con đường cuối thu nồng nặc mùi hoang vắng và người đi bộ cũng ít hơn rất nhiều.


Trên tòa nhà cao tầng của quảng trường thời đại phía xa, Ôn Từ nhìn thấy màn hình LED là hình ảnh lễ đính hôn của Phó Trác An và Tiêu Nhã, quảng bá cho lời chúc phúc của họ, tạo đà cho buổi lễ diễn ra trong hai tuần nữa.
Xem ra ông ta đã thật sự hứa với người phụ nữ này một hôn lễ long trọng.


Ôn Từ biết Tiêu Nhã chính là thủ phạm trực tiếp hại chết mẹ của Phó Tư Bạch, mà bây giờ cô ta vậy mà lại trở thành người mẹ kế trên danh nghĩa của Phó Tư Bạch.
Thời gian này dù là quảng trường hay trên các tàu điện ngầm đều dán các hình cảnh công bố về hôn lễ xa hoa này.


Ôn Từ không biết đây có phải là một phần mà ông Phó muốn cố ý giăng ra hay không, nhưng dù thế nào…. Phó Tư Bạch rất để ý chuyện này.
Rất rất để ý.


Khi anh tận mắt nhìn thấy sự rời bỏ của mẹ mình, thê lương như thế, khủng khϊế͙p͙ như thế, thậm chí còn kéo theo nỗi sợ bồn tắm và hồ bơi trong nhiều năm, còn thường xuyên giật mình tỉnh giấc khỏi những cơn ác mộng.
Nỗi đau dằn xé, nhớ mãi không quên đã nhiều năm rồi.


Nếu hôn lễ này thật sự diễn ra đây sẽ là địa ngục cả đời của anh.
Nhưng Ôn Từ vừa nghĩ đến việc phải rời xa anh là nỗi đau cứ như lan ra cả cơ thể cô.
Cô không dám nghĩ tới.
Cô thất thần đi đến dưới tòa nhà, lại không ngờ lại gặp người quen cũ ở trước cửa.


Là tên lưu manh đã từng giở trò với Ôn Từ-- Hoàng Mao.
Đầu tóc Hoàng Mao đã được cắt tỉa hết thành đầu trọc, chỉ chừa lại một chớm vàng hoe. Lúc học cấp ba anh ta là kẻ đầu sỏ bắt nạt học đường, ức hϊế͙p͙ rất nhiều người, cũng thường xuyên quấy rối Ôn TỪ.


Sau này khi anh ta bị trường đuổi học thì lang bạc trong xã hội, đến bây giờ cũng vẫn là kẻ vô tích sự.
Nhìn thấy anh ta, bước đi của Ôn Từ gấp gáp hơn, cô cố gắng đi về phía cầu thang máy.
Lại không ngờ Hoàng Mao vẫn đuổi theo, anh ta kéo cánh tay cô: “Úi, nữ thần, đã lâu không gặp.”


Ôn Từ đẩy anh ta ra: “Không có thân thiết với mày.”


Hoàng Mao cà lơ phất phơ cản phía trước cửa thang máy: “Nè, hôm đó anh đánh bài gọi đồ ăn ngoài, ai ngờ em đoán xem người giao hàng cho anh là ai, ha ha ha, vậy mà lại là thái tử gia của Phó gia, thật sự là cười chết anh rồi, anh còn chụp lại mấy tấm em có muốn xem không hả em yêu.”


Nói xong Hoàng Mao lấy điện thoại ra lướt đến mấy tấm ảnh.
Trong sảnh mạt chược khói thuốc mịt mờ, hình bóng trong trẻo của Phó Tư Bạch là mảng màu sáng duy nhất trong toàn bộ bức tranh u ám.
“Anh chụp được mấy tấm, góc nào cũng có, mà anh còn cho nó một sao đánh giá tốt được đấy!”


Ôn Từ biết anh ta đến đây để làm nhục anh, cô giận dữ nói: “Mày có thể cút đi không hả.”
“Nữ thần quả nhiên là nữ thần, tìm được một thằng bạn trai giao hàng, còn châm biếm vậy nữa chứ.”


Hoàng Mao vần dùng cánh tay chắn trước cửa thang máy, những người qua đường xung quanh nhìn thấy anh ta không phải người đàng hoàng gì nên không dám chọc vào, họ đều âm thầm rời đi, đi thang máy kế bên.


Ôn Từ biết càng cương càng không được, cô đi ra khỏi tháng máy đến trước sảnh tòa nhà, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Hoàng Mao cười khinh miệt: “Anh chính là muốn biết, nếu anh đăng mấy tấm ảnh này lên mạng, em nói xem nó có bị mất mặt không nhờ?”


Ôn Từ cảm thấy nực cười vì cách nghĩ ấu trĩ của anh ta, thật sự chỉ có người tự ti như anh ta mới cảm thấy công việc giao hàng này là chuyện khiến người ta phải mất mặt thôi.
Phó Tư Bạch có tự tin, không tự ti, anh chưa bao giờ cảm thấy mất mặt khi làm những công việc làm thêm dưới đáy xã hội hay sao cả.


Ôn Từ đương nhiên càng không bởi vì cô cũng đã tự mình trải nghiệm rồi.
“Mày biết không mày thật sự rất đáng thương đấy.” Cô lạnh lùng nhìn anh ta, “Như một con sâu, ngu dốt và thiểu năng.”


Câu nói này cộng thêm cả sự khinh bị trong ánh mắt của cô đã hoàn toàn chọc điên Hoàng Mao.
Hoàng Mao vốn vẫn còn ôm một tia hi vọng có thể mượn lần này để uy hϊế͙p͙ cô, chiếm tiện nghi của cô, nhưng lại không ngờ còn bị cô sỉ nhục một trận.


Sắc mặt anh ta không kìm nén được, anh ta lấy từ trong túi xách  ra một con dao găm gấp, mở ra "phốc" một tiếng, lạnh lùng đe dọa, "Mày nói lại lần nữa coi."
Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên con dao găm khiến Ôn Từ thật sự bị dọa, cô vội vàng lùi về sau mấy bước.


Nhiều người ra vào trong sảnh chung cư hoảng sợ trước tình huống này, nhanh chóng chạy ra ngoài, có người rút điện thoại di động gọi cảnh sát nhưng không ai dám bước ra can ngăn.
Hoàng Moa cầm cao dao bước từng bước đến gần Ôn Từ, anh ta túm lấy cổ áo cô.


Lúc này Phó Tư Bạch đang mặc bộ đồ vàng không chút biểu cảm bước vào trong đám người đang vây quanh: “Buông cô ấy ra, có gì xông vào tao này.”
“Tư Bạch!”


Hoàng Mao kề con dao lên mặt cô rồi hét lớn về phía Phó Tư Bạch: “Khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tao không biết nếu bị rạch một đường thì còn có ai thích nữa không ta.”


Quần áo màu vàng phản quang của Phó Tư Bạch đã ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên trán anh đã hằn rõ ràng, ánh mắt lại trầm thấp và bình tĩnh: “Buông cô ấy ra, mày muốn thế nào có thể nói thẳng.”
Hoàng Mao bật cười, con dao sắc bén cứ áp lên má Ôn Từ: “Tao muốn ở bên nó một đêm.”


Ôn Từ nghe câu này xong lập tức nổi điên lên mà vùng vẫy, ánh mắt sắc bén, Phó Tư Bạch bình tĩnh kêu một tiếng: “Lạc Lạc, đừng động.”
Ôn Từ không dám làm bậy nữa, nước mắt cô cứ rơi xuống, cô nghiến răng.


Phó Tư Bạch bước từng bước đến chỗ Hoàng Mao, Hoàng Mao đã từng ăn phải cú đấm của Phó Tư Bạch nên rất hiểu rõ sự lợi hại của người đàn ông này, anh ta điên tiếc hét lên uy hϊế͙p͙: “Mày dám bước lên bước nữa tao rạch nát mặt nó, biến bạn gái mày thành con xấu xí xem mày còn yêu nó hay không!”


Phó Tư Bạch không thể thỏa hiệp, một khi thỏa hiệp anh sẽ khiến cô mà chính mình bị đặt vào tình thế hiểm nguy, cách này không phải chính sách tốt.
Anh mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự tuyệt tình lạnh lùng: “Mày cứ làm gì thì làm đi.”
Hoàng Mao hơi sững người vì không ngờ anh lại nói như thế.


“Nhưng mày thử đi, trên mặt cô ấy mà có một vết thương thì tao sẽ bẻ gãy xương cốt của mày.”
Từng câu từng chữ anh nói rất rõ ràng.
Ánh mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, cái loại ánh mắt như chó điên kia khiến Hoàng Mao không khỏi rùng mình.