Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 14

Hai người giục ngựa phi nước đại nhanh chóng đến Hàm Dương, Nhất Kiếm không dám có nửa điểm lơi lỏng, thầm nghĩ sớm một chút đến Hàm Dương liên lạc được với Tiểu Thất, chỉ sợ đối phương gặp phải bất trắc.

Đã quên trên người có thương tích, kết quả của lộ trình mã bất đình đề*, một nắng hai sương, sắc mặt Nhất Kiếm tái nhợt đến dọa người.

( Ngựa không ngừng phi… tội bé ngựa ^^~)

Mạc Thu hiểu được tính tình Nhất Kiếm, người này luôn bộc trực, *** khiết, thiện lương. Một khi huynh đệ gặp nạn, cứ  tự  tiện giúp mà không tiếc cả mạng sống. Cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, vẫn nghĩa vô phản cố* tiến về phía trước, tan xương nát thịt không quay đầu lại.

(* Bất hối…..:”> ngưu mà….cắm đầu mà lủi)

Mạc Thu xót xa vì thương thế của Nhất Kiếm, nhưng y biết  trực ngôn khuyên bảo không bao giờ thay đổi được quyết của Nhất Kiếm ( đàn gãy tay ngưu…=))). Thế nên mày diện chỉ có thể nhăn nhúm như một lão ông cao tuổi, trưng ra  khuôn mặt mệt mỏi, cao giọng hô:

“Cữu, ta mệt rồi, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát được không?”

Quả nhiên Nhất Kiếm nghe Mạc Thu nói như vậy, liền vội thu cương dừng mã. Y kiểm tra bàn tay vì nắm chặt cương ngựa mà băng vải bị vấy bẩn của Mạc Thu, phát giác miệng vết thương hình như nứt ra, đành phải vì lời kêu gào muốn nghỉ ngơi của Mạc Thu mà ngừng lại.

Khi tới lúc nửa đêm, nguyệt cao *** hy (thưa thớt), ngẫu nhiên có tiếng ve sầu truyền đến. Mặc dù nơi đây là vùng hoang vu, nhưng trên đường đi cũng đã có hộ gia đình xuất hiện, vậy hiển nhiên là cách Hàm Dương không còn xa.

Nhất Kiếm nhanh chóng tìm được một miếu hoang đổ nát nghỉ lại. Y xuống ngựa tuần tra hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định an toàn, không có trở ngại, lập tức đi ra bên ngoài tìm chút cỏ khô đem về nhóm lửa.

Mạc Thu cảm thấy có điểm kỳ quái. Nhất Kiếm không chăm sóc y từng chút một như lúc ban đầu.

Y quan sát Nhất Kiếm, lại nhìn sang hai con hảo mã, mím môi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó như đã nghĩ thông suốt, liền lộ ra biểu tình khoái trá, động thủ đem dây cương cột chắc, tiếp theo là uy hảo hai bảo mã, rồi sau đó lê lếch cặp đùi vì ma sát vào yên ngựa mà đau nhức, run rẩy đi đến ngồi bên cạnh Nhất Kiếm.

Thu dạ hàn hàn, mặc dù hiện giờ đang tại trời nam nhưng thiên khí vẫn mang một chút hàn ý.

Nhất Kiếm rất nhanh liền nhóm được lửa, trong chốc lát là có thể làm cho ngôi miếu đổ nát đầy âm lãnh, thấp nhiệt có một chút ấm áp. Y lấy lương khô từ trong hàng trang nặng trĩu đưa cho Mạc Thu, còn bản thân chỉ uống vài ngụm nước.

Hai người cùng nhau ngồi cạnh đống lửa, qua một lúc lâu vẫn chưa nói một lời nào.

Trong lòng Nhất Kiếm lúc này mông lung suy nghĩ,  Hàm Dương cũng đã gần ngay trước mắt, không biết tình hình Tiểu Thất ra sao. Còn Mạc Thu thì ngồi chống cằm, một bên cắn bánh mỳ một bên chăm chú quan sát vẻ mặt trầm tư của Nhất Kiếm.

Râu như thế nào lại dài nữa rồi, mọc có chút nhanh nha. Tuy rằng một nữa khuôn mặt bị râu che khuất, thế nhưng vẫn không che được cặp song nhãn to tròn, sạch sẽ, trong suốt kia. Ai, cữu cữu y đúng là thật tốt nhìn a!

Nhất Kiếm phục hồi *** thần, phát hiện Mạc Thu chăm chú nhìn y không chuyển mắt, liền hỏi:

“Có gì sao?”

Mạc Thu ha hả cười hai tiếng.

Ăn qua loa một chút liền no bụng, Mạc Thu mắt nhắm mắt mở, thân mình ngã nghiêng. Y liền trở mình muốn  dựa vào người Nhất Kiếm mà ngủ, thuận tiện chiếm dụng một chút đậu hủ. Thế nhưng Nhất Kiếm lại không ngần ngại đỡ Mạc Thu ngồi dậy, nói:

“Còn lại một chút thời gian, ngươi ngồi ngay ngắn lại, đem tâm pháp ta dạy ngươi luyện tập một lần nữa đi. Ta từng nói căn cơ của ngươi căn bản không vững, nên phải tận dụng lúc rỗi rãnh để luyện tập, ngươi đã quên sao? Luyện xong rồi mới ngủ.”

“......”

Mạc Thu thê lương liếc nhìn Nhất Kiếm. Ngay cả dựa vào cũng dựa không được, cữu thật hảo keo kiệt a.

“Còn nhìn?”

Thanh âm Nhất Kiếm trầm thấp.

“Nhắm mắt! Ta niệm khẩu quyết, ngươi khoanh chân ngồi xuống nghe ta vận khí.”

Sự tình chỉ cần liên quan tới Mạc Thu, Nhất Kiếm trước sau đều không dễ dàng thỏa hiệp.

Mạc Thu chu chu môi, nhưng nghĩ tới ước muốn được người này quan tâm, chăm sóc như lúc trước, lập tức ngoan ngoãn ngồi khoanh chân ngay ngắn, song thủ nắm thành một khối, nghe theo khẩu quyết Nhất Kiếm đang đọc, đem ý niệm  trụ tại đan điền, vận chuyển chân khí.

Mạc Thu ngốc cách mấy đi nữa cũng hiểu rõ, nguyên nhân Nhất Kiếm hiện nay nghiêm khắc với y. Ngọc có  mài mới thành ngọc quý, nhân có luyện rèn mới có thể thành tài. Bản thân y khi còn bé đã trải qua sự  nghiêm khắc của Nhất Kiếm mà trưởng thành.

Tựa như nghề rèn đúc, một khối sắt tầm thường trải qua tôi luyện mới thành cứng rắn. Nếu không đốc thúc bản thân thì làm sao có thể thành công. Đây mới chính là dụng tâm của Nhất Kiếm đối với mình.

Nhưng mà vẫn có chút bất mãn a, nhất định phải làm cho thỏa đáng!

Ngày đó khi y còn phẫn nữ  nhân trang. Người này đem mình che chở, nâng niu trong tay, ngay cả đường đi cũng luyến tiếc không cho mình tự thân vận động. Mà đến khi phát hiện mình là nam nhân, người này vẫn đối xử với mình như  vậy.

Lúc này lại nghiêm khắc như thế, trong tâm hiện giờ đau lòng biết bao. Nhưng dù vậy y vẫn không thể biểu hiện ra ngoài.

Bởi vì thiệt tình, chân chính yêu một người, coi trọng một người, dù không phải toàn tâm toàn ý sủng nịch, mà là mài dũa, mọi thứ  về sau tính tiếp là được.

Nhất Kiếm đặt bàn tay lên lưng Mạc Thu, chậm rãi rót nội lực vào, dẫn đường nhiễu khí trong cơ thể Mạc Thu vận hành xung quanh.


Mạc Thu ngưng thần nghe tiếng nói khàn khàn do bị thương của Nhất Kiếm.

“Thần tại tâm, tâm sinh tính, ôm nguyên thủ dương, tâm thần hợp nhất. Tái phân hai cổ, thượng hướng trăm hối, hạ đạt dũng tuyền, khí tụ tràn đầy, sí người liệt người vi thực...”

(=_=!! Cứ đọc vậy đi, ta ứ hiểu cái khẩu quyết chết tiệt này nói cái quái gì, cảnh báo các nàng đừng luyện theo tẩu hoả a…..=)))

Âm điệu kiên cường ẩn hàm cảm tình như lưu thủy triền miên. Mạc Thu mặc dù nhắm mắt, trong đầu lại hình dung bộ dáng tự nhiên của người này. Một bộ dáng tuấn lãng, con ngươi *** sáng, thanh âm ôn hòa chỉ dành cho mình mình, đôi bàn tay ấm áp hữu lực, tất thảy mọi hình dung đều rõ ràng hiện hữu, cơ hồ làm Mạc Thu thần trí mơ hồ, tâm bất tại nhân.

Nhất Kiếm cảm thấy thần thái Mạc Thu tiêu sái mơ hồ, đột nhiên hét lớn:

“Tiểu Thu, ngưng thần tĩnh khí, tâm thần hợp nhất! Ngươi thần trí phiêu lãng đi nơi nào. Muốn tẩu hỏa nhập ma sao!”

Phút chốc thanh tỉnh lại nhanh chóng làm Mạc Thu một thân hàn hãn, cấp tốc đem tâm trí đang miên man suy nghĩ của y trấn định lại.

Lúc này Nhất Kiếm đang mạo hiểm dùng chân khí bản thân giúp Mạc Thu tu luyện nội công tâm pháp. Nên nếu có điều gì sai lầm xảy ra, sẽ liên lụy Nhất Kiếm cùng Mạc Thu bị nội lực phản phệ. Hai người không chết cũng sẽ tàn phế.

Hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, Mạc Thu vội vàng trấn định tâm thần tiến vào vô ngã chi cảnh, kết hợp nội lực của Nhất Kiếm đem thực khí đánh tan, kiềm chế chân khí quay về trung tâm kinh mạch.

Ngay lúc hai người đang vận công luyện khí. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát nguyên bản yên tĩnh, bất chợt truyền đến từng trận tiếng bước chân. Mạc Thu thấy người tới không ít, hơn nữa nện bước tuy lớn mà trầm nhưng đa số hỗn độn.

Dọc đường tới đây cũng đã nghe không ít tin tức, tình cảnh thê thảm ở Hàm Dương. Ma giáo huyết tẩy Liễu Thanh sơn trang, cùng võ lâm các đại môn phái chém giết lẫn nhau. Song phương trong một đêm người chết vô số. Tình hình, kết quả chiến đấu thực có thể dùng phong vân biến sắc để hình dung.

Khoản cách nơi này đến Hàm Dương ước chừng đi cũng chỉ mất mấy canh giờ. Những người này võ công bất phàm từ địa phương kia tiến tới đây, tám chín phần chắc chắn là những cao thủ tham dự Anh hùng đại hội của các môn phái.

Nhưng bên cạnh mình còn có Nhất Kiếm. Tánh mạng hai người “du quan chi khắc*” trong lúc này. Mạc Thu chỉ dám hơi chút phân thần, sau liền cấp kỳ lần thứ  hai ngưng thần tỉnh khí, chuyên chú trở lại.

(*: Thời khắc, cửa ãi quan trọng)

Nhất Kiếm cũng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần. Ngay khi xác định thực khí trong cơ thể Mạc Thu bình tĩnh lưu chuyển, y liền thu tay nói:

“Xích Tiêu bí quyết thập phần bá đạo, một khi đã tu tập thì không thể dễ dàng dừng lại. Ngươi hiện đã không có gì đáng ngại, giờ chậm rãi thu công là có thể nghỉ tạm, ta ra ngoài quan sát một chút lập tức trở về, ngươi nên ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

Mạc Thu từ từ nhắm hai mắt làm theo lời Nhất Kiếm phân phó, chậm rãi đem thực khí mãnh liệt trong kinh mạch dẫn vào khí hải.

Xích Tiêu bí quyết là tuyệt thế võ học mà các lịch đại môn chủ trong Thiết Kiếm môn tha thiết ước mơ. Chỉ cần vừa luyện thành tầng thứ sáu là đã có công lực thâm hậu, nếu có ai hiểu thấu sự huyền diệu của thức thứ bảy, chắc chắn từ đó về sau sẽ là thiên hạ vạn lý vô đối thủ.

Lục Ngọc cả đời đều đang ra sức tìm kiếm Xích Tiêu kiếm, không chỉ vì củng cố ngai vàng môn chủ mà còn vì Xích Tiêu bí quyết ẩn chứ trong bảo kiếm. Nhưng  không ngờ võ lâm tuyệt học trân quý này, Nhất Kiếm không e ngại truyền  lại cho y.

Mạc Thu không dám tưởng tượng chính mình có bao nhiêu may mắn, nguyên bản nghĩ rằng mình không có biện pháp tăng tiến võ công. Thế nhưng mấy ngày qua, nội công lại phi thường tiến bộ, cơ hồ chỉ cần cùng Nhất Kiếm song song tu luyện một lần khẩu quyết tâm pháp, nội tức liền nhanh chóng tăng tiến thêm một bước.

Nhưng Mạc Thu hiểu rõ một điều. Nếu Nhất Kiếm không lo ngại vất vả, hao phí nội lực chính mình mà ra sức tương trợ y. Mạc Thu tuyệt đối không thể tu luyện thần tốc như vậy.

Nhất Kiếm đối với y thật tốt, thật sự không người nào có thể so sánh được.

Tiếng động đao kiếm tương giao bên ngoài miếu nát không ngừng vang lên, tiếng thở dốc hỗn độn ngắn ngủi hòa lẫn tiếng khóc thét hỗn loạn, thống khổ.

Nhất Kiếm vận khinh công vội vàng tìm đến nơi phát ra thanh âm. Nhất Kiếm chỉ thấy một mảnh lâm dạ u ám tràn ngập mùi huyết ***. Đao quang kiếm ảnh ngân quang lăng lệ. Trên đất khắp nơi đều là huyết *** hòa trong cát bụi. Hình thành một cỗ hương vị khó có thể ngôn dụ*. Tình cảnh máu chảy thành sông, thật sự  đã làm nhân tâm kinh hãi.

( *: không lời miêu tả…thế không phải Sis đã tả đây sao =3=.)

Hơn mười người bị một đám hắc y nhân vây đánh, giống như một đoàn mãnh thú khát máu đang săn mồi. Thân ảnh một hắc một bạch đang kịch liệt giao tranh, đao kiếm bay múa cuồng loạn, võ công trác tuyệt phi phàm.

Kiếm quang bạch y thập phần hỗn loạn, hắc y nhân nhanh chóng, sắc bén lấy thiết tiêu trong tay công kích, bạch y nhân nhanh chóng né tránh, hắc y nhân nghiêng thân tiếp cận, chiêu chiêu tàn nhẫn.

Cuối cùng tung ra nhất chiêu lực phá ngàn quân, lực đạo mạnh mẽ đánh trúng vào người bạch y nhân. Một mạt màu trắng bị đánh bật ra ngoài.

Nhất Kiếm nhíu mi thả người nhảy tới, thi triển cánh tay đón lấy bóng trắng, hóa giải lực đánh của đối phương, tay còn lại rút ra Xích Luyện đao đeo ở sau lưng. Tiến thẳng phía trước nghênh địch.

Xích Luyện đao cùng thượng cổ thần binh lợi khí Xích Tiêu bảo kiếm được rèn ra từ  cùng một phương thức. Không chỉ sử dụng loại thiết giống nhau như  đúc, thậm chí ngay cả phương pháp rèn cũng hoàn toàn giống nhau đến nỗi tuy là binh khí tân tạo nhưng đao vừa rút khỏi vỏ liền tràn đầy lưu quang.  Làm cho một mảnh ám lâm lập tức bừng sáng, soi rọi lưu chuyển giống như chấm nhỏ lóe ra.

Nhất Kiếm lấy đao cường chắn thiết tiêu của hắc y nhân. Binh khí va chạm phát ra tiếng nổ lớn. Cát bụi trong rừng bị kình lực phát tán mà tung tóe bay lên.

Trong mắt đối phương nhất thời hiển lộ một mạt thần thái tán thưởng. Nhất bộ sát chiêu như thiển điện mãnh liệt đánh úp. Nhất Kiếm không dám khinh địch, lửa như hỏa phượng cháy lan đồng cỏ ngang trời.

Uy lực cường đại của Xích Tiêu kiếm pháp một khi đã được thi triển, nội kình kiên cường quán nhập từ nội đao mà phát ra. Cát bụi bay giữa không trung cơ hồ chịu không nổi lực đạo mãnh liệt bùng lên rồi biến mất, phát ra thanh âm “ba ba” rơi xuống mặt đất.

Xích Tiêu tầng thứ bảy, mỗi chiêu đều là lực chống ngàn quân, người phi thường mới có khả năng ngăn cản. Đương nhiên, đối phương không phải là hạng người hời hợt.

Khí phách quanh thân Nhất Kiếm tăng vọt, khí thế duệ bất kháng, thân đao như phượng hỏa dực (cánh phượng hoàng lửa) đánh tới. Thân hình hắc ảnh chợt hoá mờ ảo, Khéo léo quanh co tránh né, như thân liễu mềm dẻo, đao phong không mảy may thương tổn đến.

Nhất Kiếm lần đầu thấy được một người luyện được công phu vững chắc như thế. Gương mặt cương nghị triển khai tiếu ý tán thưởng, rống thanh:

“Hảo!”

“Ngươi cũng không kém!”

Đối phương đáp.

Lúc này ánh nguyệt bị ám vân che lấp vén ra tầng mây, bạc quang nhợt nhạt chiếu xuống huyết lâm, làm Nhất Kiếm thấy rõ bộ dáng địch thủ.

Một thân cẩm tú ô y màu son quay cuồng, một đôi huyền vân cẩm hài *** công văn tú, ô phát như tơ hồng tùy ý rũ trước ngực, dung nhan thanh thiển, da diện nõn nà, chân mày thủy diễm, diện mạo *** xảo tựa bước ra từ  họa đồ, thần sắc đạm mạc mờ ảo, đúng là một nhân vật luôn khiến kẻ khác phải tán thưởng.

(Cẩm = gấm, ô = đen, son = đỏ, huyền = đen, phát = tóc, thiển = đầy đặn, huyền vân cẩm hài *** công văn tú = giầy đen thêu họa tiết mây *** tế, sắt sảo…=_= tính không giải thích nhưng sợ mấy nàng không hiểu chọi dép ta.)

Y sử dụng thiết tiêu vô cùng thuận tay, triển khai thế võ như bạch điệp phi phong, mười ngón tay nhanh nhẹn vũ động, vô luận thế tiến công của Nhất Kiếm sắc bén như thế nào đi nữa, vừa triển khai nhất chiêu, y liền có thể nhanh chóng hóa giải.

Những hắc y nhân còn lại đứng xung quanh theo dõi, thấy người nọ lâm vào khổ chiến, đều tiến vào đối phó Nhất Kiếm. Nhất Kiếm một mình song song vừa đối phó người kia, vừa  đồng thời giao thủ hơn mười người, dần dần thể lực cũng tiến đến cực hạn.

Mà võ lâm nhân sĩ bị truy sát khi nãy cũng không nhân cơ hội đó để bỏ chạy. Sau khi bọn họ khẩn trương xem xét một vài đồng môn bị trọng thương, cũng nắm chặt đao kiếm, binh khí gia nhập hỗn chiến, trợ giúp Nhất Kiếm đối kháng địch nhân.

Nhất Kiếm thuần phục sử dụng Xích Tiêu kiếm pháp. Chiêu chiêu như  lưu thủy đạm vân, thức thức tựa khai sơn phá thạch. Người cầm đầu hắc y nhân dần dần chống đỡ vất vã vạn phần, càng ngày càng thối lui.

Nhất Kiếm xoay đao chặt đứt thiết tiêu trong tay đối phương. Đao khí hiển hách, thế như chẻ tre quét ngang ngàn quân. Hắc y nhân thần sắc khinh trọng, né tránh không kịp, nhưng y vẫn kịp thời lại giơ lên song chưởng ngang ngạnh đỡ một đao của Nhất Kiếm.


Xích Luyện đao vừa tiếp cận hắc y nhân, đao khí cắt qua da thịt đối phương, bắn ra tiên huyết. Mắt thấy đối phương gần như  sẽ trúng chiêu của mình, chấm dứt màn tranh đấu này, thế nhưng ngay thời khắc quan trọng ngực Nhất Kiếm kịch liệt tràn ra đau đớn nghiêng trời lệch đất, làm nội lực ngưng tụ tại đan điền phút chốc tan tác, trúng phải sát chiêu.

Nhất Kiếm cúi đầu, thấy rõ một bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, y nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chăm đôi phượng nhãn dường như quen thuộc.

“Di?”

Hắc y nhân đang chống đỡ sát đao cũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Nhất Kiếm lúc này mới thấy rõ ràng người xuất chiêu đả thương mình cứu hắc y nhân là ai.

“...... Lục...... Ngọc?”

Bạc môi của Lục Ngọc lan tràn huyết ***, khuôn mặt thảm đạm, một đôi phượng nhãn dài nhỏ ẩn ẩn hàm quang, thân hình đơn bạc yên lặng lay động trung lập.

Ánh trăng mê mang, rơi xuống mỹ diện của Lục Ngọc, ả cắn chặt khóe miệng mang theo một mạt thống khổ, bao phủ thản nhiên cùng sầu bi, rồi lại khó nén tư thế cô đơn đứng ngạo nghễ, như đơn độc bàng quang nhìn thiên hạ phân tranh.

(=_=” Cái mẹt hám trai thì có…đẹp đẽ cái giề)

Nhìn dung mạo quen thuộc của nữ tử này, Nhất Kiếm có chút hoảng hốt. Gương mặt thật quá giống  diện mạo của kẻ năm đó tại Phụng Vương Hữu hà đã thiếu chút nữa hạ thủ cướp đi tánh mạng y, Lục Dự – huynh trưởng của ả.

(…=)) vâng, giống như cùng một người.)

“Lục môn chủ, ngươi vì cớ gì lại đả thương người?”

Những người đồng hành xung quanh ồn ào nghị luận. Bọn họ đã nhiều ngày chịu sự truy sát của ma giáo. Thật vất vả mới có người trượng nghĩa tương trợ. Rất khó hiểu vì sao Lục Ngọc lại hạ độc thủ với vị thiếu hiệp kia như vậy.

(=3- vì giai đó mà, ngốc…..)

Nhất Kiếm nhíu mày chế trụ ngực, cố gắng áp chế khí huyết đang bốc lên trong hầu gian. Y lay động thân mình lùi lại vài bước, nhưng Xích Luyện đao trong tay đã sớm kề sát cổ hắc y nhân.

(Quỳnh: dám chém bé yêu của ta một nhát còn kề đao vô cổ, nếu làm trày thêm nữa ta cắn chít nhà ngươi…!!! Nguyệt: vạn đao sát nhãn. Quỳnh: ực, tiếp tục tiếp tục không làm phiền mọi người…hờ hờ).

Lục Ngọc nói:

“Buông y ra!”

Nhất Kiếm tất nhiên không hiểu được Lục Ngọc căn bản chưa nhận ra y là ai. Nhất Kiếm lại nghĩ Lục Ngọc phát hiện thân phận của y nên mới ra tay đánh lén. Nhất thời không kềm được tức giận ẩn ẩn trong giọng nói, y thấp giọng quát:

“Tánh mạng mọi người ở đây mọi người đều đáng ngại, cô nương lại không ngần ngại tổn hại sinh tử  của người khác. Lục Ngọc, Lục đại môn chủ, nếu cô không phải là nữ tử, đao trong tay ta chắc chắn sẽ không nhân nhượng vì cô!!!”

Lục Ngọc dùng hàn nhãn chống lại Nhất Kiếm.

“Khai hạ bả đao trên cổ y xuống, ta không để cho bất luận kẻ nào đả thương y!”

Nghe rõ ý trong lời, Lục Ngọc dường như  cùng hắc y nhân kia từng nhận thức nhau.

“Môn chủ, không thể a!”

Đó chính là tiếng hét của Thiết Kiếm môn đệ tử phía sau. Đây chính là việc liên quang đến tánh mạng.

Mày Nhất Kiếm thắt càng chặt, đôi mắt y hung hăng trừng lại mắt Lục Ngọc, lên tiếng trả lời những võ lâm đồng đạo đang bị thương:

“Các vị, nơi đây hung hiểm, thừa dịp ta còn đang chế trụ ma nhân của Ô y giáo, mọi người nên đi trước một bước, thoát khỏi vòng vây rồi nói sau!”

Người của Lục gia không hề nói lý, âm hiểm ngoan độc, Nhất Kiếm đã sớm lĩnh giáo qua. Hiện giờ y thầm nghĩ trước tiên cần để cho những người khác thoát hiểm rồi tính tiếp.

“Không, khó có được hiệp sĩ khẳng khái vì chúng ta lấy thân phạm hiểm, phái Hoa Sơn không phải loại người trở mặt, vô sỉ. Có thể nào lại tổn hại tánh mạng huynh đài mà rời bỏ nơi đây!”

Người vừa nói chính là nam tử trung niên mặc nho bào, tiên phong đạo cốt, khuôn mặt dài nhỏ có một nhúm sơn dương râu.

“Sư phụ nói thật chí lý. Ta cùng loại người dùng oán trả ơn như Thiết Kiếm môn môn chủ bất đồng!”

Những nam tử phía sau tiếp lời, ai ai cũng là thiếu niên diện mạo thanh tú, tuấn nhã.

Những người này xuất thân từ Hoa Sơn. Mà người bọn họ tôn xưng vi sư chính là Hoa Sơn chưởng môn Triệu Đại Hùng. Một người lại một người chậm rãi vây quanh người Nhất Kiếm, giơ kiếm cùng hộ, ánh mắt nhất trí hướng một phía, đề phòng ma nhân Ô y giáo như hổ rình mồi.

Lúc này ngay cả đệ tử Thiết Kiếm có người không chấp nhận tác phong của môn chủ bọn họ nên đã hướng đến hỗ trợ bên người Nhất Kiếm.

(Quỳnh: ế ế hùa nhau ăn hiếp bé yêu của ta, ta vặt hết lông mấy cưng bây giờ, tránh ra…)

Nhất Kiếm hướng chưởng môn Hoa Sơn gật đầu thăm hỏi. Người nọ cũng gật đầu đáp lễ. Chính là sau khi hai ánh nhìn giao nhau, Nhất Kiếm lại cảm giác gương mặt đối phương có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời y không thể nhận ra người kia là ai.

Tình huống nguy cấp không thể phân thần, Nhất Kiếm lập tức đem tầm mắt quay về phía Lục Ngọc.

Y nhìn đôi lục môi tràn ra tơ máu, hiển nhiên là vì ả sau khi vung chưởng đánh mình liền bị hộ thể chân khí của Xích Tiêu bí quyết trong cơ thể mình phản kích. Y vì không phòng bị trước nên tổn thương không nhẹ, trong cơ thể ngũ tạng lục phủ chắc chắn bị chấn động cơ hồ lệch vị trí. Thế nhưng Lục Ngọc cũng không hảo sự  gì cho lắm, sắc mặt ả trắng bệch cùng đôi bàn tay hơi hơi run rẩy, nói ả không bị nội thương cũng không đúng a.

Lục Ngọc đem hàn nhãn từ trên người Nhất Kiếm chuyển qua người hắc y nhân. Khi hai mắt đồng thời giao nhau, ánh mắt ả tuy vẫn trong trẻo, hàn băng nhưng bên trong từ từ dấy lên lưỡng đạo hỏa dục, cực nóng, làm cho người ta sợ hãi.

“Giải Dung......”

Lục Ngọc nhẹ nhàng gọi.

“Hai ngày nay ngươi hã giận chưa? Nháo sự  đủ rồi, cùng ta trở về đi!”

Lời Lục Ngọc vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính vì khinh ngữ  cùng vẻ mặt âm nhu của Lục Ngọc đối ma nhân trong ma giáo.

“A? Giải Dung? Chẳng lẽ là Tô Giải Dung?”

(Quỳnh: ô …ông..ải âu…ông…on ải…à é êu ủa a a… 

Nguyệt: ra sức bụm miệng Quỳnh: cấm xì poi dưới mọi hình thức, nói thế lộ hết cả rồi =.=

Quỳnh: ô ô…ô….*rớt nước mặt*)


Đột nhiên có người hô nhỏ.

Những đệ tử hơi già dặn trong Thiết Kiếm môn nhớ tới vị hôn phu đã mất tích nhiều năm của môn chủ Lục Ngọc có tên là Tô Giải Dung. Đồn đãi rằng Tô Giải Dung diện mạo hảo dung, ngoái đầu nhìn bạch thiên, tiếu ý trị thiên kim. Năm đó Lục Ngọc vì y mà chung tình, thậm chí còn cố ý làm cho người này ở rể Thiết Kiếm môn.

Thế nhưng như thế nào, người nọ lại xuất thân từ ma giáo!!?

“Ngươi là Tô Giải Dung?”

Ánh mắt Nhất Kiếm nhất thời trừng so với ngưu còn lớn hơn, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Giải Dung.

(=_= không phải đã là ngưu rồi sao…)

Tô Giải Dung cùng Lục Ngọc tu vi mức độ không thấp, võ công tu luyện cũng đã tới giai đoạn nhất định, sức khỏe so với thường nhân cũng cường liệt hơn nhiều, khó mà có thể chết do bệnh được, đến nỗi mặc dù tuổi tác hai người có thể đã hơn ba mươi nhưng dung mạo hiện giờ xem ra trẻ hơn niên kỷ, vẫn còn phương hoa chính thịnh.

Mặc dù bị Xích Luyện đao chém sắt như chém bùn kề trên cổ, phong thái của Tô Giải Dung vẫn nhất phái vân đạm phong khinh, thú vị hỏi Nhất Kiếm:

“Gì, đại hồ tử  nhà ngươi cũng biết Tô Giải Dung sao?”

Tô Giải Dung không thèm đáp lại Lục Ngọc.

Trong Võ lâm đại hội, Ô y giáo đang tiêu diệt cái gọi là chính phái nhân sĩ. Nhưng sau đó lại có người can thiệp làm rối sự. Y bảo rằng giáo chủ muốn “minh kim thu binh”. Lúc y mang theo bộ hạ rời đi lại gặp gỡ Lục Ngọc. Lục Ngọc cùng Thiết Kiếm môn nhân đuổi sát y, không cho y rời đi. Tiếp đến phái Hoa Sơn cũng đuổi đến gia nhập trận chiến.

Giằng co hồi lâu, giáo chủ có lệnh bọn họ phải tức tốc quay về tổng đà. Y biết nếu không nhanh chóng diệt trừ những người này trở về phúc mệnh, y theo tính cách của giáo chủ. Trong chốc lát người bị giết sẽ là y cùng các đệ tử dưới tay.

Cánh tay Nhất Kiếm vừa động, Xích Luyện đao hồng quang chợt lóe, bạo rống thanh:

“Lão tử hỗn trướng chết tiệt, ta như thế nào lại không nhận biết ngươi! Ta hôm nay phải thay tỉ tỉ ta giáo huấn kẻ vô lương tâm như người. Khi tỉ ta mới tắt thở, ngươi lại bỏ chạy không thấy bóng dáng. Mười năm hơn mai danh ẩn tích, ngay cả hài tử của ngươi hiện nay ra sao ngươi cũng không thèm để ý!”

Nhất Kiếm nhớ tới nỗi cực khổ của Mạc Thu suốt mấy năm nay cũng do sự  góp phần của  người này, đao kia liền hung hăng bổ xuống mặt y.

Tô Giải Dung vội vàng lấy nửa thanh thiết tiêu tiếp được sát chiêu. Sắc diện Lục Ngọc ngưng trọng. Ả không đợi Tô Giải Dung mở miệng, toàn bộ ám khí che dấu trong tay đều phóng về phía Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm xoay người vội vàng ngăn trở. Mặc dù đã lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị mấy phiến mai kị ( tên một loại ám khí) cắm trúng vai, làm y kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ta không cần ngươi giúp!”

Tô Giải Dung liếc Lục Ngọc một cái, thanh âm xa xôi, lãnh đạm hơn mấy phần khi y cùng Nhất Kiếm nói chuyện.

“Giải......”

Lục Ngọc vừa định mở miệng, Tô Giải Dung lập tức rất không nể tình, đem ánh mắt rời khỏi người Lục Ngọc.

Tô Giải Dung nhìn về phía Nhất Kiếm, nói:

“Đại hồ tử, người nói người nào chứ? Ta khi nào có hài tử. Bản thân ta như thế nào không biết! Ngươi cũng đừng nói con ta là ngươi a, phúc phận lớn như vậy ta thật nhận không nổi!”

(Quỳnh: giờ phút này tính cà rỡn vẫn không đổi, không hổ là….*liếc liếc Nguyệt*…

Nguyệt: im miệng, ta biết rồi, im miệng ngay =.=)

Tô Giải Dung dùng ngữ khí bình thản như  mặt hồ không gợn sóng, nhưng Nhất Kiếm nghe trong tai lại làm y vựng hỏa.

Nhất Kiếm quát:

“Thiên tài mới là hài tử  nhà ngươi! Ta danh xưng Duyên Lăng Nhất Kiếm, tỉ tỉ ta là Duyên Lăng Nhất Hoa cũng là nương tử  của ngươi. Nàng vì ngươi hạ sinh nam hài, hài tử của ngươi năm nay cũng đã mười lăm tuổi!”

Dứt lời, Nhất Kiếm nhanh chóng bổ mạnh một đao hướng về phía gương mặt tuấn lãng, mê người của nam nhân kia, chính gương mặt tuấn tú này đã mê hoặc hai người nữ nhân. Bộ dạng xinh đẹp này thuộc về người nam nhân không biết hoàn thành trách nhiệm kia lại trở thành tai họa. Hôm nay Duyên Lăng Nhất Kiếm quyết vì thế gian trừ hại, đem người này chém thành hai mãnh, quét thật sạch sẽ.

Tô Giải Dung sửng sốt một chút.

Trong nửa khắc sững sờ, đao của Nhất Kiếm liền bổ tới trước mặt Tô Giải Dung. Đột nhiên Tô Giải Dung cảm thấy thân thể bị mãnh lực từ phía sau kéo về. Đúng là do Lục Ngọc kéo y lùi về phía sau, thoát ly phạm vi lực đạo đao hạ của Nhất Kiếm.

“...... Duyên Lăng...... Nhất Kiếm?”

Sau khi hai người cách nhau một khoản xa xa, Tô Giải Dung nuốt xuống vài ngụm ( nuốt cái gì thì mấy nàng tự hiểu….=3=), thì thào ra tiếng.

“Chính là lão tử ta!”

Nhất Kiếm rít gào.

Tô Giải Dung không ngần ngại đẩy Lục Ngọc ra. Sau đó chân mày thư  giãn, đạm cười.

“Ta không có hài tử.”

Sóng mắt y lưu chuyển che giấu tình tự  khó phân giải, không một ai nhìn thấu.

Song nhãn to tròn của Nhất Kiếm mạnh mẽ bắm ra hoa hỏa. (tia lửa)

(Nguyệt: hết chuyện lại đi ra ám hiệu với cái anh đầu gỗ này, tội nghiệp, thiện tai, thiện tai T_T)

“Họ Tô kia, ngươi nói như vậy là có ý gì? Tỉ tỉ ta không có hài tử của ngươi, hay ý ngươi muốn nói tỉ tỉ ta “hồng hạnh xuất tường*” sao?”

( *: có gian phu…=))…..nói tùm lum nhiều khi lại trúng tùm la đó nhoa…)

Một thanh âm trong trẻo của một thiếu niên cũng phát ra đồng thời với tiếng rống giận của Nhất Kiếm, tiếng nói vạn phần thê lương.

“Tô Giải Dung, ngươi nói cái gì!”

Nhất Kiếm lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm. Y lập tức phát hiện khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt đỏ rực của Mạc Thu; đang đứng nơi bìa rừng; phẫn nộ chăm chú nhìn Tô Giải Dung.

“Nếu ngươi không có hài tử, vậy ta đây là cái gì hả?”

Mạc Thu vội vàng đi tới, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía Tô Giải Dung. Trong ánh mắt hàm chứa đầy ủy khuất, phẫn hận, không dám tin bản thân lại bị phụ thân thân sinh ruồng bỏ, thực sự  cực kỳ bi thương.


“Tiểu Thu!”

Nhất Kiếm gấp gáp giữ chặt Mạc Thu, đang đi lướt qua người y.

“Ngươi nói a!”

Mặc dù bị ngăn đón, Mạc Thu vẫn liều mạng rống to, không dám tin người nọ thế nhưng lại không tiếp thu mình.

Thế là ngay lập tức tại đây, lực chú ý của mọi người đều bị Mạc Thu hấp dẫn. Lúc này đệ tử phái Hoa Sơn đang trầm tĩnh đứng bất động nãy giờ đột nhiên chuyển biến. Từ vị trí chưởng môn Triệu Đại Hùng đang đứng chia làm hai nhóm. Một nhóm tiến công hướng về phía Tô Giải Dung, một nhóm kiềm chế giáo chúng còn lại của Ô y giáo. Đệ tử Thiết Kiếm môn ngu ngơ một lúc, sau đó cũng lập tức gia nhập cùng đệ tử Hoa Sơn phái.

Một hồi hỗn chiến cũng vì vậy lần thứ hai được triển khai.

Nhất Kiếm thấy Mạc Thu không ngừng vùng vẫy tránh thoát y. Y liền cùng Hoa Sơn chưởng môn giao mắt liếc nhìn nhau một cái, quyết định trước tiên cần đối phó Tô Giải Dung rồi nói sau.

Song nhân nhất đao đồng thời xuất thủ đánh về phía Tô Giải Dung. Tô Giải Dung thân thủ linh hoạt xoay người nhảy lên giữa không trung, nhanh chóng đỡ song chiêu “thiên cân trụy băng*” của đối phương.

(*: tảng băng ngàn cân giáng xuống…nặng gúm =3=,)

Nhất thời cây cỏ, bụi bặm xung quanh phạm vi ba người tung bay tứ tán, nội kình tăng vọt, bất phong mà tay áo lay động, vòng lực đối kháng lẫn nhau.

Lục Ngọc tất nhiên tuyệt không cho phép có người ở  trước mặt ả tổn thương Tô Giải Dung  dù chỉ là nửa sợi lông. Ả thấy sắc mặt Tô Giải Dung tái xanh, liền nhanh chóng vận chân khí truyền vào ám khí trong tay, sưu một tiếng hướng thẳng Nhất Kiếm cùng Triệu Đại Hùng bắn tới.

“Cữu cẩn thận a ——”

Mạc Thu hoảng hốt, cũng không màng ám khí cỡ nào hung mãnh, chạy vội tới. Y lấy thân mình đỡ ám khí đang bay thẳng đến những vị trí yếu huyệt trên người Nhất Kiếm. Đến khi y phục hồi *** thần, ám khí đã xuyên thấu vai, cắt xé cốt nhục.

Mạc Thu rên lên rồi bị nội kình đánh văng đè lên người Triệu Đại Hùng, tiếp đến Triệu Đại Hùng lại bị dư  chấn va vào người Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm hoảng hốt thu lại chiêu thức của Xích Tiêu bí quyết để tránh gây thương tổn đến hai người, không nghĩ tới do vội vàng áp đặt tán công nên kết quả làm cho chân khí nghịch chuyển, chấn động phun ra ngụm huyết tiên, khẩu huyết kia liền văng dính vào thân thể hai người mà y đang chống đỡ.

Tô Giải Dung phiêu nhiên rơi xuống đất, y nhíu mày liếc nhìn Lục Ngọc một cái, lãnh đạm hừ  một tiếng, hiển nhiên không hề cảm kích ả.

(Quỳnh::”> hảo a)

Không gian xuất hiện dị biến, Tô giải Dung không hề ham chiến, một tay vừa vung lên,  mấy viên đạn ngọc lưu ly được ném xuống mặt đất, một tiếng ầm vang, khói bụi mù mịt, nhất thời bao phủ một mảnh dã lâm, che khuất tầm mắt mọi người.

“Giải Dung ——”

Thanh âm Lục Ngọc chưa  từng kinh hoảng như bây giờ, vang vọng bên trong ám lâm. Lại chia lìa, thiên hạ to lớn, bản thân cũng đã ra sức tìm kiếm thân ảnh người này suốt mười lăm năm. Bao giờ mới lại được tái kiến người này?

Thanh âm Tô Giải Dung mờ ảo, giống như xuyên thấu tầng tầng sa mỏng, mơ hồ truyền đến.

Từ từ nói là:

“Tô Giải Dung ngày xưa đã sớm cùng nữ nhân mình âu yếm chết tại phủ Lục Ngọc. Tô Giải  Dung hôm nay không còn như trước kia, hiện giờ “vô khiên vô quải”, “vô tử vô thê”......”

(Không gánh nặng, không vướng bận, không con cái, không thê thiếp…..tự do muôn năm…. ( ^.^)/)

Đợi đến khi từ cuối cùng nói hoàn, không còn nhận ra thanh âm phát ra ở nơi đâu vọng tới, không còn nghe rõ được gì.

“Giải Dung, ngươi trở về!”

Lục Ngọc phát cuồng hô loạn, vội vàng phi người tiến về phía trước.

Đệ tử Thiết Kiếm môn chưa từng gặp qua bộ dạng cuồng loạn của môn chủ, mỗi người đều ngốc đến nỗi không biết làm như thế nào cho phải. Mạc Thu cắn răng nhổ một phiến mai kị cắm trên người xuống. Y thừa dịp Lục Ngọc lơ là phóng thẳng ám khí nhắm ngay yếu huyệt ả. Tâm thần Lục Ngọc hoảng hốt liền bị trúng đòn, thân hình lay động, rơi thẳng xuống đất.

Sương khói dần tiêu tán.

Chiêu cuối cùng này đã tiêu hao hết khí lực còn sót lại của Mạc Thu. Y thả lỏng khuôn ngực, yếu ớt ngã vào lòng Triệu Đại Hùng, song nhãn đỏ đậm tràn đầy thủy lệ, cố gắng kềm nén  không cho chúng rơi xuống.

Triệu Đại Hùng đang ôm Mạc Thu cúi đầu xuống, nhìn thấy quang cảnh đầy mị lực.

Thiếu niên pha lẫn nét nữ hài tử, mái tóc buộc hờ hững, thần thanh cốt sảng, mi dài thanh tú, sóng mắt hoa mỹ. Mạc Thu mím chặt bạch môi, dòng lệ thủy lan tràn trong suốt như  thu đồng (cánh đồng mùa thu), rõ ràng đau đến tê tâm liệt phế, lại vẫn quật cường cắn chặt răng, một chút cũng không nhận thua.

Triệu Đại Hùng bị cảnh tượng bất thình lình xảy ra sở nhiếp. Nhất thời không kiên trụ vững vàng, dẫn tới tâm thần lung lay, bàn tay đang đỡ lấy Mạc Thu vô thức không thận trọng vài phần.

Mạc Thu mạnh mẻ thanh tỉnh. Khi y phát hiện mình bị một nam tử xa lạ ôm, mà người kia lại đăm đăm nhìn mình. Trong đầu Mạc Thu nhất thời đại hỏa, kém chút xíu nữa là nhịn không được mà hướng người nọ nhe răng, trợn mắt hù dọa.

Nhưng có điều người này, hình như  mới vừa rồi những người còn lại gọi hắn là…?

Chưởng môn?

Nhất Kiếm gật đầu thăm hỏi Triệu Đại Hùng, sau đó liền kéo Mạc Thu về bên người mình. Mạc Thu được trở lại với cái ôm ấp quen thuộc, ngẩng đầu nhìn Nhất Kiếm, rồi sau đó lại chậm rãi hạ mi, kiên trì nhìn chằm chằm mảnh huyết nhục dưới chân, thanh âm pha chút bất ổn, nói:

“...... Cha ta...... Tô Giải Dung y...... Vì sao lại không tiếp thu ta?”

Mặc dù không hy vọng ngoại trừ  Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp bên ngoài còn có người vì y mà thân tình vô cầu báo. Nhưng người kia là người có chung máu thịt với mình, điều này làm lòng Mạc Thu nảy sinh một tia chờ đợi.

Y cũng có lúc nghĩ đến ngày mà người đã từng vứt bỏ mình quay trở về. Khi đó Mạc thu nên dùng dạng biểu tình gì để đối mặt với người đó. Thất lạc Nhất Kiếm ngần ấy năm Mạc Thu cũng từng ngây ngốc mong chờ người mà y gọi là phụ thân kia sẽ đến cứu mình. Sau đó, người kia sẽ vì y mà lo lắng, đau xót tận cốt tủy gấp mấy vạn lần cữu cữu. Người đó sẽ cho y ăn sơn hào hải vị, mỗi ngày sẽ cho y biết thế nào là ăn ngon, ngủ ngon, không những vậy buổi tối người đó còn ôm y, dỗ dành y tiến vào mỹ mộng.

Thế mà nguyên lai sự thật lại làm lòng người chua xót.

Mẫu thân sớm qua đời, Lục Ngọc lãnh đạm vô tình, cha lại không để y vào trong tầm mắt, y tưởng tượng đến đây, ngực liền phập phồng lo lắng.

Y biết mình tham lam, đã có Nhất Kiếm cẩn cẩn dực dực chăm sóc quan tâm, vậy mà còn muốn càng nhiều càng tốt. Đáy lòng giống như hài đồng cố chấp, khát vọng kịch liệt không thể bình ổn.

Y muốn có phụ thân, muốn có nương, muốn mình cùng cữu cữu có thể sánh bước bên nhau, muốn giống một hài tử trong gia đình bình thường hồn nhiên đùa nghịch trống bỏi, oản tù xì, cứ thế từng chút, từng chút một nhờ ăn gạo và mì mà lớn lên.

(Nguyệt: nãy h ẻm mong chờ hạnh phúc của ẻm thì cái ăn luôn là đầu tiên a T_T, Quỳnh: gãi gãi đầu…..)

Y biết tham lam nhiều như vậy căn bản vô dụng......

Nhưng thực chất y vẫn không thể ngăn được bản thân không ngừng nung nấu hy vọng......


Mạc Thu chôn thật sâu mái đầu vào ngực Nhất Kiếm, hốc mắt nhiệt càng nhiệt, làm y khó có thể chịu đựng.

Nhất Kiếm gắt gao ôm chặt Mạc Thu, dùng một loại lực đạo làm xương cốt phát đau.

Lưng Mạc Thu phập phồng, co rúm, giọng mũi nồng hậu, hơi thở không thể bình ổn, từ trong lòng Nhất Kiếm gầm nhẹ nói:

“Y không cần ta, vậy không cần! Ta cũng không hiếm lạ có cái loại phụ thân “phao thê khí tử*”. Một mình ta không phải vẫn sống tốt sao. Ta không hiếm lạ y, không hiếm lạ!”

(*: Bỏ vợ bỏ con….aiz…. oan quá đi)

Nhất Kiếm biết Mạc Thu trong lòng đau lắm, y càng tỏ vẻ giương nanh, múa vuốt, cường trang, hung hãn.

Mạc Thu trưởng thành lại ngoan kính như  lang như hổ ai nhìn cũng đều sợ. Nhưng chỉ có Nhất Kiếm hiểu được, tiểu Thu của y vẫn chỉ là tiểu hài tử năm đó. Thủy chung là thân ảnh hài tử đứng ở tường cao, toàn tâm toàn ý chờ đợi ai đó đến thăm.

Nhất Kiếm nói:

“Y không cần ngươi, cữu quan tâm ngươi.”

Y càng thêm dỗ dành, dụ hống, lên tiếng mắng:

“Cái loại người như vậy căn bản không đáng để ngươi thương tâm, về sau ta thấy y một lần liền xử y một lần, chém chết tên hỗn đản vô tâm bất phế. Ngươi đừng vì y thương tâm!”

Đừng vì y mà thương tâm ——