Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 9 - Chương 1: Ngoại truyện: Nguyệt chi liên

Ánh trăng chảy tràn như nước, vằng vặc chiếu đầy đôi mắt, ta ngồi nơi đầu cầu Nại Hà sốt ruột nhìn ngắm những linh hồn qua lại như mắc cửi, lòng không ngừng tìm kiếm một bóng hình màu xanh. Có lẽ ta thật sự ngốc nghếch, đã biết rõ người chàng yêu chẳng phải mình mà vẫn ở đây chờ mong mãi, cũng giống như những ngày xưa cũ mải miết ngóng chờ bên cửa, chờ chàng quay về.

Ta tên là Đinh Nguyệt Hoa. Cái tên mang ý nghĩa “tinh hoa của mặt trăng”, bởi như nhị ca nói, vào lúc ta chào đời, cả trời đêm vốn tối đen như mực bỗng hé lộ một mảnh trăng sáng tỏ, vị thầy tướng số bảo ta có quý tướng cực kỳ hiếm thấy, từ đó ta được đặt tên là Nguyệt Hoa.

Nhưng cùng chào đời với ta hôm đó còn có một cô gái. Cô ấy là muội muội sinh đôi của ta tên Cốc Liên. Trong trí nhớ của ta, hai tỷ muội chẳng hề giống nhau chút nào. Ta hoạt bát hiếu động, muội ấy ít lời kín đáo, ta nũng nịu dễ thương, muội ấy trầm tĩnh hiền hậu. Muội ấy tựa như đóa sen nở trong đêm tối, xinh đẹp mà không phô trương, thanh đạm mà chẳng kém phần sang quý.

Từ nhỏ, trong nhà, ta luôn nhận được sự nuông chiều của mọi người. Cả cha mẹ lẫn ca ca đều chăm chút ta, ta nói một thì không có hai, muốn gì là nhất định đòi cho được cái đó. Những lúc như thế, Cốc Liên thường giấu mình, âm thầm đánh giá mọi việc xảy ra trước mắt.

Năm đó chúng ta mười lăm tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của thời con gái. Cũng vào năm ấy, hai người ca ca của ta dẫn theo Triển Chiêu về nhà, để giúp giải quyết sự xung khắc Miêu Thử[1]. Trong tiệc rượu, đại ca bóng gió giới thiệu ta là muội muội ưng ý nhất, nhưng đúng lúc đó Cốc Liên từ bên cạnh bước ngang qua. Nếu như khi ấy ta phát hiện ra ánh mắt biến đổi rõ rệt của Triển Chiêu thì có lẽ số mệnh của ta đã khác đi nhiều lắm, tuy nhiên, ta chẳng mảy may chú ý gì.

[1] Theo chuyện kể lại, Triển Chiêu trong một lần trổ tài võ công trước mặt hoàng thượng, được hoàng thượng ban cho danh hiệu Ngự Miêu. Có năm hảo hán chuyên cướp của người giàu, chia cho người nghèo – tự xưng Ngũ Thử (năm con chuột) bao gồm: Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử, Xuyên Sơn Thử, Phiên Giang Thử và Cẩm Mao Thử (Bạch Ngọc Đường) nghe tiếng ấy bèn tìm đến Triển Chiêu đòi so tài cao thấp. Ở đây tác giả lồng ghép nhân vật của Liên hoa yêu cốt vào truyền thuyết về Triển Chiêu.

Khi các ca ca khen ngợi tuyệt chiêu võ công của Ngự Miêu Triển Chiêu, ta không phục nên nhất định đòi giao đấu với chàng, bất đắc dĩ chàng đành phải nhận lời. Trong khoảnh khắc xoay người thi triển thế võ, ta bỗng nhìn thấy nụ cười của muội muội, một nét cười vừa lạnh lẽo vừa giễu cợt khiến ta rùng mình ớn lạnh. Bị phân tâm bởi nụ cười đó nên khi quay đầu lại, thanh Cự Khuyết bảo kiếm của Triển Chiêu kề sát cổ…


“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va mạnh vào nhau, ta nhìn thấy thanh Câu Nguyệt của Cốc Liên đang chặn đứng đường kiếm của Triển Chiêu, đồng thời chém văng chiếc khuyên tai của ta.

“Đa tạ Triển đại nhân nương tay, vừa rồi tỷ ta đã phân tâm…” Nghe thấy Cốc Liên nói như vậy, ta cũng hiểu rằng muội ấy muốn giữ thể diện cho ta. Tiếp đó, Cốc Liên cởi bỏ hoa tai rồi kéo ta rời khỏi đấy.

Rất lâu sau, ca ca ta bước lên tú lầu, nói rằng Triển Chiêu muốn cầu hôn muội muội ta. Ta ngưỡng mộ đến mức có phần ghen tỵ. Đó là người ta nhắm trước, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà người chàng cầu hôn lại chẳng phải ta?

Nhưng điều khiến ta không bao giờ ngờ đến lại là: Cốc Liên từ chối.

Đồ ngốc! Ngốc từ trong trứng ngốc ra! Người ưu tú như vậy còn không muốn, thật là đại ngốc hết thuốc chữa!

Nhưng dù sao sự ngu ngốc ấy cũng có lợi cho ta, nên ta đem theo vỏ bọc ân cần, ngoan ngoãn gợi ý với ca ca: Muội muội lớn của các ca ca là dịu dàng biết chăm sóc người khác nhất, nguyện ý nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối.

Kết quả không ngoài dự liệu, Triển Chiêu đem theo Trạm Lư, để lại cho ta thanh Cự Khuyết, ngày cưới được định là ngày hoàng đạo mồng Mười tháng Mười hai âm lịch năm sau.

Ta sung sướng đến phát điên, cả ngày chỉ biết suy nghĩ và mơ mộng về cuộc sống vợ chồng trong tương lai, đôi má thường xuyên đỏ ửng như trái táo chín. Đoạn thời gian đó tâm tư ta tốt đến không còn biết gì hơn nữa, đến cả việc nhìn vào gương mặt băng giá vạn năm không đổi của Cốc Liên, ta cũng thấy thân thương đến vô cùng.

Thế nhưng, mộng ước chẳng duy trì được bao lâu bởi… Cốc Liên chết.

Muội ấy chết trong Xung Tiêu lầu, dưới đường kiếm của ta, ta đã giết muội ấy. Chỉ bởi Cốc Liên nói ta và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc. Vào thời khắc lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim Cốc Liên, Bạch Ngọc Đường không cẩn thận để gây thù chuốc oán với công quyền, cho nên khi ta vừa kịp trốn xuống gầm bàn thì cả vạn mũi tên đã đâm xuyên qua thân thể hai người bọn họ, che khuất cho nhát kiếm trí mạng của ta…

Sau đó, ta chờ đợi người đến cứu trong vô thức, trở lại Đinh gia trang trong vô thức, im lặng tham dự lễ tang của muội muội. Nhìn vẻ mặt đau khổ của cha mẹ và ca ca, ta bắt đầu hối hận!

Chỉ vì một câu nói mà ta lỡ giết Cốc Liên. Ta không hiểu vì sao mình lại làm vậy, nhưng ta biết từ đó niềm vui thực sự đã không bao giờ còn thuộc về ta nữa. Trong những giấc mộng giữa đêm, hình ảnh Cốc Liên với nụ cười quỷ dị trước khi chết cứ hiện rõ khiến ta không lạnh mà phát run.

Vào ngày hoàng đạo mồng mười tháng Chạp âm lịch, ta ngồi trong kiệu hoa nghe tiếng động ồn ào bên ngoài, nhưng trong đầu lại cứ văng vẳng lời nguyền của Cốc Liên: Tỷ và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc, vì trong tim Triển Chiêu không có tỷ!

Kiệu tiến vào cổng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lễ xong! Ngồi trên chiếc giường cưới, khuôn mặt ta ửng hồng. Những tiếng chúc rượu ồn ã bên ngoài dần vãn đi, rồi cửa phòng khẽ mở, nhịp tim ta cũng theo đó mà dồn dập lên.

“Tỷ tỷ, chúc mừng!” Như tiếng sét giữa trời quang, ta chấn động ngẩng phắt đầu lên, tấm vải đỏ rơi xuống đất. Trước mắt ta, khuôn mặt với cặp má nhợt nhạt và đôi mắt tứa máu khiến ta phát run như vừa rơi vào động băng.

“Muội… muội là người hay ma?”

“Tỷ đã tận mắt thấy thi thể của muội được chôn cất mà vẫn hỏi vậy sao?” Cô gái lặng lẽ nhìn ta trong bộ váy đỏ rực toàn thân: “Đời này kiếp thứ nhất tỷ giết muội, muội không oán gì, nhưng tỷ nên nhớ tội nghiệt của tỷ đã được ghi vào món nợ đầu tiên. Sinh tử luân hồi không có nghĩa là kết thúc, tỷ nên biết mà tính đường lo liệu”.

Giật mình choàng dậy, Triển Chiêu đã đứng trước mặt ta, gương mặt anh tuấn không chút hơi ấm. Quay người lại, chàng vắt chân ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn ta với gương mặt vô cảm.

“Xin lỗi”, chàng nói: “Ta không thể yêu nàng”.

Vào giây phút ấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt ta!

Từ đó, ta trải qua cuộc sống chỉ có hình thức, sống đời vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, ngày ngày trôi qua vô vị đến phát điên. Và ta cứ sống như thế ròng rã ba mươi năm.

Lần thứ hai ta gặp lại Cốc Liên vào sinh nhật lần thứ bốn mươi sáu của mình. Muội ấy lướt trên ánh trăng mà tới, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.


“Huyền Vũ[2] tinh quân quy vị, tỷ không đợi được huynh ấy quay lại rồi.”

[2] Huyền Vũ là tên một chòm sao trong Nhị thập bát tú.

Lời muội ấy nói ta chẳng hiểu gì cả, nhưng ta biết Triển Chiêu sẽ không bao giờ trở về bên ta nữa, bởi ngày hôm sau tin tức xấu đưa đến: Người ta yêu nhất vì bảo vệ Bao đại nhân mà trượt chân rơi xuống vách đá, thân thể thịt nát xương tan.

Ta không khóc. Ta đã tưởng mình sẽ khóc đến chết đi sống lại, nhưng hóa ra ta đã chẳng còn lấy một giọt lệ nào.

Cuối cùng ta kết thúc mọi thứ bằng cách dùng chính thanh Cự Khuyết của chàng tự tay cắt đứt khí quản trên cổ mình.

Ta biến thành ma, ngày ngày ngồi trên cầu Nại Hà, chỉ hy vọng được nhìn thấy chàng lần nữa.

“Lam Liên tiên tử đã vi phạm luật trời, sát hại đồng môn, bị phạt mười kiếp chết dưới tay Mai Song…” Một tiếng phán lớn vang vọng trên cầu, Cốc Liên bước qua mặt ta.

“Sư tỷ, kiếp thứ hai sắp bắt đầu rồi, tỷ đã chuẩn bị tốt chưa?”