Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 13

Nếu huynh đệ của mình gặp nạn, Nhất Kiếm làm sao có thể chần chừ  không ra tay giúp đỡ. Vốn y đã muốn lập tức khởi hành đi Hàm Dương. Thế nhưng Nhất Diệp hung hăng liếc nhìn miệng vết thương trên cổ Nhất Kiếm, rồi trừng mắt liếc Mạc Thu một cái.

Sau nữa ngày tranh luận gay gắt, cuối cùng Nhất Kiếm thừa nhận bại trận. Nhất Diệp đắc ý dào dạt liền chạy lấy người, trong phòng chỉ còn lưu lại duy nhất hai người, Nhất Kiếm cùng Mạc Thu.

Khi Mạc Thu xác định Nhất Kiếm lúc này thật sự quyết định luôn ở bên mình, tâm tình y hảo hảo hơn rất nhiều. Y bưng tới một mâm bánh mỳ phẩm màu son đầy mỹ vị, được tạo hình thành tiểu thố tử thật khéo léo, thích thú đem phần bánh ăn một khẩu, trên mặt hiện ra một chút sắc thái khờ dại. Bộ dạng tính kế khôn khéo mới vừa rồi biệt tích vô tông.

Nhất Kiếm buồn cười nhìn Mạc Thu. Mạc Thu mơ hồ phát hiện Nhất Kiếm đang nhìn mình, trong lòng có chút khẩn trương, bất cẩn làm rơi một miếng bánh mỳ hình tiểu thố tử trên miệng xuống đất.

Mạc Thu vội vàng xoay người cố chấp nhặt miếng bánh mỳ lên, lại không ngờ bàn tay bị thương không được linh hoạt như trước, hơn nữa đột nhiên bị người kia nhìn, làm tâm trí y giống như  có một đàn tiểu mê (nai) tử chạy loạn bên trong, kết quả y cố gắng hơn nửa ngày vẫn không cầm được miếng bánh mỳ tiểu thố tử kia.

Nhất Kiếm nhặt miếng bánh mỳ kia lên, dùng khăn đã thấm ướt lau sơ qua một chút, sau đó liền trả lại cho Mạc Thu.

Tiểu thố tử phẩm màu son kia, do bị thấm nước nên có chút nhão nhão. Nhưng do miếng bánh mì tiểu thố tử này được Nhất Kiếm tận tay nhặt lên đưa cho mình. Mỹ vị trân quý kia có thể nói đạt tới trình độ từ trước đến nay Mạc Thu chưa từng được thưởng thức qua.

Mạc Thu cười cười cầm lấy miếng bánh, cẩn cẩn dực dực cắn liền hai khẩu, tiếu ý trên khóe môi tiết lộ hoàn toàn tâm tình của chủ nhân. Y thì thào nói một câu:

“Ăn ngon......”

Lời nói theo gió nhẹ nhàng truyền ra.

(Hảo khả ái a…:”>)

Nhất Kiếm nói:

『Qua vài ngày nữa ta muốn dẫn ngươi đi Hàm Dương. Trong hai ngày tới ngươi nên hảo hảo nghĩ ngơi. Sau khi xuất môn, bên ngoài không có phương tiện thuận lợi để ngươi nghĩ ngơi như ở đây đâu.』

Mạc Thu nhẹ nhàng gật đầu.

Nhất Kiếm còn nói:

『Đối với bệnh của ngươi, ta nghĩ một đại phu bình thường không có khả năng trị dứt được. Cho nên trước đó vài ngày tiểu cữu của ngươi đã liên lạc với ngươi ngày xưa giúp ta tìm ra phương thuốc tẩy tủy hoán cốt cho ngươi. Người nọ hiện giờ đang đợi ở Hàm Dương. Bất luận có  hay không có phương pháp trị tận gốc, ta cũng phải mang ngươi đi Hàm Dương một chuyến để y nhìn ngươi một chút. 』

Mạc Thu tiếp tục gật đầu.

Nhất Kiếm lại nói:

『Tiểu cữu ngươi cũng có chút để tâm đến ngươi, nàng đã nói cho đối phương biết ngươi không có tẩm hoàn dược thủy nên ảnh hưởng không ít đến khả năng luyện võ. Đối phương cũng nói sẽ giúp ngươi tính toán chu toàn. Vị huynh đệ kia của ta nếu đã hứa một lời, chắc chắn y sẽ thực hiện được. Nên trong hai ngày này, trước tiên cữu sẽ dạy ngươi một ít công phu thoát thân, công phu này học sớm mới hảo, như vậy mới mau tới ngày luyện thành.』

Mạc Thu vẫn như cũ gật đầu. Y hiểu rõ Nhất Kiếm vô luận làm ra quyết định như thế nào, cũng đều toàn tâm toàn ý suy nghĩ thay y.

Thấy Mạc Thu đồng ý, Nhất Kiếm cảm thấy an ủi ít nhiều. Mạc Thu nhu thuận, mềm mại như vậy thật hảo. Không như trước đó vài ngày giống tiểu lang bị đạp trúng đuôi, bộ dáng gặp người cắn người, thật làm y không khỏi đau lòng.

“Cữu......”

『 Ân? 』

“Chúng ta như vậy là hòa hảo với nhau rồi phải không?”

Mạc Thu đột nhiên buông bánh mỳ, nói.

『A? 』

Nhất Kiếm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà nói:

『 Đúng vậy...... đều do cữu không tốt...... 』

“Vậy, vậy ngươi có thể giao huyền thiết chủy thủ cho ta được không?”

Mạc Thu nói.

Nhắc tới sự kiện này, Nhất Kiếm lập tức nhíu mày từ chối:

『Đương nhiên sao có thể được, huyền thiết chủy thủ phi thường sắc bén, nếu ngươi trong lúc mê ngủ lại lấy chủy thủ tổn thương chính mình thì làm sao bây giờ! Bất khả, tuyệt đối không thể! 』

Y kiên quyết phản đối Mạc Thu lấy tánh mạng bản thân ra đùa giỡn.

“Nhưng đó là vật đính ước của ngươi cho ta!”

Mạc Thu không dự  đoán được Nhất Kiếm thế nhưng không chịu giao ra, trong lòng quýnh lên, thanh âm có chút cao giọng.

『 A? 』

“Ngươi đã cho ta thì nó là của ta, sao ngươi có thể lại đoạt lại!”

Mạc Thu gấp đến độ hốc mắt đều đỏ. Y nói:

“Nếu không như vậy đi, ngươi trả lại cho ta, ta sẽ hảo hảo cất giữ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không đả thương ngươi như mấy hôm trước!”

Huyền thiết chủy thủ quang trọng đối với Mạc Thu như vậy không phải là do nó là đồ vật quý hiếm khó tìm mà đây là vật đầu tiên y có được từ trên người của ái nhân, nó biểu đạt tâm ý của người kia, là tín vật minh chứng người kia đã đem trái tim giao cho y.

Nhất Kiếm không ngờ phân lượng của chủy thủ lại được Mạc Thu xem trọng như thế, sau một lúc trầm ngâm y mới nói:

『 Ta không phải sợ ngươi đả thương ta mà là ta sợ ngươi làm chính mình bị thương! 』

“Ta sẽ không!”

Mạc Thu lập tức nói.

Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu, trong mắt Mạc Thu tràn đầy mong đợi.

“Cữu, van cầu ngươi, đó là vật đầu tiên ngươi cho ta. Ngươi đem chủy thủ kia giao cho ta cất giữ bên người, tựa như ngươi lúc nào cũng kề cận bên ta.”


Thấy dùng cương lực vô dụng, Mạc Thu liền sử dụng thái độ nhu mềm. Đôi song nhãn kia của y còn lớn hơn so với Nhất Kiếm,  giờ phút này đang rưng rưng thủy lệ, y vờ chùi chùi một chút, thanh âm mềm nhẹ khẩn cầu.

Chủy thủ trân quý được người khác đem giữ  gìn ví như  chính bản thân mình, trên mặt Nhất Kiếm không biết vì sao lại phiếm hồng.

Mạc Thu nhìn mỹ cảnh của Nhất Kiếm, trong lòng không tránh khỏi bốc hỏa, nhớ đến việc đã lâu rồi hai người chưa từng thân thiết cùng nhau. Ý nghĩ xằng bậy trong đại não nhất nhất hiện lên, lập tức không kiềm chế được mà phát ngôn:

“Còn không thì mỗi tối cữu cữu có thể ôm ta ngủ a. Như vậy ngươi sẽ không sợ ta lấy chủy thủ tổn thương bản thân.”

(Hồ ly nà…=)))

Nhưng cùng lúc đó Nhất Kiếm cũng mở lời:

『Nếu ngươi nghĩ như vậy hảo, ta đây tạm thời trả lại cho ngươi trước là được! 』

Nghe lời Nhất Kiếm nói, chân mày Mạc Thu khẽ nhíu, sắc diện liền u ám, y liền cúi gầm khuôn mặt đang suy sụp.

Nhất Kiếm lấy huyền thiết chủy thủ từ trong một chiếc hòm gỗ nhỏ đưa cho Mạc Thu. Sắc mặt  Mạc Thu lại càng thêm u ám.

“Sao hả?”

Nhất Kiếm khó hiểu hỏi.

Xuẩn ngưu tử này căn bản không thèm nghe gặp lời nói xuất phát từ  nội tâm “ ngươi có thể ôm ta ngủ” vừa rồi của Mạc Thu.

Mạc Thu dùng ánh mắt ai oán nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm lại lo rằng Mạc Thu mệt mỏi, liền nói:

“Chủy thủ giao cho ngươi, ngươi nhớ rõ đừng ôm nó ngủ, nên cất nó trong ngăn tủ hành lý, đỡ phải gặp chuyện không may.”

“Có thể gặp chuyện không may ta cao hứng còn không kịp......”

Mạc Thu lầm bầm nói. Lời vừa nói vẫn làm Nhất Kiếm không hiểu rõ ẩn ý bên trong. Mạc Thu trưng ra khuôn mặt oán hận, vùng vằng đi vào nội phòng của mình, một mình một chăn cùng chủy thủ đơn bạc tiến nhập giấc ngủ.

Trong hai ngày này Nhất Kiếm bị lệnh cưỡng chế ( của Nhất Diệp chứ ai…=))) không cho rời khỏi Lạc Diệp uyển một bước. Để tránh nhàn rỗi vô sự, y liền bắt đầu dạy Mạc Thu công phu. May mắn thương thế trên người Nhất Kiếm được hảo dược trị tốt, không bao lâu liền kết vảy, trừ bỏ khi nói chuyện còn chút khàn khàn, ngoài ra cũng không còn gì đáng lo ngại.

Về phần Mạc Thu, do xương cốt tổn hại, nên việc hồi phục có chút chậm trễ, mấy ngày nay việc sử dụng đũa cũng không có hảo, ăn một chút cơm mà nửa canh giờ cũng ăn không xong.

Nhất Kiếm tự trách bản thân không bảo hộ được cháu trai mình nên sau khi hai người cùng luyện hoàn công phu, Nhất Kiếm tự  mình kiêm luôn chức vụ uy thực. (Đút cơm …:”>)

Mạc Thu hoan hỷ để cho cữu cữu phục vụ mình.

Nhưng sự kiện này lại làm Nhất Diệp buồn lo.

Ca ca nàng từ nhỏ đến lớn đều rất biết tự chủ a, thật vất vả thoát khỏi tai kiếp bình an trở về, thế nào lại trở thành gã nô bộc bên người của cháu trai y chứ. Mà Mạc Thu kia lá gan cũng thực đại a, chẳng những đem Nhất Kiếm trở thành của mình, ban ngày thậm chí còn lớn mật tự tiện truy hỏi tông tích Lục Đương Quy cùng Xích Tiêu Kiếm, nói là nếu phải về Thiết Kiếm môn thì không thế thiếu kiếm kia cùng người.

Đáng chết chính là ngay cả nàng, Duyên Lăng Nhất Diệp cũng bị Mạc Thu ra lệnh, sai khiến là sao.

Ban đêm, Nhất Diệp ôm chăn trầm tư  suy nghĩ chuyện đông tây. ( suy nghĩ vẫn vơ…0_0)

Nghĩ cháu trai nàng rõ ràng là lang diện thế nhưng lại trưng ra bộ mặt của một tiểu linh dương. Nghĩ rằng ca ca xuẩn đản của nàng đã không biết thì thôi, thế nhưng sao lại đem tên lang diện kia bảo hộ như tâm can bảo bối. Nghĩ nghĩ về sau hai người này không biết sẽ như thế nào a. Lại nghĩ chính mình thật sự quá đáng thương đi, nửa đêm rồi mà con lo lắng, suy nghĩ sự tình của hai người kia, lo suy nghĩ đến mất ngủ luôn a.

(o-0” hớ rước họa vào thân rồi tự oán trách bản thân đáng thương là sao)

Càng nghĩ càng giận, Nhất Diệp cuối cùng vẫn không thể đấu tranh với cơn mệt mỏi suốt mấy ngày qua nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng phát ra tiếng ngáy.

Cửa gỗ phát ra tiết cọt kẹt, bị lực đạo từ bên ngoài đẩy vào trong. Ngoài cửa nguyệt quang ôn nhu soi sáng, chiếu rọi bóng lưng một người, tạo thành một mảng bóng đen thật dài.

Mạc Thu mặc nội y, mái tóc đen dài tán loạn phiêu trong gió, y nhẹ nhàng, từ tốn tiến vào nội phòng, ánh mắt mông lung, vẻ mặt đờ đẫn.

Mạc Thu tả nhiễu nhiễu (phá phách a), hữu nhiễu nhiễu khắp phòng Nhất Diệp. Thoắt cái ngồi ở ghế trên ngửa đầu nhìn xà ngang. Thoắt cái lại đi leo lên ngồi trên bàn tròn, cúi đầu đếm mấy cái chén trên bàn, cuối cùng lại thoắt một cái nhảy xuống, như du hồn vội vàng đi đến ngồi xổm xuống trước giường Nhất Diệp, y khẽ nghiêng đầu nhìn bộ dáng đang ngáy ngủ của Nhất Diệp.

Không thốt lên một tiếng nào, chỉ im lặng mà mỉm cười.

Nhất Diệp căn bản đã ngủ thật say, nhưng nàng vẫn có cảm giác kỳ quái gì đó từ đáy lòng dâng lên, làm giấc ngủ của nàng không được yên ổn.

Giống như  cái gì đó khác lạ xuất hiện trong phòng nàng. Đồ vật kia cứ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Nhất Diệp từ từ chuyển tỉnh, hồ nghi mở mắt, đầu chậm rãi nghiêng nhìn về bên phải.

Rồi sau đó...... Nàng nhìn thấy bóng thật lớn bên ngoài phòng..... Có cái gì đó kì quái tóc tai bù xù ngồi xổm trước giường nàng, trong mắt hung quang lòe lòe, khóe miệng tràn tiếu ý như cười với nàng.....

Chỉ trong nháy mắt thang điểm sợ hãi của nàng vọt lên tới cực điểm, lông tơ cả người Nhất Diệp đều dựng thẳng lên, cất cao thanh âm thét to:

“Nương a —— có quỷ a ——”

Bóng hình kì quái gì đó gây cho nàng cảm giác thực sự khinh hách. Dường như cảm nhận được Nhất Diệp đang e ngại, người kia lại tự nhiên leo thẳng lên giường nàng, đồng thời chui thẳng vào trong chăn, kéo nàng lại, chặt chẽ ôm lấy. Mà mái đầu đen tuyền kia còn kè sát ngực nàng rồi không ngừng cọ cọ, mong muốn tìm một vị trí dựa vào thật an ổn, không ly khai.

“Nương a —— nương a —— ca ca cứu mạng a —— có quỷ a —— có quỷ a ——”

Nhất Diệp trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị kinh hách, ba hồn bảy vía đều phi thiên. Nàng thét thật to. Là vừa liều mạng cuồng hét vừa điên dại kêu gào, mà không thèm quan tâm cái gì đang ôm chặt lấy mình. Chỉ thấy lệ cứ  tuôn ra, cả người không ngừng run rẩy.

(Bé này trời không sợ đất không sợ chỉ có sợ…ma…=)))

Nhất Kiếm đang say ngủ thì nghe thấy thanh âm thét gào của muội muội, thân thủ nhanh chóng nhảy dựng lên rời khỏi giường. Y mơ mơ màng màng không hiểu có chuyện gì phát sinh, chỉ có thể cuống quít cầm lấy đao, khoát hờ nội y, thi triển khinh công, hướng thẳng phòng Nhất Diệp, một đường chạy tới.

Nhất Kiếm dùng song nhãn chưa kịp mở hoàn nhìn về phía giường. Y phát giác Nhất Diệp đang không ngừng giãy dụa, chân vươn cao quẫy đạp, thân hình vùng vẫy cực kì lợi hại.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi làm Nhất Kiếm hoảng hốt. Y nghĩ thầm chẳng lẽ là *** tặc tới quấy rối. Hắn nhìn vừa mắt muội muội y sao?

Cơn buồn ngủ của Nhất Kiếm trong nhất thời hoàn toàn tiêu biến. Y lập tức vươn tay cằm lấy chăn xốc lên, quát to:

” Tiểu tặc tử lớn mật dám động thủ trên đầu thái tuế, không muốn sống chăng!”

( Thái tuế = bà cố nội….há há, bé bị ca ca gọi là bà cố nội…=)))

Nhưng khi Nhất Kiếm thấy rõ người đang ôm Nhất Diệp là ai. Nhất Kiếm lại ngây người.

Mạc Thu hoàn toàn không thèm để ý đến việc Nhất Diệp đang sống chết giãy dụa. Tứ  chi Mạc Thu giống như bạch tuộc quấn chặt lấy Nhất Diệp, đầu thì tựa sát vào ngực nàng, tiếu ý vẫn vẹn nguyên trên gương mặt đang say ngủ.

Bên ngoài bỗng có thanh âm truyền vào. Có vẻ như là gã sai vặt trong lâu nghe thấy tiếng thét mà chạy tới.

Nhất Kiếm vội vàng hướng ra ngoài hô:

“Nơi này không có việc gì, các ngươi không cần vào đây!”

Sau khi khóa chặt cửa lại, Nhất Kiếm lập tức quay lại bên giường.

“Nhất Diệp, ca ca đang ở đây!”

Nhất Kiếm vội vàng che kín miệng muội muội lại, không cho nàng tiếp tục la hét thêm.

“Ô ——”

Nhất Diệp bị phong bế miệng, hoảng sợ nhìn ca ca nàng.

Nhất Kiếm cau mày quan sát cháu trai nhỏ nhắn của y.

“Là tiểu Thu phát bệnh mới chạy đến phòng ngươi, đừng hoảng hốt, không phải thứ  gì đó bẩn thiểu đâu.”

Nhất Diệp ngây ngốc, rồi sau đó càng kích động, thanh âm phát ra càng lớn.

“Ô ô ô ——”

Nàng nhẹ nhàng xê dịch eo ra xa. Trong tư thế này Nhất Diệp dễ nhàng nhận thấy người đang ôm chặt nàng thực sự không phải là quỷ mà chính là tiểu lang tử kia. Điều này khiến nàng vô cùng tức giận.


Nhất Kiếm vươn tay, dự  định tách Mạc Thu ra khỏi người Nhất Diệp. Nhưng y không dự đoán được Nhất Diệp thế nhưng cả người trong phút chốc liền bắn lên, ba chân bốn cẳng tách móng vuốt của Mạc Thu đang quấn chặt lấy người nàng, phẫn hận xuất ra một cước ngoan độc đá văng cháu trai đang say ngủ bên người nàng xuống giường.

Toàn thân Mạc Thu vì bị trúng một cước mà bay thẳng ra ngoài, đầu bị va vào thành giường, phát ra một tiếng va chạm mạnh.

Nhất Kiếm hít sâu một hơi, trong lòng có chút đau.

“Mụ mụ quỷ quái nhà ngươi, ăn no rãnh rỗi nên đi hù dọa người khác. Không những vậy còn vừa nhìn ta vừa cười đến mao cốt tủng nhiên! Tử hài tử vô nhân tâm. Ngươi lấy việc dọa tiểu cữu ra đùa giỡn hử? Ngươi cũng biết ta đây trời không sợ đất không sợ chỉ sợ nhất là......”

Nhất Diệp nghẹn một chút, không dám thốt lên cái từ đó.

“Hỗn đản, hỗn đản, tiểu hỗn đản!”

Mạc Thu mở to mắt, cơn mê mang trong ánh mắt dần dần tán đi, y xoa đầu ô ô hai tiếng, chậm chạp ngước lên tìm kiếm Nhất Kiếm. Mạc Thu phát hiện Nhất Kiếm đang ở kế bên. Thủy lệ trong hốc mắt chực trào ra do cơn đau khi y bị dính một cước.  Sau đó hai người lại nghe y ngơ ngác nói:

“Sao hai người lại ở trong này a? Vừa rồi vương đầu bếp rõ ràng đã làm một ổ bán mỳ tiễn hoa cho ta ăn mà...... bánh mỳ......”

Mạc Thu mờ mịt sờ sờ chung quanh giường.

“Sao không thấy bánh mỳ của ta a......”

Y ngẩng đầu lên nhìn Nhất Diệp đang tức sùi bọt mép, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:

“Ngươi giấu bánh mỳ của ta phải không tiểu cữu?”

“Nãi nãi nhà ngươi thì có, mộng đến hồ đồ hử?”

Nhất Diệp hét lớn một tiếng:

“Cái đó không phải bánh mỳ, ngươi làm lão tử ta sợ......”

Chỉ có thể nói đến từ “sợ”, từ tiếp theo một lần nữa nàng không dám thốt ra.

Nhất Kiếm nhìn Nhất Diệp vừa nói vừa giương nanh múa vuốt, không những vậy nhìn bộ dáng nàng giống như định vươn chân đạp cho Mạc Thu thêm mấy phát nữa, y vội vàng đem Mạc Thu ôm vào trong ngực, nói:

( Ai du, cưng chưa kìa…;”))

“Ngươi lớn như vậy còn so đo với một tiểu hài tử. Ngươi cũng nên biết y vì có bệnh trong người chứ!”

Ngay sau đó Nhất Kiếm lại vội vàng kéo Mạc Thu rời đi. Hai người chạy ra khỏi phòng Nhất Diệp, bỏ mặc nàng đang rống giận rít gào ở phía sau.

Nhất Kiếm kéo Mạc Thu về phòng của Mạc Thu, sờ sờ đầu y, phát giác trên đầu sưng lên một cục như đại bao, đau lòng nói:

“Nhất Diệp xuống tay nặng thật. Nhưng cũng do lần đầu tiên nàng bị ta dọa, sau đó lại bị ngươi dọa, vì vậy thật không thể trách nàng. Nàng từ nhỏ chỉ sợ duy nhất quỷ ma, lá gan lại còn nhỏ hơn cả một con tiểu thố tử  a.”

Mạc Thu nhíu nhíu mày.

“Đau?”

Nhất Kiếm thu hồi tay, lập tức chạy về phòng cầm bình rượu thuốc xoa bóp qua. Y sờ sờ phần ót Mạc Thu, đổ chút rượu thuốc lên tay, chậm rãi giúp Mạc Thu xoa bóp phần ót đã ửng tím.

Mày kiếm của Mạc Thu thủy chung không giãn ra được. Nhất Kiếm nghĩ thầm Nhất Diệp thật có một chút lợi hại a, một cước mà có thể làm Mạc Thu đau đến như vậy.

Mạc Thu ngẫu nhiên “Tê” một tiếng, cố gắng hít một hơi. Nhưng Nhất Kiếm không vì vậy mà giãm nhẹ lực đạo.

Mạc Thu có chút oán trách. Theo lý Nhất Kiếm nhìn thấy y đau như vậy phải giảm bớt lực đạo lại chứ, thế nào mà lực đạo lại còn lớn hơn a. Thật sự không có nửa điểm để ý bộ dáng của y sao.

Mạc Thu chợt nhận ra mặc dù hai người đã hòa hảo nhưng như thế nào cũng không thể quay về vị trí như lúc ban đầu, Nhất Kiếm vẫn còn khúc mắc đối với y. Không chỉ ngay cả một nụ hôn cũng không có mà đôi khi y vô tình muốn đụng vào người Nhất Kiếm lại bị người này đẩy ra. Càng nghĩ lại càng khó chịu, trong ngực như có tiểu nhu trùng loạn bò, làm y thập phần bất mãn cùng hờn giận.

Nhất Kiếm nhìn mày Mạc Thu nhíu ngày càng sâu, sắc mặt cũng càng ngày càng không tốt, trong mắt lộ ra hung quang, y tiếp thục xoa vài ba cái rồi mới nói:

“Nếu rất đau thì cứ la lên, kiềm nén sẽ làm tổn thương nội phủ.”

Mạc Thu nghe Nhất Kiếm nói như vậy, trong lòng quyết tâm, há miệng cắn vai Nhất Kiếm một cái.

“Tê ——”

Lúc này người phải tức giận lại đổi thành Nhất Kiếm.

Một nhát cắn kia của Mạc Thu cắn khá nặng, miệng y giờ tràn đầy vị huyết ***.

Nhất Kiếm tiếp tục giúp Mạc Thu xoa nhẹ thêm vài cái rồi mới buông tay. Y nghĩ bản thân y vốn da thô thịt hậu, bị cắn cái mấy cái cũng không đáng lo ngại. Phiền não thật sự của y lại là Mạc Thu há to miệng cắn y lâu như vậy, không biết miệng có hay không ê ẩm.

Nhất Kiếm vỗ vỗ vai Mạc Thu nói:

“Tốt lắm, tốt lắm, ứ huyết đã được đánh tan, còn đau không?”

Kỳ thật lúc Mạc Thu vừa cắn Nhất Kiếm liền cảm thấy hối hận. Nay lại nghe lời Nhất Kiếm nói lý do vừa rồi  gây áp lực là vì giúp y đánh tan máu bầm, Mạc Thu khẩn cấp buông cái miệng nhỏ xinh đang cắn chặt vai Nhất Kiếm ra.

Nhất Kiếm vỗ vỗ mặt Mạc Thu, nhẹ nhàng nói nên ngủ sớm đi, rồi liền xoay người muốn rời khỏi.

Mạc Thu rầu rĩ gọi nhỏ:

“Cữu.”

Thật ra vừa rồi Mạc Thu là cố tình giả bộ bệnh tình tái phát, dụng tâm xâm nhập phòng Nhất Diệp không phải chỉ để nàng ta đá y một cước mà còn có một mục đích trọng yếu hơn chưa hoàn thành. Hiện nay y sao có thể dễ dàng để cho Nhất Kiếm chạy lấy người như vậy a.

“Gì a?”

Nhất Kiếm quay đầu lại hỏi.

“Người có thể dùng dây thừng trói ta lại cũng được, nếu không cứ để ta nhiều lần chạy loạn khắp nơi cũng không phải là biệt pháp.”

Nhất Kiếm trừng lớn song nhãn nói:

“Làm vậy ngươi làm sao ngủ!”

“Nhưng ngươi hai ngày nay cũng không được ngủ yên giấc, lúc nào cũng sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đêm cứ chú ý động tĩnh trong phòng ta không phải sao?”

Mạc Thu hỏi.

“Di?”

Nhất Kiếm có chút xấu hổ vò vò đầu, thật có chút ngoài ý muốn.

“Ngươi biết a?”

“Ân.”

Mạc Thu gật đầu. Y tất nhiên biết. Mạc Thu lúc nào cũng luôn chú ý động tĩnh gian phòng kế cận, kỳ thật rất muốn đạp đổ vách tường phân cách hai căn phòng, nhưng lại sợ Nhất Kiếm nổi giận nên đành từ bỏ.

Mạc Thu nói:

“Lúc Trước khi đại phu đến chẩn mạch có nói qua. Hắn kể trước kia cũng có người mắc phải chứng bệnh này cũng chạy loạn bên ngoài, sau đó người kia lại sơ ý té xuống hồ nước mà chết đuối, ngươi từ ngày đó vì vậy  mà chưa từng ngủ ngon.”

“A, Ta làm vậy không phải là giám thị ngươi. Ta chỉ là sợ ngươi xẩy ra chuyện ngoài ý muốn! Có điều vừa rồi do quá mệt mỏi nên ngủ như chết. Sau đó nhờ nghe tiếng thét của tiểu cữu ngươi ta mới tỉnh lại......”

Nhất Kiếm sợ Mạc Thu hiểu lầm, lập tức giải thích.

“Cho nên ta nói ngươi phải lấy dây thừng trói ta là được. Như vậy ta đỡ phải một lần nữa làm tiểu cữu kinh hách, còn dọa  ngươi lo lắng, lại càng không khiến ngươi đêm đêm bất an, ngủ không say giấc!”

Mạc Thu hối hận lui mình ẩn sâu trong lớp chăn bông, thanh âm rầu rĩ từ ổ chăn truyền đến.

“Dù sao bệnh này của ta y dược khó trị hết. Ngươi chỉ cần để ta tự  sinh tự diệt là được, không cần vì ta mà hao tổn tâm tư!”


Nhất Kiếm há miệng thở dốc, không ngờ Mạc Thu lại có suy nghĩ như vậy. Cuối cùng y tiếp tục vò đầu bức tóc, chậm rãi đi về phía cửa.

Mạc Thu nghe thấy động tĩnh, ló đầu ra nhìn, phát hiện Nhất Kiếm thế nhưng thật sự bỏ đi. Y ngây người nhìn chằm chằm bóng dáng Nhất Kiếm, cắn răng cố nén lệ chua xót tích lạc.

Không phải đã nói là hòa hảo sao, không phải nói mình chính là trách nhiệm của y sao, không phải mình tốt nhất nên hảo hảo chờ đợi y sao? Nhưng người này như thế nào lại đoán không ra điều trong lòng mình mong muốn nhất chứ, không những vậy, y còn kiên quyết rời đi?

Y thầm mong ngươi kia có thể lưu lại, bất luận ngày đêm, đều kề cận bên y. Không phải cách một bức tường như vậy. Không phải để mình tịch mịch mà ôm chăn lắng nghe động tĩnh của người kia tại phòng bên. Cũng không cần người kia suốt đêm bất an, lo lắng mình lại phát bệnh chạy đi ra ngoài.

Mạc Thu cúi đầu nhìn đệm chăn, mười ngón tay thon dài nắm chặt chăn.

Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, hốc mắt Mạc Thu sinh một trận nhiệt, nhưng không bao lâu, y lại nghe được một trận thanh âm ở bên tai vang lên.

“Như thế nào, còn đau?”

Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Thu, hứng khởi đau đớn làm cả người y run rẩy.

Mạc Thu mạnh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát giác Nhất Kiếm đã quay lại bên giường.

Nhất Kiếm cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng vén mái tóc Mạc Thu, cẩn thận xoa xoa tiểu bao bao xưng to trên ót, lẩm bẩm nói:

“Vẫn là nên đi thỉnh đại phu đến phủ xem một tý? Đầu bị tổn thương khả đại khả tiểu. Mới trước đây ta cũng có lần bị như vậy, xoa vài cái là hết. Nhưng với tình trạng của ngươi, ta không biết xoa bóp xong thì có thể tốt hơn không.”

“Ngươi còn ở nơi này làm cái gì a?”

Mạc Thu trong đầu có chút mơ hồ, ngữ điệu thốt ra mãnh liệt.

Nhất Kiếm ngây ra một lúc, hiển nhiên không nghĩ tới Mạc Thu có thể tức giận. Y hiểu lầm ý Mạc Thu không muốn trong thấy mình, rầu rĩ nói:

“Ta đây trở về phòng......”

Mạc Thu cũng ngây ra một lúc, sau khi thốt ra lời chỉ trích đầy chua xót kia y có chút hối hận, lại nghe Nhất Kiếm muốn rời đi, vội vàng bắt lấy tay Nhất Kiếm.

“Ta...... ta không phải muốn đuổi ngươi...... chính là...... chính là......”

Mạc Thu biết bản thân nên biện giải lời nói lúc nãy. Nhưng thời điểm mở miệng đầu lại trống rỗng, lý do muốn nói lại nói không nên lời. Cứ thế y lo lắng vạn phần, trên trán đều tràn lan hãn.

Nhất Kiếm trấn an nói:

“Chậm rãi nói.”

Nhất Kiếm cũng rất ít khi được gặp bộ dáng này của Mạc Thu, vừa vội lại loạn. Nhưng đây mới là bộ dáng đúng lý hợp tình, mới là bộ dáng mà một hài tử nhỏ tuổi nên có.

“Ta nghĩ...... ta muốn ngươi lưu lại...... ta mong ngươi không rời đi...... ngươi đi rồi ta lại chạy ra thì phải làm sao bây giờ? Nếu ta vô ý rơi xuống hồ nước chết đuối thì làm sao bây giờ? Ta bị bệnh ngươi hẳn nên chiếu cố ta, ta không muốn ngươi lấy dây thừng đem ta trói lại a!”

Mạc Thu lắp bắp nói, càng giải thích càng rời xa ý nghĩ muốn nói.

Phía trước rõ ràng cho dù đã hảo kinh hách Nhất Diệp, làm Nhất Kiếm cùng y cùng ở trong một phòng, lợi dụng bệnh tình của chính mình cùng lời nói năn nỉ ôn nhuyễn không kém phần mạnh mẽ mà giáp công, bắt Nhất Kiếm nhượng bộ mình, chấp nhận ở cùng phòng với mình.

Mạc Thu tin tưởng Nhất Kiếm sẽ không khám phá ra tiểu xảo nhỏ nhoi của y. Suy tính hết thảy đều hoàn mỹ không sứt mẻ, nào biết khôn khéo tính kế gặp phải người mình thích vô cùng lại tạo thành kết cục tan tác.

Bàn tay to lớn của Nhất Kiếm vuốt ve đầu Mạc Thu, sờ đến tóc y trở nên rối loạn, động tác cũng ôn nhu tránh đụng phải vết u đang sưng to trên đầu.

Cảm nhận được biểu tình của Nhất Kiếm sâu xa khó lường, Mạc Thu thật sự đoán không ra tâm tư đối phương. Y tiếp tục bối rối, càng nói càng lắp bắp.

“Sao...... Như thế nào?”

Nhất Kiếm đột nhiên cao giọng cười to.

“Ai nói muốn ta dùng dây thừng buộc ngươi lại, ai còn nói ta nên rời đi? Trong đầu óc rốt cuộc có cái gì a? Tốt lắm tốt lắm, nên ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy nữa!”

“Di?”

Mạc Thu cả người ngây ngẩn.

Nhất Kiếm kéo Mạc Thu nằm xuống giường, thổi tắt nến trong nháy mắt, hắc ám nhanh chóng lan tràn khắp nội phòng. Đến khi nhìn thấy Nhất Kiếm nằm kề sát bên người, Mạc Thu vẫn sửng sốt cùng sửng sốt.

(Nguyệt: anh Nhất Kiếm này khả ái không chịu nổi a =)))

Nhất Kiếm kéo Mạc Thu, cẩn thận đắp hảo chăn cho y, nói:

“Nhắm mắt lại ngủ đi, cữu nằm ở bên ngoài, ngươi nếu đứng lên ta sẽ biết, có ta bên cạnh ngươi, ngươi yên tâm ngủ ngon một chút.”

Chỉ trong chốc lát, bên cạnh truyền đến tiếng ngáy, làm Mạc Thu có chút hoảng hốt. Nhất Kiếm ngủ quá nhanh, hết thảy cũng phát sinh quá nhanh, vẻ mặt Mạc Thu vẫn là không biết làm sao, không thể tin được dễ dàng như vậy liền thành sự.

Đêm đã khuya, bên cạnh hơn một người, da thịt tỏa nhiệt độ làm ổ chăn thêm ấm áp.

Ánh trăng mỏng manh sáng soi ngoài cửa sổ, Mạc Thu dại ra nhìn khuôn mặt kiên nghị của Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm mê man ngủ, thụt lùi ra bên ngoài. Tầm mắt Mạc Thu tham lam nhìn gương mặt đang đối diện mình, một chút một chút  quan sát nhân diện người này.

Đột nhiên một tiếng vang làm thức tỉnh Mạc Thu, y thở hổn hển mấy hơi. Hiện giờ mới phát hiện mình hiện tại đã có được người này. Người này hiện giờ thật-thật-thật-thật đang ngủ ở bên cạnh mình.

Mạc Thu lộ ra tiếu ý ngây ngô, nhìn chằm chằm Nhất Kiếm một hồi lâu, xác định y thật sự ngủ say, bàn tay phía trong chăn liền hoạt đông, đem tay Nhất Kiếm đặt trên lưng chính mình, thân hình cũng tiến sát vào, hoàn toàn dựa vào người Nhất Kiếm.

Lúc này, Nhất Kiếm trong lúc ngủ mơ lại phát hiện dị trạng, liền mở mắt ra. Mạc Thu bị kinh sợ tới mức hơi thở kiềm hãm, trợn to hai tròng mắt cùng Nhất Kiếm nhìn nhau.

Rồi sau đó, ánh mắt nguyên bản lợi hại của Nhất Kiếm trở nên ôn mềm, trực tiếp đem Mạc Thu lãm nhập vào ***g ngực, miệng không biết than thở cái gì, đầu ngiêng qua, lại ngủ say sưa.

Gương mặt kinh hoàng của Mạc Thu lập tức thối lui, lộ ra nét cười ngọt ngào, ngây ngất.

Nhất Kiếm chặt chẽ ôm lấy y, chặt đến độ mỗi tấc da tấc thịt trên thân cả hai đều dán chặt vào nhau. Khi Nhất Kiếm ngủ bị mình nhiễu tỉnh, lúc sau không ngần ngại mà đem mình ôm vào lòng, động tác tự a như không hề nghĩ ngợi, phản ứng trực tiếp xuất phát từ trong tâm mà ra, như vậy Mạc Thu làm sao mà không vui sướng phi thường cho được.

Được người này ôm trong lòng cảm giác thật là tuyệt đi, cảm giác thân cận da thịch thật chân thật.

Người này......thật sự đã trở lại bên cạnh mình......

Chính là...... tiếp cận quá nhanh......cũng có lỗ hổng......

Trong mũi hưởng thụ hơi thở sạch sẽ, *** thuần của Nhất Kiếm. Thật đã lâu như vậy không gặp người này, hiện giờ hai người cùng nhau ôm ấp. Lực đạo đau đớn cực nhỏ kia tụ thành một cỗ nhiệt lưu, liền như vậy lủi a lủi, đánh thẳng xuống phân thân giữa hai chân.

“......”

Trong lúc đó Mạc Thu đem tất thẩy chen vào giữa hai chân Nhất Kiếm, nhẹ nhàng mà cọ cọ.

“Ngô......”

Thế nhưng  Nhất Kiếm lại không vì hành động này mà chuyển tỉnh, ngược lại đánh một giấc thẳng tới sáng. Chỉ còn sự run rẩy trên lưng của mình

“Thế này thì làm sao mà ngủ đây a!”

Mạc Thu thì thào oán giận.

Sáng sớm hôm sau quả nhiên xuất “Cái kia”.

Mạc Thu chỉ có thể vừa trưng ra hắc diện vừa đi đến bên cạnh giếng múc nước, lén lút trốn đi để đem vết ố thấm ướt quần lặng lẽ tẩy sạch.

Qua một lúc, Nhất Kiếm tỉnh dậy, vừa mở mắt đã không thấy Mạc Thu, y bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy Mạc Thu đang cắm cúi chà sát y phục của mình, buồn bực hỏi:

“Mới sáng sớm làm cái gì vậy?”

Mạc Thu liếc mắt  ai oán nhìn Nhất Kiếm.


Trì hoãn mấy ngày, hôm nay Nhất Kiếm cùng Mạc Thu phải đi Hàm Dương, nên đều đã dậy từ rất sớm.

Hai người tìm kiếm thân ảnh của Nhất Diệp khắp nơi mà không thấy. Nhất Kiếm nói với quản sự Thiên Hương lâu vài lời công đạo. Sau đó dắt hai con khoái mã cùng Mạc Thu rời đi Thiên Hương lâu.

Thiên phương sơ lượng, trên đường cái bây giờ vắng vẻ, lạnh lẽo không một bóng người. Thời tiết đã nhập thu, con phố sau một đêm tích tụ sương sớm kết thành một tầng băng mỏng, hơi thở cũng nhẹ nhàng phun ra thành một làn khói trắng, có chút hàn ý.

Mạc Thu dắt dây cương đi theo bên cạnh Nhất Kiếm, hai người đi bộ trên đường.

Mạc Thu vừa đi vừa ăn một chút thức ăn. Đó là mứt hạt sen mà Vương đầu bếp làm riêng cho y để ăn trên đường, hạt sen nhỏ nhỏ được bọc bởi lớp đường bạc hà, từng viên từng viên được y ném lên cao rồi ngữa đầu hứng lấy, vừa vặn rơi vào khoan miệng, ăn vào đúng là vị ngọt tham nhập tận tâm can a.

Mạc Thu miệng không ngừng nhai, thanh âm hơi ngại, mơ hồ nói:

“Cữu, có chuyện ta nghi hoặc đã thật lâu.”

“Chuyện gì?”

“Vì sao người nói tiểu cữu là nữ nhi a? Nàng nhìn ngang nhìn dọc gì cũng chỉ giống một nam nhân?”

Mạc Thu thẩy viên mứt hạt sen lên cao đến không thấy ảnh, rồi sau đó ngửa đầu há mồm, vẫn vững bước đi tới phía trước, viên mứt hạt sen kia cuối cùng vẫn hoàn hảo rơi vào trong miệng y.

Nhất Kiếm nghe vậy sửng sốt một chút, nói:

“Kỳ thật nàng không phải tiểu cữu của ngươi, nàng là a di của ngươi mới đúng. Nhất Diệp thục sự là một nữ nhi......”

Nhất Kiếm suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nàng từ nhỏ đã cùng ta là một tiểu oa nhi khất cái lớn lên, cho tới bây giờ cũng không ai dễ dàng nhận ra nàng là nhi nữ. Trước khi nương đem chúng ta mang về, nàng đã sớm nhận định bản thân nàng là một nam hài tử. Sau khi nương giảng giải cho nàng vài lần, nàng cũng chỉ tùy tiện sửa lại. Bất quá nếu nàng không thích, liền tùy nàng.”

Mạc Thu đem bọc hạt sen kề sát mũi mình, dùng lưỡi liếm nhẹ phần răng trắng đều trong miệng, y nhíu mày, uốn đầu lưỡi nói:

“Nói tóm lại, cho dù nhìn nàng ra dáng một nam nhân đến cách mấy đi chăng nữa, chính là nàng thích nam nhân là chuyện bình thường, thích nữ nhân mới không bình thường?”

Nhất Kiếm vỗ vỗ vai Mạc Thu, gật đầu.

“Kia ý nàng thật hoàn hảo, nàng nói nàng là long dương chi phích. Còn dạy ta nam nhân thích nam nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Nói lão tử vô liêm sỉ này nọ, nàng thật sự hại ta thê thảm!”

Mạc Thu mắt đều đỏ.

Vấn đề chết tiệt ở này là vì nàng ta bảo với y nam nhân có thể thích nam nhân, làm cho y phát hiện mình càng ngày càng ái mộ Nhất Kiếm, hy sinh tất cả không thể quay đầu.

(Ài… không trách, fangirl mà….=)))

Nhất Kiếm nhíu mày, che cái miệng đang nói lời tổn thương người của Mạc Thu lại. Y nói:

“Đem những lời thô khẩu vừa thốt ra sửa lại cho ta, bộ dạng thanh thanh tú tú, mở miệng ngậm miệng lại là lão tử này lão tử nọ, hoàn toàn không thích hợp!”

Mạc Thu buồn bực trợn trắng song nhãn, tính mở miệng ô ô thì nghe.

“Ca!”

Đằng trước đột nhiên truyền đến thanh âm của Nhất Diệp. Nhất Kiếm ngẩng đầu, thấy Nhất Diệp hướng chính mình chạy tới, sắc mặt ngưng trọng.

“Mới sáng sớm nãi ( cô nương) đi đâu, ta cùng Mạc Thu tìm không thấy nãi a?”

Nhất Kiếm hỏi.

Nhất Diệp chạy siêu nhanh, trên trán hãn tích nhiều nơi, ngăn bọn họ lại, sắc mặt không vui nói:

“Ta vừa mới nhận được tin tức, hôm qua Hàm Dương xảy ra chuyện đại sự, nguyên bản Võ Lâm đại hội ở Liễu Thanh sơn trang lọt vào kế đồ trang huyết tẩy của Ô Y ma giáo. Hiện nay bên trong Hàm Dương thành là một mảnh hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an. Bồ câu đưa tin của Tiểu Thất tối hôm qua vốn nên đến đây, thế nhưng lại không có bóng dáng, ta sợ có việc, các ngươi đừng đi!”

“Tiểu Thất nếu bặt vô âm tín, kia càng phải đi!”

Nhất Kiếm nghe vậy nhíu mày.

“Ngươi ly giang hồ thật lâu, không biết sự đáng sợ của ma giáo. Yêu nhân này vừa dưỡng trùng, dụng độc, võ công vừa quỷ dị, phi phàm, kẻ khác khó lòng phòng bị, ngươi sao có thể đi mạo hiểm như vậy!”

(Quỳnh: *gào thét* nàng nói Hắc ca ca là yêu nhân nha….ta bằm thây nàng…*nhào tới*

Nguyệt: *ghị lại*…bình tĩnh bình tĩnh….bài còn chưa edit xong kìa….*vuốt vuốt*

Quỳnh: *thở hổn hển*…vì lợi ích toàn cục, tha cho nàng một lần…*trợn mắt liếc xéo*)

Nhất Diệp vội la lên:

“Tiểu Thất lăn lộn trên giang hồ so với ngươi còn lâu hơn, y tuyệt đối đủ năng lực để tự bảo vệ mình, ngươi đừng hành động thiếu suy tính như vậy!”

Hai mươi chín tháng mười, Liễu Thanh sơn trang chủ quản yêu cầu quần hùng mở anh hùng đại hội. Muốn chọn ra Minh chủ đoàn kết võ lâm, để chống cự lại thế lực khổng lồ của ô y ma giáo. Việc này Mạc Thu cũng từng tính toán, Thiết Kiếm môn đáp ứng lời mời đi trước, Lục Ngọc hiện giờ chắc đang ở Hàm Dương, y vốn định lợi dụng lần này có thể thừa chi cơ hay không, nào biết giữa đường có biến đổi lớn, Hàm Dương hiện giờ nguy cơ quá lớn.

Tuy rằng người nọ đối xử không tốt với mình. Nhưng khi nghe gặp ma giáo đồ trang, thân người nọ bị hãm vào bên trong, trong đầu Mạc Thu có chút căng thẳng, không hiểu vì sao lại lo lắng.

(Ai u…có ẩn tình a, sau này cưng sẽ rõ…hớ hớ)

Thuở nhỏ đã biết ả thủ đoạn cường liệt, cứng rắn, quyết tâm kinh đảm, hành động ngoan tuyệt. Mặc dù ả thủy chung hàn diện với mình, nhưng trên danh nghĩa vẫn là mẫu thân, chung quy cùng người khác bất đồng.

Huống hồ...... Thiết Kiếm môn nếu có chút nguy nan, thì đó cũng chính là chuyện liên quan đến y....

Mạc Thu trong đầu cân nhắc một hồi, khều khều bàn tay Nhất Kiếm nói:

“Nhưng tiểu cữu có nói đối phương hiện đang ở Hàm Dương chờ cữu, nếu cữu không đến đúng hẹn, người nọ lại trọng tín mà chờ, chẳng phải là hại người nọ chịu chết, cũng hại cữu thành người không biết giữ chữ tín sao?”

Mạc Thu nói lời có đạo lý rõ ràng, nhưng y là loại người không có tâm tư chính trực, Nhất Diệp làm sao mà quên được bản tính này của y, mở miệng liền mắng:

“Tiểu tử nhà ngươi, nơi đó có nguy hiểm mà ngươi lại muốn cữu ngươi đến sao!”

“Ngươi nói như vậy có nghĩa là ngươi coi thường thân thủ của cữu sao. Ngươi không tin cữu có khả năng an toàn trở về a?”

Mạc Thu hừ một tiếng.

“Ý của ta không phải vậy, ngươi không nên châm ngòi chia rẽ tình cảm huynh đệ bọn ta!”

Nhất Diệp cả giận nói:

“Ta thực sự có mắt như mù mới không ngăn cản ngươi cùng ca ca ta bên nhau, ngươi là tiểu lang tử vô tâm vô phế. Người ta hảo hảo đối xử ngươi, ngươi lại một tấc đòi thêm một tấc, giống như một tiểu búp bê to xác, bám hoài lên người ca ca ta a!”

“Ta là búp bê to xác đấy thì sao. Cữu cao hứng để ta bám đấy! Tính ra còn hảo hảo nữa!”

Sắc mặt Mạc Thu trở nên âm hàn, đồng tử ánh lên tia hào quang sắc bén.

“Cả ngày cứ bám dính lấy cữu, còn dùng ánh mắt mị mị nhìn cữu, thấy ta cùng cữu cãi nhau là ngươi liền nhân cơ hội chiếm lấy cữu, rõ ràng chính mình mang tư tâm, lại còn giả dạng bộ dáng tay chân thâm tình, Duyên Lăng Nhất Diệp, ta phỉ nhổ ngươi!”

“Ngươi!”

Nhất Diệp chỉ thẳng ngọc phiến vào Mạc Thu, thiếu chút nữa là lấy cây quạt biến thành vũ khí ném tử người này.

“Sao?”

Mạc Thu ngạo nghễ nhìn Nhất Diệp.

Ngay tại khoảnh khắc cả hai đang giương cung bạt kiếm như tình địch ra sức giằng co ái nhân. Rốt cuộc Nhất Kiếm không thể nhịn được nữa, rống lên:

“Hai người các ngươi đều câm hết cho ta!”


Nhất Kiếm thanh âm như  sấm động, một tiếng sư tử hống, rống to đến nỗi lổ tai Mạc Thu cùng Nhất Diệp ong ong vang vọng, đầu cũng vựng a vựng (quay a quay…o yeah)

Nhất Kiếm cả giận nói:

“Hiện nay là thời điểm nào hả, Tiểu Thất vì chúng ta mà chờ đợi tại Hàm Dương, sinh tử chưa biết. Vậy mà hai người các ngươi cư nhiên ở đây sừng sộ lẫn nhau, muốn chọc giận tử ta hay sao?”

Nhất Diệp chiếp chiếp ngậm miệng, Mạc Thu còn có chút hờn giận nên hừ một tiếng.

Bởi vì giọng Nhất Kiếm quá lớn. Nên dân chúng sống ở ngã tư đường hai bên truyền ra tiếng quát mắng í ới. Oán trách người nào vô tâm mới sáng sớm đã quấy nhiễu thanh mộng của họ.

(Quỳnh: ta tưởng mộng xuân chứ…hắc hắc..

Nguyệt: *liếc xéo* đầu óc đen tối…)

Mày Nhất Kiếm cơ hồ đều nhíu cùng một chỗ, hạ giọng nói:

“Vô luận như thế nào đều phải đi Hàm Dương. Nhất Diệp, ngươi về Thiên Hương lâu phân phó người để ý động tĩnh của Tiểu Thất. Tiểu Thu lên ngựa, đừng làm lỡ thời gian.”

Dứt lời, Nhất Kiếm cùng Mạc Thu, hai người cùng lúc thực hiện động tác xoay đầu khoái mã nhanh gọn, dứt khoát, thân hình nhẹ nhàng không hề trất trệ ( trở ngại, đình trệ), cử  chỉ liền mạch, lưu loát như phi vân, lưu thủy sinh động. Chỉ để lại Nhất Diệp vừa nắm chặt ngọc phiến, vừa không ngừng dậm chân.

Giục ngựa chạy đi được một khoảng, Mạc Thu quay đầu nhìn thân ảnh Nhất Diệp.

“A, tiểu cữu dậm chân kìa! Bộ dáng thẹn thùng như vậy cảm thấy có chút nữ tính a!”

Thanh âm Mạc Thu nghênh diện phong cuồng, theo gió phiêu tán.

Nhất Kiếm thở dài,đối với hai người này y thật sự không biết phải làm như thế nào. Một người là cháu trai, một người là muội muội. Nhưng cãi nhau, một câu một câu đều bén nhọn còn hơn kim châm, cái gì mà búp bê to xác chứ, cư nhiên ngay cả loại này nói cũng nói được!

Rõ ràng, bản thân nhìn bọn họ lớn lên, đã tự thân làm một tấm gương lúc nào cũng cư  xử  công bình, đến tột cùng là vì sao sai lầm, mới làm cho này hai người thành bộ dáng như lúc này a?