Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 342: Chia tay

Cao Hướng Dương vòng tay ôm chặt lấy cô, động tác đầy sự áy náy, bất lực: “Tiên Tiên, sống với anh, em thật sự từng có cảm giác rung động chưa?”

Rung động, rốt cục là cảm giác như thế nào?

Nhưng giữa họ…đã từng có chưa?

Chưa từng!

“Tiên Tiên…”

Cao Hướng Dương buông tay.

Cuối cùng, anh đã hiểu rồi.

Chuyện tình cảm, hoàn toàn không cho phép anh do dự quá nhiều.

Càng do dự, càng tổn thương…

Cho dù là Vưu Tiên, hay Vũ Quỳnh.

Anh nhẹ nhàng kéo Vưu Tiên ra, duy trì một khoảng cách hợp lí với cô.

Cơ thể cao lớn dựa vào tủ, lại đút tay vào túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

“Chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”

Anh nói.

Giọng khàn đặc.

Như có làn sương che mất sự tối tăm trong đôi mắt anh.

Ánh mắt sâu xa, cảm xúc phức tạp như làn sóng, trào dâng từng hồi.

“Nói thật lòng, anh không xác định được tình cảm mình dành cho Vũ Quỳnh, nhưng…có một điều chúng ta bắt buộc phải nghiêm túc xem xét, không nghi ngờ gì cả, tình cảm này đã trở thành thứ ngăn cách hai chúng ta…”

Anh hút một hơi thuốc, thả ra mọt làn khói: “Xin lỗi, Tiên Tiên.”

Anh xin lỗi, con ngươi đục ngầu, lắc đầu: “Anh thậm chí còn nghĩ, nếu sự chiếm hữu trước đây của anh với Vũ Quỳnh là rung động và tình yêu, vậy rốt cục từ bao giờ anh đã bắt đầu có cảm giác này với em ấy?”

“Hướng Dương…”

Vưu Tiên mím chặt đôi môi, dằn lòng không rơi lệ: “Trước giờ anh chưa từng có cảm giác với em, giống như với Vũ Quỳnh sao?”

Cao Hướng Dương nhìn cô lúc lâu.

Không trả lời.

Im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận.

Anh chỉ là không nhẫn tâm trả lời mà thôi!

Cuối cùng, anh vẫn không nhẫn tâm, tiến về phía trước, ôm Vưu Tiên: “Anh xin lỗi….”

Má áp vào tóc cô, Cao Hướng Dương khô khốc nói: “Anh biết anh không phải là người đàn ông tốt, Tiên Tiên, anh nghĩ em nhất định sẽ tìm được người thích hợp hơn anh…”

Thế nên…

Đây là có ý muốn chia tay sao?

Cuối cùng đã chia tay rồi sao?

Vưu Tiên ôm chặt anh, không nỡ: “Hướng Dương, thật sự từ trước đến giờ anh chưa từng yêu em sao? Trước giờ chưa từng sao?”

Tình yêu rốt cục là cái gì?

Cao Hướng Dương vẫn luôn hỏi mình như vậy.

Trước kia anh tưởng tình cảm mỏng manh nhưng lâu dài giữa mình và Vưu Tiên là tình yêu.

Bọn họ ở bên nhau ba năm, chưa từng bất hòa cãi vã, luôn có cuộc sống riêng của mình.

Cô đi Mỹ, anh ở lại, hai người xa nhau mà dường như không có chút nhớ nhung điên cuồng nào.

Không, có lẽ cô đã có, chỉ là anh không biết mà thôi.

Cũng chưa từng buồn bực vì cô ở cạnh người đàn ông khác, càng không ghen tức khi cô quan tâm một người đàn ông khác.

Nhìn bạn bè xung quanh ai cũng vì yêu mà tổn thương, mà đau lòng, tuyệt vọng, chỉ có anh cảm thấy tình yêu này giống như nước lã, nhạt nhẽo ảm đạm, buồn chứ không đau.

Từ lâu, anh đắc ý mình vô cảm với tình yêu, cho đến bây giờ nghĩ lại, anh bắt đầu nghi ngờ…đây, thật sự được coi là tình yêu ư?

Cao Hướng Dương cuối cùng không trả lời câu hỏi của Vưu Tiên nữa.

Nhưng đáp án, đã ở trong lòng anh.

Cuối cùng, bọn họ vẫn chia tay rồi.

Sau khi đưa cô về nhà, trên đường quay trở về, Cao Hướng Dương không ngừng gọi điện cho Vũ Quỳnh.

Nhưng không thể gọi được.

Cứ ở trong trạng thái tắt máy.

Anh dứt khoát đến kí túc xá của cô. Dừng xe trước tầng một kí túc xá.

Ngồi trong xe, buồn bực không yên mà đợi cô.

Thật ra, đến anh cũng không biết phải nói gì, giải thích gì với cô.

Bỗng nhiên lật lại tình thân bao nhiêu năm nay đổi thành tình yêu, Cao Hướng Dương có hơi bối rối.

Tất nhiên, anh thậm chí còn không thể xác định được đây chính là tình yêu.

Phải biết rằng tình thân và tình yêu, thật sự…chỉ có một sự ngăn cách rất nhỏ!

Ai có thể chắn chắn nhận định rằng nỗi nhớ và lo lắng dành cho cô là vì tình yêu?

Không thể gọi được cho Vũ Quỳnh, do dự một lát, Cao Hướng Dương vẫn đành gọi cho Lục Li Dã.

Kết quả, cũng tắt máy.

Chuyện gì thế này?

Điều này làm anh không thể không lo lắng.

Tính cách của Vũ Quỳnh anh hiểu nhất, bình thường chỉ cần tâm trạng không tốt, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Anh bắt đầu băn khoăn, bất an.

Ngón tay thon dài không nhịp nhàng mà gõ lên la bàn, bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên trong xe.

Là số lạ.

Màn hình hiển thị là số máy bàn.

Cao Hướng Dương nghĩ đây có thể là Vũ Quỳnh gọi tới, nên không do dự gì cả, lập tức nghe điện.

“A lô?”

“A lô, xin chào!Xin hỏi có phải anh Cao không ạ?”

Bên kia truyền tới một giọng đàn ông trung niên là lạ.

Cao Hướng Dương nheo mày.

Giọng điệu nghiêm túc của người đàn ông, làm anh có dự cảm không lành.

“Đúng, là tôi! Xin hỏi anh là?”

“Chúng tôi ở đồn cảnh sát khu Phú Dung thành phố A, anh là người giám hộ của Vũ Quỳnh đúng không? Phiền anh mau chóng tới đây một chuyến.”

Đồn cảnh sát?

Cao Hướng Dương ngây người, lông mày nhíu chặt: “Cảnh sát, em gái tôi xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao bỗng nhiên lại vào đồn cảnh sát?”

“Cô ấy cùng đồng bọn trộm đồ trong siêu thị Phú Dung, anh cứ qua đây trước đi!”

“Trộm đồ?’

Cao Hướng Dương cảm giác mình như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Đây nhất định là hiểu lầm rồi.”

“Anh Cao, gặp mặt rồi nói.”

Cảnh sát nói xong, liền cúp điện thoại.

Cúp máy, Cao Hướng Dương lập tức liên lạc với luật sư cố vấn ở bệnh viện: “Luật sư Lý, phiền anh đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến, có chút chuyện riêng, cảm ơn.”

Tuy rằng luật sư Lý là luật sư riêng chuyên xử lý việc trong bệnh viện, nhưng chút chuyện dân sự như này chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ với anh ấy.

Cao Hướng Dương nghe điện thoại của luật sư Lý trước, sau đó mau chóng đến đồn cảnh sát.

Đi vào trong đồn, đã nghe thấy Lục Thanh Lâm mắng té tát con trai mình.

“Cái thằng khốn này, tao nuôi mày có ích gì! Không học cái tốt gì, lại chỉ học người ta đi trộm đồ!! Cha mày có bao giờ cho mày thiếu đồng nào đâu? Lại dám đi làm những cái việc trộm cắp này? Xem hôm nay tao có đánh chết mày không! Ranh con! Sao tao lại có đứa con không ra gì như này cơ chứ!”

Lục Thanh Lâm vừa mắng, vừa làm ra vẻ định đánh con mình.

Lục Li Dã đứng ở bên cạnh, đối mặt với sự trách mắng, chỉ cúi đầu mím môi, không lên tiếng.

Lục Thanh Lâm vung tay: “Chát!” một tiếng, khiến người ta bất ngờ, là cái tát không rơi trên mặt anh ta, mà rơi trên gương mặt nhỏ mềm mại của Vũ Quỳnh.

Tất nhiên, Lục Thanh Lâm không phải cố ý.

Mà là Vũ Quỳnh tự mình xông ra, chắn trước mặt Lục Li Dã, đỡ một cái tát cho anh ta.

Một cái tát khiến Vũ Quỳnh bỗng thấy chóng mặt, má sưng lên, đỏ máu.

“Nhóc quỷ Vũ!”

Lục Li Dã bị dọa sợ, không ngờ Vũ Quỳnh lại bỗng nhiên chắn trước anh.

Lục Thanh Lâm cũng hết hồn.

Cái tát của mình là để dạy dỗ con trai, lực tay chắc chắn không phải vừa.

Đừng nói là con gái, cho dù là đánh lên mặt con trai, chưa chắc đã chống đỡ được.

Cao Hướng Dương chau mày, phi như điên qua, ôm lấy Vũ Quỳnh, lạnh giọng nói: “Mấy người đang làm gì vậy!”

Nhìn gương mặt đỏ cả lên của Vũ Quỳnh, anh vô cùng đau lòng.

Đáng chết!

Chỉ hơi không để ý chút, đã bị thương rồi.

“Có đau không? Muốn khóc thì cứ khóc, đừng nhịn!”

Cao Hướng Dương nhìn khóe mắt đỏ hồng của cô, lòng khó chịu đến thắt lại.

“Không đau.”

Lời này của cô là nói với Lục Thanh Lâm

“Bác Lục, bác đừng trách anh ấy, anh ấy thật sự không trộm đồ!Anh ấy là sợ cháu bị phạt, nên mới thay cháu nhận tội thôi! Người trộm đồ không phải anh ấy, anh ấy nói dối đó, người đó phải là cháu, kẻ thật sự đi ăn trộm là cháu!”

Vũ Quỳnh vừa nói, nước mắt vừa trào ra.

“Nhóc quỷ Vũ!”

Lục Li Dã hét lên.

Vũ Quỳnh dứt khoát đổ hết đồ lỉnh kỉnh trong cặp mình ra: “Những thứ hôm nay trộm được, đều ở đây hết…đều là cháu lấy! Chốt phòng trộm cũng là cháu lấy! Lục Li Dã hoàn toàn không làm gì, thế nên đồ thật sự không phải do anh ấy trộm đâu!”

“Nhóc quỷ Vũ, cô câm miệng!”

Hai mắt Lục Li Dã đã dần đỏ lên.

Lục Thanh Lâm nhìn đứa trẻ tính cách lạ lùng trước mặt, nhất thời không biết nói gì mới phải.

Cao Hướng Dương ngây người nhìn Vũ Quỳnh.

Bỗng nhiên thấy mình vẫn chưa thể hiểu hết được em ấy.

Em ấy đi trộm cắp?

Sao có thể?

Em ấy không thiếu gì cả, sao phải đi lấy đồ của người khác?

Cái tật này có từ bao giờ? Sao đến anh cũng không biết chuyện, mà Lục Li Dã lại biết?

Quan hệ giữa hai bọn họ, thân thiết đến mức nào?

Là tốt đến độ khiến anh ghen tức kia sao?

Cao Hướng Dương ôm Vũ Quỳnh, ghìm cô vào trong lòng, ánh mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng, anh thở dốc, hỏi cô: “Vũ Quỳnh, em có biết mình vừa nói gì không?”

Vũ Quỳnh nhìn anh, khóe mắt hơi đỏ, cảm xúc đau khổ trong đáy mắt: “Đúng! Người trộm đồ, là em!”

Đôi tay đang ôm lấy cô hơi siết chặt.

Ngực hơi khó chịu, hít một hơi, anh cảm giác lồng ngực hơi đau, giống như có lưỡi dao găm vào.

“Tại sao?”

Anh hỏi.

Giọng khàn khàn: “Tại sao lại trộm đồ? Em thiếu thứ gì? Em muốn cái gì?”

“Em không muốn gì cả!!”

Vũ Quỳnh lau nước mắt, hét lên với anh.

Nước mắt chảy ròng, ánh mắt đỏ hồng đầy tủi thân.

Cao Hướng Dương phiền muộn mà xoa gương mặt đang dần tức giận của mình, điều chỉnh tâm trạng, kiên nhẫn mà tiếp tục hỏi cô: “Có thể cho anh một lí do không?”

Vũ Quỳnh nén nước mắt, mím môi, không chịu nói.

Không phải là cô không muốn nói, mà cô sợ nói với người khác suy nghĩ trong lòng mình.

Cô thiếu cái gì? Cô chẳng thiếu gì cả!

Nhưng tại sao lại phải đi trộm đò? Bởi vì cô thích, cô nghiện!!

Cô vẫn luôn không kìm lại được…

Cô có âm thầm lên mạng tìm hiểu nguyên do, mọi người đều nói đây là một loại bệnh, là một bệnh tâm lí, bệnh này giống như một dạng tâm lí biến thái, hơn nữa, ở độ tuổi này của cô rất khó để chữa khỏi.

Vũ Quỳnh sợ bọn họ xem thường mình, nên không chịu nói một câu nào cả.

Chỉ cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cao Hướng Dương biết tính cách cô mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ rất kiên trì không chịu nói, nên anh cũng không ép.

Bây giờ đang ở đồn cảnh sát, muốn dạy dỗ, cũng phải về nhà dạy.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là đưa cô ra khỏi đồn.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát lấy lời khai đi vào.