Lâu Đài Người Bán Nón

Chương XXI

Khi Mathieu đóng cửa lớn và nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm, lòng cậu lâng lâng vui vẻ. Với một nụ cười tinh ranh, cậu lột vẻ hiền lành trên gương mặt như người ta lột bỏ một chiếc mặt nạ. “Đó là chiến thuật phải áp dụng để thành công với bà già”, cậu tự bảo với mình vừa cười khẩy, “một chiến thuật tuyệt vời và được thi hành một cách đầy nghệ thuật … Kết quả của lần áp dụng đầu tiên này không tệ lắm!” Kiêu hãnh vì thành tích của mình, cậu cảm thấy mình sẽ còn thành công nhiều hơn nữa trong những lần sau, mẹ chắc chắn phải có một số tiền khá lớn trong một chỗ giấu kín bí mật nào đó, cậu chỉ cần hỏi bà là sẽ được. Vài đồng shilling kiếm được bằng cách cầm chiếc đồng hồ đã làm cho cậu chán nản, bởi vì cậu tưởng nó có giá trị hơn; nhưng bây giờ, cậu đã có vài đồng bảng trong túi, đã có quyền lấy lại vẻ tự tin và hăng hái của mình!

Những ánh đèn sáng choang của thành phố đang mời mọc cậu. Khi đã biết Calcutta, Paris và Luân Đôn, cậu thấy Levenford nhỏ bé một cách đáng khinh khi, nhưng cảm giác này lại làm cho lòng tự ái của cậu được vuốt ve một cách thú vị. Cậu, kẻ từng du lịch đó đây trên thế giới, cậu sẽ làm cho những người dân ở đây thấy một vài điều nhỏ, tối nay… Phải, cậu sẽ làm cho họ phải choá mắt. Ý nghĩa này làm cho cậu cười vang, và cậu đưa mắt nhìn chung quanh với một sự thích thú, hào hứng. Vừa tiến tới, cậu nhận thấy ở phía bên kia đường một hình bóng đàn bà, và đưa mắt nhìn theo, cậu tự bảo với mình: “Cô ấy không đáng giá bao nhiêu đối với tôi, cô ta quá vội vã. Quái! Tại sao cô lại chạy nhanh như thế nhỉ”. Mathieu không ngờ rằng đó chính là Agnès Moir đang đi đến gặp mẹ cậu.

Cậu rảo bước trong bóng tối đang bao trùm cậu như một chiếc áo măng tô. Khác hẳn với ngày xưa, đêm tối làm cho cậu sợ hãi, giờ đây nó lại làm cho cậu cảm thấy táo bạo hơn, sống động hơn và kích thích cậu nhiều hơn. Đây là lúc mà người đàn ông thức dậy để đi tìm thú vui. Kỷ niệm của những đêm đầy lạc thú ở Ấn Độ xuất hiện trước mắt cậu càng làm cho cậu thêm náo nức. Cậu thì thầm: “Đó mới đúng là những đêm đầy những cuộc vui huy hoàng và rực rỡ. Chắc chắn tôi sẽ trở qua bên ấy”. Và cậu vui vẻ bước vào quán rượu đầu tiên trên con đường.

- Cho rượu gin và angustura! - Cậu kêu lớn bằng giọng của một người sành sỏi, vừa đặt một đồng bảng lên quầy hàng. Khi ly rượu được đem tới, cậu nốc cạn nó một hơi và gật đầu ra hiệu đem thêm một ly nữa. Ly rượu thứ hai cầm trên tay, cậu lượm tiền thối nhét vào túi, kéo nón sụp xuống lông mày và nhìn quanh phòng. 

Đó là một cái quán rất tầm thường, với những vách tường màu đỏ sẫm được soi sáng một cách yếu ớt, với những ống nhổ dơ bẩn và mạt cưa trên mặt đất. Cậu nhớ đến một hộp đêm sang trọng ở Paris mà cậu đã được bước vào, trên những tấm thảm dày đẹp lộng lẫy. Ly rượu gin cậu vừa uống không được nồng lắm. Nhưng không hề gì, đây chỉ là lúc khởi đầu. Phương pháp không thay đổi của cậu trong những cuộc đi chơi là khởi đầu hãy nốc nhanh vài ly rượu, tìm cách kích thích chính mình, bởi vì, mặc dầu những lời huênh hoang khoác lác, trong thâm tâm cậu vẫn là đứa con trai yếu đuối, nhu nhược và rụt rè như xưa! Bản chất dễ bị xúc động của cậu phản ứng rất nhanh dưới ảnh hưởng của rượu, rượu làm cho cậu có cảm giác là những ước muốn táo bạo, kiêu căng của cậu đã trở thành sự thật, và mỗi ly rượu uống vào càng làm gia tăng vẻ tự phụ và thách đố cuồng nhiệt.

- Tối nay có mục gì vui trong cái lỗ này không? – Cậu hỏi người chủ quán bằng một cái giọng quen thuộc.

Đó là một loại quán rượu mà người đứng bán sau quầy hàng cần phải là người cao lớn và lực lưỡng. Anh chàng này lắc chiếc đầu trọc lóc của mình vừa ngắm nhìn một cách tò mò người khách hàng, tự hỏi cậu thanh niên đỏm dáng này là ai.

- Không. – anh ta thận trọng trả lời, - tôi không thấy có gì cả. Thứ năm vừa qua đã có một buổi hòa nhạc ở Tòa Thị Chính.

- Chao ôi! – Mathieu đáp lại bằng một tiếng cười lớn – Ông gọi đó là một cuộc giải trí ư? Thật các ông ở đây là những người quê mùa. Ông không biết một hộp đêm xinh xắn nho nhỏ, nơí đó người ta có thể khiêu vũ, với một vài cô gái xinh đẹp sao? Ông không biết có một nơi nào có tính cách quan trọng hơn căn tiệm của ông sao? 

- “Cậu sẽ không tìm thấy thứ đó ở đây!” Người chủ quán đáp lại bằng một giọng cụt ngủn, vừa lau chùi quầy hàng, rồi nói tiếp với một vẻ chua chát: “Đây là một thành phố đứng đắn”.

- Tôi thừa biết điều đó! – Matt kêu lên, vừa nhìn người khách hàng duy nhất với cậu ở trong quán, một người thợ ngồi trên một chiếc ghế dài kê sát tường, đang nhìn cậu bằng đôi mắt như bị thôi miên đằng sau ly rượu bia của ông ta.

- Lời ông ta nói rất đúng. Levenford là một cái lỗ đầy vẻ sùng đạo đáng chán nhất của Châu Âu. Ha, ha! Nếu các ông thấy được những gì tôi đã thấy. Tôi có thể kể cho các ông nghe những câu chuyện làm tóc các ông phải dựng đứng trên đầu. Nhưng có ích gì? Ở đây các ông có biết phân biệt một chai rượu mùi Pommery với một chai rượu mạnh của Pháp không? – Cậu bật lên cười ầm ĩ, vừa nhìn những vẻ mặt nghi ngờ của họ với một sự thú vị mỗi lúc một lớn. Rồi thình lình, mặc dầu rất hài lòng về “ép phê” do những lời nói của mình gây ra, cậu hiểu rằng không có hy vọng gì tìm được thú vui hay một cuộc phiêu lưu nào ở chỗ này; và, tiến ra cửa với một cái gật đầu, cậu biến mất trong đêm tối.

Cậu thong thả đi xuống con đường Nhà Thờ. Một sự tê tái đầy thú vị bắt đầu từ phía sau hai tai tràn ngập đầu óc cậu. Một cảm giác sung sướng xâm chiếm cả người cậu, cậu thèm muốn nơi đông người, đầy ánh sáng và đầy âm nhạc. Cậu nhìn với nỗi chán chường các cửa hiệu đóng kín im ỉm và những người qua đường hiếm hoi đang rảo bước vội vã, lẩm bẩm nhái lại câu nói cuối cùng của người chủ quán khi nãy ra một giọng ghê tởm: “Cậu đang ở trong một nghĩa địa đứng đắn”. Cậu bỗng cảm thấy một nỗi thù ghét và khinh bỉ vô tận đối với Levenford.

Với một vẻ cáu kỉnh, cậu bước vào một quán rượu khác ở góc đường Nhà Thờ và đường Cao. Lập tức đôi mắt cậu sáng lên. Gian phòng có vẻ ấm cúng, đầy ánh sáng, đầy tiếng cười nói vui vẻ, các tấm gương lớn và các vật làm bằng thủy tinh phản chiếu hàng ngàn tia sáng rực rỡ, những chai rượu với những nhãn hiệu đủ màu sắc được sắp thành nhiều hàng dài ở phía sau quầy hàng; và xuyên qua những tấm màn khép hờ, cậu thoáng thấy tấm thảm xanh của một bàn bi da trong một phòng khác.

- Cho tôi một “Mackay đặc biệt” – Cậu kêu bằng một giọng đầy oai vệ - Tôi chỉ uống toàn rượu John Mackay, không thứ nào khác hết!

Một cô chiêu đãi viên mập mạp tròn trịa, nước da màu hồng, pha rượu cho cậu một cách kỹ lưỡng. Cậu chú ý đến đường cong trên ngón tay út của cô, khi cô rót rượu cho cậu, và cậu mỉm cười với cô. Cậu có một sức quyến rũ đặc biệt vói phái nữ, và cậu phải giữ vững danh tiếng đó bằng mọi giá.

- Đây là một quán rượu nhỏ và xinh xắn. – Cậu nói, giọng oang oang. – Nó làm cho tôi nhớ đến quán rượu Spinosa ở Calcutta…không lớn bằng nhưng gần như đầy đủ mọi tiện nghi bằng! – Mọi người đang nói chuyện bỗng dừng lại. Thấy họ đang nhìn mình cậu bèn nhâm nhi từng ngụm whisky với một vẻ sành điệu và tiếp tục:

Cậu rất hài lòng nhận thấy vài người khách uống rượu tiến đến gần và trong số họ, có một thuỷ thủ người Anh thân thiện vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, nói với giọng nhừa nhựa:

- Bạn cũng có ở bên đó nữa à?

- Tôi từ bên đó về đây. – Matt trả lời một cách lịch sự vừa uống cạn ly rượu. – Trở về từ Ấn Độ, vượt qua cái ao lớn.

- “Tôi cũng vậy”. Người kia đáp lại vừa nhìn Matt bằng một vẻ trịnh trọng, rồi anh ta thân thiết siết chặt tay cậu, như thể sự kiện cả hai cùng từ Ấn Độ trở về biến họ vĩnh viễn thành hai người anh em. “Ở bên đó nóng kinh khủng, phải không bạn? Một cái nóng đã gây cho tôi cơn khát kéo dài, cho đến khi nào tôi trở qua bên ấy”.

- Vậy bạn dùng một ly nhé?

- Không, chính tôi đãi bạn một ly.

Và anh chàng thuỷ thủ gọi một chầu rượu cho tất cả mọi người trong phòng. Vừa uống, cả hai vừa kể lại những cuộc phiêu lưu kỳ diệu của họ làm cả phòng há hốc miệng nghe. Họ nói về những con muỗi Ấn Độ, về gió mùa, những tửu quán, những cửa hàng bách hoá, những chùa chiền, những con bò cái bất khả xâm phạm, và cả về hình dáng lẫn đặc điểm cơ thể của phụ nữ Ấn Độ. Chuyện kể càng hấp dẫn chừng nào, rượu càng được nốc cạn một cách hào hứng chừng nấy, cho đến lúc người thuỷ thủ say mèm, bắt đầu nói năng lung tung, loạng quạng và ngơ ngác, trong khi Matt đang lúc khởi đầu hưởng những lạc thú ban đêm của mình, tìm một cô để bỏ rơi anh ta. Cậu kêu lên:

- Chúng ta có thể làm gì trong cái thành phố chết hết một nửa này? Ở đây các bạn không thể tổ chức một trò gì thú vị sao?

Đây không phải là nơi cậu thường lui tới trước khi qua Ấn Độ và người ta không nhận ra cậu là ai. Vì họ không biết cậu là người ở Levenford, cậu thích làm cho họ tưởng cậu là một người lạ, một con người hào hoa phong nhã của cả thế giới. Họ không thể tưởng tượng ra được một trò nào xứng đáng với cậu và họ giữ im lặng.

- Hay là chúng ta đánh bi da. – Sau cùng một người gợi ý.

- À! – Matt nói với một vẻ suy tư. - Tôi cũng khá thích môn đó.

- Một ván bi da. – Người thuỷ thủ hét lên. – Tôi rành trò chơi này lắm. Tôi thách đố bất cứ ai…chơi bao nhiêu một ván cũng được…tôi…

Đoạn tiếp theo của câu nói không nghe được trong một giọng lảm nhảm mơ hồ của người say rượu.

Mathieu nhìn anh ta một cách bình tĩnh và nói:

- Bạn là một tay vô địch, phải không? Được rồi, tôi chơi với bạn một đồng bảng trong một ván năm mươi điểm.

- Đồng ý. – Anh ta kêu lên, vừa nhìn Mathieu bằng đôi mắt khép phân nửa, và bằng một thứ ngôn ngữ lè nhè rời rạc nhưng đầy màu sắc, anh ta cho biết sẵn sàng chịu đòn nếu anh ta không giữ lời hứa. Rồi anh ta kết luận bằng một câu trịnh trọng:

- Đặt tiền ra!

Cả hai đặt tiền của mình ra, người đề nghị trận đấu được vinh dự giữ số tiền này, và vì chưa bao giờ có ai chơi với một số tiền lớn như vậy, cả nhóm nồng nhiệt bước theo sau họ vào phòng chơi bi da.

Mathieu mặc áo sơ mi trần, với điệu bộ của một nhà vô địch sáng chói mở màn trận đấu. cậu biết mình là tay chơi có hạng, bởi vì cậu đã từng tập luyện môn này tại Calcutta trong những lúc đáng lẽ phải ngồi ở văn phòng, và cậu hài lòng nhận thấy đối thủ đang ở trong tình trạng say rượu, không thể làm được trò trống gì – Như một tay nhà nghề, cậu đưa mắt ngắm kỹ chiều dài của cây cơ, bôi phấn trắng vào đầu cơ, và cảm thấy ánh mắt ngợi  khen của tất cả khán giả theo dõi từng cử chỉ của mình với một sự chăm chút đầy thán phục. Đây là niềm vui lớn nhất mà cuộc đời có thể đem đến cho cậu. Tính khoe khoang của cậu, được khích lệ mãnh liệt bởi sự thán phục của khán giả, thúc đẩy cậu trổ hết tài ra. Và bằng những đường cơ liên tục và tuyệt diệu, Mathieu đã đạt được năm mươi điểm một cách nhanh chóng, trong những tiếng hoan hô vang dội như sấm của cả phòng. Họ nài nỉ cậu:

- Ông hãy tiếp tục nữa đi, đừng dừng lại ở đó, hãy cho chúng tôi được thưởng thức tài nghệ tuyệt vời của ông.

Nhưng cậu lấy vẻ thờ ơ của một con người quí phái đầy tài năng, cương quyết từ chối, nhét tiền ăn được vào túi và treo cây cơ vào chiếc giá trở lại: Giờ đây, đã tạo cho mình một tiếng tăm, cậu sợ có thể làm mất nó nếu tiếp tục đánh nữa. Khán giả vây quanh cậu, vỗ vào lưng cậu, chen lấn xô đẩy nhau để siết cho được bàn tay cậu, và Mathieu, đầy kiêu hãnh trước sự ái mộ cuồng nhiệt này cũng cười và quơ tay múa chân với họ. Chàng thuỷ thủ đối thủ của cậu, khi được thuyết phục rằng cuộc đấu đã chấm dứt và chàng đã thua, không lộ một vẻ buồn tiếc nào, trái lại, như một người say rượu tốt nết, anh ta ôm lấy vai của Mathieu…

Tất cả mọi người đều quay trở lại quầy và Mathieu đãi họ một chầu rượu. Cậu trở thành vị anh hùng của họ, họ uống mừng sức khoẻ cậu, rồi tản mác trong phòng thành từng nhóm nhỏ, bàn tán sôi nổi về thành tích của người chiến thắng.

Matt đi từ nhóm này sang nhóm khác, vẻ huênh hoang tự đắc của một kẻ tự cho mình có tài cao hơn tất cả. Với một nhóm, cậu nói: “Các bạn có thấy lối đi khá đẹp chính xác của tôi không?” Với một nhóm khác, cậu nói: “Các bạn có biết không, một hôm tôi đã đánh một hơi trên năm mươi điểm”.

Càng uống rượu vào, cậu càng tự tán tụng mình, tự nâng mình lên đến mây xanh, cậu có cảm giác gian phòng vang đầy những tiếng nói ca ngợi cậu và mũi cậu nở lớn vì vui thú và sung sướng. Chưa bao giờ cậu được nếm mùi vị ngây ngất của chiến thắng như hôm nay. Cậu tự xem mình là tay bi da giỏi nhất của Levenford, của xứ Tô Cách Lan, của cả nước Anh. Tại sao người ta lại muốn hạ giá trị của cậu xuống bằng cách nhét cậu vào văn phòng trong khi cậu có khả năng chơi bi da một cách tuyệt vời như vậy?

Bỗng nhiên, khi sự vui sướng lên đến tột độ, cậu có cảm giác đám đông không còn chú ý đến cậu nữa. Một cuộc cãi lộn gay gắt giữa hai người khách mới đến: một chàng thuỷ thủ người Ái Nhĩ Lan và một người bán gạch ngói; tất cả sự chú ý đều dồn vào họ, đám đông tìm cách xúi giục và kích thích hai kẻ cãi lộn, với hy vọng gây ra một trận ẩu đả. Nghĩ cho cùng, Mathieu chỉ có đãi họ uống rượu thôi, mà uy tín thì không thể được mua bằng cái giá quá rẻ như thế, và gần như liền đó, cậu thấy mình bị bỏ rơi, một mình trong góc phòng, không một người bạn. Sự thay đổi đột ngột này làm cậu giận muốn khóc, và cậu suy nghĩ thấy lúc nào cũng vậy, không bao giờ cậu chiếm được lâu dài sự chú ý của mọi người, rốt cuộc rồi người ta cũng bỏ quên cậu. Cậu có ý muốn chạy theo họ, chiếm lại sự ái mộ của họ, cậu muốn kêu lên: “Hãy nhìn tôi đây, người đã đánh bi da được một hơi năm mươi điểm. Đừng quên tôi, tôi là một tay chơi bi da đại tài. Hãy tụ tập lại chung quanh tôi. Không phải ngày nào các bạn cũng thấy một kẻ tài ba như tôi”. Càng lúc lòng tự ái càng bị tổn thương, cậu dần dần cảm thấy thù ghét họ, và trong sự chán chường của mình, cậu nốc một hơi hai ly lớn whisky, rồi phẫn nộ ném cho họ một cái nhìn trách móc. Cuối cùng cậu bỏ đi ra khỏi quán, không một ai trông thấy.

Ra đến ngoài, cậu có cảm giác lề đường hơi chao đảo như trên boong một chiếc tàu trong một cơn biển động nhẹ, nhưng cậu khéo léo thích nghi vị thế của mình với sự lắc lư nhịp nhàng. Nhờ vậy, mặc dầu đi loạng choạng từ phải sang trái, cậu vẫn giữ được thăng bằng. Điều này làm cậu thích thú và xoa dịu lòng tự ái bị tổn thương của cậu.

Cậu có cảm giác trời chưa khuya lắm và cậu cố gắng xem giờ trên mặt được soi sáng của chiếc đồng hồ lớn ở Tòa Thị Chính. Cái tháp đồng hồ lắc lư nhè nhẹ, cậu không thấy rõ các cây kim, nhưng cậu nghĩ rằng đã mười giờ đúng, và cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì trí thông minh của mình, khi một lát sau, chiếc đồng hồ điểm mười tiếng. Cậu đếm chúng bằng cách đưa cánh tay lên đánh theo nhịp, như thể chính cậu làm cho đồng hồ của tháp chuông ngân vang.

Dầu đối với một thành phố nhỏ như Levenford, mười giờ cũng hãy còn quá sớm để cậu trở về nhà. Một thanh niên như Mathieu Brodie mà phải đi ngủ lúc mười giờ như một đứa bé con ư? Không thể được. Thọc tay vào túi quần tây, cậu cảm thấy vững tâm khi nghe tiếng sột soạt của tờ giấy bạc một đồng bảng và những tiếng leng keng của những đồng tiền bằng bạc. Và thế là, sửa chiếc nón lại cho ngay ngắn đàng hoàng, cậu tiếp tục bước đi, Mathieu chỉ gặp một số khách qua đường hiếm hoi. Nếu ở trong một thành phố lớn thật sự, cậu sẽ biết phải làm gì – Thật là một điều dễ dàng nhất thế giới, cậu chỉ cần nhảy lên một chiếc xe ngựa và bảo người phu xe với một cái nháy mắt đầy ý nghĩa, đưa cậu đến nhà “các nàng đó”. Cậu sẽ ngả người thoải mái trên nệm xe, vừa hút một điếu xì gà trong khi xe ngựa đưa cậu đến nơi một cách êm ái. Nhưng ở đây, chẳng có xe ngựa, chẳng có những thú vui, cũng chẳng có đàn bà. Cô gái duy nhất mà cậu đã gặp và ngỏ lời tán tỉnh, bỏ chạy với một vẻ kinh hãi như thể cậu đã đánh cô ta vậy. Và cậu nguyền rủa cái thành phố đầy tính cách sùng đạo này, nguyền rủa tất cả những người đàn bà trong thành phố vì thói quen đi ngủ sớm của họ và vì cái đức hạnh vững chắc đáng ghét của họ. Cậu như một người thợ săn tìm kiếm một con mồi và rượt đuổi nó một cách tuyệt vọng.

Đột ngột Mathieu dừng lại, đập mạnh vào đùi mình và nụ cười làm gưong mặt cậu tươi hẳn lên. Cậu vừa chợt nhớ đến ngôi nhà ở đường Trường học, mà khi còn bé, mỗi lần đi ngang qua, cậu đều bước thật nhanh, mắt quay nhìn chỗ khác và nín thở. Nhiều tin đồn về ngôi nhà cao hẹp và u tối ở góc đường Venelle này thỉnh thoảng được loan truyền giữa giới thông thạo ăn chơi như những nét cau có nhẹ đôi khi hiện lên trên bộ mặt đáng kính của thành phố Levenford. Những bức rèm của ngôi nhà luôn luôn được kéo kín và không ai lai vãng đến đó vào ban ngày; nhưng khi bóng đêm rơi xuống, những ánh đèn kín đáo xuất hiện, và từ trong nhà vọng ra tiếng bước chân đi lại, thỉnh thoảng có cả tiếng âm nhạc. Một ngôi nhà đầy tai tiếng như thế đáng lẽ phải bị xóa bỏ từ lâu trong một thành phố cổ kính và đạo đức như Levenford; nhưng hình như có một bàn tay che chở bảo vệ nó. Một số người ác ý nói bóng gió rằng một số nhân vật có chức quyền đã thường sử dụng ngôi nhà yên tĩnh và kín đáo này làm một chỗ hò hẹn lý tưởng.

- Đây là nơi lý tưởng cho mày, Matt. Mày thường tự hỏi những gì xảy ra ở bên trong ngôi nhà đó, và bây giờ mày sắp được biết! – Cậu lẩm bẩm một cách thích thú khi tiến về phía con đường Trường học. Bỗng nhiên, Mathieu nhận thức được tất cả sự khôi hài trong việc cậu đang trên đường đi đến một ngôi nhà ăn chơi trác táng của Levenford, và một trận cười dữ dội làm rung chuyển cả người cậu, khiến cậu phải dừng lại tựa mình vào vách tường, hai má đầm đìa những giọt nước mắt sung sướng.

Mathieu hăng hái quẹo vào đường Venelle. Con đường hẻm nhỏ hẹp này lại có vẻ sống động hơn tất cả những con đường chính rộng lớn của thành phố. Từ những cái sân và ngay cả từ phía sau những vách tường mỏng vang ra những tiếng động đủ loại: tiếng nói, tiếng cười, tiếng chó sủa, tiếng ca hát, tiếng nhạc của một chiếc phong cầm. Mathieu hiểu rằng ở nơi đó người ta không đi ngủ sớm và cậu cảm thấy đây là một môi trường thích hợp với mình. Và cậu dừng lại trước một cửa sổ sáng rực ánh đèn, từ bên trong vọng ra một bản hợp ca hào hứng. Thình lình, như một con chó bị kích động, cậu ngẩng đầu lên và cất cao cái giọng say rượu của mình, cùng hát với những người ở bên trong. Ngay lập tức tiếng nhạc im bặt và một lát sau cánh cửa sổ mở ra, một thùng nước dơ được tạt ào ra ngoài. Những tia nước rơi xuống cách cậu một hai tấc và chỉ văng lên hai bàn chân cậu: cậu vui vẻ bỏ ra đường, dáng hiên ngang như không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

Đi được nửa đường, cậu chợt đánh hơi thấy mùi vị thơm ngon của giò heo muối chiên, phát ra từ nhà bếp của một ngôi nhà mà cậu vừa đi qua. Liền đó, cậu cảm thấy đói bụng. Dáo dác nhìn chung quanh, cậu trông thấy cách đó không xa một căn tiệm nhỏ hãy còn mở cửa, nửa bán trái cây, nửa bán thịt. Với một quyết định đột ngột, cậu băng qua đường đến cửa tiệm, vừa nói thầm: “Các cô hãy chờ đợi một chút: Matt cần phải ăn một ít để có đầy đủ sức lực”. Và cậu bước vào tiệm, dáng đi oai vệ. Tuy nhiên, hơi rượu uýt ki đã bốc lên đến đầu, và Mathieu kêu lên một cách bình dân:

- Cho tôi món chả thịt, nhanh lên, với rất nhiều thịt đông.

- Giá một penny hay hai? – Người bán thịt tay chân dính đầy mỡ hỏi.

- Sáu penny, ông bạn – Mathieu đáp lại một cách dịu dàng. – Hãy chọn cho tôi miếng nào lớn nhất.

Cậu dằn mạnh đồng tiền trên quầy hàng cho nó kêu lên, cầm lấy gói thịt được gói kỹ trong một tờ nhật báo, và bước ra ngoài. Dừng lại cạnh lề đường, cậu xé tờ giấy gói ra ăn ngấu nghiến từng miếng lớn.

Ăn xong, Mathieu buông một tiếng thở ra đầy thỏa mãn và lấy lại những kiểu cách lịch sự, cậu đưa những ngón tay lên miệng mút sạch mỡ, rút khăn tay ra chùi sạch chúng.