Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 3 - Chương 29

Từ ngày ma giáo loạn náo giang hồ, võ lâm chưa từng có được một ngày sóng yên gió lặng.

Việc môn chủ Thiết Kiếm môn Lục Ngọc vì tư thù cá nhân khi sư diệt tổ, lại còn tính kế hãm hại con riêng của mình. Bất quá cũng chỉ là việc nhỏ tựa như ném hòn đá xuống đáy giếng sâu mà thôi. Trong một thời gian ngắn rất nhanh đã rơi vào quên lãng.

Mà việc Mạc Thu tiếp nhận môn chủ vị Thiết Kiếm môn cũng không gây nhiều sóng gió.

Sắp tới, các đại môn đại phái tụ họp lại là do sự vụ thiên hạ đệ nhất gia trang, Lục Liễu sơn trang bị diệt môn.

Trang chủ Tư Đồ Vô Nhai của Lục Liễu sơn trang, tại đại hội anh hùng ở Hàm Dương đã từng cùng ma giáo đánh một trận không nhỏ, làm cho tất cả võ lâm nhân sỹ tôn trọng, được đưa lên ngôi vị võ lâm minh chủ, thống lĩnh quần hùng chống lại Ô Y ma giáo.

Thế nhưng, vào ngày đại hôn của hắn, ma giáo giáo chủ Lan Khánh lại đem người tới huyết tẩy toàn trang, còn cướp đi vị hôn thê của Tư Đồ trang chủ.

Trăm năm cơ nghiệp Lục Liễu sơn trang trong một ngày đã bị tuyệt diệt.

Mà không quá mười ngày sau, Thiếu Lâm tái gặp nguy nan. Chỉ trừ một vài vị cao tăng ra ngoài giảng giáo đạo pháp nên thoát được nạn kiếp, còn lại tất cả cao thấp Thiếu Lâm đều rơi vào đại họa diệt tự vô pháp tránh khỏi.

Từ đó toàn bộ quần hùng chấn động, người người bất an. Ai cũng đều lo lắng kế tiếp sẽ là môn phái nào phải bước theo con đường của Lục Liễu sơn trang và Thiếu Lâm Tự kia.

Người trong ma giáo vốn hành sự biến hóa khôn lường. Có điều cư nhiên gần đây, giang hồ đồn đãi nội vụ ma giáo hữu loạn.

Lan Khánh thất tung, còn những hộ pháp ma giáo lại phải lang bạt giang hồ. Vì thế, Ô Y giáo chúng đều nhất loạt an phận.

Còn có tin Lan Khánh nuôi dưỡng được một dược nhân. Chỉ cần ăn thịt dược nhân sẽ tăng thêm một tầng công lực, tuổi thọ kéo dài, bách độc bất xâm. Nghe tin đó, đã có không ít giang hồ nhân sỹ bắt đầu có động tĩnh, quyết chí phải tìm bắt được vị dược nhân kia.

(Quỳnh: bé tám….làm Đường Tam Tạng…Khánh ca làm khỉ….=]])

Thế nhưng, thế sự những ngày gần đây dù dị thường yên tĩnh, vẫn làm lòng người không khỏi cảm thấy ẩn ẩn bất an.

Đệ tử bát đại phái người người đều tu dưỡng võ công, án binh bất động.

Này gọi là một hồi bình tĩnh trước cơn dông bão. Thời gian sắp tới đây, chỉ sợ sẽ ập đến một trận đại họa khôn lường.

………Quỳnh: mỹ lệ phân tuyến cách ….=]]………..

Nhất Kiếm đã nhiều ngày nay giam mình trong phòng trầm tư, chưa từng ra khỏi môn phòng một bước.

Nhất Diệp cũng chỉ biết đứng ngoài phi thường lo lắng, phiền não không biết nên gõ cửa vào xem, hay là để sự việc thuận theo lẽ tự nhiên mới hảo.

Đột nhiên, mộc môn bất chợt mở, Nhất Kiếm hai mắt đong đầy huyết sắc, khuôn mặt bị râu che rậm rạp nữa phần, rốt cuộc nay đã đẩy cửa bước ra.

“…. Ca…. ngươi ra rồi sao?”

Nhất Diệp bị một trận kinh hách không nhỏ.

Dáng dấp Nhất Kiếm lúc này toát ra một bộ dạng hung ác tựa như đại hùng ngụ nơi thâm sơn cùng cốc, đôi mắt trừng to. Phảng phất chỉ cần nhất khắc kiến nhân liền dũng mãnh tấn công.

Nhất Kiếm bởi do cực đại tức giận mà chật vật thở từng cơn bất khả kiềm chế. Hắn nắm chặt chỉ tiên trong tay, do một hộ vệ hắn để lại bên người Mạc Thu dùng bồ câu đưa thư gửi đến.

Nhất Kiếm quát:

“Ma giáo giáo chủ thất tung, bát đại phát quyết định mật hội tại Tả Ý sơn trang, đề cử người tiêu diệt ma giáo. Thiết Kiếm môn tại thụ yêu chi liệt, tiểu Thu nay cũng đã xuất phát đi đến Tả Ý sơn trang! Võ công y căn bản không mạnh, mà Thiên La Thất Kiếm võ công thượng thừa y cũng quyết không phái theo cùng. Tiêu diệt ma giáo, sự tình hiểm nguy trọng trọng, y lại hành xự xem thường như thế, là muốn đi nạp mạng sao!”

Nhất Kiếm dứt lời đã hỏa bạo công tâm, ngữa mặt lên trời rít gào:

“Hỗn đản a, y tiến thượng Tả Ý sơn trang để làm cái gì chứ! Dù nói là muốn thanh tẩy giang hồ, nhưng y chỉ mới vài tuổi thôi mà!”

Nhất Diệp tròng mắt lay chuyển, lập tức thấu đáo sự tình:

“Tiểu Thu cũng không phải muốn đến để ủng hộ chính đạo, thanh tẩy giang hồ cái gì đâu.”

“Không phải sao?”

Nhất Kiếm vô cùng kinh ngạc.

Nhất Diệp bật cười:

“Tiểu hài tử kia địa vị còn thấp, trên giang hồ vốn chưa có uy tín. Hôm nay, bát đại phái tập họp, vốn không ít giang hồ hào kiệt đại nhân vật xuất hiện, y nếu không đánh một trận, hảo hảo củng cố địa vị trên giang hồ, mới thực sự là ngu ngốc a!”

“Trừ bạo an dân là trừ bạo an dân, trận chiến này, đối với vị trí của Tiểu Thu trên giang hồ, làm sao còn có cái gì quan hệ nữa?”

Nhất Kiếm nhíu nhíu mày, vạn phần không thể lý giải.

Nhất Diệp kiêu ngạo khoác tay ca ca hắn trêu ghẹo:

“ Những người thông minh như lão tử nghĩ gì, phàm phu tục tử không hiểu được đâu. Lão tử ta sớm đã minh bạch ngươi rồi, đối với chuyện tính toán thiệt hơn thế này, có giải thích bao nhiêu cũng đều vô dụng mà thôi!”

Nhất Kiếm nhíu mi, vốn muốn đánh một quyền vào đầu tiểu muội muội đây của hắn, nhưng sau lại thôi, đành xoay người đi trở về phòng.


“Ai, ca ca a, ngươi đừng không để ý tới ta như vậy chứ!”

Nhất Diệp cảm thấy rất tịch mịch a, Nhất Kiếm thật vất vả mới chịu bước ra khỏi phòng, cư nhiên cũng không nói với hắn được mấy câu.

Nhất Kiếm lại dừng cước bộ, xoay lưng về phía Nhất Diệp mà nói:

“Còn một tin tức nữa…..”

“Là cái gì tin tức?”

Nhất Diệp hỏi.

“…. Tiểu Thu…. Muốn thành thân…”

“Thành thân sao?”

Nhất Diệp cả kinh, cằm thiếu chút nữa đã không khép lại được:

“Cùng ai thành thân? Với ngươi sao?”

Nhất Kiếm cười gượng, tái nói:

“Thế nào lại thành thân với lão tử? Là với Lục Minh, sư tỷ đồng môn của y. Tiểu Thu sau trận này xuất môn trở về, liền sẽ tổ chức lễ thành thân với nàng….”

Thanh âm Nhất Kiếm nói ra đã mang theo tia cô đơn càng lúc càng không thể che dấu, làm Nhất Diệp nghe qua mà tâm đau đớn không thôi:

“Cái tên tiểu tử kia đang làm trò quỷ gì chứ? Y không phải thích ngươi đến mức chết đi sống lại hay sao? Thành thân cùng một nữ nhân để làm cái gì, đầu óc y bị xét đánh đền phá hư rồi sao?”

“Như vậy cũng hảo!”

Nhất Kiếm buồn bã nói:

“Vì Duyên Lăng gia khai chi tán diệp, ngày sau con cháu đầy đàn, Xích Tiêu phường cũng có thể có người kế tục.

“Khai cái hỗn trướng gì a!”

Nhất Diệp tức giận mắng:

“Đối với nữ nhân, tiểu quý tử của y chưa hẳn hưng phấn nỗi, ngươi dựa vào nguyên nhân gì mà chắc chắc như vậy!”

(Nguyệt…Cái câu này… ta thấy… thôi nàng lo đi =.=

Quỳnh: ừ thì đấy đấy…ngôn từ siêu mỹ lệ…=]])

Nhất Kiếm không nói lời nào.

Nhất Kiếm đích xác cũng đã bị y làm cho hồ đồ rồi. Mạc Thu không phải chỉ muốn với hắn ở cùng một chỗ sao? Vì cái gì còn muốn cùng người khác thành thân?

Chẳng lẽ, bởi vì hắn ly khai, đã làm cho Mạc Thu nản lòng thoái chí. Nên y liền rơi vào ôm ấp ôn nhu của Lục Minh.

Đích xác, Lục Minh cũng là một mỹ nhân. Huống hồ, nàng lại rất hiểu lòng người, ôn nhu chăm sóc, đôi khi hắn chỉ cần đứng một bên nhìn nàng thôi mà tâm tình đã cảm thấy phi thường thư  sướng. Mạc Thu nếu thành thân với nàng, cũng có thể xem là hảo sự đi!

“Ngươi có tính toán gì chưa? Tại sao lại không nói lời nào!”

Nhất Diệp bắt đầu nóng nảy.

“Ta sẽ đi tìm y, nhất định phải bảo vệ y chu toàn.”

“Sau đó đem người cướp về nha!”

Nhất Diệp vội đưa ra chủ ý.

“Không quan hệ việc y có thành thân hay không.”

Nhất Kiếm đã đóng cửa lại.

“Ách!”

Môn phòng đã bị đóng lại, Nhất Kiếm cũng nhìn không thấy sắc mặt Nhất Diệp lúc này bắt đầu âm trầm.

Nhất Diệp chỉ còn biết tự ai thán với bản thân:

“Bỗng dưng giả dạng thành thân để làm cái gì chứ? Lục Mạc Thu ngươi hiện tại nhìn không thấu dụng tâm của cữu cữu ngươi sao! Muốn hắn trở lại mà lại dùng loại tin tức thế này! Thà ngươi phóng tin ngươi bị bả đao làm cho trọng thương, tính mệnh nguy cấp mới là thượng sách a!”

“Đúng là xuẩn muốn chết!”

Nhất Diệp chán nản nói, khinh khinh cước bộ đi ra khỏi Lạc Diệp uyển :

“Một người cứng đầu, một người xuẩn ngốc! Chỉ cần là chuyện liên quan đến đối phương, đầu óc vốn phải dùng thế nào liền quên sạch!”

Nhất Diệp đi khỏi một thời gian sau, Nhất Kiếm vẫn còn thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, vốn đang suy nghĩ về Mạc Thu.

Nhất Diệp bưng một bồn nước tiến vào phòng Nhất Kiếm, lại phát hiện trong phòng nguyên bản dày đặc nhiệt khí, một hạ nhân đã mang bồn ôn thủy vào phòng.

Trời còn chưa tối, có lẽ Nhất Kiếm nghĩ muốn sớm tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai sẽ dậy sớm đi tìm Mạc Thu.

Nhất Diệp đặt chậu nước lên bàn, nói với ca ca:

“ Trước khi tắm, rửa mặt qua cái đã, mặt ngươi bẩn a.”

Nhất Kiếm vẫn chưa khôi phục *** thần, khí sắc có chút ngốc, lăng lăng nghe lời dùng khăn ướt chà lau khắp mặt.

“Lau lại một lần nữa a. Mặt ngươi đầy râu, bao nhiêu nước đều bị cản trở mất. Phải tẩy lại vài lần mới hảo!”

(Quỳnh này là cái đoạn Kiếm ca trọc mao ha….my god=]])

Nhất Diệp nói.

Nhất Kiếm vô tâm, cũng không để ý đến lời nhắc nhở phi thường quỷ dị này của muội muội. Trong lòng hắn bây giờ còn phân vân lo lắng khác sự, không biết người nọ hôm nay đã đi tới đâu, có hay không bình yên vô sự?

Nhất Diệp cùng gã hạ nhân lui ra khỏi phòng. Nhất Kiếm cũng liền cởi y phục, bước vào dục bồn.

Không ngờ nước như thế nào lại nóng đến như vậy, Nhất Kiếm vừa bước vào liền cảm giác như một bồn nước sôi, làm hắn cả người đau đớn luống cuống đứng dậy xoay người ly khai.


Hắn nhìn xuống hai chân, khắp làn da đã đỏ hồng.

Tả hữu nhìn quanh, lại phát hiện chậu nước Nhất Diệp mang đến vẫn còn nằm trên bàn. Hắn liền đem chậu nước hòa vào dục bồn, chờ nước vừa ấm mới bước trở vào.

…………………

Sáng sớm hôm sau, Thiên Hương lâu sớm *** mơ gà gáy mới ngừng kinh doanh. Đột nhiên từ góc Lạc Diệp uyển truyền đến một trận thanh âm rống giận cực độ.

“Duyên Lăng Nhất Diệp!”

Nhất Diệp vốn đang an giấc trong sương phòng mình, liền hốt hoảng giật mình tỉnh giấc, thần sắc mơ màng nhìn xung quanh:

“Cái gì, cái gì a? Là ai gọi lão tử?”

Thế nhưng, thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên:

“Nhất Diệp đâu, đến đây ngay cho lão tử!”

“A!”

Đã nghe rõ, nguyên lai chính là ca ca đang gọi hắn. Giữa tiết trời thiên hàn đại lãnh, Nhất Diệp thuận tay lấy một kiện áo choàng lông thỏ khoác vào người. Hắn đi qua hậu viện hoa viên phủ đầy tuyết, chạy vào phòng Nhất Kiếm.

“Ca, ngươi gọi lão tử đến làm gì a?”

Đôi mắt Nhất Diệp thực sự đã muốn mở ra không được. Đêm hôm qua, hắn trông coi cửa hàng, đến tảng sáng mới ngủ, thật không nghĩ trời vừa hửng sáng, Nhất Kiếm đã gọi hắn dậy đâu.

Nhất Kiếm đứng trong phòng, chỉ mặc đơn y bạch sắc. Ống tay áo nhẹ bay, lộ ra tầng da thịt hơi thoáng ửng hồng. Trong tay hắn lúc này là một mảng râu, tức giận trừng mắt nhìn Nhất Diệp.

(Quỳnh: không được…cười tử ta…chúa ơi…đau bụng quá..=]])

Nhất Diệp lúc này mới thanh tỉnh *** thần, nhìn lại bộ dáng ca ca hắn lúc này, liền hít sâu một hơi.

Nhất Kiếm lúc này thần tình đỏ bừng, râu nguyên bản phủ đầy phiến má đã bắt đầu rụng sạch, mà ngay đến râu mép trên mặt giờ cũng chỉ còn lại làn da hồng sắc nhẵn nhụi, nhan sắc quả thực là….

“Là ngươi làm đúng không? Chính là chậu nước cổ quái hôm qua ngươi mang vào?”

Tay Nhất Kiếm nguyên bản đang nắm lấy mảng râu của mình chợt buông lỏng. Hắn lao sát tới bên người Nhất Diệp, nắm lấy vạt áo Nhất Diệp lắc không ngừng:

“Nói ngay cho ta, ngươi rốt cuộc đã bỏ thứ gì trong nước? Thế nào cư nhiên làm mặt lão tử ngứa ngáy không ngừng a, còn râu cũng rơi rụng hết cả!”

Nhất Diệp đẩu đẩu đẩu, nuốt nước miếng một cái, gấp gáp nói:

“…Ta lúc trước có nói qua với Tiểu Thất, râu trên mặt ngươi thực sự rất chướng mắt. Nên Tiểu Thất có cho ta một dược phương….”

Nhất Diệp vươn tay sờ lên mặt ca ca hắn, phát hiện râu đã muốn rụng đi hơn phân nữa rồi a. Hắn thầm nghĩ:

[ Thật hảo a, chờ râu rụng hết, da mặt không còn tấy đỏ. Thế gian sẽ có thêm một mỹ nam tử nha!]

“Chướng mắt? Lão tử ta là nam tử hán đại trượng phu, trên mặt có râu thì liên quan quái gì ngươi mà nhà ngươi chướng mắt!”

Nhất Kiếm ngửa mặt lên trời gào thét.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Ca, nhỏ tiếng lại a, sáng sớm, mọi người còn đang ngủ mà!”

Nhất Kiếm trợn mặt nhìn về phía Nhất Diệp.

Nhất Diệp cười nói:

“Kỳ thật rõ ràng là một mỹ….”

Hắn liền vội nuốt xuống thóa dịch, câu này không thể nói nha, nuốt xuống a.

“Nhìn ngươi mỗi ngày lôi thôi thế này, râu trên mặt lúc nào cũng mọc loạn, đi ra ngoài toàn khiến nhân khán dọa nhân, quỷ khán hách quỷ a. Ta cũng chỉ muốn làm hảo sự, giúp ngươi tiêu trừ thứ râu quái quỷ kia, sau đó cả ngày đều sạch sẽ, như mặt ta vậy a!”

Nhất Kiếm trừng mắt chuông đồng nhãn, như dùng phẫn nộ nhãn thần muốn đem người Nhất Diệp thiêu thành hai cái động.

Lúc này, lại thấy vùng lông mày có điểm ngứa ngáy, Nhất Kiếm vươn tay cào nhẹ.

(Quỳnh:…=]] mô phật….)

“A, lông mày a!”

Nhất Diệp hoảng hốt kêu lên.

Trong gian phòng toàn bộ lông tóc đều bay tán loạn, sắc mặt Nhất Kiếm lập tức đầy phi sương.

“…Hắc hắc… ca… lão tử thực không cố ý nga….”

Nhất Diệp lập tức cúi đầu nhịn cười.

Chốc lát sau, dương quang tỏa sáng.

Trục Nhật đi vào hậu viện Lạc Diệp uyển luyện kiếm, đột nhiên nghe từ nội phòng truyền đến một trận thanh âm thảm thiết tê rống.

“Aaa..aa…..”

“Đừng đánh mà…. đừng đánh a…. lão tử biết sai rồi a… sau này sẽ không dám nữa…”

“Aa… ca ca… ô ô…”

Nữa khắc sau, Nhất Diệp gạt lệ lòng đi ra khỏi phòng. Mông hắn bị Nhất Kiếm đánh đến sưng lên, chật vật đi từng bước từng bước, chốc lát lại phải dừng lại.

Nhất Diệp xưa nay trước mặt người khác tâm cao khí ngọa, tiêu sái đĩnh đạt, hôm nay cư nhiên lại có bộ dạng thế này. Trục Nhật nhìn thấy tình cảnh như thế, nhất thời cảm thấy thực thú vị, liền bật cười ra tiếng.

Nhất Diệp nghe thanh âm, tay ôm mông ngẩn đầu nhìn. Vốn hắn muốn xem người nào chán sống dám cười, bất quá vừa nhìn thấy chính là Trục Nhật tâm can bảo bối của hắn, cái gì đau đớn nhất thời đều bay biến mất.

“Aaaa, ngươi luyện kiếm xong rồi sao!”

Nhất Diệp tay vẫn ôm lấy mông, đến gần Trục Nhật.

“Phải!”


Trục Nhật đi về phía trù phòng, vẫn như cũ tĩnh tựa lãnh kim.

“Ngươi điểm tâm muốn ăn gì a? Ta liền cho người đi làm. Chim trả tần đậu hủ được không, hay là tiểu ngư ướp ngũ vị?”

Nhất Diệp cười cầu hòa mà nói, chỉ cần nhìn thấy tiểu tâm can bảo bối của hắn, cái gì mông đau đều đã ném lên chín tầng mây a.

………..Quỳnh: một phút mặc niệm lông mao của NK cùng cái mông tội nghiệp của ND…=]]……….

Hiện nay thế đạo bất an, chung quanh đầy rẫy thổ phỉ cướp bóc, thảo mãng lập bè phái xưng vương, hái hoa tặc ám cướp khuê nữ, làm cho bách tính dân chúng vô cùng khổ sở. Mà quan phủ nha môn cũng không cách nào quản được.

Mạc Thu từ lúc dẫn một nhóm đệ tử Thiết Kiếm môn ra khỏi Phụng Thành, đã vài lần bị chặn đường đánh cướp.

Thủ vệ do Nhất Kiếm lưu lại đã bị Mạc Thu ra lệnh ly khai, những người đó là cơ sở của Bách Lý Thất. Bách Lý Thất thân phận lai lịch bất minh, cho dù bọn thị vệ này có điểm hữu dụng, Mạc Thu cũng sẽ không mạo hiểm vận dụng.

Trên đường đến Tả Ý sơn trang, Mạc Thu dẫn theo một số thủ hạ lâu nay được y âm thầm bồi dưỡng.

Những người này tuy thua kém những thị vệ áo xám của Tiểu Thất, nhưng cũng được rèn luyện phi thường kỹ lưỡng. Mà thổ phỉ trên đường vốn chỉ là tốp năm tốp ba tụ họp không có gì đáng ngại, tùy ý đánh vài trận liền chạy mất, uy hiếp không lớn.

Chỉ là…. mặc dù thiên đang đại hàn, nhưng đầu Mạc Thu lúc này lại xuất đầy hàn hãn. Y cố gắng tiết chế tâm can khiêu càng lúc càng mạnh, luồng nội lực loạn động đã bắt đầu dâng trào. Một khi chân khí hộ thể của Xích Tiêu bí quyết bắt đầu loạn chuyển, thật sự khiến người thường vô pháp nhẫn nại.

Đi được vài ngày đường, đột nhiên tình cảnh rất khác thường. Đường đi yên tĩnh vô phong vô vũ, một tiểu mao tặc cũng không thấy xuất hiện. Những đệ tử trẻ tuổi chưa phát hiện ra điểm bất thường, nhưng Mạc Thu đã bắt đầu phóng tâm đề phòng.

Mạc Thu nhớ rõ, lân cận phía nam nơi này chính là đệ nhất tặc trại Khúc Thiên trại, theo lẽ thường hẳn là không thể yên bình đến thế này. Sao cư nhiên ngoại trừ tiếng gió thổi cỏ lay ra, cái gì cũng đều không nghe không thấy.

Giữa trưa, bọn họ vừa đến được một trà liêu.

“Chủ quán, khách nhân đến mà sao không ra tiếp! Cho chúng ta một bình trà cùng một mâm màn thầu. Mau, làm nhanh lên, chúng ta còn vội lên đường!”

Trong lúc các sư huynh đệ ngồi xuống, Lục Đinh Đinh hét to gọi món, còn nhanh nhẹn dành lấy một bàn thật sạch sẽ cho Mạc Thu ngồi.

Mạc Thu nhướng mi, đáng ra lúc đầu cũng không muốn để tiểu tử này đi theo.

Nếu Lục Minh không phải nhất quyết muốn xếp người thân cận của nàng đi theo bên người y, Mạc Thu sao có thể để Lục Đinh Đinh, kẻ vốn là đệ đệ của nàng cùng đồng hành đến Tả Ý sơn trang.

Trong lúc Mạc Thu đang khó chịu về việc Lục Đinh Đinh hồ nháo thì nghe hắn kêu to:

“A… Có người chết…”

Đinh Đinh vén bức mành của trà liêu lên, vươn đầu nhìn vào trong.

Mạc Thu lập tức đứng dậy đi về phía Lục Đinh Đinh, nhìn vào nội đường.

Trên mặt đất, có một nam tử vận y phục chưởng quầy đang nằm, miệng sùi bọt mép, hai mắt mở to. Còn có một vệt nước đọng, chưa khô hẳn bên cạnh hắn.

Mạc Thu bước vào nội phòng, xem xét hơi thở người nọ, phát giác đối phương vốn chỉ là hôn mê bất tỉnh. Lại dính một vệt nước, đưa tới mũi ngửi..

“Mông Hãn dược.”

Mạc Thu nói.

“Mông Hãn dược sao? Làm thế nào lại có Mông Hãn dược? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Đinh Đinh vừa nghe, liền cùng hai đệ tử tả hữu khác bắt đầu thảo luận.

Sự tình phát sinh, ngụ lại tại trà liêu này thật không tốt, nên Mạc Thu liền cùng đệ tử nhanh chóng thúc ngựa rời đi.

Đến địa bàn của Khúc Thiên trại, mọi người bắt đầu đề phòng, chỉ sợ sẽ có thổ phỉ bất ngờ lao đến đánh cướp.

Chỉ là, cư nhiên lại thật yên ắng, bọn họ đã muốn đi tới Khúc Thiên trại, thế nhưng một tiểu tặc thăm dò cũng không thấy bóng dáng.

Mạc Thu trong lòng cảm thấy thập phần khác thường, tự thân thúc ngựa đi về hướng chân núi. Các đệ tử khác mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng lập tức đuổi theo.

Khúc Thiên trại hiên khói trắng lượn lờ, nhưng làn khói này không phải khói bếp, mà là yên hỏa phát ra, xuất phát từ củi gỗ cháy xém.

Mạc Thu biết quan phủ từng nhiều lần hạ lệnh bao vây, tiễu trừ, nhưng nhìn thấy đệ nhất ác trại nổi tiếng phía nam trước kia luôn vô công phản kích giờ lại thành một đống hỗn độn, trong lòng chấn động không cần nói cũng biết.

Y đá văng củi gỗ cháy đen trên đường, đi tới trạm gác vốn phải có người canh giữ.

Trạm canh gác được dựng trên mặt đất bằng phẳng, vững vàng, đủ chứa tám người cao lớn. Nhưng hôm nay cư nhiên bị chém thành hai nữa. Nột nữa ngã xuống mặt đất, nữa còn lại hứng chịu hàn phong, cũng đang lung lay sắp đổ.

Uy lực to lớn như vậy, quả thực vô kiên bất tồi. Mạc Thu xem xét mảnh gỗ tàn dư trên mặt đất, nội tâm không ngớt rung động.

Y đã từng gặp qua kiếm pháp uy mãnh thế này. Từng có một võ học kỳ tài thông hiểu đạo lý, cũng hàm chứa trong thân kiếm pháp *** diệu uy lực kinh người, cương mãnh tựa đao pháp… truyền thụ cho y.

“Xích Tiêu kiếm pháp… cữu đã tới đây!”

“Sư thúc tổ đã đến đây?”

Lục Đinh Đinh phía sau vừa nghe qua cũng phi thường kinh ngạc.

Mạc Thu ý niệm trong tâm khẽ động, lập tức nói:

“Các ngươi tại Khúc Thiên trại xem xét, nếu còn tàn khấu lập tức bắt lại giải lên quan phủ. Ta có việc phải đi trước, giải quyết xong các ngươi đuổi theo sau.”

Lửa cháy trên mảnh gỗ còn nóng, Nhất Kiếm hẳn ly khai chưa lâu.

Nguyên lai, nhiều ngày bình an như thế, là do Nhất Kiếm đi trước khai đạo. Nhưng nếu đã trở về, vì cái gì không đi gặp y? Đi trước để làm gì, vì không muốn nhìn thấy y hay sao?

Mạc Thu cắn răng, vận khinh công tiến về phía trước, cũng không quản kinh mạch vì hỏa bạo mà loạn chuyển.

Tâm y giờ này chỉ có một ý niệm. Ở phía trước, cữu đang ở phía trước.

Người y ngày đêm nhung nhớ sắp có thể thân thủ chạm vào được.

Tuyết mềm tựa cánh hoa bắt đầu phiêu hạ, phong hàn nổi lên, làm rối loạn tầm nhìn trước mắt.

Mạc Thu một đường chạy thật nhanh, đạp qua tầng tầng khởi tuyết trên đường mòn giữa núi rừng. Cây cỏ tả hữu bị y đạp nát dưới chân hòa trong mảnh bạch sắc thiên địa.

Y bất chợt hãm cước bộ, đến gần bên bờ sông.

Bên bờ sông có một thân ảnh cao to, đang cúi người tát thủy từ lổ hổng phá vỡ được trên mặt băng hà.


Thuận tay phủi đi vệt thủy lưu lại nơi tay áo, động tác dũng cảm nhưng không che giấu nét tiêu sái ưu việt mà cho tới bây giờ y vẫn phi thường thuận mắt, quen thuộc.

Người bên bờ sông phát hiện khí tức sau lưng, hốt hoảng quay người lại.

Lồng ngực Mạc Thu không ngừng phập phồng, rõ ràng gặp được người kia, tâm tình y kích động không ngừng. Nhưng dù vậy tâm vẫn thủy chung tồn tại một cổ chua xót bất khả ngôn dụ, làm y không muốn cúi đầu trước người này.

Khóe mắt Mạc Thu dần nóng lên, y cố kiềm chế, cắn răng hỏi:

“Ngươi đến đây làm gì, không phải đã quyết tâm ly khai sao? Ngươi cho là đi trước tiền phương trừ bỏ trở ngại, ta sẽ cảm kích ngươi, sẽ cầu ngươi trở về sao?”

“….”

Nhất Kiếm xoay người lại, chậm rãi định thần, thấp giọng nói:

“Ta không nghĩ khiến ngươi cảm kích, cũng không mong ngươi cầu ta trở về.”

Nghe Nhất Kiếm nói ra nhất thanh nhị sở, lòng Mạc Thu nhất thời hỏa bạo công tâm, giận dữ xuất chưởng hướng đánh về phía Nhất Kiếm.

“Vậy ngươi làm những việc này là vì cái gì? Ngươi cho rằng mọi chuyện ta đều phải ỷ lại vào ngươi sao. Không có ngươi, ta vô pháp hành tẩu sao chứ?”

“Ta không có”

Nhất Kiếm tiếp được chưởng phong của Mạc Thu, thân thủ xoay chuyển thủ nắm lấy cổ tay y.

Tay Mạc Thu rơi vào xúc cảm ấm áp quen thuộc của Nhất Kiếm, làm lòng y bắt đầu đau xót, đôi mắt căm tức nhìn Nhất Kiếm, vô thức dụng ngôn.

Thiên địa vô sắc, vạn sự thế gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn bọn họ tại nơi đó, chăm chú nhìn nhau.

Vẻ mặt Nhất Kiếm vẫn giống như trước. Hắn vốn không hay để tâm chăm sóc dáng vẻ bề ngoài, khuôn mặt đầy râu (Quỳnh: râu giả..0_0?), bố y trường sam, tùy ý mà gọn gàng.

Mặc dù người này bề ngoài có như thế nào bê bối lẫn tục tằng, nhưng mỗi khi Mạc Thu nhìn đến, đáy lòng không khỏi cảm thấy thập phần ôn nhu, yên bình.

Nhưng vì sao, vì sao y luôn luôn vuột mất tay người này.

Rõ ràng khát khao nhiều đến như vậy, nhẫn nại đến như vậy, nhưng vô luận có nỗ lực thế nào đi nữa, người này vẫn nhất mực nguyện ý ly khai.

“Ngươi….”

Nhất Kiếm không biết phải làm thế nào để mở lời, dừng một chút lại tiếp tục.

“Ngươi không ngừng luyện Xích Tiêu bí quyết sao, kinh mạch thế nào lại bất ổn như vậy?”

Mạc Thu vừa nghe, liền xử lực rút mạnh tay về, nhưng Nhất Kiếm quyết ý không buông.

Mạc Thu ác thanh nói:

“Ngươi không cần xen vào.”

Nhất Kiếm nhìn y thật lâu.

Ngay thời khắc Mạc Thu cho rằng người này sẽ như trước, ôn nhu nói với y

[Ta mặc kệ, ta vẫn phải quản ngươi.]

Một khắc sau Nhất Kiếm đã buông tay.

Mạc Thu hoảng hốt giật mình, cánh tay mất đi lực chống đỡ rơi giữa không trung, cảm giác đau đớn vô pháp hình dung tràn vào tứ chi bách hài.

“Ta đã quên, ngươi là người sắp thành thân. Sau này, người quan tâm ngươi nên là nương tử của ngươi mới đúng.”

Nụ cười của Nhất Kiếm có pha chút đau đớn.

“ Ta sở dĩ đến đây, là vì lo lắng thân thể của ngươi, nghĩ muốn nhìn qua một chút. Ngươi nếu không nguyện ý thấy ta, ta lập tức ly khai là được!”

Nhất Kiếm nói câu này, vẻ mặt không giấu được chua xót. Hắn đối với Mạc Thu kỳ thật vẫn còn rất nhiều tâm tư. Chỉ là khi nghe Mạc Thu nói như thế, hắn mới minh bạch được, hôm nay đến đây có bao nhiều xấu hổ.

Hắn là người đã ly khai Mạc Thu trước, sau đó Mạc Thu mới có người khác bên cạnh. Hôm nay, hắn lại dùng thân phận cữu cữu này xuất hiện, thật sự cũng không thỏa đáng.

Nhất Kiếm thầm nghĩ thối lui, chỉ ngầm ẩn thân trông coi Mạc Thu! Nhưng cước bộ vừa động, cổ tay hắn liền truyền đến một trận đau nhức.

Mạc Thu xuất toàn lực, gắt gao nắm lấy cổ tay Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm bị y chế trụ, cước bộ ly khai cũng tức khắc ngưng trệ.

Nhất Kiếm nghi hoặc nhìn Mạc Thu, thấy thiều niên trưởng thành tướng mạo mím chặt môi khiến nó trở nên tử bạch, ngấn lệ ngưng tại song nhãn nhất quyết không chịu rơi, quật cường mà chặt chẽ nhìn hắn.

“Ta…”

Nhất Kiếm chật vật nói.

“Không được nói!”

Mạc Thu quát:

“Không được nói bất luận câu nào về việc ngươi muốn ly khai ta. Duyên Lăng Nhất Kiếm, đừng quên lời hứa ngươi từng ưng thuận. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngôn trọng ngàn kim, chỉ có tiểu nhân mới nuốt lời, tâm ngoan thủ lạt! Ngươi từng dạy ta như thế, lẽ nào ngươi nay lại nuốt lời!”

“…”

Nhất Kiếm chưa từng quên lời hứa của mình. Chưa một lần quên.

[ Ta toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, đời này nhận định chỉ có mình ngươi.]

Nhưng người hắn nhận định này, hiện tại cư nhiên muốn lấy một nữ tử khác làm thê tử.

Mạc Thu lại nói:

“Ngươi đã muốn làm anh hùng đến như vậy, vậy tiếp tục làm anh hùng đi. Ta muốn ngươi bảo hộ ta tiến thượng Tả Ý sơn trang, ta muốn ngươi giúp ta thượng lộ bình an. Ngươi nợ ta, là ngươi nợ ta, nếu không phải ngươi dạy ta Xích Tiêu kiếm pháp, hôm nay ta sao phải chịu nỗi đau chân khí loạn chuyển thế này! Duyên Lăng Nhất Kiếm, là ngươi nợ ta!”

(Quỳnh: 0_0 này gọi là gian thương nè…)

Mạc Thu đã bất chấp mọi phương thức khiến Nhất Kiếm có thể lưu lại.

Cho dù tung tin tức sẽ cùng Lục Minh thành thân, Nhất Kiếm vẫn không trở về. Cố ý chỉ chọn những đệ tử trẻ tuổi để cùng tiến thượng Tả Ý sơn trang. Chọn đi đường sơn đạo hiểm nguy tứ phía trùng trùng. Thế nhưng Nhất Kiếm cũng chỉ đi trước bảo hộ, không nguyện gặp mặt y.


Mạc Thu đã bắt đầu rối loạn luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Y chỉ minh bạch được một điều, ngày hôm nay nếu để người này tái rời đi, trời cao biển rộng, liền vô pháp tìm hắn trở về.

“… Là ta nợ ngươi!”

Nhất Kiếm thấp giọng nói.

Thanh âm Nhất Kiếm phát ra mang theo ẩn ẩn ôn nhu như trước, làm Mạc thu không khỏi hoảng hốt cho rằng y nghe lầm. Y đã làm nhiều việc sai lầm như vậy, còn xuất khẩu cuồng ngôn, ác tâm bắt hắn phải lưu lại bên cạnh mình, người này sao còn có thể ôn nhu đối đãi y như vậy.

Một luồng dịch thủy nóng ấm chậm rãi chảy xuống nơi phiến má. Nhất Kiếm liền dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau đi, lực đạo ma sát mạnh tới mức là mặt y có điểm nóng rát. Thế nhưng khi bị chạm đến, lệ thủy không hiểu sao lại rơi càng nhiều hơn, vô pháp ngăn trở.

Nhất Kiếm nhìn thấy Mạc Thu đột nhiên sa lệ, thế là tay chân luống cuống hoảng hốt, Mạc Thu đã buông tay hắn ra từ khi nào, hắn cũng không nhận thức được.

Hắn liều mạng lau đi ngân lệ trên mặt y, lau đến mức gương mặt Mạc Thu ửng hồng.

“..Ngươi không có nợ ta…”

Mạc Thu nghẹn ngào nói:

“…. Là ngươi… ngươi cho ta rất nhiều… Chỉ do ta lòng tham vô tận… Cữu, ngươi đừng chán ghét ta… dù thế nào cũng đừng chán ghét ta…”

Nhất Kiếm lăng lăng nhìn y, một hồi lâu sau mới tìm lại được thanh âm:

“Cữu sẽ không chán ghét ngươi….”

Chỉ là quan điểm nhân sinh của bọn họ có điều bất đồng. Mà điều này đã trở thành một đạo ranh giới khiến hai người khó có thể vượt qua.