Lộ Hành Phân Vân

Chương 13

“Ngươi nổi điên cái gì!” Vệ Kiêu tức giận khó kìm, lau máu trên mặt, căm giận nói.

Yên Hoài Tuyết ngồi dậy, chỉ nhẹ giọng nói câu không được quấy nhiễu ta,
liền không để ý tới Vệ Kiêu, ngồi xếp bằng vận công, khai thông nội lực
tán loạn trong kinh mạch. Đợi cho loạn lưu chậm rãi hồi phục lại, mới
nhẹ thở ra một hơi, mở hai mắt, trông thấy Vệ Kiêu đã rửa đi khuôn mặt
đầy vết máu lẳng lặng ngồi ở trong góc gà gật, ở bên cạnh hắn còn có một chậu nước trong vắt.

Mặc dù Vệ Kiêu không thông hiểu võ công đi
nữa, cũng từ các loại dấu hiệu nhìn ra bất thường của Yên Hoài Tuyết,
rất giống tẩu hỏa nhập ma mà người trong giang hồ kiêng kị, vì thế liền
cũng nhận thức được tình huống nguy cấp không hề tính toán nhiều, chờ y
vận công chữa thương, thậm chí còn tốt bụng múc một chậu nước để y rửa
mặt.

“Ta vốn định một đường quay về Triêu Hoàng cung, nhưng xem
ra chúng ta cần đi nơi khác trước…” Đột nhiên vang lên âm thanh Vệ Kiêu
cả kinh mạnh ngẩng đầu.

“Ngươi đã như vậy còn không trở về Triêu
Hoàng cung tĩnh dưỡng cho tốt.” Vệ Kiêu nghe được Yên Hoài Tuyết nói vẻ
mặt không tán thành. “Cái này cũng không phải trò đùa, ta nghe nói phàm
tẩu hỏa nhập ma, kẻ nhẹ võ công tẫn phế, kẻ nặng mạch đứt nhân vong,
ngươi…”


Ánh mắt Yên Hoài Tuyết không dễ dàng phát hiện đã nhu hòa vài phần, khoát khoát tay, hiếm thấy giải thích nói. “Ta chính là vì
việc này mà đi. Túy Hương Linh Lung tán cùng Phù Dao Hoán Thần hương
trộn lẫn, nhiễu tâm thần người, tán người ngưng khí, là đại địch của
công pháp ta tu luyện, đồng thời hương này rất khó trừ tận gốc, nếu
không thận trọng mà chống đỡ, cực kỳ có khả năng lần thứ hai nhập ma,
hoàn toàn tổn thương, rất là hung hiểm.”

“Vậy chẳng lẽ ngươ icó
biện pháp gì?” Linh Lung tán Hoán Thần hương gì gì đó Vệ Kiêu chẳng
hiểu, nhưng thoạt nhìn Yên Hoài Tuyết tựa hồ đã định chủ ý.

“Thấm Hàn Băng đàm có thể lấy hàn khí thiên niên đáy đàm giúp ta vận công,
loại trừ tàn hương, ngưng thần tĩnh khí, cố công pháp chi căn cơ.”

“Thấm Hàn Băng đàm?”

Khi Vệ Kiêu đứng ở trong gió tuyết, không ngừng run run môi thì hắn rốt cục biết “Thấm Hàn Băng đàm” bốn chữ có thể nói danh xứng với thực.

Gió lớn pha lẫn đại tuyết thổi nghiêng nghiêng, ngay cả người đều muốn run lẩy bẩy hai ba lần.

Khắp núi tuyết trắng tinh, trông đều trông không đến cuối, thế núi hiểm dốc đứng, hung hiểm phi thường.

“Đây là cái chỗ quỷ quái gì !” Dùng sức hít hít cái mũi, Vệ Kiêu run giọng hỏi.

Yên Hoài Tuyết vẫn nhắm hai mắt, đứng thẳng sừng sững ở trong gió tuyết, trên mái tóc dài phủ một lớp tuyết mỏng.

“Đi thêm một canh giờ sẽ đến Thấm Hàn Băng đàm.” Gió núi gào thét mà qua,
Vệ Kiêu thật vất vả mới nghe được tiếng của Yên Hoài Tuyết.

“Còn
phải đi một canh giờ ?!” Vệ Kiêu âm thầm kêu khổ, đôi chân đã đông lạnh
tê buốt, hắn lại không có tuyệt đỉnh nội lực dùng để chống lạnh như Yên
Hoài Tuyết, quả thật là thống khổ vạn phần.

Im lặng cúi đầu đi
theo sau Yên Hoài Tuyết, Vệ Kiêu từng bước một kéo hai chân, hai người
không nói gì lại đi một đoạn không ngắn, cho đến khi Yên Hoài Tuyết dừng lại.

Binh một tiếng lên hành trang phía sau lưng Yên Hoài Tuyết, Vệ Kiêu lảo đảo lui về đằng sau hai bước.

“Sao ngừng lại ?” Vệ Kiêu vừa mới nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy vách
núi cứ như tận trời che ở trước mắt hai người, bên cạnh vách núi cao dốc sâu không thấy đáy.

“Cái này là… ngươi cư nhiên dẫn nhầm đường!” Vệ Kiêu tức giận chỉ vào Yên Hoài Tuyết.

“Đường không sai.”

“Vậy đây…” Tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn giương lên mày kiếm đen đậm như thấy
quỷ. “Ngươi không phải là muốn bay lên đi? Nhưng ta không thể đi lên,
muốn đi chính ngươi… A…”

Gió núi xen lẫn đại tuyết lông ngỗng như con dao nhỏ thổi mạnh hai má, cố sức đem con mắt mở một kẽ hở, chỉ thấy dấu chân dọc đường hai người vừa rồi đi qua càng ngày càng nhỏ.

Yên Hoài Tuyết khinh công trác tuyệt, vác lên Vệ Kiêu một đường trèo lên núi tuyết.

“Thả ta xuống, không cần ngươi khiêng!” Bị thổi một miệng tuyết Vệ Kiêu tận hết sức lực quẫy rống to.

Yên Hoài Tuyết nhất thời không quan sát, bị đá trúng đầu gối, lập tức cả
người bất ổn, trượt rớt xuống dưới. Tay trái ôm chầm Vệ Kiêu vốn vác bên vai phải, tay phải thoáng chốc tụ khí mở làm hình trảo, móc vào trong
tuyết, nắm chắc lấy núi đá.

“Động nữa ta liền phong huyệt ngươi.” Nhẹ nhàng một câu uy hiếp nhượng Vệ Kiêu quả thực im lặng không nhúc
nhích, trong lòng lại âm thầm hối hận, giống như nữ nhân bị ôm vào trong ngực, còn không bằng vác.

Không có Vệ Kiêu quấy nhiễu, không bao lâu hai người đã đứng ở trên mảnh đất bằng phẳng.

Tuyết đọng ở chỗ này đều dần dần tan thành nước tuyết, đông lại thành băng,
thậm chí ở phía xa xa có thể thấy mấy mạt màu xanh biếc như ẩn như hiện.

Bầu trời rộng lớn một màu biếc xanh như tẩy, mây giăng như dải đất, lượn lờ thân tế, phảng phất như nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.

Vệ Kiêu xem trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu nói không nên lời.

“Đẹp quá a… Ngươi làm sao biết chỗ này?”

“Trong chốn giang hồ ít ai không biết nơi này, chằng qua người có thể đi lên
rất hiếm.” Yên Hoài Tuyết một bộ dáng ung dung thản nhiên.

Ngẫm lại võ công của Cung chủ Triêu Hoàng ít có người địch nổi, Vệ Kiêu gật đầu.

“Huống chi nơi này đã thuộc địa hạt Bích Vân Tiêu Thiên.”

“Bích Vân Tiêu Thiên? Là Bích Vân Tiêu Thiên trong truyền thuyết?” Vệ Kiêu bị tin tức bất ngờ này kinh hãi hút một ngụm khí.

“Sơn môn không phải ở đây, chỉ là chúng ta lánh đi lối khác mà thôi.”

“Nói cách khác…” Vệ Kiêu nuốt ngụm nước bọt, trong lòng lo sợ. “Chúng ta xông vào núi người ta…”

Nhìn Yên Hoài Tuyết gật đầu, Vệ Kiêu hầu như muốn rống to, lại sợ dẫn người đến đây, miễn cưỡng nghẹn trở về.

“Nếu như bị người phát hiện làm sao bây giờ, mấy cái mệnh cũng không đủ ta
và ngươi chết ở chỗ này!” Âm thanh như là từ trong kẽ răng nặn ra.

“Chỉ bằng bọn họ?!” Cười lạnh một tiếng, Yên Hoài Tuyết khoanh tay mà đứng, chậm rãi mở mắt, lộ hết cuồng ngạo.

“Trừ phi Ân Hồi Ca xuất sơn, bằng không thiên hạ này không một người có thể vào mắt ta.”