Linh La Giới

Chương 192: Bồi thường

Trong đại sảnh rộng lớn, phàm là những đồ vật dụng cụ nào bị khí lãng đi qua, toàn bộ đều trong thời gian ngắn biến thành một đống vụn nát. Mà trên bốn bức tường xung quanh đại sảnh, cũng bị một số kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm thủng nhiều lỗ.
 
- Thổ Cẩu! Quay về đây nào!
 
Hạ Ngôn gọi Thổ Cẩu một tiếng.
 
Thổ Cẩu đang muốn xông lên tiếp tục cắn xé Lục Tương Pha, nghe được tiếng Hạ Ngôn gọi, thân hình to lớn đột nhiên dừng lại, hai chiếc răng nanh trắng nhọn nhe ra gầm gừ, sau một cái lắc mình nhanh nhẹn liền nhảy đến bên cạnh Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn cũng thu hồi Thần Hi kiếm vào trong vỏ.
 
Lục Tương Pha nhìn Lục Khai đã hoàn toàn không còn hơi thở nằm trên mặt đất một chút, lại chuyển mắt nhìn hai gã Lục gia trưởng lão khác, trong lòng có chút đau khổ, ngón tay run lên nhè nhẹ, vẫn cầm trường kiếm trên tay, quay lại nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Lục tộc trưởng! Lục Khai này bày kế hãm hại ta, đê tiện vô sỉ, ta báo thù giết hắn cũng không có gì không phải.
 
Hạ Ngôn vừa cười vừa nói tiếp:
 
- Hắn là trưởng lão của Lục gia, ta thấy, ngươi là tộc trưởng Lục gia có phải nên nói chút gì đó hay không?
 
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Lục Tương Pha vẻ mặt đang âm trầm kia.
 
Lục Tương Pha thân hình chấn động, các cơ trên mặt co rút một chút:
 
- Hạ Ngôn! Lục Khai đã bị ngươi giết chết, ngươi còn muốn thế nào?
 
"Hạ Ngôn này là đệ tử viện trưởng học viện Tử Diệp Liễu Vân! Lục Khai đã đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, thực lực Hạ Ngôn này chỉ sợ đã là Đại Linh Sư rồi!"
 
Lục Tương Pha bắt đầu suy tính trong lòng.
 
"Hơn nữa, bên cạnh Hạ Ngôn còn có một con Hắc Lang quái dị, thực lực Hắc Lang này so với ta còn mạnh hơn nhiều. Hiện tại cho dù toàn bộ cao thủ Lục gia đều tập hợp lại, cũng giết không chết Hạ Ngôn này".
 
Lục Tương Pha rốt cuộc vẫn là tộc trưởng Lục gia. Ở trong khoảng thời gian ngắn liền có thể xâu chuỗi mọi chuyện từ đầu tới đuôi. Mới vừa rồi hắn giao thủ cùng thổ Cẩu, biết được thực lực Thổ Cẩu còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Hắn biết, lấy lực lượng hiện tại của Lục gia căn bản giết không chết Hạ Ngôn, cho nên cũng không định xuất thủ tiếp:
 
"Nhìn bộ dáng Hạ Ngôn hiện tại dường như cũng không định chuẩn bị tiếp tục giết người Lục gia. Nếu không vừa rồi hắn cũng sẽ không ở thời khắc mấu chốt gọi con Hắc Lang kia quay lại".
 
Lục Tương Pha nhìn Hạ Ngôn một chút, ánh mắt lấp lóe.
 
- Ha ha!
 
Hạ Ngôn cười lớn, ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía Lục Tương Pha:
 
- Lục tộc trưởng! Cái âm mưu cao minh này, ngươi làm tộc trưởng Lục gia nếu là không đồng ý, Lục Khai hắn cho dù lá gan có lớn hơn nữa, cũng không dám bày kế hại ta đúng không?
 
- Hừ!
 
- Lục tộc trưởng! Lục Khai đã chết, ta cũng không muốn đại khai sát giới đối với Lục gia. Tuy nhiên, chuyện Lục Khai vô cớ hại ta cũng không thể quên đi như vậy! Nếu không phải ta mạng lớn, hiện tại sợ rằng đã chết ở trong tay của Tống Lập rồi.
 
Hạ Ngôn ánh mắt nghiêm nghị, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
 
Hai gã trưởng lão Linh Sư trong đại sảnh, thân thể đều khẽ run một chút.
 
- Vậy ngươi muốn thế nào?
 
Lục tương Pha cả giận hỏi.
 
Hạ Ngôn mỉm cười nói:
 
- Chuyện này.
 
- Rất đơn giản!
 
Hạ Ngôn di động bước chân tiến về phía trước hai bước:
 
- Lục gia các ngươi là bốn đại gia tộc thành Tử Diệp, hẳn là tiền tài dường như có khá nhiều đó!
 
Nói tới đây giọng điệu Hạ Ngôn ngừng một chút, cười nhìn Lục Tương Pha.
 

"Thì ra là muốn kim tệ!"
 
Lục Tương Pha nghe vậy hơi nhẹ nhàng thở ra. Kim tệ còn có thể kiếm tiếp. Lấy quy mô sinh ý của Lục gia, muốn kiếm kim tệ không khó. Chỉ cần tiễn bước Hạ Ngôn rời đi, chuyện lần này có thể chậm rãi sẽ thu hồi lại được.
 
Lục Tương Pha thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:
 
- Mười vạn kim tệ!
 
- Mười vạn kim tệ?
 
Hạ Ngôn lắc đầu cười lạnh:
 
- Lục tộc trưởng! Ngươi cảm thấy được mười vạn kim tệ là có thể khiến ta hoàn toàn buông bỏ chuyện này sao?
 
Lục Tương Pha sắc mặt trở nên trắng nhợt.
 
- Được rồi, ta biết ngươi không chào đón ta. Mà ta cũng không muốn lưu lại nơi này lâu. Lục tộc trưởng, năm mươi vạn kim tệ, hiện tại giao ngay cho ta!
 
Hạ Ngôn ánh mắt sáng ngời nói.
 
- Năm mươi vạn?
 
Hai gã Linh Sư trưởng lão cũng hít một hơi khí lạnh.
 
Đối với Lục gia mà nói, năm mươi vạn kim tệ cũng là một khoản tiền lớn. Tuy rằng cơ nghiệp Lục gia lớn hơn nhiều so với con số này, nhưng năm mươi vạn tiền mặt, cho dù là Lục gia cũng không dễ dàng lấy ra ngay được. Hơn nữa mấy ngày trước, Lục gia cũng đã phái người đưa tới Học Viện Tử Diệp năm mươi vạn kim tệ, trước khi Hạ Ngôn đi cướp chuyến hàng của Tống gia một ngày. Hiện tại lại thêm năm mươi vạn kim tệ, đó chính là một trăm vạn kim tệ!
 
Có thể nói, lần này Lục gia tổn thất không thể nghi ngờ là rất lớn. Mà Tống gia lại gần như không có tổn thất gì, số dược liệu trị giá trăm vạn kim tệ sớm đã được Tống gia vận chuyển đến trong gia tộc. Lục gia lần này xem như gặp hạn, ngã một cú rất đau.
 
Lục Tương Pha trầm ngâm một hồi mới dường như hạ quyết tâm nói:
 
- Được! Năm mươi vạn kim tệ thì năm mươi vạn kim tệ! Lục trưởng lão, phiền ngươi tới phòng thu chi lĩnh năm mươi vạn kim tệ đưa cho Hạ công tử.
 
Lục Tương Pha chuyển mắt nói với một trong hai gã trưởng lão ở trong đại sảnh.
 
Trưởng lão đó vội lên tiếng thi lễ rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
 
Lúc này ở ngoài cửa Nghị sự đường, sớm đã tập trung rất đông con cháu Lục gia. Tuy nhiên những con cháu Lục gia đều bị mấy vị trưởng lão ngăn lại, cũng không có để cho bọn họ đi vào. Các Linh Sư giao thủ cũng không phải lúc những Hậu Thiên có thể tùy ý xen vào. Có nhiều cường giả hậu Thiên hơn nữa cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với cường giả Linh Sư. Trừ phi khiến cho Linh Sư tiêu hao hết sạch linh lực. Nhưng điều đó hiển nhiên rất khó làm. Nếu thật sự muốn cho Linh Sư tiêu hao hết linh lực, vậy số người chết có thể cần lấy đơn vị ngàn để tính. Đương nhiên, nếu là Linh Sư vừa mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, vậy sẽ dễ đối phó hơn một chút.
 
- Ồ? Thanh âm đánh nhau dường như đã hết rồi!
 
Một gã hộ vệ Lục gia ở bên ngoài ngưng thần nghe ngóng, không còn nghe thấy tiếng đánh giết nhau nữa liền hô lên.
 
Người bên cạnh hắn cũng đồng dạng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói:
 
- Đúng vậy, quả thật đã không còn tiếng đánh đấm nữa.
 
Những hộ vệ khác đều đưa mắt nhìn ba gã Lục gia trưởng lão từ trong đại sảnh ra ngoài. Ba gã trưởng lão này cũng không phải cảnh giới Linh Sư, cho nên ngay khi chiến đấu bắt đầu liền nhân cơ hội chạy ra.
 
- Kỳ quái, tại sao nhanh như vậy đã kết thúc rồi?
 
Một gã trưởng lão nhíu mày trầm ngâm:
 
- Hay là Hạ Ngôn kia cùng cả con Hắc Lang đều đã bị giết chết?
 
- Ngũ trưởng lão, Thập nhất trưởng lão, ta đi vào xem một chút.
 
Trưởng lão này ánh mắt lấp lóe, nói với hai vị trưởng lão còn lại. Lão vừa nói xong thì từ trong đại sảnh liền đi ra một người.
 
Mọi người tập trung nhìn lại, đúng là Lục gia Lục trưởng lão.
 
- Lục trưởng lão!
 
Mấy vị trưởng lão nhìn thấy Lục trưởng lão đi ra đều đồng thời nghênh đón. Nhưng là sắc mặt Lục trưởng lão lúc này quả thực rất khó coi. Mấy vị trưởng lão này nhìn thấy sắc mặt Lục trưởng lão như vậy, tâm thần đều rung động, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng hơn.
 
- Tên Hạ Ngôn kia thế nào rồi?

 
Ngũ trưởng lão thổi thổi chòm râu, lên tiếng dò hỏi.
 
Lục trưởng lão lắc đầu thở dài một tiếng nói:
 
- Hắn muốn năm muơi vạn kim tệ mới bằng lòng rời Lục gia đi! Tộc trưởng bảo ta hiện tại đi lĩnh năm mươi vạn kim tệ.
 
- Cái gì?
 
Mấy vị trưởng lão đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
 
Rồi sau đó nhìn đông đảo hộ vệ gia tộc phía sau một chút, trên mặt một mảnh âm trầm, hạ giọng nói:
 
- Hắn đòi năm mươi vạn kim tệ! Khá lắm, thật đúng là dám mở miệng, tộc trưởng vì sao lại đáp ứng?
 
Ngũ trưởng lão nghi hoặc nói.
 
Lục trưởng lão lắc đầu thở dài:
 
- Nhưng con sói của Hạ Ngôn quá lợi hại, ngay cả tộc trưởng cũng không phải đối thủ của nó! Lục Khai trưởng lão cũng đã bị Hạ Ngôn giết chết rồi. Hạ Ngôn này cũng thật đáng sợ!
 
Tiếng nói rất thấp, tuy nhiên những hộ vệ ở cạnh đó vẫn có thể nghe được. Việc này muốn giấu cũng giấu không được, những hộ vệ đó đều thấy được, cho nên Lục trưởng lão cũng chỉ hạ thấp giọng, cũng không quá để ý. Những hộ vệ nghe được Lục trưởng lão nói thân hình đều run lên, hoảng sợ nhìn về phía của Nghị sự đường.
 
Lục gia lúc này xem như đã trêu chọc phải một người không nên trêu!
 
- Mấy vị trưởng lão, ta đi lĩnh kim phiếu trước. Nhanh chóng tiễn bước ôn thần đó đi đã, sau đó chúng ta hẵng thương nghị tiếp việc này.
 
Mấy vị trưởng lão khác sắc mặt đều ngưng trọng gật đầu.
 
Hạ Ngôn ở trong Nghị sự đường đợi một lát, Lục trưởng lão quay lại trong tay cầm một tập kim phiếu rực rỡ ánh vàng. Mỗi một tấm kim phiếu đều mệnh giá một vạn!
 
- Tộc trưởng, kim phiếu đã mang tới đủ!
 
Lục trưởng lão cung kính nói với tộc trưởng Lục Tương Pha.
 
Lục Tương Pha khoát tay:
 
- Giao kim phiếu cho Hạ công tử đi!
 
Năm mươi vạn kim phiếu này là tất cả số tiền mặt dự trữ trong phòng thu chi lúc này, ngoại trừ năm mươi vạn này ra, số tiền mặt còn lại đã không đủ một vạn. Ngay cả số tiền dự trữ của một tiểu gia tộc cũng không bằng!
 
- Hạ công tử!
 
Lục trưởng lão đưa kim phiếu tới trước mặt Hạ ngôn.
 
Hạ Ngôn tiếp lấy, nhìn một chút, sau khi xác định kim phiếu đều là thật liền tiện tay nhét vào trong lòng ngực.
 
- Các vị, ta đây không quấy rầy nữa!
 
Hạ Ngôn cười nói với mấy người, rồi thân thể nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng Thổ Cẩu, chậm rãi đi về phía cửa Nghị sự đường. Thân hình to lớn của Thổ Cẩu đột nhiên xuất hiện ngoài cửa Nghị sự đường.
 
"Hô".
 
Đại đa số hộ vệ mới vừa rồi nếu không thấy Thổ Cẩu, bọn họ cũng chỉ nghe nói là một con Hắc Lang to lớn, nhưng khi bọn hắn tận mắt nhìn thấy Thổ Cẩu, trong lòng rung động thế nào có thể nghĩ.
 
"Ba".
 
Móng vuốt Thổ Cẩu đập thật mạnh trên mặt đất. Mỗi một lần bước đi hạ chân xuống, mặt đất cứng rắn liền dập nát thành một đống bụi phấn. Ánh mắt xanh sâu thẳm của Thổ Cẩu tỏa ra u quang màu xanh quét nhìn bốn phía, những hộ vệ này đều không tự chủ được lui về sau một bước. Khí tức từ trên người Thổ Cẩu tản mát ra khiến cho bọn họ tự đáy lòng toát ra một cỗ hàn khí. Mà Hạ Ngôn ngồi ở trên lưng Thổ Cẩu khóe miệng nhếch lên cười.
 
- Các vị, có cơ hội ta lại đến làm khách. Hiện tại ta cáo từ trước!
 
Hạ Ngôn cười nói với đám người xung quanh.
 
Thổ Cẩu chậm rãi đi về phía trước, nguyên bản đám hộ vệ vây quanh Nghị sự đường, rất nhanh tránh ra một con đường để Hạ Ngôn đi ra.
 
Chờ Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu rời đi một hồi lâu, những hộ vệ này mới dám há lớn miệng thở dốc.
 
- Ta cho tới bây giờ còn chưa từng thấy có con sói nào lớn như vậy. Ngươi nhìn mắt của nó không, thật đáng sợ.
 
Một gã hộ vệ hoảng sợ nói.
 
- Vừa rồi trưởng lão nói ngay cả tộc trưởng cũng đánh không lại con sói này, Hắc Lang này khẳng định là Linh Thú trong truyền thuyết!
 
Không ít hộ vệ đều đang thấp giọng nghị luận.
 
- Hạ Ngôn đó không ngờ có Linh Thú! Kỳ quái, Linh Thú đó vì cái gì lại nghe lời Hạ Ngôn chứ, hắn còn ngồi trên lưng Linh Thú nữa!
 
Một gã con cháu Lục gia tuổi trẻ nhíu mày nghi hoặc nói.
 
- Các ngươi xem kìa, những chỗ mặt đất chỗ Hắc Lang kia đi qua!
 
Đột nhiên có người hô lớn một tiếng.
 
Mọi người đưa mắt nhìn thấy những nơi mà Thổ Cẩu vừa đi qua, đều là một mảnh bột đá. Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả đường đá cứng rắn như thế cũng dễ dàng bị móng đạp thành bột phấn, nếu là chộp vào thân thể người thì.