Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 139: Báo thù

Ôn Từ giật mình trốn sau lưng Phó Tư Bạch, Phó Tư Bạch biết ngày này cũng sẽ đến, né tránh cũng vô dụng.
Anh nắm lấy tay cô đến trước mặt Ôn Diệp Lương và Thư Mạn Thanh.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---


Ánh mắt Ôn Từ hơi né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba… mẹ sao hai người lại đến đây ạ.”
Ôn Diệp Lương rất nghiêm nghị, ông lạnh lùng nói: “Ôn Từ, con đi qua đây cho ba.”


Ôn Từ đi theo ba đến đối diện đường, trên khuôn mặt ông là sự nghiêm nghị chưa từng có, anh quát: “Lạc Lạc, chuyện này quá hoang đường rồi. Sao con có thể… sao con có thể ở cạnh cậu ta!”
“Ba, chuyện giữa con và Phó Tư Bạch rất phức tạp…”


“Ba nghe mẹ con nói hết rồi, chuyện trước đây tạm thời không nhắc nữa. Ba chỉ hỏi con một cậu thôi con có hiểu khi ở cạnh cậu ấy có nghĩa là gì không?”


“Ba, Phó Tư Bạch đã rời khỏi Phó gia rồi, con và anh ấy sẽ ở bên nhau, ba đừng xem anh ấy là người họ Phó nữa, được không?” Trong giọng nói của Ôn Từ có sự thành khẩn cầu xin.


Ôn Diệp Lương lại lắc đầu: “Lạc Lạc, con nghĩ sai rồi, lẽ nào con nghĩ rằng lí do ba phản đối là bởi vì cậu ta là con của Phó gia mà hận cậu ta sao.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ ngạc nhiên nhìn ba: “Thế…”


“Ân oán giữa Phó gia và nhà chúng ta, cậu ấy không hiểu rõ tình hình đâu. Ba nghe mẹ con nói rồi, chuyện này ba không quá để ý.”


Ôn Diệp Lương thở dài, “Nhưng con phải hiểu, gia đình đối phương đã nhọc lòng bày ra đủ thứ cách để cấm cản bọn con ở bên nhau, con nhìn cậu ta bây giờ… thành ra như thế nào rồi.”


Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch trong bộ đồ giao hàng màu vàng, Thư Mạn Thanh đang đứng bên cạnh anh, nói với anh cái gì đó.
“Ba, anh ấy sẽ không làm giao hàng mãi, đây chỉ là công việc làm thêm tạm thời mà thôi.”


“Lạc Lạc, con là người trưởng thành rồi, ba không thể quản lý con như một đứa trẻ nữa, nhưng con phải biết một điều bọn con không thể mãi mãi như thế này được.”


Ông nhìn qua Phó Tư Bạch rồi lại lắc đầu nói: “Phó lão gia sẽ không thể để một người thừa kế mà ông ấy nuôi lớn nhiều năm dâng tặng cho con một cách dễ dàng đâu. Con căn bản không giữ được cậu ấy.”
“Chỉ cần con và anh ấy không thay đổi thì ai cũng không thể khiến bọn con chia tay cả.”


“Khờ khạo.”


Ôn Diệp Lương cắt ngang lời cô, ông trầm giọng nói, “Năm tháng là thứ dằn vặt trái tim người ta nhất, có lẽ bây giờ hai đứa con đều bị tình yêu làm cho mù mờ đầu óc rồi mới cảm thấy ở cạnh nhau là chuyện to lớn cỡ nào. Nhưng 10 năm, 20 năm nữa thì sao? Có lẽ cậu ấy sẽ oán trách con, oán trách con hại cậu ấy mất đi một tiền đồ sáng lạn và một cuộc đời rực rỡ phía trước.”


Ôn Từ im lặng, cô nhìn người mẹ Thư Mạn Thanh đang đứng ở phía đường đối diện, “Ba, khi ba còn hôn mê bất tỉnh, lúc nhà mình rơi vào khó khăn nhất, mỗi ngày con phải đi làm một lúc mấy công việc liền vô cùng vất vả, mẹ cũng phải thức khuyên để vẽ tranh đến mức cả mắt cũng hư luôn. Nhưng con và mẹ chưa bao giờ oán trách điều gì, cũng chưa từng nghĩ rằng nếu ban đầu ba không làm ăn, có lẽ nhà chúng ta sẽ không nợ một số tiền lớn như thế.”


Ôn Diệp Lương nhất thời không nói được gì.
“Vậy nên sau 10 năm, 20 năm nữa, có lẽ bọn con sẽ cãi nhau, sẽ mâu thuẫn… nhưng nhất định sẽ không hối hận, giống như mẹ cũng chưa bao giờ hối hận cả.”


ôn Diệp Lương cuối cùng chỉ biết thở dài: “Nếu con đã nói như vậy thì ba cũng sẽ không nhiều lời nữa, tự con nắm chắc đi.”
……


Bên kia đường, Thư Mạn Thanh đang đứng cạnh Phó Tư Bạch, bà quan sát được vẻ mặt hồi hộp của anh, cười nói: “Tư Bạch, con chưa bao giờ vì chuyện gì mà hồi hộp như vậy mà đúng không. Trước đây dì nghe Lạc Lạc nói con là kiểu người dù phía trước núi có sập cũng chẳng sợ gì cả.”


Phó Tư Bạch mỉm cười: “Dì, đừng chọc con nữa, tình huống này… sao không hồi hộp được ạ.”
“Ừm, trước kia còn gọi mẹ đấy, sao bây giờ lại xa cách rồi.” Thư Mạn Thanh giả vờ giận nói, “Lẽ nào trước đây đều là nói đùa à.”


Phó Tư Bạch nghe ra được sự thoải mái đùa giỡn trong giọng nói của Thư Mạn Thanh nên trong lòng đại khái cũng hiểu bên phía ba của Ôn Từ… sẽ không quá nghiêm trọng.
Anh hơi thả lỏng được chút, rất ngại ngùng, anh gượng kêu một tiếng: “Mẹ.”


“Ấy!” Thư Mạn Thanh nhìn đứa trẻ đã mất mẻ từ nhỏ này lại vừa thương vừa thích, “Tư Bạch con đừng lo lắng, ba của Ôn Từ ông ấy dù có hơi nghiêm khắc nhưng từ nhỏ thương con bé nhất nên sẽ không làm khó tụi con đâu.”
“Dạ, con có nghe Lạc Lạc nói, chú ấy là người rất tốt.”


“Lần sau mẹ mời con đến nhà ăn cơm, con kính trà với ông ấy rồi sửa lời gọi bằng ba luôn.”
“Dạ.”


Thư Mạn Thanh như nhớ ra gì đó, bà lấy một chiếc áo màu xám từ trong túi ra rồi đưa cho Phó Tư Bạch: “Sắp vào đông rồi, mẹ thấy con mặc cũng ít quá rồi, mua cho con cái áo khoác ấm nè, con xem xem như thế nào.”


Phó Tư Bạch được sủng mà kinh, anh cầm lấy chiếc áo bà đưa qua, nhìn thấy trên áo còn có thêu hình một con mèo trắng dễ thương.
“Kiểu phim hoạt hình đấy.” Thư Mạn Thanh vội vàng giải thích, “Lạc Lạc khá thích mèo nhỏ, mẹ lựa cái này đấy con có thích không.”


Phó Tư Bạch cố kìm nén sự chua chát đang trào dâng trong cổ họng, tay anh cầm chắc cái áo lông với chất liệu mềm mại, “Mẹ, mẹ tự mình chọn thì đương nhiên con thích rồi ạ.”
“Thằng bé này, miệng bôi dầu hay sao mà nói chuyện mượt thế nhờ.” Thư Mạn Thanh cũng bị anh chọc cười.


Từ sau khi Lâm Dao Chi rời đi cũng không có ai lựa áo cho Phó Tư Bạch nữa, đồ ăn mặc cơ bản đều sẽ do quản gia chịu trách nhiệm, lớn lên thì tự mình mua những kiểu dáng bản thân thấy thích.
Cái áo này của Thư Mạn Thanh lại khiến anh nhớ về người mẹ đã rời bỏ anh mà đi.      
“Cảm ơn mẹ.”


“Nói cảm ơn cái gì chứ, Lạc Lạc nhà chúng ta trưởng thành rồi, mẹ và ba con bé không chăm sóc được nữa, con giúp chúng ta chăm sóc con bé, bao dung nó thì mẹ đối xử với con tốt nữa cũng là chuyện nên làm mà.”


Thư Mạn Thanh cũng biết cô con gái của mình luôn khiến người ta không ngừng lo lắng, cũng hay giận dỗi vô cớ.
Nhưng chỉ cần là người đàn ông không nhẫn nại một chút là nhất định sẽ chịu không nổi.


“Từ nhỏ Lạc Lạc được chúng ta chiều hư, có lần nó bệnh nửa đêm cứ một hai phải sờ mèo, không sờ được con mèo là khóc lóc ầm ỉ, ba con bé phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi đi mượn mèo về cho. Thật sự… con gái như thế này ngoài ba nó ra mẹ rất lo không có người đàn ông nào chịu nổi nó, con ở bên cạnh con bé lâu như thế thật sự là một kì tích đấy.”


“……”
khóe môi Phó Tư Bạch cong lên, “Mấy ngày trước cô ấy đến kì kinh nguyệt, 3 giờ sáng thức dậy nói muốn nhìn thấy con ăn kem, con….”


Vậy nên Ôn Từ cũng không ngờ rằng mình ở cạnh ba đang không ngừng nói lời tốt đẹp về anh thì Phó Tư Bạch và Thư Mạn Thanh lại mở “đại hội bốc phốt” về cô.        
Sau khi về nhà tâm trạng Ôn Từ khá thoải mái, cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ mặc áo lông của anh.


Phó Tư Bạch có dáng người chuẩn như cái móc treo đồ, anh mặc gì cũng đều hợp. Cái áo này vừa rộng vừa hợp người, khí chất ấm áp, trong cái đẹp trai cũng toát ra một chút dễ thương, còn rất hợp với kiểu tóc của anh.


Ôn Từ cầm cái máy chụp hình Leica của anh lên, chụp cho anh liền một lúc mấy tấm ở nhiều góc khác nhau. Cô bảo anh tạo mấy kiểu đẹp trai thì Phó Tư Bạch cũng rất hợp tác, tận lực làm theo.


“Vừa này anh và mẹ em nói gì thế?” Cô vừa xem hình trong máy ảnh, từ tốn hỏi, “Mẹ em cười vui như vậy, ba em nhìn thôi cũng muốn ăn dấm rồi.”
“Nói về em.” Phó Tư Bạch ngồi trên ghế sô pha, ôm cô vào lòng.
“Nói cái gì về em chứ?”


“Trước kia anh cứ nghĩ em vì để dằn vặt anh mới cố ý nghĩ ra mấy thủ đoạn kì quặc, nhưng bây giờ anh biết rồi… em không phải thế mà em thật sự khó chiều.”
Ôn Từ:
“Sau này anh phải chịu thôi.”


Ôn Từ bĩu môi: “Làm gì lố tới vậy. Em đã rất kiềm chế không phát cáu lắm rồi, là không muốn khiến anh cảm thấy cuộc sống ở cạnh em rất phiền phức, vậy nên có rất nhiều chuyện muốn làm em đều nhịn xuống đấy.”
“Em còn muốn làm gì?”
Ôn Từ nhìn anh: “Bây giờ nè, em muốn ngắm sao.”


“Hôm nay mây dày, không có sao đâu.”
“Thế anh phải nghĩ cách đi, em muốn xem.”
“……”
Đêm đó Ôn Từ bị Phó Tư Bạch làm cho mắt toàn ánh sao nhỏ.


Cô thề là thật sự không thể đưa ra bất cứ một yêu cầu nào với người đàn ông này vào buổi tối được, bởi vì bất cứ một yêu cầu nào thì cũng quy về một chuyện giống nhau.


Đêm đó Ôn Diệp Lương đề cập đến chuyện để Phó Tư Bạch đến công ty ông làm, tùy ý đảm nhiệm một chức vụ làm thực tập, sau khi tốt nghiệp lại lên thành chính thức, như thế nào cũng sẽ tốt hơn việc anh đi giao hàng.
Nhưng Phó Tư Bạch đã từ chối.


Nếu anh đi đến công ty của Ôn Diệp Lương không phải vừa hay để ông nội có lý do để đối phó với Ôn gia sao.
Anh dùng Phương Tâm Từ để uy hϊế͙p͙ ông mới khiến ông buông bỏ Ôn gia, anh không thể nào tự tay mình phá hủy đi thế cân bằng hiếm hoi này được.
……


Văn phòng ở tập đoàn Phó thị, lão gia đang nghe Nghiêm Tuần báo cáo về tình hình của Phó Tư Bạch gần đây.
Dù là giao hàng mà anh cũng có thể nhận được giải thưởng ưu tú của ngành, đi sớm về muộn còn đặc biệt rất được chào đón, các đánh giá lại cực cao.


Ông đã mở to mắt nhìn sự thay đổi của anh trong 1, 2 năm nay, từ một thái tử gia bất cần, bỡn cợt với đời, phóng túng bất kham lại biến thành một người đàn ông biết thời biết thế, điềm tĩnh.
Bụi gai có thể làm anh chảy máu nhưng lại không thể làm anh quỳ gối.
Ai cũng đừng nghĩ đánh ngã được anh.


Lão phật gia có hơi xúc động, dù ông không hề hi vọng Phó Tư Bạch phản lại mình, một mực vì người phụ nữ mình thích mà ương bướng xằng bậy.
Nhưng rất rõ ràng là Phó Tư Bạch của bây giờ mới là người thừa kế hoàn hảo nhất, người thực sự có thể đảm đương trọng trách.


Ông cũng đã già rồi, cũng không muốn một mực tranh đấu nhỏ nhen với người trẻ nữa, ông cũng muốn được hưởng mấy năm phúc đức.
Ông lão nhìn Phương Tâm Từ đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha: “Tâm Từ, cuộc sống đại học thế nào rồi?”


“Ông nội, cuộc sống ở đại học rất phong phú đa dạng, cháu quen được rất nhiều bạn, trong đó còn có cả bạn gái... của anh Tư Bạch, chị Ôn Từ.”
“Vậy cháu nói cho ông nội nghe xong, cô gái đó là người thế nào, tính cách tốt không.”


“Dạ, chị ấy cũng tốt, chỉ là tính hơi kén chọn, hơi cứng đầu giống một số cô gái. Nhưng nhìn ra được anh Phó Tư Bạch đặc biệt rất thích chị ấy, còn chiều theo chị ấy nữa.”
Ông lão hừ lạnh một tiếng: “Tên tiểu tử này cũng có một ngày bị người khác dằn vặt, đáng đời.”


Phương Tâm Từ nghe ra được ngữ khí thoải mái của ông nội Phó, cô nghĩ ngợi rồi lại nói: “Ông nội, con nghe nói hai người đó đã sớm ở với nhau rồi, học kì đầu của năm nhất đó.”
“Hửm?”


“Ông không cảm thấy rất kì lạ sao, ông nghĩ đi Ôn gia suýt nữa bị Phó gia làm cho nhếch nhác, chị ấy sẽ thật lòng thật dạ ở bên cạnh anh Phó Tư Bạch sao ạ?”
Cô nói như vậy khiến sắc mặt của ông cụ Phó đột nhiên thay đổi.


Ông không có đặc biệt hỏi chi tiết về chuyện Ôn Từ và Phó Tư Bạch quen nhau ra sao, chỉ xem hai đứa yêu nhau như kiểu gặp dịp thì chơi. Nếu như giống như Phương Tâm Từ nói thì thật sự rất khiến người ta nghi ngờ.
“Tâm Từ, vậy nên cháu nghĩ thế nào?”


“Dạ... ông nội đối xử tốt với con như vậy, con cũng xem anh Tư Bạch như anh ruột của mình mà đối xử, không hi vọng anh ấy bị bất cứ ai làm hại hay lừa gạt.”
“Là cháu nói cái người phụ nữ đó đang lừa thằng bé?”


“Cháu cũng không biết nữa, đều là nghe nói. Nhưng đặt mình vào để suy nghĩ nếu là cháu, ở lúc đó bất luận như thế nào cũng sẽ không ở bên anh Tư Bạch đâu. Huống hồ gì không thể sinh ra tình cảm đậm sâu gì, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi là chị ấy âm mưu báo thù.”


Ông lão khẽ hừ một tiếng: “Nó làm gì có bản lĩnh, trứng đòi chọi đá, không lượng sức mình.”


Câu nói này đúng ý Phương Tâm Từ, cô ta vội vàng nói: “Dạ phải, nhưng ông nội, ông nhìn bây giờ... anh Tư Bạch cắt đứt với ông, mối quan hệ cũng rất căng thẳng, lẽ nào không phải là một kiểu báo thù theo nghĩa khác vì giờ anh Tư Bạch cũng không có gì trong tay cả.”


Lời nói vừa dứt đôi mắt đen sâu của ông nhìn cô, đột nhiên ý thức được gì đó.
Phải rồi, người phụ nữ như vậy, dù cô xuất phát từ ý đồ gì cũng không thể để cô bên cạnh Phó Tư Bạch được.
Tuyệt đối không thể buông tay.