Lẳng lơ

Chương 23

Trường đua đã chuẩn bị xong

Fountaine quấn quanh người chiếc áo Saint Laurent ấm áp, bên ngoài là chiếc áo chẽn lửng bằng lông cáo màu đỏ, nắm chặt tay Nico

- Thật thú vị phải không? – Nàng hỏi. – Anh đặt cược vào con Garbo chứ?

Chàng lắc đầu. Chàng vừa đặt thêm ba ngàn bảng thu được của ông Pearson thông qua mấy anh chàng nhận đặt cược thuê. Tất cả số tiền đó đều đặt vào con Kanga. Cộng thêm mười ngàn mà chàng nhờ Hal đặt hộ.

- Ôi, nhưng anh cần biết rằng, - Fountaine gặng, - điều ấy trở nên rõ ràng rồi. Con Garbo không thể thua được. Tốt hơn là nó đừng có thua, em đã cược vào nó ngôi nhà và chiếc xe của em.

- Sao? – Chàng nhìn nàng không tin.

- Em không muốn nói chuyện đó lúc trước đâ. Nhưng em đã, như người ta nói, vét sạch. Em đã đặt mọi thứ của em, trừ trang sức, vào vụ này. Vì vậy em muốn nói với anh là cuộc đua sẽ rất quan trọng, rất hồi hộp với em.

Nico không còn tin vào những điều vừa nghe thấy. Fountaine sẽ bị phá sản. Thật nực cười.

- Xin lỗi em yêu – chàng nói nhanh, - anh có việc nhỏ phải làm!

- Đừng quên đặt cược vào Garbo, - nàng nói với hteo.

Nico lách qua đám đông. Chàng phải tìm ra Sandy. Một lần duy nhất trong đời - thực ra là lần đầu tiên, kể từ Lise Marie – chàng đã đặt một người khác lên trước bản thân.

Đừng có ngu ngốc. Một giọng hét lên khách đầu chàng.

Mặc kệ, chàng lắc đầu như quyết vứt bỏ lời cảnh cáo đó.

Tìm được Sandy không phải là chuyện đùa. Nhưng chàng đã tìm ra. Anh chàng đua ngựa thực sự thấy nhẹ nhõm và biết ơn vì đã được gỡ khỏi cái móc câu.

Nico buồn bã tìm trong túi xem còn đồng nào đặt cho con Gargo không. Chẳng còn gì cả. Đến xu cuối cùng chàng đã đặt cho con Kanga, niềm hy vong lớn lao nay chẳng còn là gì nữa, vì còn có con hay hơn trong cuộc đua này.

Khi quay lại chỗ Fountaine chàng gặp Lynn và Feather. Cô gái phớt lờ chàng còn Feather chỉ khẽ gật đầu, không ai để ý thấy.

Nico gật đầu đáp lại. Chỉ còn một lối thoát duy nhất. Sau cuộc đua, nán lại với nhóm khách nhà Grant cho đến khi có thể thoát nhanh ra khỏi thành phố.

Chàng quay lại chỗ Fountaine vừa lúc cuộc đua bắt đầu.

Nàng hồi hộp, say sưa như một cô gái mới lớn.

Nico trìu mến ngắm nàng. Chàng sẽ rất tiếc nếu phải rời xa nàng. Còn hơn tiếc nhiều lắm.

Việc con Garbo lao lên trong tốp ba con dẫn đầu không làm ai ngạc nhiên.

Con Kanga ở đâu? ai biết? trong bao nhiêu con ngựa trên đường đua thật khó mà tìm ra nó để trả lời chàng.

Con Garbo dẫn đầu rất ổn định. Chạy đẹp. Vượt qua chướng ngại vật trên đường đua. Con ngựa mạnh mẽ và tuân theo mọi điều khiển của người cưỡi.

Tại vật cản thứ mười lăm cả đám đông phát điên lên. Garbo ngã rồi.

- Ôi Lạy Chúa! – Fountaine trông như sắp ngất đi.

Nico ôm lấy nàng.

- Đây chỉ là một cuộc đua thôi. – Chàng an ủi.

- Một cuộc đua thôi ướt? Nico, em đã đặt mọi thứ vào con ngựa đó. Mọi thứ.

Chàng đỡ nàng. Chàng khỏi cần nghĩ kế trốn khỏi thành phố nữa.

- Thế thì chúng ta sẽ phá sản cùng nhau.

- Anh.. phá sản?

- Có lẽ như vậy!

Họ nhìn nhau và hầu như là bật cười cùng một lúc. Họ ghì chặt nhau, hôn nhau, rồi cười.

- Chúng ta sẽ làm gì? – Fountaine hỏi

- Chúng ta sẽ luôn luôn bên nhau, chúng ta sẽ nghĩ ra lối thoát.

Họ nhìn nhau như lần đầu gặp gỡ, không đếm xỉa gì đến sự ồn ào hỗn loạn xung quanh.

- Anh sẽ kiếm tiền bằng chơi bạc. Em sẽ bán đồ nữ trang. – Fountaine đùa.

- Không bao giờ em được bán nữ trang. Không bao giờ, anh nghiêm cấm

- Sao anh độc đoán thế?

- Còn em vẫn lẳng lơ!

- Nhưng… an thích em như vậy vơ mà?

- Anh yêu… và em

- … và anh

- Cho anh đôi môi tuyệt vời kia.

Họ hôn nhau và Nico thậm chí không nghe thấy tiếng loa tuyên bố con Kanga thắng cuộc.

- Anh sẽ săn sóc em. – Chàng nói. – Không cho em lẳng lơ với ai cả. Không cho phép em chơi với những con ngựa Ý.

Fountaine cười.

- Còn anh không được phép quyến rũ bất kỳ người đàn bà nào lướt qua đâu nhé. Nhất là đám con gái trẻ trung.

Họ nhìn nhau nồng nàn rồi siết chặt vòng tay ôm nhau.

Qua vai Fountaine, Nico thấy một cô gái trẻ, rất xinh. Chàng nhìn cô ta đánh giá.

Qua vai Nico, Fountaine thấy một chàng đẹp trai. Và rất trẻ.

Nàng nhìn anh ta từ đầu đến chân.

Rồi họ ngả người ra để nhìn vào mắt nhau, và cùng cười.

HẾT