Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 9 - Chương 2: Tử Linh điểu

Có một loài chim tên gọi Tử Linh, thường bay ngang chân trời Ma vực. Tử Linh là sinh linh có tiếng hót hay nhất tam giới, mỗi lần nghe thấy những âm thanh thánh thót phát ra từ cổ họng chúng, người ta sẽ lưu luyến mãi không quên. Thế nhưng ít người biết rằng tiếng hót của Tử Linh lại có nguồn gốc từ quá khứ đau thương.



Tôi sinh ra là người câm, một cô gái câm có cố gắng thế nào cũng không sao phát ra được dù chỉ một tiếng. Những ký ức trước khi lên năm tuổi của tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy sinh ra trong gia đình không giàu có, nhưng tôi là bảo bối mà cha mẹ thương yêu nhất, con cái luôn là máu thịt tâm tư của cha mẹ, bất kể chúng có khiếm khuyết gì đi nữa.

Năm tôi lên năm tuổi, cha lên núi đi săn gặp hổ dữ, từ đó không bao giờ quay về nữa. Hai tháng sau, vào một buổi tối mẹ ôm tôi khóc ròng suốt một đêm, không ngừng nói lời xin lỗi. Sau đó mẹ cũng rời xa tôi, khoác bộ quần áo thật đẹp rồi để người ta kiệu đi mất. Còn nhớ lúc đó tôi chạy theo một quãng rất xa, nhưng trực giác mách bảo tôi, mẹ không còn cần tôi nữa.

Cuối cùng chiếc kiệu ấy khuất dần, tôi ngã xoài bên vệ đường khóc váng lên, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống như mưa, trước sau tôi vẫn không thể thốt lên đến nửa lời.

Rồi tôi trở thành một đứa bé ăn mày đi xin cơm, bám theo một đám trẻ con ăn mày đi nhặt nhạnh canh thừa cơm vãi, cho đến khi cậu bé tên Thẩm Nhiên xuất hiện.

Là người học việc trong Mộ Dung gia cực kỳ giàu có, Thẩm Nhiên thường xuyên ra ngoài mua đồ nọ thức kia. Có lần do đói quá, nhìn thấy chiếc bánh nướng trong tay cậu, tôi bèn nhào tới cướp lấy. Hiển nhiên cậu bị tôi làm cho giật bắn mình, lặng đi một hồi, còn tôi thì nhân lúc lộn xộn chạy biến vào một góc không có người, hấp tấp nhét cả cái bánh vào miệng nhai ngấu nghiến như hổ đói, hai ba miếng đã ăn hết sạch. Khi tôi ngẩng đầu lên, cậu đã đứng ở một nơi cách đó không xa, mỉm cười nhìn tôi.

“Chắc muội đói lắm hả? Cho muội nốt cái này này.” Mùi thơm ngào ngạt của chiếc bánh ngọt còn nóng hổi xộc vào mũi tôi, làn hơi ấm tỏa ra từ chiếc bánh làm ướt khóe mắt và ấm cõi lòng tôi.

Từ đó, tôi theo Thẩm Nhiên vào Mộ Dung gia, bắt đầu học việc trong nhà thuốc. Do đầu óc cũng chẳng đến nỗi nào nên những kiến thức sư phụ truyền dạy tôi đều nhanh chóng lĩnh hội, dần dần trở thành môn đồ ưng ý nhất trong mắt sư phụ.

Sau này tôi mới biết, Mộ Dung thế gia vốn cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ, võ lâm minh chủ đương nhiệm Lâm Thanh Dự là cháu trai của Mộ Dung lão gia. Thẩm Nhiên mấy năm nay theo Lâm thiếu gia đi đánh đông dẹp bắc, nghiễm nhiên trở thành cảnh vệ của thiếu gia.


Cuộc sống trong phủ có phần nhàm chán, thú vui duy nhất là cùng ngồi ăn những thứ bánh trái nho nhỏ với Hàn Cổ Liên – tiểu a hoàn kề cận bên đại tiểu thư Mộ Dung My Sương. Cổ Liên là một người hướng nội, bình thường ít nói nhưng rất trọng tình nghĩa. Tuy đại tiểu thư rất nóng tính, thường xuyên đánh mắng người dưới, nhưng Cổ Liên chưa một lời than vãn.

Nhớ dịp tết Trung thu năm tôi mười bảy tuổi, Cổ Liên đem tới hai chiếc bánh nướng nhân thịt, nói rằng Lâm thiếu gia thưởng cho mình. Vị ngọt của vỏ bánh và vị mặn của lớp nhân thịt bên trong hòa quyện nhuần nhuyễn, thực sự rất ngon.

“Linh Linh, cô biết không, hôm nay đại tiểu thư vừa bị mất mặt một phen đấy”, mắt Cổ Liên híp lại, như thể sắp phá lên cười.

“?” Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị khơi gợi, bởi Cổ Liên chưa từng nhắc tới chuyện không hay của My Sương đại tiểu thư.

“Hôm nay Lâm thiếu gia hăng hái đọc một bài thơ cho tiểu thư nghe, nhưng thiếu gia quên béng mất Mộ Dung tiểu thư không hề biết chữ.”

“…” Tôi kinh ngạc, đại tiểu thư của một thế gia có truyền thống hiếu học mà lại không biết chữ? Điều này… điều này quả là đáng buồn cười!

Vậy là đêm đó hai cô tiểu nha đầu ngốc nghếch cùng ngồi tán chuyện vui vẻ dưới ánh trăng thanh, tất nhiên là cô ấy nói tôi nghe. Nhưng tôi không biết đây lại là lần tụ hội vui vẻ cuối cùng của chúng tôi, bởi chẳng lâu sau Thẩm Nhiên trúng phải kịch độc.

Chất độc đó có tên là Hiên Tình, người bị trúng độc sẽ hôn mê bất tỉnh và giảm thính lực, nhưng ý thức thì vẫn tỉnh táo như thường. Nếu không kịp thời có thuốc giải trong bảy ngày thì sẽ thổ huyết mà chết.

Tôi khóc ngất, điên cuồng lật giở cuốn sách thuốc của sư phụ song không hề thấy ghi chép gì về Hiên Tình trong đó. Tôi vô cùng tuyệt vọng!

Ngày ngày tôi giúp Thẩm Nhiên lau rửa mớm thuốc, rồi viết những tâm tư của mình vào lòng bàn tay huynh ấy, từng chữ từng câu đều rất mực chuyên tâm. Vào ngày cuối cùng sư phụ đến, nói với tôi rằng nếu muốn cứu huynh ấy thì phải mạng đổi mạng, đem chất độc trong người huynh ấy truyền sang cơ thể tôi, nhưng tôi chỉ có năm ngày thọ mạng mà thôi.

Tôi vui mừng đồng ý, lập tức nhận thấy nỗi tiếc nuối và bi thương trong mắt sư phụ, song chỉ cần huynh ấy được bình an vô sự, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Hai ngày sau Thẩm Nhiên tỉnh lại. Tôi cố nén cơn đau khập khiễng đến phòng huynh ấy, chỉ mong nhìn thấy huynh ấy một lần nữa, để khắc sâu hình ảnh huynh ấy vào lòng mình nhưng…

“Hôm nay thấy khá hơn nhiều rồi chứ?” Chưa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy giọng nói duyên dáng vọng ra từ bên trong. Ghé mắt nhìn, toàn thân tôi bỗng run lên bần bật. Trong phòng, My Sương tiểu thư đang tất bật ân cần pha trà rót nước cho người nằm trên giường, ánh mắt ấm áp, cử chỉ dịu dàng: “Thẩm đại ca không biết chứ, mấy hôm huynh hôn mê nô gia lo lắng muốn chết được, van xin cha rất lâu mới làm ra được thuốc giải…”.

Cô ấy vừa nói gì? Thuốc giải? Làm gì có thuốc giải nào! Rõ ràng… rõ ràng do tôi cầu xin sư phụ thay máu cho Thẩm Nhiên nên…

“Đa tạ ơn cứu mạng của đại tiểu thư.” Tôi nghe thấy tiếng người đó nói.

Ngay lập tức, tôi quay người đi như chạy, rời khỏi nơi đó. Không cần huynh ấy báo đáp gì, tôi chỉ mong huynh ấy được sống tốt, cho nên kết cục thế này là tốt nhất. Nếu huynh ấy có thể trở thành người nhà Mộ Dung danh giá, chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao? Nhưng vì sao… vì sao lòng tôi đau như bị cắt xé năm bảy khúc nhường ấy? Nằm trên giường, tôi nôn nao chờ đợi cái chết. Lòng tôi đã chết, chắc thể xác cũng sẽ đến số nhanh thôi.

“Linh Linh, tôi đưa cô đi gặp huynh ấy”, Cổ Liên nắm tay tôi, nước mắt thấm ướt váy áo.

“…” Gặp huynh ấy, rồi sao nữa?

“Linh Linh, tôi không thể để cô cứ thế mà đi được, tôi đến gặp huynh ấy! Cô đợi tôi, tôi sẽ nói cho huynh ấy biết!”

Đừng đi! Với tay theo nhưng tôi chỉ chộp vào khoảng không, bóng Cổ Liên đã biến mất nhanh như chớp.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp người bạn tốt nhất của mình. Hai ngày sau, vào lúc bệnh tình đã đến lúc nguy kịch, sư phụ đem đến cho tôi tin của cô ấy.

Cổ Liên đã chết, bị Mộ Dung My Sương đánh đến chết. Nghe nói trước lúc chết, cô ấy cố ráng sức mà gào thét tên tôi.

Sau đó tôi cũng ra đi. Linh hồn tôi rời khỏi thể xác, nhẹ nhàng bay lên không trung, nơi ấy tôi gặp lại Cổ Liên. Khóe miệng dường như hàm chứa vẻ nhạo báng lạnh lùng, cô ấy im lặng nhìn xuống dinh thự nhà Mộ Dung.

Hôm nay là ngày đại hỷ của Mộ Dung đại tiểu thư. Tôi nhìn thấy Thẩm Nhiên mặc áo hỷ đỏ vui mừng đứng đợi cô dâu đến.

Bất chợt, đám hắc y nhân tay cầm đao kiếm từ đâu xộc vào chém giết loạn xạ. Tôi đưa mắt nhìn người mình yêu, huynh ấy vung lưỡi kiếm sáng loáng trong tay, kiếm lướt theo gió cực kỳ trơn tru, khiến tôi ngơ ngẩn nhìn mãi đến quên hết mọi thứ.

“Huynh ấy sẽ rõ sự thật rất nhanh thôi”, Cổ Liên đứng bên tôi cười lạnh lẽo: “Huynh ấy lập tức sẽ được nhận báo ứng”.

Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng sau đó lập tức hiểu ra ý của Cổ Liên, hiểu ra toàn bộ sự thật.

“Tôi – Mộ Dung Phương Quân xin được tuyên bố, hôm nay là ngày đại hôn của tiểu nữ My Sương nhà chúng tôi với cháu trai là Lâm Thanh Dự…”

Giờ phút đó, gương mặt Thẩm Nhiên pha trộn giữa ngạc nhiên, hoang mang và tổn thương. Tôi nhìn thấy My Sương tiểu thư dứt khoát giằng mạnh tay ra khỏi tay huynh ấy, bước tới bên cạnh Lâm thiếu gia.

“My Sương…” Miệng huynh ấy run run, vẻ mặt kinh ngạc không tin nổi sự thật trước mắt: “Vì sao?”.

“Hứ! Ngươi là cái gì mà cũng đòi chòi mâm son! Cũng chỉ cái đồ ngốc Diệp Tử Linh mới chịu bỏ mạng vì ngươi thôi.” Gương mặt khó ưa của Mộ Dung My Sương không chút cảm xúc: “Lại còn cả con nha đầu thối Hàn Cổ Liên ưa chĩa mũi vào chuyện không phải của mình nữa, chết là đáng. Nếu không phải vì làm theo kế hoạch ta đã chẳng hơi đâu mà nhọc công nói chuyện với kẻ hạ nhân như ngươi…”.


Lễ thành hôn bị gián đoạn, rồi tiến hành lại từ đầu, chỉ là thay tân lang mà thôi. Thẩm Nhiên loạng choạng rời khỏi Mộ Dung phủ, lảo đảo tìm đến trước căn phòng nhỏ mà tôi ở lúc sinh thời. Tôi lướt sau lưng huynh ấy, nhìn huynh ấy lưu luyến hoài niệm tháng ngày tươi đẹp chúng tôi đã có trước kia. Nhìn những giọt lệ lăn dài trên má huynh ấy mà tôi chẳng cách nào ngăn được.

Bỗng nhiên, từ phía xa, hai tên đầu trâu mặt ngựa tay sai dùng xích sắt trói Cổ Liên lại, cô ấy mỉm cười vẫy tay với tôi rồi đi theo bọn chúng vào bóng tối.

Đợi đã! Tôi cũng là hồn ma, các người không bắt tôi sao? Tôi thét lên trong lòng.

“Ngươi không thuộc về địa phủ.” Hai tên đầu trâu mặt ngựa biến mất, chỉ vẳng lại giọng nói băng giá. Vậy tôi là cái gì? Cô hồn dã quỷ hay sao? Tôi nghĩ thế.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vừa chớp mắt đã hai mươi năm ròng, tròn hai mươi năm tôi âm thầm bên cạnh Thẩm Nhiên. Trong thời gian này bao nhiêu chuyện xảy ra. Vào đúng đêm thành thân, Lâm thiếu gia bị quy tội tư thông với giặc ngoại xâm. Cả nhà Mộ Dung thế gia bị liên lụy, cũng tan tác hết, chỉ còn lại Mộ Dung My Sương, nhưng My Sương sống cuộc sống người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, rồi bất ngờ qua đời ba năm trước sau khi trải qua hơn mười năm sống khổ sở. Tôi chưa từng biết hóa ra người mà Lâm Thanh Dự thực sự yêu thương lại là Cổ Liên. Ở hiền gặp lành, ác giả cá báo, chỉ là báo ứng đến sớm hay muộn mà thôi.

Linh hồn tôi tiếp tục vật vờ bên cạnh người yêu, sau khi quay về cuộc sống điền viên, huynh ấy ngày đêm quỳ trước mộ tôi, không ngừng nói chuyện với tôi…

“Cô còn yêu hắn không?” Một dáng người khoác áo màu thiên thanh bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi kinh ngạc bởi dung mạo này giống Cổ Liên như đúc: “Nếu hắn yêu cô, vì sao ngay từ đầu lại không nhận ra cô chứ?”.

Người ấy muốn nói gì?

“Cô gái kia đến chữ cũng không biết, sao có thể là cô được?”

Tôi chợt hiểu ra! Hóa ra là thế, hóa ra ngay từ đầu người huynh ấy yêu thực sự không phải tôi. Nước mắt rơi xuống, tôi phát điên đến ức muốn thét lên thật to, như thể tất cả những đau đớn tủi nhục từ khi sinh ra trên thế giới này đã hóa thành sức lực rồi quần tụ lại thành một nỗ lực cuối cùng…

Một tiếng hót tuyệt hay bất chợt vang lên giữa bầu trời. Thẩm Nhiên ngẩng đầu, một con chim Tử Linh còn đẹp hơn cả phượng hoàng đang cất cánh bay vút về phía những đám mây…