Linh La Giới

Chương 191: Lục Khai

"Ầm" một tiếng, sáu gã trưởng lão Lục gia ngồi trong Nghị sự đường toàn bộ đều từ chỗ ngồi đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía bóng xám này. Nghe giọng nói người xông vào cũng không giống con cháu Lục gia bọn hắn.
 
- Người nào?
 
Lúc này, hộ vệ ngoài cửa mới tiến vào quát lớn.
 
Mới vừa rồi bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác được một bóng dáng từ trước mặt xông vào trong Nghị sự đường. Ánh mắt căn bản không thể nhìn rõ bóng dáng này. Chờ đến khi bọn họ kinh tỉnh lại chạy vào Nghị sự đường, Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão bên trong đã sớm sẵn sàng nghênh địch.
 
Hạ Ngôn một thân y phục màu trắng, trong tay cầm một thanh trường kiếm trong chiếc vỏ màu đen, ngồi trên lưng con Hắc Lang rất lớn, hai mắt nhìn về phía Lục Khai, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh.
 
- Hạ Ngôn!
 
Lục Khai trừng mắt kinh ngạc hô.
 
Lúc này hắn đứng ở trước mặt Hạ Ngôn, nhưng lại cảm giác được một loại uy áp khó có thể ngăn cản. Hắc Lang dưới thân hạ Ngôn hiển nhiên không giống tầm thường. Một con Hắc Lang lớn như thế, cho dù mấy vị cường giả Linh Sư ở trong Nghị sự đường sợ rằng cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa, vừa rồi tốc độ Hắc Lang này vọt vào Nghị sự đường bọn họ đều thấy rõ. Ngay cả Lục Tương Pha cũng không thể cảm giác được rõ ràng, Hắc Lang đã cõng Hạ Ngôn vào bên trong Nghị sự đường rồi.
 
- Không sai, là ta!
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Ha ha! Lục Khai, ta đến rồi.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi vì sao xông vào Nghị sự đường Lục gia chúng ta?
 
Lục Tương Pha sắc mặt âm trầm ngưng thanh hỏi, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Thổ Cẩu.
 
Răng nanh Thổ Cẩu rất sắc bén, móng vuốt không ngừng cào lên mặt nền, chiếc đầu cực lớn thỉnh thoảng đưa đi đưa lại, ánh mắt xanh sâu thẳm khiến đám người Lục Tương Pha có một loại cảm giác tim cũng đập nhanh hơn.
 
"Hắc Lang này tuyệt không đơn giản, thậm chí có thể là Linh Thú cường đại!"
 
Lục Tương Pha trong lòng chấn động thầm nghĩ.
 
- Ha ha! Xông vào Nghị sự đường?
 
Hạ Ngôn mỉm cười:
 
- Đúng vậy, ta chính là xông vào Nghị sự đường Lục gia đó, vậy thì sao?
 
Lúc này, Hạ Ngôn đã không muốn nói nhiều, Lục Khai này hôm nay Hạ Ngôn phải giết! Nếu thực lực không đủ, Hạ Ngôn có lẽ sẽ ẩn nhẫn. Nhưng hiện tại Hạ Ngôn có đủ thực lực, vậy không cần ẩn nhẫn! Đối với người muốn giết chết mình, Hạ Ngôn sẽ không nương tay. Hơn nữa Lục Khai này lại để mình đi làm mồi cho Tống Lập giết.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi hơi quá đáng.
 
Lục Khai quát.
 
- Chẳng lẽ ngươi cho là có Liễu Vân làm chỗ dựa sau lưng ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?
 
- Ha ha ha!
 
Hạ Ngôn cười lớn:
 
- Lục Khai, cả đám trưởng lão, tộc trưởng Lục gia các ngươi nữa!
 
- Các ngươi.
 
Hạ Ngôn ánh mắt ngưng lại:
 
- Đều nghe rõ cho ta! Hiện tại, ta không phải đệ tử Liễu Vân, các ngươi cứ xem ta như một người bình thường xông vào Nghị sự đường Lục gia các ngươi là được rồi! Như vậy, hiện tại các ngươi có muốn đánh một trận giết chết ta hay không? Đến đây đi, ta đứng chờ ở chỗ này!
 
Mấy người Lục gia đều bị thần sắc hiện tại của Hạ Ngôn khiến cho hoảng sợ.
 
- Không cần nhìn, sư phụ cũng không biết ta đến Lục gia các ngươi!
 

Hạ Ngôn biết trong lòng những người này đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đang lo lắng Liễu Vân đi theo phía sau Hạ Ngôn. Chuyện như vậy đã xảy ra ở Tô gia, bọn họ đều biết. Người bình thường có thể không biết tình hình cụ thể lúc đó, nhưng những cao tầng Lục gia này tuyệt đối biết rõ tình hình xảy ra khi đó.
 
Lúc đó, Liễu Vân chính là đến lúc cuối cùng mới ra tay. Cũng bởi nguyên nhân Liễu Vân hiện thân, Tống Lập mới phải nén giận ôm thi thể con trai Tống Ngọc Hâm của mình quay lại Tống gia.
 
- Liễu Vân không tới sao?
 
Lục Khai liền vui vẻ:
 
- Hạ Ngôn! Ngươi quá tự phụ đó!
 
Chỉ cần Liễu Vân không tới, Lục Khai liền không lo lắng! Nếu Liễu Vân cũng cùng đi với Hạ Ngôn, vậy chuyện hôm nay có thể thật sự không dễ làm. Phải biết rằng, Liễu Vân chính là cường giả cảnh giới Linh Tông, Lục gia không ai có thể chống lại Liễu Vân. Cho dù là tộc trưởng Lục Tương Pha thực lực mạnh nhất, cũng không được.
 
"Liễu Vân không tới, Hạ Ngôn này nói Liễu Vân không biết hắn đến Lục gia chúng ta. Vậy cho dù giết chết hắn, chỉ cần phong tỏa tin tức, Liễu Vân cũng có thể sẽ không biết được!"
 
Lục Khai tâm tư xoay chuyển, trên mặt ý cười càng đậm.
 
- Người tự tiện xông vào Nghị sự đường, chết!
 
Lục Tương Pha liếc mắt nhìn Lục Khai, chậm rãi nói.
 
- Giết!
 
Lục Khai hét lớn một tiếng, rút trường kiếm xông lên đầu tiên, một đạo kiếm khí bay ra chém về phía Hạ Ngôn.
 
- Ha ha, tới thật tốt!
 
Hạ Ngôn một tay ấn nhẹ trên lưng Thổ Cẩu một cái, thân thể liền nhanh chóng bay lên, Thần Hi kiếm trong tay thuận thế ra khỏi vỏ, chém ra một kiếm.
 
Một đạo kiếm khí vô hình, phát ra âm thanh vang dội, va chạm với kiếm khí do Lục Khai chém ra.
 
"Ầm!"
 
Hai đạo kiếm khí sau khi va chạm nhau, phát ra một tiếng nổ. Kiếm khí của Hạ Ngôn sau khi va chạm cũng không có tiêu tán. Mà sau khi đánh tan kiếm khí của Lục Khai, tiếp tục chém về phía thân trên Lục Khai.
 
Lục Khai chấn động, tuy rằng kiếm khí mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng năng lượng to lớn sắc bén kia, cường giả Linh Sư lại có thể cảm thấy rất rõ ràng, uy thế rất mạnh, khiến Lục Khai hoảng sợ trong lòng.
 
- Không tốt!
 
Lục Tương Pha mắt thấy Lục Khai dường như không thể ngăn được, trong miệng khẽ quát một tiếng, ánh mắt chợt lóe, vận chuyển linh lực dưới chân rồi xoay người bay vút lên, rút ra trường kiếm che chắn phía trước Lục Khai.
 
- Thổ Cẩu, đi cắn lão già đó.
 
Hạ Ngôn giơ tay chỉ vào Lục Tương Pha, không thèm để ý lớn tiếng nói với Thổ Cẩu.
 
Lục Tương Pha vẻ mặt liền giận dữ, Hạ Ngôn này không ngờ trực tiếp mắng hắn là lão già kia! Hơn nữa, để con Hắc Lang này cắn.
 
- Đáng giận! Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!
 
Theo Lục Tương Pha thấy, Hạ Ngôn quá cuồng vọng.
 
Lúc này, hai linh sư trong mấy tên trưởng lão Lục gia, cũng đều lấy ra vũ khí của mình. Mà những người khác thì rất nhanh di chuyển về nơi cửa chính. Vốn hai gã hộ vệ nhìn thấy chiến đấu trước mắt, có chút ngẩn người. Bọn họ căn bản không thể nhúng tay xen vào. Chiến đấu giữa các linh sư, cường giả Hậu Thiên sao có thể xen vào được? Bọn họ nếu là xông lên, vậy kiếm khí tán loạn xung quanh có thể dễ dàng giết chết bọn họ!
 
Bởi vì Lục Tương Pha cản lại kiếm khí của Hạ Ngôn một chút. Cho nên Lục Khai có thể né tránh kịp lúc, tuy nhiên hắn cũng đã có chút sợ hãi. Bản thân hắn cũng là cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, nhưng một đạo kiếm khí vừa rồi lại khiến hắn cảm thấy được mình ngăn không nổi công kích của Hạ Ngôn.
 
- Ngao!
 
Thổ Cẩu kêu lên một tiếng, một trảo tát về phía đầu Lục Tương Pha!
 
Lục Tương Pha ánh mắt biến đổi, thân thể cấp tốc lui về phía sau, hắn còn chưa kịp xuất chiêu, Thổ Cẩu đã vọt tới trước mặt hắn, tốc độ nhanh đến mức khiến hắn cũng có chút run sợ.
 
"Con sói này chẳng lẽ là Huyễn Ảnh Lang sở trường tốc độ!"

 
Lục Tương Pha trong lòng hoảng sợ.
 
Trong loài sói, Huyễn Ảnh lang không thể nghi ngờ chính là loại có tốc độ nhanh nhất. Nhưng hình thể Hắc Lang này hiển nhiên so với Huyễn Ảnh Lang bình thường không chỉ lớn hơn gấp đôi. Hơn nữa, Huyễn Ảnh Lang cũng không phải linh thú, làm sao có được lực lượng lớn như vậy?
 
Một trảo này tuy rằng không có trực tiếp đánh trúng Lục Tương Pha, nhưng Lục Tương Pha cũng cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa trong một trảo này. Vẻ mặt không khỏi trở nên ngưng trọng, Lục Tương Pha bắt đầu hết sức chú ý tìm cơ hội công kích Thổ Cẩu. Mà bên kia, Lục Khai cùng hai gã trưởng lão khác hợp sức, ba người đồng thời chống lại Hạ Ngôn.
 
- Ha ha! Ba người?
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
- Cùng lên đi!
 
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, Thần Hi kiếm chớp động hàn quang, mang theo sát khí lạnh lẽo liền bao phủ về phía ba người.
 
"Hạ Ngôn này sao lại mạnh như thế chứ?"
 
Lục Khai thấy một kiếm ảnh cuồn cuộn mãnh liệt, lập tức trong lòng hoảng sợ nghĩ. Mà hai gã trưởng lão khác, một là Linh Sư sơ kỳ, một là Linh Sư trung kỳ, lại ở trong kiếm ảnh của Hạ Ngôn mơ hồ không phân biệt được cái gì.
 
- Cút ngay!
 
Thân thể Hạ Ngôn chợt lóe, "ầm" một tiếng một cước đá bay hai gã trưởng lão Lục gia ở phía trước.
 
Tiếp theo, Thần Hi kiếm chỉ thẳng Lục Khai đang đứng sau cùng.
 
Lục Khai cắn chặt rằng, hét lớn một tiếng, trong đôi mắt lộ ra hung quang:
 
- Đi tìm chết đi!
 
Trường kiếm trong tay hóa thành những kiếm ảnh mờ ảo không dứt, đồng thời sử dụng ra sát chiêu mạnh nhất trong kiếm kỹ của hắn.
 
"Keng".
 
Vũ khí hai người lại giao nhau, Hạ Ngôn một kiếm liền chém gãy trường kiếm trong tay Lục Khai, thế đi của Thần Hi kiếm vẫn không giảm, lúc này Thần Hi kiếm đột nhiên nổ bắn ra một mảnh quang mang màu xanh, thật giống như màu sắc của Bích Thủy Chi Tâm vậy.
 
"Phập".
 
Lục Khai ánh mắt trợn tròn, nhìn trường kiếm đâm xuyên qua ngực mình.
 
- Đây là.
 
Từ trong cổ họng Lục Khai, giọng nói khàn khàn phát ra:
 
- Điều này không có khả năng! Tại sao lại như vậy? Ta làm sao chết được?
 
Đến giờ phút này, Lục Khai vẫn còn không thể tin. Ánh mắt dần dần ảm đạm, tuy nhiên con ngươi vẫn cố gắng chuyển động nhìn lên Hạ Ngôn:
 
- Ngươi. thực lực của ngươi.
 
Hơi thở đã hoàn toàn rối loạn, ngón tay Lục Khai hơi hơi giật giật, đoạn kiếm còn lại trong tay rơi trên mặt đất "keng! một tiếng.
 
"Lục gia ta trêu chọc phải một người không thể trêu chọc rồi! Không ngờ Hạ Ngôn này đã là Đại Linh Sư!"
 
Lục Khai tuy rằng đã nói không nên lời, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại một chút ý thức.
 
"Điều này sao có thể chứ? Điều này sao có thể?"
 
Đến lúc cuối cùng, Lục Khai vẫn không thể tin đây là sự thật.
 
"Phụt".
 
Hạ Ngôn sau khi rút Thần Hi kiếm về, một dòng máu tươi lập tức mạnh mẽ phun ra.
 
Thân thể Lục Khai run rẩy, mềm yếu ngã xuống mặt đất. Rốt cuộc hơi thở tính mạng đã hoàn toàn biến mất. Chỉ là chết cũng không nhắm mắt. Hai gã trưởng lão Linh Sư bị Hạ Ngôn đá một cước bay ra, hoảng sợ nhìn một màn này. Lục Khai đã là Linh Sư hậu kỳ, lại bị Hạ Ngôn một kiếm giết chết! Tất cả chuyện này đều chỉ diễn ra trong phút chốc liền xong.
 
- Ngao.
 
Thổ Cẩu há lớn miệng cắn về phía Lục Tương Pha đang có chút chật vật trốn tránh.
 
Lục Tương Pha đã đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư sơ kỳ, mà thực lực Thổ Cẩu so với hắn mạnh hơn nhiều. Lúc này, trên mặt Lục Tương Pha đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Kiếm kỹ của hắn vốn căn bản không có quá lớn uy hiếp đối với Thổ Cẩu, tốc độ của Thổ Cẩu thật sự quá nhanh. Hơn nữa, lực phòng ngự lại mạnh, khiến cho Lục Tương Pha cũng hoảng sợ.
 
Lục Tương Pha thậm chí nhìn thấy trên mặt con Hắc Lang này dường như còn mang theo vẻ tươi cười đắc ý giống như mèo đang vờn chuột vậy. Ánh mắt màu xanh sâu thẳm khiến cho người khác không rét mà run.
 
Kiếm khí sắc bén loạn động, khiến cho những chiếc bàn trong phòng gần như hoàn toàn bị phá hủy.
 
"Hống!"
 
Thổ Cẩu hung hăng đánh một trảo lên mặt trường kiếm của Lục Tương Pha, dưới cỗ lực lượng rất lớn này, thân thể Lục Tương Pha không tự chủ được nhanh chóng bay ngược lại rất xa. Cỗ lực lượng này khiến hắn thiếu chút nữa bị chấn động phủ tạng, không kìm nổi hộc máu.
 
Nhìn thi thể Lục Khai trên mặt đất một chút, Hạ Ngôn cười lạnh đưa mắt quét nhìn về phía hai gã Lục gia trưởng lão Linh Sư kia. Hai gã trưởng lão này cũng bị Hạ Ngôn đá một cước phải hộc máu. Bọn họ một người là Linh Sư sơ kỳ, một người là Linh Sư trung kỳ, thực lực so với Hạ Ngôn kém quá xa.