Họ đang ngồi ở quầy rượu, và Bernie chưa bao giờ thấy Nico tức giận đến thế.
- Tôi chẳng còn cách nào khác, - anh phân trần một cách yếu ớt. – Cô ta ở đấy lúc anh gọi điện, thế là cứ nhất định đòi đi theo.
- Trong cuộc sống bao giờ cũng có cách lựa chọn, Nico lạnh lùng nói, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không, nhấm nháp từng ngum vodka.
Bernie ho một cách lo lắng:
- Sao thế? - Hắn đánh bạo hỏi. – Có chuyện gì vậy? Vẫn là vui chơi thôi chứ gì?
- Chuyện cứt thối. Cậu mang bao nhiêu tiền?
Bernie vỗ vào túi áo vét.
- Sáu nghìn đô – tiền mặt. Để bọn mình chơi bài hả?
Nico cười buồn bã:
- Mình đã chơi rồi bạn ạ. Mình đang nợ cái sòng bạc này năm trăm linh năm ngàn đô la. Đấy là chưa kể trước đó mình đã thua sáu trăm ngàn tiền của mình.
Bernie cười khuây.
- Anh nói gì vậy? Chuyện đùa…
- Mình không đùa đâu. – Nico ngắt lời. - Cậu cứ tha hồ gọi mình là thằng ngu, nếu cậu thích.
Họ ngồi trong sự im lặng bứt rứt mấy phút, rồi Bernie lên tiếng:
- Nghe này, Nico, anh đã trở thành tay cờ bạc hạng bét từ khi nào vậy? Tôi muốn nói xưa nay vẫn thấy anh cũng biết dừng đúng lúc và chẳng bao giờ nợ đìa ra như thế.
Nico gật đầu.
- Biết nói với cậu thế nào nhỉ? Mình ham quá, và mình không biết rằng một khi anh đã nổi máu ham thì vận may của anh sẽ bay vèo qua cửa sổ. Phải không anh bạn?
Bernie gật đầu. Anh đã từng thấy chuyện đó xảy ra. Khi máu mê cờ bạc đã nổi lên thì đôi lúc anh chẳng thể làm gì khác được nữa. Nó cuốn anh đi bằng một tốc độ đến nghẹt thở. Được hay thua anh vẫn không ngừng chơi được.
- Thế anh làm cách nào để trả họ? – Bernie hỏi.
- Mình không … - Nico đáp chậm rãi.
- Lạy Chúa! Đừng có dại mà trêu vào mấy cái thứ người đó.
- Ai dám trêu? Mình không thể trả, đơn giản vậy thôi.
- Nhà Fonicetti hẳn không bao giờ cho anh nợ nhiều đến thế nếu biết rằng anh không có tiền trả.
Nico gật đầu.
- Bây giờ thì mình hiểu rồi. Nhưng lúc ấy chẳng thấy ai đặt giới hạn với mình. Chắc họ cũng nghĩ một khi mình đã chịu thua đến sáu trăm ngàn thì mình phải dư dả tiền nong. Sáu trăm ngàn là tiền bán nhà của mình. Khoản tiền cuối cùng. Mình đã khánh kiệt cậu bé ạ, đã phá sản. Tệ hơ thế nữa.
Đến lúc đó Bernie mới hiểu ra tình trạng hầu như vô phương cứu vãn của Nico.
Thua như vậy cũng đủ chết rồi. Lại còn không thể trả nợ… Tự tử.. Một vụ tự tử thuần túy. Mọi người đều biết điều gì sẽ xảy ra với một con nợ cùng quẫn… Bản thân Bernie biết một gã ở LOS ANGELES nợ hội đánh cá ngựa bảy ngàn đô la. Bảy ngàn đô nhãi nhép. Một sáng nọ xác hắn giạt vào bờ biển Malibu, lời đồn loan ra rằng hắn bị đem “làm gương”. Rất nhiều các con nợ liền trả dứt ngay trong tuần đó.
- Anh nguy rồi, - Bernie nói.
- Nói thế còn nhẹ đấy, - Nico gật gù.
- Chúng ta sẽ tính sau, - Bernie đáp lời, và vừa nói xong anh đã thấy là khả năng vô cùng hạn hẹp.
Cherry xem xét bộ comlê của Nico với một niềm hân hoan thơ trẻ. Thậm chí cô còn nhảy tưng tưng trên chiếc giường rộng và đỏ mặt nghĩ đến cái trò chốc nữa họ sẽ làm trên đó.
Cherry mới đến Los Angeles được hơn một năm nhưng cô đã sớm hiểu rằng mình không thích hợp với việc chen đua đứng vào đội hình của những ngôi sao màn bạc. Bản thân cô từng đã là một người mẫu thành đạt trước khi tiếng gọi của Hollywood mang cô tới một căn phòng khiêm nhường trên đại lộ Fountain Avenue.
Hai nhăm lần thử giọng, hai vai phụ, vài mẩu phim quảng cáo… kết quả là cô đã gặp Nico. Tình yêu đến với Cherry lần đầu tiên trong đời.
Tình dục thì đã đến với cô trước đó, lần đầu tiên, từ hồi còn đi học, với một chàng cầu thủ bóng đá nhà nghề. Lần thứ hai với một nhà công nghiệp mặc quần gin. Lần thứ ba- một gã đại lý Hollywood, người hứa hẹn với cô nhiều thứ to tát. Cô đã thấy nhiều thứ to tát thật, nhưng không phải như cô hình dung và nhất là không dành cho cô.
Nico thì khác hẳn. Chàng có tất cả những gì mà người đàn ông cần có, theo tưởng tượng của cô. Chàng là Nicky Ornstein trong phim Cô gái vui nhộn, là Rhett Buthler trong Cuốn theo chiều gió, là Gatsby trong Gatsby vĩ đại, vân vân..
Cherry luôn luôn nhìn cuộc đời qua phim ảnh theo cách đó, cô nghĩ, mọi sự vật dường như có vẻ thật hơn.
Nico đã cuốn hút cô từ giây phút đầu tiên gặp gỡ tại một bữa tiệc, cho đến phút giây chàng nói với co lời chia tay trứ danh của chàng.
Lúc đầu cô khóc và thấy rằng chàng nói đúng. Sau co nghĩ: “Tại sao chàng lại đung? Tại sao mình lại hạnh phúc hơn khi thiếu chàng?”
Rồi cô chợt thấy rằng cô thật khốn khổ khi không có chàng bên cạnh. Hẳn chàng cũng như vậy, khi thiếu ta. Cô nghĩ thêm, đó là lý do vì sao họ cần phải có nhau.
Lập tức cô lao ngay đến để kể với chàng về phát hiện đầy lý thú này. Nhưng chàng đã không còn ở đó, và Bernie đã có lòng tốt mời cô cùng đi Las Vegas tìm chàng.
Cô rửa tay, chải mái tóc dài vàng óng và kiên nhẫn ngồi chờ đợi nhưng sau hai tiếng đồng hồ, cô tự hỏi, không biết có nên đi tìm họ hay không?
Cô xem xét lại dáng vẻ hoàn hảo của mình lần cuối và đi ra thang máy.
Dino Fonicetti thường được nghe mọi người nói hắn giống hệt Tony Curtis hồi trẻ. Thật vậy. Hắn là một đồng tiền vàng ưa nhìn nhất trong cả cái xứ Las Vegas chết tiệt này.
Không phải diện mạo của hắn tạo nên nhiều thành công đến thế trong tình trường. Anh trai hắn, David, rủi là trông như thằng ma cô, và còn là kẻ lập kỷ lục về sự nhạt nhẽo tẻ ngắt.
Dino bước vào buồng thang máy, và như kẻ chết đứng, trước một cô gái yêu kiều nhất mà hắn từng thấy.
Tất nhiên đó là Cherry, trông thật ngây thơ và thật ngon lành.
- Xin chào, - Dino lên tiếng.
Cherry e lệ nhìn xuống sàn.
Dino thì khác hẳn ông anh, bậc thầy trong việc lặn ra lời để nói. Hắn có ngay một câu thăm dò:
- Cô ở khách sạn này à?
Mở đầu không tồi. Cũng không hay lắm.
Cherry nhìn hắn bằng đôi mắt to màu xanh.
- Tôi chỉ thăm thôi, - cô nói nghiêm nghị.
Câu trả lời ra trò. Ai đến Las Vegas mà chả để thăm chơi.
Thang máy chạm đất và dừng lại. Cả hai cùng bước ra. Cherry ngập ngừng.
- Cô đi đâu thế? – Dino hỏi?
- Tôi đi gặp một người bạn.
Trong giây lát hắn đã quyết định không để cô gái yêu kiều này biến mất khỏi cuộc đời mình. Hắn đưa tay ra.
- Tôi là Dino Fonicetti. Gia đình tôi là chủ khách sạn này và tôi có thể giúp cô bất cứ điều gì… bất cứ điều gì…
Bàn tay cô nắm lấy tay hắn, mềm mại và nhỏ nhắn. Hắn yêu mất rồi. Hừ! Có vẻ thế thật, hắn đang rạo rực khắp người lên đây này!
- Tôi đang muốn tìm Nico Constantine. Anh có biết anh ấy không? - Giọng cô nhỏ nhẹ, êm ái, cũng đáng yêu như bàn tay cô vậy!
Hắn có biết Nico không? Sao nhỉ, hắn là thằng đàn ông thực thụ và hắn đang đi tìm chính bản thân mình.
Cô ta có biết Nico không? Cứt thật!
Nico và Bernie còn đang bàn tính với nhau về các phương kế thì Bernie bỗng nói:
- Tôi không tin vào mắt mình nữa. Dino Fonicetti đang đi về phía chúng ta cùng với Cherry, tay trong tay.
Nico nhìn quanh và đứng dậy khi hai người kia đã tiến lại gần bàn.
Dino quả là đang dắt tay Cherry, dứt khoát không cho cô ta ra khỏi tầm nhìn của hắn. Cô ngoan ngoãn đi bên hắn, những cái đầu quay theo khi họ đi qua.
Cô nhìn Nico, trong giây phút đôi mắt cô tràn đầy xúc cảm.
- Em phải đến. – Cô thì thầm, êm mượt như nhung. Đôi mắt Nico đảo nhanh giữa cô và Dino.
- Em gặp ông Fonicetti trong thang máy. Ông ấy đã có lòng tốt giúp em tìm anh.
- Nico! – Dino reo lên niềm nở.
- Dino! – Nico chào lại, cũng nồng nhiệt không kém.
- Cả Bernie nữa, - Dino tiếp lời, - sao các anh không cho tôi biết các anh sẽ đến.
Bernie toét miệng cười.
- Cho đến tận hôm nay tôi cũng chẳng biết là tôi sẽ đến.
- Các anh ở đây có thoải mái không? Mọi thứ tốt cả chứ? – Dino hỏi.
Nico toe toét cười.
- Tuyệt diệu!
- Nếu các anh cần bất cứ điều gì hãy cho tôi biết nhé, - Dino nói. – Nhân tiện, các anh sẽ ở lại đây bao lâu?
Câu hỏi nghe thì bình thường, nhưng Nico cảm nhận được ngay.
- Cho đến khi nào tôi lấy lại được số tiền của tôi, - chàng nói nửa đùa mà như thật
- Phải rồi, phải rồi, - Dino nở nụ cười đẹp nhất kiểu Tony Curtis. – chúng tôi thích ai ra khỏi đây cũng đều là người thắng cuộc. Đêm nay tôi muốn mời tất cả các bạn dùng bữa cùng tôi. - Hắn nhìn Cherry. – chúng ta sẽ bắt đầu vào bữa tiệc khuya của Carlos Brent. Các bạn có đồng ý không?
Cô liếc nhìn Nico. Chàng gật đầu.
Dino quay ngoắt sang Bernie.
- Susanna cũng đang ở đây đấy, - hắn nói. – Cô ấy trong đẹp cực kỳ. - Rồi hắn quay gót bước đi.
- Và cô ta mang cứt đến. – Bernie lầm bầm tức giận.
- Susanna là ai thế? – Cherry hỏi.
- Chẳng là ai cả. Vợ cũ tôi ấy mà.
Nico đang bận đếm tiền. Chàng dúi vào tay Cherry hai trăm đô là.
- Hãy là cô gái ngoan nào, chạy ra kia và chơi trò gì đó đi. Bernie và anh còn phải bàn việc/
- Nhưng, Nico. Em muốn nói chuyện với anh. Em có chuyện rất quan trọng để nói với anh. Em đã đi cả chặng đường dài chỉ để…
- Anh có bảo em đến đâu, - chàng ngắt lời cô.
Mắt cô đã dâng đầy lệ.
- Thế mà em nghĩ anh sẽ thích nghe.
- Anh thích, nhưng bây giờ anh đang bận.
Cherry bĩu môi.
- Em chẳng biết đánh bạc đâu.
Nico chỉ Dino đang nói chuyện với một tay trưởng bàn.
- Anh bạn Dino sẽ dạy em. Anh có cảm giác là anh ta sẽ rất sung sướng được chỉ cho em cách chơi đấy.
Cherry miễn cưỡng đi khỏi, Bernie và Nico đưa mắt nhìn nhau.
- Tôi nghĩ là cô Cherry bé bỏng sẽ được việc cho chúng ta đấy, - Bernie nói- Tôi chưa bao giờ thấy Dino cao hứng như thế kể từ khi hắn nằm với cả một hàng các cô trong dàn đồng ca Forum hai đêm liền.
- Phải đấy, - Nico tán thành. – Nào bây giờ xem lại kế hoạch một lần nữa nhé.
Dino cố ép Cherry uống thêm rượu. Cô từ chối, úp bàn tay thanh tú lên miệng ly để ngăn hắn không rót thêm.
- Tôi không bao giờ uống hơn một ly, - cô nói nghiêm nghị.
- Không bao giờ? – Dino đay lại.
- Không bao giờ, - Cherry đáp. - Tất nhiên, ngoại trừ đám cưới hoặc có sự kiện lớn.
- Đây là sự kiện lớn, - Dino nhấn mạnh, gạt tay cô ra và rót đầy miệng ly. Hắn cảm thấy cực kỳ phấn chấn bởi cái cách sự việc xoay vần thế này.
Nico hầu như đã trao Cherry tận tay hắn. Họ đã ăn uống cùng nhau, cả bốn người, rồi Nico gọi Dino ra một góc và giải thích rằng anh ta đã có cuộc hẹn hò đêm nay, rằng sự có mặt của Cherry ở Vegas làm anh ta khó xử quá.
Dino nhanh nhẩu gánh đỡ khó khăn cho Nico, khuyên chàng hãy yên tâm hoàn toàn và nói thêm rằng hắn sẽ hạnh phúc vô cùng khi được đích thân chăm sóc Cherry
- Đó là một cô gái tuyệt vời, - Nico nói nhiệt thành. – Nhưng bây giờ tôi coi cô ấy chỉ như em ái, không hơn, nhưng mà.. Ờ, tôi không muốn làm cô ấy phật lòng. Có lẽ tôi sẽ qua đêm với người hò hẹn của tôi.
- Tôi đảm bảo là Cherry sẽ không biết gì hết, - Dino nói rồi thầm nghĩ, nếu đã qua đêm với hắn thì làm sao mà cô biết gì được?
Thế là sau bữa ăn Nico cáo lỗi và bỏ đi, Bernie thì bị cô vợ cũ Susanna giữ dịt lấy, kéo ra chỗ khác, chỉ còn lại Cherry và Dino.
Cherry bối rối, nhưng cô xác định và phải giúp Nico thoát. Chàng đã nhờ cô giữ chân Dino…
- Hãy làm bất cứ điều gì để hắn bị thu hút hoàn toàn vào em, cho đến ít nhất là trưa mai. – Nico hôn cô âu yếm. – Đó là điều rất quan trọng đối với anh, một ngày nào đó anh sẽ giải thích cho em.
Cherry chậm rãi nhấp từng hớp rượu.
- Dino, - cô nhẹ nhàng hỏi. – Có thật là anh sống ở khách sạn không, hay anh có nhà riêng?
- Anh sống ngay ở đây, cô bé ạ, - Dino nói một cách kiêu hãnh. – Có năm dãy phòng và một trong số đó là của anh. Phong cảnh trông ra thật tuyệt vời mà anh chắc em chưa từng được thấy bao giờ, đó là nếu em muốn xem.
- Ồ, em thèm được xem lắm. Có được không anh?
Có được không ư? Mẹ kiếp. Mọi sẹ hóa ra nhanh hơn cả hy vọng của hắn.
Dino tập trung hoàn toàn vào Cherry, quên hết mọi thứ khác. Bây giờ, việc hàng đầu của hắn là làm sao nằm được với con búp bê kiều diễm này. Hắn đã quên mình được cha giao theo dõi khoản nợ của Nico và lấy cho được tấm séc trả nợ của anh ta.
Năm trăm ngàn đô đối với bất kỳ ai thì cũng là một món nợ không nhỏ. Nhưng còn… Chiếm được Cherry cũng đủ làm cho bất kỳ ai quên sạch mọi thứ trong đầu. Với lại Nico cũng chẳng biến đi đâu được… Anh ta vẫn quanh quẩn đâu đây thôi. Ngày mai Dino sẽ nói chuyện với anh ta.
Ngay sau khi cáo lỗi mọi người tại bữa ăn, Nico đến thẳng sòng bạc. Chàng lướt đôi mắt đen nhìn khắp gian phòng tìm người đàn bà hò hẹn của chàng.
Bà Dean Costello đã hốt thêm được một đống thẻ tiền trăm đô la nữa.
- Tối nay bà thật may mắn, thưa bà.
Bà ta quay ngoắt lại để sem người nói là ai và thấy ngay sau lưng anh chàng đẹp chơi baccarat khi nãy. Bà ta biết anh đang theo dõi mình.
- Vâng, tôi thật may mắn. – Bà Dean Costello vừa cười khúc khích vừa vơ đống tiền thẻ.
Nico nhìn chiếc nhẫn kim cương của bà ta phản chiếu ánh đèn lóng lánh đầy hấp dẫn. Giá của nó đủ để chàng thoát ra khỏi nguy khốn.
Chàng ước lượng xem bà ta cân nặng bao lăm. Hai trăm hay ba trăm pao? Chắc khoảng hai trăm.
Chàng ước chừng tuổi bà ta. Năm mươi, thậm chí có thể sáu mươi.
- Bà là một người đàn bà đẹp. – chàng thì thầm, - mà người đàn bà đẹp thì không nên bỏ phí một đêm như đêm nay trong casino.
- Anh là người nước ngoài? – Bà Dean Costello hỏi, lấy làm khoái trí trước lời khen của chàng, nhưng không ngạc nhiên. Hẳn bà ta tin rằng mình đẹp thật. Một vài pao thừa, có lẽ, và hơi già so với sở thích một số người. Nhưng anh chàng này không phải trẻ con. Anh ta biết thế nào là một người đàn bà đẹp, gợi tình, chín muồi. Anh ta không phải thằng ngu.
Bà Dean Costello bắt đầu mang đống thẻ đi lĩnh tiền mặt. Những cơ hội như thế này không phải ngày nào cũng có được. Nửa tiếng sau họ đã ở trong phòng bà ta. Khi Nico đã muốn cái gì thì chàng không để phí thời gian.
- Thường tôi không mời những người đàn ông lạ vào phòng tôi đâu nhé, - bà Dean Costello cười khúc khích.
- Tôi không phải là người lạ, - Nico nói, mở chai sâm banh và lén bỏ vào ly của bà ta hai viên thuốc ngủ mạnh.
Bà Costello thích thú cười khinh khích. Đây là mọt anh chàng đẹp trai nhất đã đến với ta, kể từ gã hầu bàn da đên hai mươi tuổi ở Detroit.
Susanna không giã vai trò nào trong kế hoạch – nhưng Bernie biết làm gì được? Cô ta túm chặt lấy anh, độc quyền như mọi khi, và giờ đây cô ta lại cố trách móc anh bằng cái giọng lải nhải ngày một tăng, rằng luật sư của anh là đồ chó má.
Bernie lặng lẽ gật đầu. Và cũng khó mà chen vào được một câu nào. Anh nhìn Dino và Cherry ngồi bàn bên cạnh, tình hình diễn biến có vẻ tốt.
Susanna đập mạnh vào tay anh.
- Em hỏi anh đang làm gì ở đây vậy? Anh có nghe em nói không?
- Có chứ, - anh bừng tỉnh và tập trung vào Susanna. Cô ta có nét mặt sắc sảo giống mẹ, được chiếc mũi xinh xắn làm dịu đi.
- Thế nào? – Cô ta liếc nhìn anh, xét nét.
- Anh không nghĩ là phải xin phép em.
Susanna cười nhạo báng.
- Thôi được, hãy cứ cho em một câu trả lời khôn khéo kiểu của anh- thế là xong, anh biết đấy.
Bernie đứng dậy. Anh không cần cái chuyện thối tha này.
- Cô phải xin lỗi tôi, Susanna. Tôi có cuộc hẹn gấp với một tay chơi blackjack. Các quân bài gọi tôi, vì thế mà tôi đến đây.
- Đánh bạc! – Susanna rít lên. – Tôi phải cho anh một trận vì mấy cái đồng xu đền bù li dị thối tha của anh.
Bernie ném sang Susanna một cái nhìn lạnh băng. Anh phải trả cho cô ta nghìn rưởi đô mỗi tháng, vậy mà cô ta cứ nhất định đòi thêm. Thật nực cười. Carlos Brent có hàng triệu bạc, mà Susanna là con độc nhất của ông ta. Qua đuôi mắt anh nhìn thấy Cherry và Dino đã đứng dậy.
- Để cho tôi đi, - anh nói nhanh.
- Bernie, - Susanna giữ lấy tay anh, giọng cô ta dịu lại. – Sao chúng ta không cũng uống chút gì với nhau nhỉ? Em thật ân hận vì những cuộc cãi cọ thế này.
Ôi, lạy Chúa! Rắc rối thêm! Susanna trông có vẻ “Em muốn lên giường”.
Bernie cố tạo ra ánh mắt hứng khởi.
- Anh muốn lắm. Em sẽ ở đâu?
- Em sẽ đi gặp ba một chút sau bữa tiệc, rồi em sẽ về phòng. Hãy đến uống với em chút gì đó.
- Được rồi. Hẹn gặp em sau nhé.
Anh thoát ra được vừ kịp lúc thấy Cherry và Dino bước vào thang máy. Cô bé đã thành công quá sự mong đợi. Chỉ cần một lời của Nico đã sẵn sàng làm mọi thứ để giúp chàng.
Bernie vội vã ra ngoài. Anh ta cũng có nhiệm vụ của mình.
Bọn họ đều muốn giúp Nico.