- Để nhìn anh yêu của em được rõ hơn! Tối nay anh có việc rồi, Ricky Tick. Bà Khaked của chúng em sẽ cho anh làm việc ra trò bằng cách vắt đưa đi khắp nơi, cho đến tận sáng. Con mụ chó chết đó không bao giờ ngủ. Mụ phải đi sục sạo, liên miên, và nhiệm vụ tài xế của anh là cứ phải kéo dài đến tận bình minh. Mà đấy lại là lúc em muốn đi ngủ, thôi nào, tiếp tục, nữa đi anh!
Ricky gắng sức mở mắt khi Polly dựng hắn ngồi dậy.
- Chúng ta phải có mặt ở sân bay trước bảy giờ. Bà Khaked sẽ phát rồ lên nếu phải chờ đợi. Chủ mới của anh tính khí rất đồng bóng.
- Em có chắc là công việc này chẳng đến nỗi khổ sai lắm không?
Polly cười khúc khích.
- Anh sẽ thấy thích nó. Anh sẽ thấy thú vị cho mà xem. Cứ như em biết về bà Fountaine này thì…
- Sao?
Polly trèo xuống giường, vẫn cười khúc khích.
- Anh cứ chờ mà xem, anh sẽ cực kỳ ngạc nhiên…
Nếu bà ấy mà thích thì.. mà cái anh chàng này… Em có cảm giác là bà ấy sẽ thích anh.
Fountaine Khaked với Ricky tài xế. Ý nghĩ đó làm Polly cười phá lên.
Ricky ra khỏi giường theo cô ta.
- Thế nào, cho anh tham gia chuyện đùa với chứ.
- Anh sẽ biết nhanh thôi. – Polly lạch cạch nhét băng cát xét vào máy, tiếng hát Rod Stewart tràn ngập cả phòng. Cô ta bắt đầu tập thể dục theo nhịp điệu bài hát, cứ tênh hênh ra.
Ricky nhìn cô ta một lúc rồi đi vào phòng tắm. Kể cũng hay. Cô đã cũng hắn tán chuyện gẫu trong xe tắc xi của hắn hai tuần trước – và hắn đã bỏ nghề, nhận làm tài sế riêng cho bà Khaked. Phải vậy, nghề lái xe tắc xi không phải dành cho hắn, lúc nào cũng đâu đầu. Còn tài xế riêng thì lại là chuyện khác… Nếu anh đã phải rong ruổi tắc xi khắp Lon cả ngày lẫn đêm thì anh cũng có thể làm được việc đó, nhưng với một chiếc Rolls sang trọng. Polly nhảy bật lên bật xuống. Hai tư… hai nhăm… xong.
Polly không thích rửa mắt, một thói quen xấu nhưng chưa bao giờ thấy có ai phàn nàn. Cô mặc vào chiếc áo lên lông angora và chiếc quần gin chật căng, đi giầy bốt cao đến đầu gối, và lấy lược cào mái tóc xù. Cô chỉ trang điểm bằng một chút son bóng bôi môi. Cặp kính của cô tạo nên phần trang điểm còn lại. Polly không đẹp – nhưng trông cô khác thường và hẳn là quyến rũ. Cô hai mươi chín tuổi, và là chủ hãng kinh doanh Puclic relations. Quả là không tồi đối với một cô gái bắt đầu sự nghiệp bằng nghề thư ký năm mười bảy tuổi. Hãng của cô làm đại diện cho sàn nhảy Hobo của Fountaine Khaked, và bà Khaked gọi đến cô khi bà cần bất cứ điều gì. Polly chẳng hề thấy phiền. Mỗi một dịch vụ cô thực hiện cho bà ta lại giúp cô thêm một khoản và hóa đơn thanh toán. Tìm được Ricky, cô ta sẽ được hai trăm đô.
Hắn đã bỏ khăn tắm ra, trên người mặc bộ soóc lửng in hình một con tê giác sặc sỡ với hàng chữ Của tôi cứng như sừng.
- Lạy Chúa tôi! Anh lấy cái của này ở đâu ra thế? – Polly cười ngặt nghẽo, đau cả bụng.
- Em gái anh cho đấy. – Ricky đi đi lại lại thích gương tự ngắm mình, lấy làm thích thú. – Trông được đấy chứ?
- Được à? Buồn cười chết đi ấy.
Ricky cau mặt.
- Đây chỉ là trò cười, đừng có đái ra quần đấy nhé.
Polly cố nhịn:
- Quả thật em chưa thấy anh h nào mang những cái của như thế này.
Lòng tự trọng của Ricky bị xúc phạm. Hắn liền mặc quần dài vào lập tức.
Polly ngả người ra sau và nheo mắt ngắm anh chàng. Cơ thể lực lưỡng. Bụng và bắp đùi thon, dẻo dai, cứng như đá, và đôi mông tròn căng khêu gợi, bộ mặt khêu gợi, mái tóc vàng sậm. Đẹp và bình thường. Chẳng cần đến thuốc phiện hay côcain mới lôi được lên giường. Có lẽ thậm chí không bao giờ biết đến sự ràng buộc.
Fountaine Khaked.. nếu bà ta muốn.. chắc chắn bà ta sẽ mê hắn, giữ rịt lấy hắn.
Trời đã tối khi chiếc phản lực đồ sộ bay hướng về nước Anh. Phim đã kết thúc, và giờ đây hầu hết hành khách đã đi ngủ.
Fountaine không ngủ.
Nico không ngủ.
Họ đang đắm đuối trong tư thế ngồi ôm ghì lấy nhau – mãnh liệt như hai cô cậu thiếu niên.
Ai mà có thể quên được nỗi kích động của lần đụng chạm thầm lén đầu tiên. Bàn tay lần mò dưới áo. Môi, lưỡi, răng… Những vuốt ve kích thích nơi tai. Run rẩy từng đường gân thớ thịt khi bộ ngực được vuốt ve vụng trộm.
Fountaine rạo rực như bất cứ một cô gái nào. Sự xúc động quá đỗi ngạc nhiên. Nico cũng thế, tràn ngập kích thích, quên cả trời đất.
Động chạm nhưng không thể làm thật sự. Khóai cảm – nhưng không được trọn vẹn. Cái đó kích thích mới dữ chứ. Càng cấm đoán lại càng thèm khát.
Kẻ quái nào nói làm tình trên máy bay là việc dễ dàng thì kẻ đó hoặc nói phét, hoặc ngu xuẩn. Khó bỏ mẹ. Nhất là khi chiêu đãi viên cứ mười phút lại đi tua một lần giữa các hàng ghế.
Cho nên họ đành chịu thỏa mãn với những mơn trớn của lần thử nghiệm đầu tiên, ít ra thì cũng rất kích thích. Lại còn vui thú nữa. Đã lâu lắm rồi cả hai không còn nhớ đến thứ tình dục thầm lén, mà lại vui thú thế này.
- Bà Khaked, khi nào được cùng bà ở London, tôi muốn có thời gian, không gian và một chiếc giường lộng lẫy.
Nico thì thầm. Những ngón tay của chàng đặt trên đùi nàng, lần ngược lên trên, vuốt ve xung quanh ống quần lót viền đăng ten.
- Ôi, vâng, ông Constantine. Tôi nghĩ là có thể thu xếp được.
Cô chiêu đãi viên đã đến gần, bước đi nhanh nhẹn và tự tin. Liệu cô ta có nhìn thấy điều gì đang diễn ra không nhỉ? Họ vẫn còn đang say sưa với nhau.
- Anh muốn được nhìn ngắm thân thể em, - Nico thầm thì. – Anh biết em có một thân hình rất đẹp.
Fountaine đưa lưỡi mơn đàn ông, lướt lướt vài đường trên môn chàng.
- Không một lời sáo rỗng nào nữa, xin anh đấy, Nico. Không một câu nhàm tai nào nữa. Không cần đóng vai một ông quý phái đúng kiểu với em đâu.
Nàng hiểu chàng khá là nhanh. Và chàng thích điều đó.
- Thì anh muốn nằm với em, - chàng thì thào. – Anh muốn được nằm với thân thể tuyệt đẹp của em. - Lạy Chúa! Chàng chưa hề nói năng tự nhiên như thế này với một người đàn bà nào khác, ngoài Lise Marie. Fountaine nói đúng, chàng cứ mở mồm là tuôn ra cả loạt những lời tán dương sáo rỗng của một gã quý phái đúng kiểu.
- Thế hay hơn. – Fountaine thở dài. – Em muốn cảm thấy anh đang nói chuyện với một người đàn bà bình thường chứ không phải đang đóng kịch.
Ánh bình minh bắt đầu xuyên qua cửa sổ, và đã đến lúc phải ngừng trò chơi này lại để vuốt quần áo, chỉnh đốn lại người ngợm.
Cô chiêu đãi viên mang bữa sáng lại cho họ với một nụ cười thoáng qua. Cô đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra – và thật sự mà nói thì cô cảm thấy ghen tị. Không phải là trước đây cô chưa từng thấy những chuyện này. Nhưng một nhưng đàn ông như Nico Constantine.. ừ giá kể mà anh ta không bị dính vào cái bà Khaked lẳng lơ ấy thì biết đâu cô sẽ có cơ hội.
Fountaine nhấm nháp một chút bánh nướng cùng cà phê, và mỉm cười với Nico;
- Thế là…
Chàng đặt một ngón tay lên môi nàng.
- Đừng có cho anh nghe một lời sáo rỗng nào của em đấy nhé.
- Nhưng nó là như vậy.
- Nó là như vậy.
Họ toét miệng cười ngẩn ngơ với nhau.
- Có lẽ em phải đi sửa sang lại một chút, - cuối cùng Fountaine nói. – Trang điểm lại, và tóc cũng cần chải lại.
Không phải đến tận lúc Fountaine đi khỏi Nico mới nhớ tới nguyên nhân trước hết đẩy chàng làm quen với nàng. Bây giờ điều đó chẳng quan trọng đến thế nữa. Nhưng còn chiếc nhẫn, nó đang như thiêu đốt túi chàng. Nếu bảo thẳng với Fountaine thì chắc nàng sẽ sẵn sàng mang nó qua hải quan hộ chàng. Nhưng việc gì phải làm bận lòng nàng? Tốt nhất hãy cứ để nàng làm việc đó cho chàng mà không hay biết gì.
Nàng đã mang hộp trang điểm theo và để lại cái xắc lại. Dễ quá. Chàng liếc nhìn dọc lối đi. Người đàn bà tóc nhuộm màu vàng mặc áo lông chồn sọc đang mải mê chuyện trò với ông nhà văn ngà ngà say, ông ta đang trên đường tới Lon để cưới vợ lần thứ năm.
Nico mở cái xắc. Dễ quá. Chàng bỏ cái nhẫn vào ngăn kép. Dễ quá.
Fountaine trở lại, tóc nàng đã được chải mượt ra sau, sự trang điểm tinh tế làm nổi bật vẻ đẹp hoàn hảo của nàng.
Nàng mỉm cười với chàng:
- Ta còn thời gian làm điếu thuốc trước khi hạ cánh chứ?
Ricky cho chiếc Rolls- Royce màu bạc lao vun vút. Polly còn chưa tan niềm vui bởi cuộc chung đụng hồi sáng sớm, lên tiếng cảnh báo anh ta.
- Bà Khaked là người quy định tốc độ khi anh lái cho bà. Đừng quên điều đó.
- Bà ta là người thế nào? – Ricky hỏi đến lần thứ sáu.
- Ồ, hoặc anh sẽ thích hoặc anh sẽ căm ghét. Đấy là một người đàn bà khó chơi. Không phải loại thế nào cũng được, bây giờ cũng chỉ làm điều mình muốn làm, nghe điều mình muốn nghe.
- Bà ta có nhiều tiền không?
Polly nhún vai.
- Ai mà biết được? Hobo hiện nay không kiếm ra nhiều tiền nữa nhưng ông chồng già đã chất đầy két cho bà ta. Coi chừng đấy, Ricky, anh suýt đâm phải chiếc xe kia đấy. Anh được thue làm tài xế chứ có phải làm tay đua đâu. Và đừng quên gọi tôi là cô Brand trước mặt bà chủ. Đừng để cho bà ta biết tôi ngủ với người làm thuê.
- Bà Khaked. Chào mừng bà trở lại London.
Người nhân viên sân bay chuyên làm thủ tục ở cửa VIP chào đón Fountaine, anh ta cầm hộ nàng túi đựng đồ trang điểm.
Lối này, thưa bà Khaked. Mọi việc xong xuôi rồi, chỉ cần bà đưa chúng tôi xem hộ chiếu.
Nàng liếc nhìn quanh tìm Nico. Chàng đứng cuối hàng chờ kiểm tra hộ chiếu người nước ngoài.
Nàng vẫy tay, gửi chàng một cái hôn gió và đi thẳng qua cửa kiểm tra hộ chiếu người Anh.
Nico rất khoái. Dù có là vợ tỷ phú Ả-rập hay không thì nàng vẫn biết cách làm thế nào cho ra dáng. Thật là một nước cờ tuyệt diệu khi đem bỏ chiếc nhẫn vào đồ của nàng. Cho kẹo hải quan cũng đố mà dám bảo nàng dừng lại.
Chàng nghĩ không biết nên mời nàng đến đâu ăn tốt. Đã bao nhiêu năm rồi chàng không qua London. Nhưng nhà hàng Annabes thì luôn luôn có thể tin cậy được, sau đó có thể ngồi chơi bạc một chút ở Clermong, rồi lên giường. Chàng đã hình dung ra một buổi tối đầy kích động về mọi phương diện.
Fountaine giả bộ ngạc nhiên khi thấy Polly
- Sớm thế bồ? Cô chẳng phải bận tâm đến vậy?
Song Polly biết rằng nếu cô chỉ tỏ ra không cần bận tâm thì Fountaine sẽ lập tức nhắc cho cô chớ quên điều đó.
Họ hôn nhau, chạm nhẹ vào má nhau một cách giả tạo như mọi khi.
- Trông bà vô cùng lộng lẫy! Polly thốt lên. - Chuyến đi của bà tuyệt chứ?
- Cực kỳ tồi tệ. Cô có nghe về vụ mất trộm của tôi không?
Họ đi về phía ô tô, Ricky đã kính cẩn mở sẵn cửa xe Rolls.
- Không! Thật kinh khủng! Chuyện thế nào?
- Tôi đã bị vét sạch. Chúng nó lấy tất, tất tần tật!
- Cả đồ trang sức của bà?
- Đồ trang sức thì không. Ơn Chúa! Chúng cả cả trong nhà băng.
Ricky nhẹ nhàng đóng cửa xe lại. Ra đây là bà Khaked nổi tiếng đấy. Quả thật trông ra phết. Bà ta khiến cho Polly nom như một cái dây chão cũ kỹ.
Nico kiên nhẫn đứng xếp hàng đã hai mươi nhăm phút. Thật khó chịu, nhưng đó là một thực tế không thể tránh khỏi khi anh đặt chân vào nước khác.
Tự dưng chàng lại bị hải quan giữ lại. “Trông anh như một tay buôn lậu cỡ bự ấy!” Lise Marie đã có lần bảo chàng. “Nhưng đừng bao giờ thay đổi, em thích cái vẻ đó”.
Người nhân viên hải quan tỏ ra lịch sẹ nhưng cương quyết. Mỗi chiếc va li Vuiton của chàng đều bị mở ra và khám xét. Trong một giây phút kinh sợ Nico chợt nghĩ có lẽ họ đang tìm kiếm chính chàng. Tuy nhiên chàng vẫn chưa bị thần may mắn bỏ rơi hoàn toàn, nỗi nhục nhã của việc khám xét thân thể đã không xảy ra.
Cuối cùng chàng cũng được tự do. Chàng hy vọng là Fountaine đợi chàng.Vừa nãy chàng còn nhìn thoáng thấy nàng đứng cạnh ô tô và những người ra đón. Niềm hi vọng tắt nhanh, chẳng thấy nàng đâu nữa. Nàng đi lâu rồi. Chàng cần phải biết rằng nàng không thuộc loại đàn bà biết chờ đợi.
Mẹ kiếp! Thật là phiền phức. Chàng muốn lấy lại chiếc nhẫn càng sớm càng tốt. Nếu nàng phát hiện ra nó thì sao nhỉ? Ý định thật cũng chẳng lấy gì làm hay ho, nhưng h sẽ nói thật với nàng – không phải nói là chàng đã đánh cắp chiếc nhẫn mà chỉ nói đã nhờ nàng mang hộ qua hải quan. Sự thể như vậy là tốt, bởi thực tế chàng đã bị giữ lại và bị khám xét. Fountaine chắc sẽ ngạc nhiên lắm. Còn thì… tốt hơn cả là nàng.. không vô tình thấy chiếc nhẫn.
Chàng vẫy xe tắc xi và bảo về khách sạn Lamont. Chàng đã được dặn trước rằng, không một ai, cho dù danh tiếng đến đâu, được ở khách sạn Dorchester, từ khi nó được hội Ả-rập mua trọn gói. Lammont là một chỗ đáng giá – yên tĩnh, rất Anh, với tiệm ăn thượng hạng có thể sánh với Conaught.
- Úi cha mẹ ơi. – Gã lái xe cười nhạo báng. - Nhớ đếm cho đủ đống va li quý báu của ông nhé.