Nàng tháo chiếc mạng ren đen dùng khi ngủ và với tay lấy nước cam trong chiếc tủ lạnh đặt cạnh giường. Vừa nuốt thứ nước mát lạnh ngon lành, nàng vừa kêu rên ầm ĩ. Một cảm giác chán chường ghê gớm đang chực nhấn chìm nàng hoàn toàn. Chúa ơi! Studiô 54. Hai đứa đồng tâm. Một đen. Một trắng. Cái trò tiêu khiển mới khiếp chứ!
Nàng toan bước ra khỏi giường, nhưng cảm thấy quá yếu sức đành lại đổ sụp xuống đống chăn gối Porthault. Nàng với mấy lọ thuốc trên chiếc bàn cạnh giường, rồi chiêu ngụm nước cam cho trô mấy viên Edouard, rồi Constantine, rồi Pôlivitamin, và cuối cùng là hai viên men tiêu hóa to tướng.
Fountaine thở dài, với lấy chiếc gương cầm tay bằng bạc. Nàng ngồi dậy và săm soi khuôn mặt mình. Phải. Nàng trông vẫn đẹp lạ lùng, mặc dù vừa trải qua cả một năm kinh khủng.
Mrs Fountaine Khaked- vợ cũ của ngài Benjamin Al Khaked- nhà tỷ phú kinh doanh Ả rập. Quả là Fountaine đã mô tả lão thật chính xác là Đồ-Ả-Rập-Thối-Tha. Nghĩa là loại đàn ông bỏ vợ bằng độc một câu “Ta li dị ngươi” rồi đi thẳng, hoàn toàn tự do.
Đồ-Ả-Rập-Thối-Tha là loại đàn ông vậy đó.
Fountaine đã tìm cách giấu kín những chi tiết bẩn thỉu về lý do Benjamin đòi li dị.
Lão đã bôi nhọ nàng bằng những tấm ảnh chụp lén nàng ngoại tình với nhiều gã trai trẻ. Nhưng thế là không công bằng, nàng có quyền có tình nhân chứ. Benjamin- với cái tuổi sáu mươi- khó có thể đáp ứng nỗi những đòi hỏi của nàng.
Vụ li dị vẫn còn làm Fountaine buồn bực- một trong những lý do khiến nàng ở lại New York vào thời gian đẹp nhất trong năm nay, chứ không phải ở London, nơi mà mọi người đều biết nàng. Không phải Benjamin làm she nhớ tiếc nhiều đến thế, mà là sự trọng vọng và an toàn, trên khắp thế giới, khi người ta được là bà Benjamin Al Khaked.
Tất nhiên, hiện tại nàng vẫn còn là bà Khaked, nhưng nàng đã bị quẳng vào cùng một rọ với hai bà vợ cũ của lão ta- mà một bà đã bị lão bỏ để cưới nàng.
Giờ đây, thế vào chỗ nàng đã lại có một bà Khaked mới – Mark One. Một hình mẫu trẻ gớm ghiếc với cái tên Delores. Một cô ả trông đến là xác xơ, Fountaine nghĩ bụng, cô ta đang làm cho Benjamin thành một lão ngốc chính cống và khiếp sấp bạc của lão mỏng đi còn nhanh hơn cả nàng!
Theo cách nghĩ của F. việc dàn xếp vụ li dị không công bằng đối với quyền lợi của nàng. Mức sống của nàng bị giảm sút đột ngột. Thậm chí nàng đã phải hạ mình mặc chiếc áo khoác Sable của năm ngoái. Áo từ tận những năm ngoái? Than ôi, khổ cho Fountaine chưa?
Nàng ra khỏi giường, trần truồng như mọi khi. Thân hình hoàn hảo, săn chắc, da thịt thơm tho. Làn da trơn bóng, đôi vú nhỏ, cao như của cô gái mười sáu.
Fountaine luôn chú ý chăm sóc cơ thể mình. Massage, tắm hơ, xoa bóp mặt. tập thể dục. Tập uốn dẻo. Tất cả những cái đó đã mang lại kết quả. Nàng sắp tứ tuần, vậy mà trông nàng, không một ai, không lúc nào, dám bảo tới ba mươi.
Nàng có vẻ đẹp Anh cổ điển và một thân hình modec, kết hợp tài tình đến thế là cùng.
Nàng khoác lên người chiếc áo lụa mặc nhà và rung chuông gọi người hầu, một cô gái Puerto Rican béo ị mà nàng chỉ chực đuổi đi nếu thời buổi này không khó tìm người hầu đến thế.
Cô hầu gái vào phòng không gõ cửa.
- Tao muốn mày phải gõ cửa, Ria – Fountaine cáu kỉnh. – Tao đã bảo mày không biết bao lần rồi cơ mà.
Ria cười điệu với bóng mình trong đám gương ốp quanh phòng ngủ. Ôi, lạy giời – cô ả thấy thèm được ở với gã tình nhân Martino trong cái khung cảnh này làm sao!
- Vâng, thưa bà Khaked, - cô ta nói. – Bà muốn cháu chuẩn bị cho bà tắm ạ?
- Phải. – Fountaine trả lời cộc lốc. Nàng thật không thể chịu nổi con này nữa.
Sarah Grant, bạn thân nhất của Fountaine ở New York, đang kiên nhẫn ngồi ở nhà hàng Bốn Mùa, chờ Fountaine đến cùng ăn trưa. Nàng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Cartier tinh xảo và thở dài bực bội. Fountaine lúc nào cũng đến muộn, một trong những thói quen khó chịu nhất của nàng.
Sarah ra hiệu với người hầu bàn mang thêm ly Martini. Nàng là một người đàn bà cực kỳ hấp dẫn, với nét mặt Slavơ nồng nàn, mái tóc đen nhánh cuộn thành búi. Bản thân nàng rất giàu có, đã qua hai đời chồng triệu phú, và hiện đang là vợ Allan, một nhà văn, người có chuyện sở thích với nàng trong một quan hệ tình ái khá là kỳ quái. Hiện thời cả hai đều đang say mê một gã đồng cô người New England, kẻ từng muốn trở thành một ca sĩ hát nhạc đồng quê.
Fountaine bước vào, dừng lại một chút ở cửa, ấy thế mà mấy cái đầu đã quay lại. Hai người đàn bà hôn nhau. Môi chạm nhẹ vào môi.
- Cậu thấy Beverly Hills thế nào? – Fountaine hỏi. - Ở đây tuyệt chứ hả?
Sarah nhún vai.
- Cậu biết tớ nghĩ thế nào về Los Angeles rồi đấy. Buồn tẻ và nóng nực. Nhưng mà Allan lại thích nó, cuối cùng thì cũng có một kẻ dở hơi chịu mua kịch bản phim của anh ta. Họ trả hai mươi ngàn đô. Anh ta tưởng như mình bắt được vàng vậy!
- Thú vị đấy chứ?
- Thật đáng yêu. Cuối cùng thì anh chồng của tớ cũng có tiền. Chỉ bằng số tiền tớ trả hàng quý để ảo hiểm đám trang sức mà tớ không dùng đến.
Fountaine cười.
- Sarah, cậu thật là tồi… Nhưng anh chàng đáng thương này lại có cái của quý ấy, cậu biết mà.
- Ồ, thế à? Thế cậu bảo cho tớ anh ta cất nó ở đâu đi. Tớ thèm được biết lắm đấy.
Hai người đàn bà vừa ăn vừa sôi nổi chuyện phiếm - về khoản này thì cả hai đếu sành sỏi. Cho đến khi cà phê được mang đến thì họ đã phanh phui mổ xẻ hầu như tất cả những ai mà họ cùng quen biết và đều rất khoái trá.
Sarah nhấp chút rượu Grand Marnier.
- Tớ có gặp anh bồ cũ của cậu ngoài bãi biển. - Đột nhiên nàng nói. - Cậu còn nhớ Tony không?
- Tony à? – Fountaine giả bộ như không nhớ, mặc dù nàng biết ngay là Sarah đang nói về ai. Toy Blake. Tony, ngựa giống.
- Anh ta vẫn còn nhớ cạu đấy, - Sarah chế giễu, - và với một cảm xúc thiếu thốn quá mãnh liệt. Cậu đã làm gì với anh ta thế?
Fountaine nhăn mặt.
- Tớ đã làm cho hắn từ một gã hầu bàn tầm thường, một con số không, trở thành một giám đốc hạng nhất của một sàn nhảy nhất hạng ở London.
- Ồ, phải rồi. Sau đó cậu bỏ rơi hắn chứ gì?
- Tớ chẳng cần sự phục vụ của hắn nữa, trước khi hắn không cần đến tớ. Cái thằng con hoang hèn hạ lại hay vênh váo đó chỉ tính chuyện đứng ra làm ăn độc lập, hòng qua mặt tớ trong kinh doanh.
Sarah cười.
- Thế điều gì đã xảy ra?
- Tớ nghĩ là tớ đã kể hết với cậu rồi đấy. Tớ dụ được người chung vốn với hắn bỏ sang chung vốn với tớ, vậy thôi. Cho đáng đời. Từ đó tớ chẳng nghe nói gì về hắn nữa. Hắn làm cái trò gì ở Los Angeles thế?
- Đánh hơi, sục sạo như tất cả mọi người đến đó. À này, cái quái gì xảy đến với câu lạc bộ Hobo của cậu vậy?
Fountaine rút trong cái xắc Vuiton ra hộp phấn trang điểm xinh xắn và ngắm nghiá khuôn mặt mình trong chốc lát.
- Câu lạc bộ của tớ vẫn đông, vẫn mạnh, vẫn vừa ý tớ và khách hàng.
Nàng chọn một thỏi son bóng bôi lên môi, nói tiếp:
- Luật sư của tớ vừa gửi thư đến sáng nay, có vẻ muốn tớ trở về thu xếp mấy việc.
- Việc gì thế? – Sarah hỏi trêu chọc.
Fountaine đóng hộp trang điểm lại.
- Chuyện tiền bạc, bồ ạ. Kém gì chuyện ngủ nghê đâu?
Sau bữa ăn, học chia tay nhau, môi người đi một đường. Fountaine có cảm giác là nàng đã phải giữ một bộ mặt trơ lày, ngay cả trước người bạn thân như Sarah. Vừa thả bộ dọc đường Fìth Avenue nàng vừa nghĩ đến bức thư của ông luật sư và những điều viết trong đó. Những khó khăn về tài chính…. Những hóa đơn chưa thanh toán… Tiêu nhiều tiền quá… Hobo đang trong tình trạng lộn xộn… Phải, tất nhiên đã đến lúc nàng phải trở về London và phải thu xếp mọi việc.
Nhưng mà chuyện gì có thể xảy ra với Hobo được nhỉ? Từ khi Benjamin múa Hobo cho nàng, nó luôn được coi là làm ăn khấm khá, Tony, tay giám đốc, người tình của nàng, con ngựa giống, đã trở thành người đàn ông đáng thèm muốn nhất ở London khi nàng đặt hăn lên cái chức đó. Và sau khi nàng tống khứ hắn đi, Ian Thaisne, người chung vốn mới của nàng đã cho trang hoàng lại câu lạc bộ, đưa lên một giám đốc mới, nhưng sau đó hắn tức muốn chết vì nàng không hề có ý định chuyển quan hệ kinh doanh giữa họ sang chuyện tình cảm riêng tư. Thế là nàng mua luôn cổ phần của hắn, và khi nàng rời London thì Hobo đang rất phát đạt. Và tất cả là của nàng, nó phải là một tài sản lớn chứ không chỉ là một dúm tiền chết tiệt trong đống của cải hiện khá là còm cõi của nàng.
Trời bắt đầu mưa, Fountaine nhìn quanh tìm kiếm vô vọng một chiếc tắc xi. Trời ơi! Đã đến luc nàng cần phải có cho mình một tay triệu phú khác- chứ đâu phải cần tìm mấy cái tắc xi giẻ rách thế này. Nàng phải có một chiếc xe hơi mang nhãn hiệu Rolls, như nàng vẫn luôn luôn có khi là bà Benjamin Al Khaked. Còn như hiện nay thì nàng chỉ đủ sức thuê một chiếc xe loàng xoàng và một tài xế cũng loàng xoàng tương tự chiếc xe, mà cũng chỉ vào buổi tối chứ không phải suốt ngày đêm. Bây giờ nàng cần cái xe Rolls kinh khủng, trong khi những bạn tình trẻ trai mà nàng chọn chẳng có quái gì ngoài độc chiếc xe máy. Những bạn tình ở New York này đây. Trong đời nàng, Fountaine thích những người đàn ông biết phô của cải của họ.
Thực ra nàng chưa bao giờ phải đuổi theo đồng tiền, mà chính nó lại luôn tự tìm đến, bởi sắc đẹp “chết người” của nàng. Benjamin Al Khaked chẳng hạn, lão phát hiện ra ngay khi nàng đang làm người mẫu trong một cuộc trình diễn thời trang Moritz và lão quẳng quách bà cũ đi còn nhanh hơn một cô điếm gật đầu.
Sau khi đã từng sống với Benjamin thì tiền trở nên rất là cần thiết. Fountaine đã có sở thích với mọi thức hạng nhất, cho nên khó mà nén lại được. Nhưng nàng muốn nghỉ ngơi một chút đã, trước khi tìm một ông chồng tỷ phú khác. Tỷ phú thì đều già cả (trừ những ngôi sao nhạc rock lập dị, những kẻ dường như thế nào rồi cũng cột mình vào mấy ả diễn viên tóc vàng, trẻ ranh). Và một lão già thì không phải là thứ mà Fountaine cần. Nàng cần một gã trai trẻ - nàng thích loại đó- nàng ham muốn một thân thể cường tránh, khỏe, đẹp, cơ bắp.
Một gã say lảo đảo bước qua đại lộ Fifth Avenue, hắn lắc lư, miệng đầy dãi dớt ngay trước mặt nàng, chắn đường nàng.
- Cô em, có muốn trèo lên giường không nào? – Hắn hỏi, cái mồm đầy dâm dật há ra.
Fountaine lờ đi, cố đi qua.
- Hở, - hắn tìm cách chặn nàng, … sao vậy? cô em không muốn à?
Fountaine đẩy mạnh hắn một cái, rồi nhìn thấy tắc xi, nàng chạy đến, và bị trượt chân ngã xoài ra đường Không tức giận, nàng chỉ thở dài.
Quả thật là đã đến lúc phải đi khỏi New York.
Ngay lúc Fountaine vừa ra khỏi nhà để đi ăn trưa với Sarah, cô hầu người Puerto Rican của nàng lao ngay đến điện thoại. Mười phút sau, bồ cô ả đã có mặt, Martino. Một gã da đen đẹp trai nhất thành phố New York.
- Gì thế cô bé?- Gã hôn và cù cho cô ả một cái trong khi đôi mắt lạnh lùng của gã rà xét từng phân vuông trong căn phòng sang trọng.
- Chúng mình có hai tiếng, - Ria nói nhanh, - con mụ lẳng lơ sẽ không về trước giờ đó đâu.
- Mặc kệ nó, bé ơi, mặc kệ.
- Phải rồi, ông tướng ạ. Chỉ có điều là… Này, em đã tưởng tượng ra một cảnh. Ôi, Martino chúng ta có nên để phí cả năm phút đồng hồ thế này không? Em cho anh xem phòng ngủ của mụ ta nhé? Trời ơi, bao giờ nó là của ta nhỉ?
Martino chỉ cười nhăn nhở.
Fountaine dùng thời gian buổi chiều ở mỹ viện và nghe thêm mấy câu chuyện phiếm. Một vài chuyện Sarah đã kể rồi, nhưng được khẳng định lại thì cũng hay.
- Tôi sẽ trở về London, - Fountaine tâm sự với Leslie, thợ làm đầu của nàng.
- Thế à? – Leslie nhe răng cười. Anh ta có bộ răng đẹp, khuôn mặt dễ coi, thân hình đẹp, nhưng anh ta lại lùi ở chỗ lẽ ra cần phải tiến. Một thực tế mà đích thân Fountaine đã kiểm tra.
- Đã đến lúc tôi cần thay đổi không khí, - Fountaine nói tiếp. – Tôi cảm thấy dường như ở đây mình sống quá tĩnh lặng.
- Tôi hiểu bà muốn nói gì, - Leslie đáp với vẻ thông cảm. Lạy Chúa! Fountaine Khaked mà sống tĩnh lặng! Thật là nực cười. Con mụ già lẳng lơ này hẳn là phải cuốn theo tất cả những chàng trai dưới hai nhăm tuổi ở thành phố New York!
Bản thân Leslie, hai sáu tuổi, và không được vừa ý bởi lẽ bà Khaked khét tiếng mới chỉ cho anh vào giường có một lần, rồi ruồng bỏ ngay, làm như người anh có mùi thối khắm gì đó. Ồ, nhưng mà anh vẫn còn cần thiết để làm đầu cho nàng – mà tại sao lại không cơ chứ- anh là thợ làm đầu giỏi nhất thành phố. Và mốt nhất nữa.
- Anh sẽ nhớ tôi chứ, Leslie? – Fountaine gắn chặt đôi mắt kỳ ảo chết người của nàng và anh ta.
Nàng đừng vờ vĩnh tán tỉnh, và Leslie biết thế. Sao thế bà Khaked? Một vài tiếng để lấp chỗ trống ướt? Anh ta tự hỏi.
- Tất nhiên tôi sẽ nhớ bà, mỗi khi làm một bộ tóc giả, tôi sẽ nhớ bà.
Fountaine về nhà trong tâm trạng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Gã đàn ông kinh tởm trên đường. Leslie ra bộ láu cá. Rồi gã lái tắc xi dở hơi luôn mồm đòi bàn luận về tài sản của tổng thống Carter- cứ làm như họ là một phần quan trọng trong lịch sử chính trị không bằng? Đồ lừa ngu ngốc! Mà nàng lại đang đau đầu nữa chứ.
Trong thang máy, nàng cũng chằng buồn tìm chìa khóa nhà. Nàng ấn chuông và rủa thầm khi mãi không thấy Ria trả lời. Cuối cùng nàng chợt nghĩ, chắc con ngu này ngủ mất rồi, sau khi ngồi thượt ra với mấy vở ôpểa sướt mướt trên tivi.
Điên tiết, Fountaine lục lọi trong xắc lấy chìa khóa và vào phòng, giận dữ hét tướng lên.
- Ria! Mày ở chỗ chó chết nào thế?
Cảnh tượng đập vào mắt nàng chẳng lấy gì làm đẹp đẽ. Phòng nàng đã bị dọn sạch trơn, và mới nhìn lướt qua nàng thây những thứ còn lại đều bị đổ vỡ hết.
Quá sửng sốt, nàng bước vào bên trong, hình dung ra cảnh Ria có lẽ đã bị giết, đang nằm sõng sượt giữa những mảnh vỡ, hoặc thậm chí bọn cướp vẫn đang còn trong nhà. Và nàng hốt hoảng chạy vội ra ngoài.
Cảnh sát ở đây thật là cừ. Họ chỉ mất có tiếng rưỡi để tới nơi và không tìm thấy Ria bị chết, chỉ thấy dòng chữ “Đồ con đĩ” viết bằng son trên bức tường ốp gương trong phòng ngủ.
Fountaine nhận ngay ra nét chữ ít học, nguệch ngoạc của Ria.
Tất cả những gì có thể mang đi được, đều biến sạch - quần áo, túi sách, đồ trang điểm, khăn trải giường, khăn tắm, những đồ đạc lặt vặt- thậm chí cả những đồ gỗ, nhẹ và tất cả đồ điện, cả cái phích cắm mà trước đây Ria vẫn quẳng lung tung khắp phòng.
Giường cũng bị lột sạch, trừ tấm đệm còn ghi lại cả thông điệp cá nhân của chúng.
- Lạy Chúa toàn năng! –Fountaine nổi đóa lên. Nàng nhìn trừng trừng vào hai gã cảnh sát.
- Tìm chỗ chó nào ra một gã thám tử điều tra vụ này, hả? Tôi có những bạn bè rất có vai vế, các anh biết đấy, tôi sẽ tác động - rất nhanh.
Hai gã cớm liếc nhìn nhau. Nhờ trời đừng để Slamish nhúng vào vụ này, cả hai cùng nghĩ một lúc. Nhưng cả hai gã đều biết rằng điều đó không thể tránh khỏi. Slamish và Fountaine chắc chắn sẽ gặp nhau.
Sếp thanh tra Marvin H. Slamish có ba nhược điểm tai hại. Một là không thể điều khiển nổi cơ mắt trái khiến nó cứ nháy loạn lên vào những lúc không thích hợp nhất. Hai là khả năng kìm hơi trong ruột yếu kém, chẳng bao giờ có thể biết chắc nó bục ra lúc nào. Ba là cái mùi đậm đặc tỏa ra từ người ông ta mà bao nhiêu nước thơm cũng không thể át đi được.
Sếp thanh tra Slamish cũng đâu có sung sướng gì.
Ông ta sử dụng thuốc xịt miệng, phấn, nước hoa, nước thơm dùng cho chỗ kín của phụ nữ… xịt vào chỗ kín của mình. Thế mà người ông ta vẫn bốc mùi ghê gớm (eo ơi kính quá).
Fountaine ngửi thấy ngay lúc ông ta bước vào phòng nàng.
“Trời ơi! Mùi gì mà kính thế không biết?”
Sếp thanh tra Slamish nháy mắt, đánh phát rắm và cởi áo mưa.
Fountaine tỏ vẻ khó chịu. Nàng vung tay chỉ khắp gian phòng bị vơ vét sạch. “Các ông sẽ làm gì với vụ này đây?” Giọng nàng rít lên với cái uy quyền kiểu Anh. Nàng nhìn trừng trừng vào mắt sếp thanh tra Slamish như thể chính ông ta là người có lỗi vậy. – “Thế nào?” Đôi mắt kỳ ảo của nàng nhìn ông ta khinh khỉnh. “Ông đã tìm ra con hầu của tôi chưa?”
Sếp thanh tra ngồi sụp xuống chiếc ghế còn sót lại. Chỗ đệm bị rách toạc phòi lên. Ngày hôm nay với ông ta chẳng hay ho gì. Ngày hôm nay thật như cứt. Cuộc cãi cọ với thằng em vợ cụt tay, cựu chiến binh trong chiến tranh Việt Nam, một nghệ sĩ bịp bợm hàng đầu ở Manhattan. Và bây giờ thì mụ đàn bà thượng lưu người Anh dữ tợn này. Thế còn chưa đủ cho đầu ông ta nhức hết cả lên ướt? Còn chưa đủ cho cái mùi đậm đặc của ông ta bắt đầu xộc vào lỗ mũi kém nhậy cảm của chủ nó ướt?
- Tất cả đã được kiểm tra, thưa bà, - ông ta lẩm bẩm.
- Đã được kiểm tra? – Fountaine nhướn mày ngờ vực. – Thế ông đã tìm lại được đồ đạc của tôi chưa? Ông đã bắt được con hầu của tôi chưa?
Hai gã cớm đưa mắt nhìn nhau.
Slamish cố tạo ra bầu không khí tin tưởng và oai quyền.
- Hãy cho chúng tôi thời gian, thưa bà, cho chúng tôi một thời gian. Hiện nay cuộc điều tra đang đi đúng hướng. Thực tế là tôi muốn được hỏi bà vài câu?
- Hỏi tôi? Ông định giễu tôi chắc. Tôi không phải là tội phạm.
- Tất nhiên là không phải rồi, thưa bà. Nhưng bây giờ lại không phải là không có những người ừm… bày đặt ra mọi chuyện..
- Tiền bảo hiểm… Bà hiểu tôi muốn nói gì chứ?
Mắt Fountaine long lên.
- ý ông nói chính tôi dựng lên chuyện này?
Slamish lại bị nháy mắt không đúng lúc.
- Ông là một gã đê tiện kinh tởm! – Fountaine hét lên. – Tôi sẽ tước lon của ông vì sự… sự láo xược này.
Slamish mệt mỏi đứng dậy, đánh một phát rắm, và toan xin lỗi.
- Cút ra khỏi đây, - Fountaine la lối, - tôi không muốn ông theo vụ này nữa. Chồng tôi là Benjamin Al Khaked, tôi mà kết tội ông với ngài…
Sếp thanh tra Slamish lùi ra phía cửa. Ông ta nằm bẹp trên giường suốt mấy ngày.
Năm tiếng sau Fountaine được chuyển sang một phòng tại khách sạn Fiere.
Ơn Chúa, bọn chó má đó không lấy được đồ trang sức của nàng. Nó đã được cất giữ anh toàn trong nhà băng- một sự cẩn trọng mà Benjamin luôn luôn nhấn mạnh, và nàng chịu nghe theo.
Về phần căn phòng, nó cần được trang trí lại. Còn quần áo của nàng.. số quần áo mới thì không thành vấn đề, rất may là nàng đã có bảo hiểm đầy đủ.
Thôi được. Vài ngày ở khách sạn Fierre sẽ cho nàng lấy lại tình thần đi mua sắm mấy thứ.
Rồi trở về … London… Hobo.. và thu xếp cuộc sống …