Lẳng Lơ là một thành công rực rỡ của bà. Nó đã được tái bản tới lần thứ 17 với hàng chục triệu bản in.
Nội dung cuốn tiểu thuyết nói về Fontaine Khaled, nàng là một người đàn bà lẳng lơ. Quá khứ, nàng đã có một chuỗi chàng trai trẻ, còn tương lai, nàng sẽ có Nico lịch lãm, sành sỏi...
Từ London đến Las Vegas, từ Hollywood đến Athens... Những hộp đêm sang trọng, những khách sạn tiếng tăm, những sòng bạc trong tay Găngxtơ, những mối quan hệ nguy hiểm và thứ tình yêu tốc độ như phản lực...
F. Khaled từng đã có tất cả. Nhưng nàng chỉ thiếu một người đàn ông để nàng yêu, để nàng không còn là người đàn bà lẳng lơ.
Nico Constantine đứng dậy, rời khỏi bàn chơi blackjack, mỉm cười với khắp xung quanh, quẳng năm mươi đô thưởng cô hồ lỳ xinh đẹp và đút vào túi mười hai đồng tiền vàng năm trăm đô sáng loáng. Sáu ngàn đô chẵn. Quả là không dở với nửa tiếng làm việc. Nhưng cũng chưa thật hay với một kẻ đã thua tới hai trăm ngàn.
Nico quan sát hết lượt sòng bạc Las Vegas đang hồi sôi sục. Đôi mắt đen sẫm của chàng nhìn ngược nhìn xuôi giữa đám đông mà ai nấy đều đang bộc lộ hết cái bản ngã của mình. Mấy bà già nhỏ bé mặc váy hoa phô ra sức mạnh đáng ngạc nhiên khi những cánh tay gầy guộc của họ đưa lên, dứt khoát bỏ tiền vào khe máy chơi bạc. Những cặp vợ chồng hào nhoáng- trông ốm yếu và quá vàng vọt- đang nhặt những thẻ tiền tám chín mươi đô gì đó trên bàn rulet. Những ả điếm lang thang, cặp mắt trống rỗng linh hoạt hẳn lên khi nhìn theo những tay bạc bự. Những tay bạc bự mặc com lê rộng thùng thình bằng sợi tổng hợp thì đang mải miết hò hét trên bàn đánh xúc sắc bằng chất giọng Trung Mỹ của họ.
Nico mỉm cười. Las Vegas luôn làm cho chàng thích thú. Tranh giành và hối hả. Được và thua. Toàn hão huyền hết.
Một thành phố náo nhiệt dựng lên giữa sa mạc khô cằn. Hàng loạt biển đèn néon nhấp nháy chứa chấp tất cả các trò ăn chơi mà con người có thể biết đến, và một số kiểu chưa từng biết. Ở Las Vegas - nếu bạn trả tiền thì bạn có. Chỉ cần gọi tên điều bạn muốn.
Chàng châm một điếu xì gà Havana bằng chiếc bật lửa Dunhill mạ vàng mỏng tang và mỉm cười, gật đầu chào những người tình cờ gặp ánh mắt chàng. Đây thì gã hồ lỳ, kia thì cô gái bán thuốc lá, rồi một gã cảnh sát đang đi lại vẩn vơ.
Nico Constantine là một người đàn ông nổi tiếng ở Vegas. Điều quan trọng hơn- chàng là một trang quân tử, mà trên thế giới này, những trang quân tử như chàng hỏi còn được mấy người
Chàng thật đẹp. Một vẻ đẹp đàn ông hiếm có ở cái tuổi bốn chín. Mái tóc quăn, đen, dầy, điểm vài sợi bạc càng làm cho thêm đen nhánh. Đôi mắt đen với hai hàng mi cũng đen và dày. Mũi to, thẳng. Nước da nâu sẫm nắng. Vai rộng, hông thon có thể khiến khối gã đàn ông trẻ hơn hàng chục tuổi phải ghen tị.
Tuy vậy, điều hấp dẫn nhất ở Nico lại là cái phong cách, cái thần, cái uy thế của chàng. Những bộ comlê ba mảnh may rất khéo, bằng vải đẹp nhất. Những chiếc sơ mi lụa chất lượng tuyệt hảo. Những đôi giầy Italia da mềm. Đối với Nico Constantine, tất cả phải là những đồ hạng nhất. Đó là phương châm của chàng, từ năm chàng hai mươi tuổi.
- Ngài dùng gì không, thưa ngài Constantine?- Cô gái của quầy bar đến bên hỏi chàng, đôi chân dài trong đôi tất lưới đen, miệng cười rộng đầy hứa hẹn kiểu Las Vegas.
Nico toét miệng cười. Chàng vốn có hàm răng đẹp, và cả con người chàng cũng thế, với chiếc mũ của dân Digan lang thang trên đầu.
- Sao lại không? Cho tôi ly vodka với đá, mà phải 900 đấy.
Đôi mắt đen của chàng nhìn tới đầy bỡn cợt, và cô gái yêu mỗi giây phút như thế này. Cô nào cũng thế. Tất thảy đàn bà đều say mê chàng- và chàng, ngược lại, cũng không phản đối. Từ cô gái đứng đường đến một công chúa, chàng đều đối xử như nhau. Hoa (bao giờ cũng là hoa hồng); rượu sâm banh (luôn luôn là loại Krug); quà cáp (những đồ trang sức nhỏ bằng vàng của hãng Tiffany) New York hoặc nếu quan hệ kéo dài hơn vài tuần, thì đồ nữ trang nhỏ bằng kim cương nhãn hiệu Cartier.
Cô gái bán bar đi lấy rượu cho chàng. Nico nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Patek Phillipe bằng vàng. Mới tám giờ.
Chàng còn cả buổi tối trước mặt. Chàng sẽ nhấm nháp chút rượu, xem mọi người chơi, rồi chàng sẽ vào cuộc một lần nữa, và ván bài cuối sẽ quyết định tương lai của chàng.
Nico Constantine sinh năm 1930 trong một khu ngoại ô nghèo ở Athens. Chàng là con trai đầu, và duy nhất, sau bao cô chị gái. Thời thơ ấu của chàng là cuộc sống của cậu con trai nhỏ giữa một đám “các bà các cô”. Mấy cô chị chằm bặp, trêu chọc, bao quanh cậu. Bà mẹ làm hư cậu, và rồi đủ loại đàn bà con gái họ hàng lúc nào cũng hôn hít, vuốt ve, ôm ấp cậu…
Cha cậu vắng nhà suốt, ông là thủy thủ trên một trong những du thuyền huyền ảo của Onanis, nên Nico đã trở thành “người đàn ông” nhỏ trong gia đình- một bé trai kháu khỉnh xinh đẹp, một thằng chiều bước đi lẫm chẫm đáng yêu, một cậu con trai có vẻ đẹp hủy diệt, và đến khi cậu rời trường học vào năm mười bốn tuổi thì hết thảy đàn bà con gái trong vùng đều yêu cậu điên cuồng.
Ba cô chị, và tất nhiên cả bà mẹ, canh giữ cậu chằm chặp. Đối với họ thì cậu là một ông hoàng.
Khi cha cậu quyết định mang cậu đi theo, như một thứ tập sự nghề phục vụ dưới tàim trong một chuyến đi biển, cả nhà đã làm toáng lên. Nico không được đi đâu khỏi tầm mắt họ, không đi đâu hết. Các bà các cô quyết định vậy.
Người cha tội nghiệp phải đối nhưng chẳng ăn thua gì. Và họ đã tìm cho Nico một công việc tại cảng tàu đánh cá gần đó, cách nơi một cô chị của cậu làm công việc thu nhặt cá chưa đầy một trăm mét. Cô canh giữ cậu như một con diều hâu. Hễ cậu nói chuyện với ai thuộc phái nữ nhiều hơn bình thường một chút là cô xuất hiện ngay, mặt sưng xỉa trông rất dữ tợn.
Nhà Constantine, bằng mọi giá, những mong giữ cho chàng trai Nico còn trinh nguyên đến ngày cưới vợ. Chưa bao giờ họ đồng tâm hiệp lực làm việc gì như việc này. Trong khi đó Nico tiếp tục lớn. Cơ thể cậu phát triển mạnh; tất nhiên, cả cái bộ phận đó cũng lớn mạnh theo và hầu như lúc nào nó cũng cứng cáp khiến cậu cảm thấy vướng víu khó chịu. Thật khổ cho cậu, và hằn là cho bất cứ ai, khi sống “trong lòng” những bốn người đàn bà. Cả bốn, tuy đều là thân thích, ruột thịt với cậu thật đấy, nhưng hỡi ôi, cả bốn gn đều vẫn là đàn bà bằng xương thịt, bằng từng bộ phận cơ thể. Cảm giác đòi hỏi của cậu bị kích động đến hết mức. Những bộ ngực trần. Những cặp đùi dài. Mùi kem phấn của đàn bà. Những đồ lót phơi giăng ra khắp nơi trên lối cậu đi, từng món, từng chiếc đập vào mắt cậu, suốt ngày.
Cho đến năm mười sáu tuổi thì Nico tuyệt vọng. Chỉ có tập thể dục mới khiến cậu bớt căng thẳng, nhưng thậm chí làm như vậy cũng phải đặt kế hoạch trước, như đi hành quân vậy. Những con mắt đàn bà cứ bám theo chằm chằm.
Nico thấy rõ ràng rằng cần phải trốn đi, dù khó khăn lắm mới quyết định được. Xét cho cùng, làm vậy là bỏ lại đằng sau bao nhiêu sự yêu chiều, thờ phụng. Nhưng cũng phải ra đi thôi. Cậu đang bị bóp nghẹt, và đó là lối thoát duy nhất. Chỉ có một con đường để cho cậu thành một người đàn ông thực sự: là rời xa những người bảo mẫu hết sức yêu quý, chiều chuộng cậu này.
Nico ra đi và đêm chủ nhật, tháng Mười năm 1947, và hai ngày sau thì đến thủ đô Athens, đói rét, mệt lả, tin chắc là mình đã sai lầm, và trong lúc khổ sở đã mong sao gia đình đuổi theo, tìm và bắt được mình về.
Cậu không biết phải làm sao kiếm được việc làm hoặ thậm chí phải kiếm việc gì.
Nico lang thang khắp thành phố, rét cóng trong bộ quần áo vải bông, bên ngoài chỉ có một chiếc áo khoác vải dầu che mưa tuyết và băng giá lạnh buốt.
Cuối cùng cậu đến trú dưới cổng một tòa nhà lớn và cứ đứng đó cho đến khi một chiếc xe ôtô có tài xế riêng đỗ lại, nhả ra hai người đàn bà đang cười nói huyên thuyên với nhau.
Bản năng mách bảo cậu phải thu hút sự chú ý của họ. Cậu ho ầm ĩ, đón cái nhìn của một trong hai người đàn bà, mỉm cười cầu khẩn, mắt chớp chớp, làm ra vẻ yếu ớt, vô hại.
- Sao? – Người đó hỏi: - Cậu muốn xin chữ ký của tôi à?
Cậu vốn nhanh trí, và không chút do dự:
- Tôi đã đi ba ngày để đến đây xin chữ ký của bà.
Cậu không biết nhưng đàn bà này là ai, chỉ thấy là nàng đẹp kỳ lạ, với mái tóc quăn màu sáng mềm mại, thân hình thon thả dưới chiếc áo khoác lông thú để mở, và nụ cười mê hồn.
Nàng bước lại gần và cậu hít lấy mùi nước hoa diu ngọt.
Nó làm cậu nhớ lại mùi đàn bà ở nhà đã vây bọc cậu suốt mười bảy năm qua.
- Trông cậu kiệt sức rồi, - nàng nói bằng cái giọng thần diệu, rung động và vỗ về.
Nico không trả lời. Cậu chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt đen cho đến khi nàng cầm lấy tay cậu và bảo:
- Đi nào, cậu sẽ có một ly nước nóng và ít quần áo ấm.
Tên nàng là Lise Maria Androtti, ca sĩ Opera nổi tiếng, ba mươi ba tuổi, đã ly dị, cực kỳ giàu có và là người đàn bà tuyệt vời nhất mà Nico từng gặp, tất nhiên, không phải đến lúc này, mà là sau này, cho đến hết đời chàng.
Mấy ngày sau họ đã trở thành đôi tình nhân. Cậu con trai mười bảy tuổi và người đàn bà ba ba tuổi. Nàng đã dạy cậu yêu nàng đúng như nàng vẫn thường thèm muốn. Và câu là một học trò chăm chỉ. Cậu lắng nghe, tập dượt và thực hiện.
- Trời, Nico! nàng kêu lên trong lúc mê cuồng. – Anh là người tình thông minh nhất mà em may mắn được có.
Tất nhiên, cậu phải trở thành như thế bên một thày dạy lão luyện như nàng.
Bạn bè nàng đã làm ầm lên, bao nhiều lời răn đe. “Cậu ta chỉ vừa mới qua tuổi một đứa trẻ con”…” Người ta sẽ la ó lên cho mà xem!”… “Công chúng của bà sẽ không thể chịu nổi điều ấy đâu!”
Lise Marie chỉ cười, mặc những lời phản đối của họ “chàng làm cho tôi hạnh phúc”, nàng giải thích “chàng là điều tốt đẹp nhất từng đến với tôi từ trước đến giờ”.
Nico viết cho gia đình vài dòng chiếu lệ. Chàng vẫn khỏe. Chàng đã có việc làm. Ít nữa chàng sẽ lại viết thư. Chàng gửi kèm theo một ít tiền của Lise Marie. Nàng đã cố nài chàng, và mỗi tháng lại khăng khăng bắt chàng làm như vậy. Nàng hiểu chắc hẳn gia đình họ phải chịu đau đớn thế nào khi mất Nico. Chàng thật sự là một người con trai tuyệt vời.
Họ làm lễ cưới vào ngày sinh lần thứ hai mươi của chàng. Lise Marie đã cố giữ kín cuộc hôn lễ, nhưng tất cả đám thợ ảnh ở Hy Lạp đều xuất hiện, và buổi lễ nhỏ biến thành một trò huyên náo điên rồ. Kết quả là gia đình Nico rút cục đã tìm ra cậu con trai quý tử của họ ở đâu, và họ lao đến Athens, càng làm tăng thêm sự ồn ào mà Lise Marie đã cố làm dịu đi.
Tất nhiên là họ không thể làm gì được nữa. Đã quá muộn. Vả lạ Nico và Lise Marie luôn cảm thấy hạnh phúc chưa từng có bên nhau.
Suốt mười chín năm trời họ vẫn đắm mình trong niềm vui sướng nhất. Sự khác biệt về tuổi tác dường như không ảnh hưởng đến cả hai. Chỉ có báo chí thế giới là làm phiền họ nhiều.
Từ một cậu trai trẻ vụng về, Nico dần dần trở thành một người đàn ông thạo đời. Chàng đã tập và đã quen thưởng thức những gì tốt đẹp nhất trong mọi thứ, và Lise Marie thừa sức đáp ứng được lối sống triệu phú cho cả hai.
Nico không bao giờ băn khoăn về chuyện làm việc, và Lise Marie cũng không muốn chàng đi làm. Chàng cùng nàng chu du khắp nơi, và tự học thành thạo tiếng Anh, Pháp, Đức rồi cả tiếng Ý.
Chàng có tham gia cho vui vào thị trường chứn khoán, và thường thì chàng làm được việc.
Chàng học trượt tuyết, lướt ván, lái xe ô tô đua, cưỡi ngựa, chơi môn pôlô.
Chàng trở thành tay lọc lõi trong chơi bài brit, bài pôkơ và trò backgammon.
Chàng cũng thành thạo trong việc thưởng thức rượu và đồ ăn.
Chàng là một người tình chung thủy và luôn luôn mới mẻ đối với người vợ vừa đẹp vừa nổi tiếng của chàng. Chàng coi nàng như nữ hoàng cho đến tận ngày nàng chết vì ung thư vào năm 1969, ở tuổi năm nhăm.
Lúc đó, chàng cảm thấy mất hết. Chàng buông thả phiêu diêu trong cái thế giới mà chàng chẳng muốn sống khi thiếu Lise Marie yêu quý của chàng.
Chàng ba chín tuổi và đơn độc lần đầu tiên trong đời. Chàng có tất cả. Lise Marie đã di chúc lại cho chàng toàn bộ của cải của nàng. Thế nhưng chàng lại chẳng có gì hết. Chàng không thể sống nổi nữa trong tòa nhà của họ ở Athens, trong nơi ở ẩn dật của họ trên đảo, trong ngôi nhà sang trọng của họ ở Paris.
Chàng bán tất. Bốn chiếc ô tô. Những đồ trang sức xa hoa. Những ngôi nhà.
Chàng tạm biệt gia đình, hiện nay đang sống trong một ngôi nhà ở ngay giữa trung tâm Athel, và chàng lên đường sang Mỹ, nơi mà Lise Marie chưa bao giờ được coi là siêu sao như cả Châu Âu đã từng coi.
Châu Mỹ. Một nơi để mà quên. Bắt đầu cuộc sống mới.
- Rượu vodka của ngài đây, ngài Constantine, - cô gái bán bar nháy mắt với chàng, 90 độ không phải loại thường dùng ở chỗ chúng tôi đâu nhé!- Cô ta ném sang chàng một cái liếc táo tợn, rồi miễn cưỡng đi khỏi vì bị một tay chơi bài pôlơ cáu kỉnh gọi đến.
Las Vegas, một nơi thật không đâu sánh được. Hai tiếng đồng hồ đánh bạc không nghỉ. Những khách sạn lộng lẫy và những trò tiêu khiển. Những cô diễn viên xinh đẹp, ánh mặt trời lấp lánh.
Nico mỉm cười nhớ lại cảm giác đầu tiên của chàng vè thành phố này, lần chàng lái xe từ Los Angeles đến, giữa đêm khuya, sau mấy tiếng đi trong bóng tối bỗng hiện ra trước mắt chàng những ánh đèn néon kỳ diệu giữa sa mạc. Đó là một kỷ niệm luôn luôn sống động.
Phải chăng chỉ là kỷ niêm của mười năm về trước? Nó dường như là mãi mãi…
Mùa hè năm 1979, Nico đến Los Angeles với số hành lý hai nhăm va li nhãn hiệu Cucci đầy căng.
Chàng thuê một chiếc xe hơi hiệu Mercedes màu vàng và đến ở trong ngôi nhà gỗ một tầng nối tiếp với khách sạn Beverly Hills nổi tiếng và thong thả chờ xem nó có vừa ý chàng không.
Ai mà chẳng muốn ở địa vị của chàng.
Chàng giàu có, đẹp trai, không bị ai ràng buộc.
Chàng bị tấn công trong vòng có hai phút ngồi dưới tán dù bên cạnh bể bơi.
Người tấn công chàng là Dorothy Dainty, diễn viên điện ảnh một thời, với mái tóc đỏ, rậm, ngực bơm silicôn đo được ba mươi tám insơ, và có thói quen tai hại là nói bằng khóe miệng như dân tị nạn trong phim của George Raft.
- Ông là nhà sản xuất phim à? – Cô ta hỏi dò.
Nico lướt nhìn, thấy cũng đáng chú ý và để cô ta dẫn đi thăm thành phố. Cô nàng lấy làm bực mình khi thấy chàng không tỏ ý định bày trò ngủ chúng giường như bao kẻ đàn ông khác. Và Dorothy Dainty hết sức ngạc nhiên. Ai cũng muốn ngủ với cô ta. Và ai cũng đạt được điều đó. Cái gã ngoại quốc kỳ quặc này bị làm sao thế nhỉ?
Cô ta dẫn chàng đi khắp nơi: Bistro, La Scala, Daisy, Factory… Trong một chuyến thăm thú Nico đã kết bạn thân với một tay quản lý khách sạn.
Hai tuần sau, chàng không cần đến Dorothy nữa. Chàng gửi cho cô ta một đồ trang sức bằng vàng có đề tặng mấy dòng lịch sự, một đóa hoa hồng đỏ, và không bao giờ hỏi đến cô nàng nữa. “Thằng cha chắc hẳn là dân đồng tính. Dorothy kể với tất cả bạn bè cô ta. “Hẳn là thế!”
Ý nghĩ về một người đàn ông thật sự không thèm ngủ với mình đã ném cô ta vào trạng thái suy sụp hàng tuần lễ.
Nico không hề có ý định đưa đẩy những cô nàng như Dorothy Dainty vào chuyện chăn gối. Vợ chàng chết đã ba tháng, và dĩ nhiên chàng cảm thấy cần đàn bà về thể xác, nhưng không gì có thể làm hạ thấp những chuẩn mực của chàng được. Chàng đã từng có một người đàn bà tuyệt vời nhất, và khi chàng đã phải chấp nhận sự thật là không bao giờ còn có thể tìm được một Lise Marie khác nữa, thì tất nhiện chàng phải tìm kiếm một cái gì khấm khá hơn là Dorothy Dainty.
Nico quyết định những cô gái trẻ là tốt nhất đối với chàng. Những khuôn mặt xinh đẹp, trong trắng chưa hề có dấu vết của bùn nhơ.
Trước đây, chàng chưa hề ngủ với một người đàn bà nào khác, ngoài vợ chàng. Trong mười năm sau này, chàng đã bù lại thời gian bị mất ấy với rất nhiều cô gái trinh, và không cô nào hối tiếc cả. Chàng là một người tình cự phách. Cực kỳ.
Chàng mua một tòa lâu đài trên đồi Holywood để làm nơi vui thú. Tất cả cánh đàn ông độc thân ở Beverly Hills đều kéo đến tụ tập, mong trở thành bạn chàng. Chàng có tất cả những gì mà họ muốn. Tầng lớp, phong cách. Điệu bộ. Tiền bạc của chàng không gây nổi ấn tượng với họ, bởi họ đều dư tiền của, cái chính là chàng có một nét đặc biệt không thể cắt nghĩa nổi - sức quyến rũ bẩm sinh.
Suốt mười năm Nico sống sung sướng. Chàng chơi tennis, bơi lội, tham dự nhăng nhít vào thị trường chứng khoán, đánh bạc với bạn bè, thỉnh thoảng đầu tư vào việc mua bán, yêu đương các cô gái non tơ, tắm nắng, tắm hơi, tắm nước nóng, dự những bữa tiệc sang trọng nhất, xem phim, nhảy nhót và vân vân…
Thật là một cú sốc trầm trọng khi chàng bỗng hết tiền.
Nico Constantine khánh kiệt. Thật là tức cười. Nhưng đó là sự thật. Những luật sư cũ của vợ chàng ở Athens, từ hai năm nay đã báo động rằng tài sản đang cạn dần. Họ muốn đầu tư, nhân số vốn của chàng lên. Nico chẳng động đậy gì- và dần dần chàng cứ tiêu hết những gì chàng có.
Chàng thất kinh khi nghĩ đến chuyện không có tiền, và quyết định phải làm một điều gì đó ngay lập tức. Chàng là một tay cờ bạc xuất sắc. luôn luôn là thế, và sức cám dỗ của Las Vegas lại quá gần.
Chàng suy nghĩ về tình thế của mình. Cần phải có bao nhiêu tiền để duy trì kiểu sống như hiện tại? Chàng phải nuôi cả gia đình mình ở Athens, nhưng ngoài ra, chàng cũng chỉ còn phải nghĩ đến bản thân mình thôi. Nếu bán đi tòa lâu đài, và thay vào đó, chỉ thuê vài căn phòng để ở, chàng sẽ có một số tiền lớn và lập tức cắt giảm được bao chi phí phục vụ cho tòa lâu đài ấy; hàng tuần, hàng ngày, hàng giờ. Có vẻ là một sáng kiến hay. Chàng sẽ cầm theo số tiền bán nhà, và ở Las Vegas- bằng vận may và ngón nghề của mình, chàng sẽ tăng gấp đôi, gấp ba nó lên, và tất nhiên chàng sẽ tạo được một số vốn lớn để có thể đem đầu tư và sống nhờ vào lợi tức.
Nico ở Las Vegas đúng hai mươi ba tiếng đồng hồ và chàng đã thua một trăm chín mươi tư ngàn đô la.