Nàng vung tay các tấm ngân phiếu một cách hào phóng, không hề lo lắng đến thực tế là luật sư của nàng ở Anh đã cảnh báo rằng tuyệt đối không được tăng thêm chiều cao cảu đống hóa đơn nợ nữa.
Nhưng nàng đã bị cướp hết. Rõ ràng là nàng phải được quyền mua sắm chút đỉnh cho mình trước khi về London chứ?
Armari, Cerrutti, Chloe - quần áo của những nhà thiết kế thời trang này bao giờ nàng mặc cũng đẹp. Nàng ăn trưa cùng với Allan Grant, chồng của Sarah. Anh ta làm nàng buồn cười bởi ý muốn bồng nàng lên giường chiều nay. Nàng thấy ngần ngại, bởi còn quá nhièu thứ cần mua sắm. Sáng mai nàng phải bay về London rồi. Nhưng chủ yếu là nàng không muốn chạm tự ái của Allan. Nàng ngủ với anh ta rồi và đơn giản là anh không phải là loại nàng thích. Ở tuổi ba sáu, Allan đã là quá già đối với nàng. Tại sao lại phải chọn một hình ảnh già cỗi trong khi bạn vẫn còn có được một diễn viên đời chót hai mươi tuổi với thân hình như của Marlon Brando trẻ trung.
Fountaine luôn luôn có một sức hút mãnh liệt.
Đàn ông không bao giờ cưỡng nổi sức cám dỗ nơi bộ đùi thon, dài, chắc và thơm ngát của nàng. Bên cạnh đó, nàng có cái vẻ đẹp say đắm cổ điển hiếm thấy mà đàn ông- đặc biệt là những chàng trai trẻ rất yêu quý, thậm chí tôn thờ.
Nàng tạm biệt Allan và đi tới hiệu Henri Bendels. Tại đây nàng mua hai đôi giày ống cao với giá 185 đô mỗi đôi. Một cái túi xách da cá sấu đen xoàng xoàng – 400 đô. Một cái chuỗi hạt đeo cổ và một đôi hoa tai – 150 đô. Và 300 đô cho son phấn, nước hoa.
Nàng chả buồn co hóa đơn, bảo cứ gửi tất cả về khách sạn.
Sau đó nàng quyết định phải nghỉ ngơi đôi chút để buổi tối đi tiếp, bèn gọi tắc xi đưa về. Nàng tắm rất lâu trong bồn tắm sủi tăm sang trọng, cẩn thận bôi một lượt kem dưa chuột lên mặt rồi ngủ liền ba tiếng rưỡi đồng hồ.
Jump Jennings lo lắng ngắm nghía lại một lượt diện mạo trước khi rời ngôi nhà làng quê xơ xác của hắn. Hắn trông cũng được, hắn biết điều đó. Nhưng không biết có được lắm không, đêm nay sẽ có trả lời cho câu hỏi đó.
Jump được mang tên thánh là Arthur Geore Jennings, còn cái biệt hiệu Jump là bạn bè gán cho từ hồi đi học, bởi cái vẻ lực sĩ khác thường của hắn. Jump chẳng phải là một cái tên xấu để làm cho ai đó phải khó chịu. Jump Jennings! Nghe khá hay, và hẳn là trông cũng khá đẹp nếu một ngày nào đó nó hiện lên trên biển đèn quảng cáo ngoài rạp, bên cạnh tên của Streisand hoặc Redford, Rock, Tab, Rib… vân vân. Thế giới sẽ ở trong tầm tay hắn. Thời vận của hắn đã đến. Hắn tin tưởng, một cách ghê gớm, rằng thời vận của hắn nhất định đến nội trong đêm nay. Hắn kéo chiếc quần da màu đen lên, sửa lại cổ chiếc áo da cũng màu đen. Hàng của Sylvester Stallon trông ra phết. Ồ mà cũng hợp với hắn nữa.
Cuối cùng, đã tin chắc về mình, hắn ra khỏi nhà.
Fountaine thức giấc trước giờ phải dậy. Một buổi tối hứng thú đang chờ nàng. Khai mạc bảo tàng nghệ thuật. Hai bữa tiệc, và Studio 54 quen thuộc – sàn nhảy disco cực lớn, cuồng nhiệt, nơi mà mọi sự đều có thể xảy ra, và vẫn thường xảy ra.
Nàng mặc chiếc áo khoác màu nâu cổ chữ V khoét sâu, quần ống bó vải kếp Trung Quốc, thắt lưng thật chặt. Đôi xăngđan cao gót không cần coi mác cũng biết là hàng của Hanlson.
Leslie gửi một người đến làm đầu, và khi anh ta đích tay uốn tóc xong thì trông nàng thật kỳ diệu.
Tất nhiên kim cương ngọc ngà cũng góp phần. Chúng bao giờ chả làm nàng đẹp hơn.
Jump Jennings đến đúng giờ. Fountaine rùng cả mình vì cách ăn mặc của hắn. Trông hắn như người tị nạn Hells Angels. Bạn bè sẽ cười vào mặt nàng? Rốt cuộc thì chuyện này đã đi quá xa rồi.
- Anh không còn đồ lớn à? – Nàng hỏi, hơi gắt gỏng.
- Thế bộ này thì sao? – Jump hung hăng hỏi lại.
- Trông giống ma cô lắm… Mặc comlê chắc chắn sẽ đàng hoàng hơn. Hàng của Italia chẳng hạn…
- Thưa phu nhân, bà muốn comlê thì bà mua comlê cho tôi đi. Tôi là diễn viên, là thằng đàn ông chứ không phải là cái hình mẫu thời trang chết tiệt.
Buổi tối của họ đã bắt đầu như thế đấy. Jump, mặt mày lầm lì vẻ như không hài lòng. Fountaine, hơi ngượng về anh chàng vệ sĩ.
Nhưng – nàng tặc lưỡi – nghĩ cho cùng, hắn mặc quần áo da thì sao? Hắn cao sáu bộ và hắn có cơ bắp ở những chỗ mà ối người đàn ông khác không có. Hắn biết những cách rất sành để một buổi tối bao giờ cũng kết thúc tốt đẹp, bao giờ nàng cũng hài lòng.
Jump đạt đến phong độ rực rỡ nhất của hắn sớm hơn cả Brando, điều đó làm gạt ngã sang bên bất kỳ người đàn ông nào khác. Hắn có thể ngủ với bất kỳ người đàn bà nào ngay tại chỗ, ngay lập tức- và họ đều có vẻ mãn nguyện. Nhưng hắn đã dồn tất cả sinh lực của của mình vào Fountaine. Nàng quả là một người đàn bà ra trò.
Họ gặp nhau tuần trước, trong một bữa tiệc ngoài trời ở miền quê, và nàng lập tức lôi hắn về nhà, trên chiếc xe con chạy nhanh như gió. Tại đó, họ miệt mài trong một cuộc ân ái maratông bốn tiếng liền, đến đọ cái sức khỏe phi thường của hắn cũng phải liêu xiêu, xương xóc kêu lục cục. Ôi chao – đúng là một người đàn bà cuồng nhiệt. Và giàu. Và còn rất cừ, rất mốt. Dù sao thì hắn cũng chán làm một gã vai u thịt bắp hai mươi tuổi lắm rồi. Và hắn muốn được theo nàng tới London. Hắn thèm sang châu Âu phát chết lên được.
- Đùa giỡn tí chứ? – Fountaine đến đằng sau hắn.
- Cởi hết đồ ra đi.
Nàng mỉm cười.
- Ồ, anh của em, anh thật lỗ mãng.
- Em thích thế mà.
- Đôi lúc thôi.
Họ bên nhau mấy tiếng đồng hồ. Dường như là mấy tiếng. Có lẽ là mấy tiếng.
Fountaine nằm trên giường, lả người đi vì no đủ, miệng phà hơi khói thuốc, người phủ tấm khăn trải giường. Căn phòng khách sạn tranh tối tranh sáng, nàng nghe thấy bên ngoài tiếng còi toe toe của cảnh sát và tiếng ồn thường nhật của đường phố New York.
Đến khi hắn đã hoàn hồn lại, Fountaine lau khô người và phủi tay, nói cộc lốc:
- Thôi, bây giờ tôi phải đi sắp xếp hành lý.
Jump liền nắm lấy cơ hội cuối cùng.
- Cho anh đi cùng với, được không? - Hắn đề nghị. – chúng ta sẽ thật sự sung sướng bên nhau.
Fountaine đã thoáng hình dung ra cảnh trở về London với một anh chàng diễn viên ngu ngốc mặc bộ đồ da, hai mươi tuổi. Một tưởng tượng mà nàng chẳng hề muốn vẽ lên.
- Jump, - nàng nói nhã nhặn, - điều trước tiên mà một diễn viên cần phải học là biết cách rút lui sao cho êm đẹp, đúng lúc. Anh đã đóng vai của anh thật tuyệt, nhưng anh yêu, cuộc hành trình New York đã chấm dứt mà London thì hoàn toàn không giơ tay vẫy gọi anh!
Jump sa sầm mặt. Hắn chẳng biết nàng đang nói cái đếch gì nhưng hắn hiểu câu trả lời của nàng là “Không!”.