Đến giữa buổi tiệc cưới, tôi đang ngập tràn trong Champagne và hoa, rôm rả trò chuyện cùng bạn bè, hạnh phúc đến hổn hển không kịp thở,... bất thình lình có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi quay lại, nhận ra người phụ nữ vừa thoáng gặp ban nãY, một người bạn của mẹ chồng tôi. Trên tay bà ấy là một sợi tua xoắn dài của dây thường xuân.
"Nó rơi ra từ bó hoa của cháu lúc ở trên sàn khiêu vũ" - người phụ nữ ấy nói. Tôi mở lời cám ơn và với tay nhận lấy khi bà ấy tiếp lời: "Tôi có thể giữ lại dây hoa chứ?"
Tôi giật nảy mình. Một người, gần như lạ mặt, sao có thể hỏi xin hoa cô dâu ngay giữa tiệc cưới! Vẫn chưa đến lúc thực hiện nghi thức tung cầu hoa kia mà? Bà ấy muốn gì ở sợi dây thường xuân của tôi?
Tôi bình tĩnh suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tuần trăng mật, không thể mang theo bó hoa này. Chúng có thể bị quẳng đi cùng những tờ giấy gói quà và những thứ rác trong ngày cưới. Tại sao không cho chúng đi? Ngày hôm nay tôi đã cho đi rất nhiều...
"Cô cứ tự nhiên" - tôi trả lời với nụ cười tươi, lòng tự khen mình đã cư xử thanh lịch với một đề nghị kỳ quặc như thế. Nhạc bắt đầu nổi lên, tôi phải rời đám đông, cũng chẳng để tâm đến chuyện linh tinh ấy nữa. Vài tháng sau chuông nhà tôi reo vang. Tôi mở cửa và nhận ra người phụ nữ. Tôi không giấu được sự ngạc nhiên. Tôi đã không gặp bà ấy từ hôm lễ cưới. Gì thế nhỉ?
"Tôi có một món quà cưới cho cháu" - bà ấy nói và đưa ra một chậu cây nho nhỏ um tùm với những tán lá khỏe khoắn, xanh mướt. Ngay lập tức tôi hiểu ra. "Đó là sợi dây thường xuân mà cháu làm rơi hôm tiệc cưới - bà ấy giái thích - Nó trông có vẻ khỏe mạnh nên tôi mang về trồng vào chậu cho cháu".
Tôi xúc động không nói nên lời. Đây thật là món quà cưới quí giá nhất mà tôi nhận được!
Đã 20 năm trôi qua, bây giờ tôi là mẹ của ba cậu con trai. Một ngày nào đó chúng sẽ kết hôn. Với vai trò mẹ chồng, tôi sẽ đề nghị bó hoa cưới của con dâu có một ít dây thường xuân.
Và tôi biết sẽ lấy từ chậu cây nào trong vườn...
Lam Tú
Dịch từ Internet