Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 341: Cảm giác rung động

Lục Li Dã cảm ơn Cao Hướng Dương.

Lại nhìn sang Vũ Quỳnh ở bên cạnh, lắc lắc cốc trà sữa trong tay: “Cũng cảm ơn cô! Đi đi, chỗ này đã có tôi rồi, cô không hợp ở đây...”

“Ừm.”

Vũ Quỳnh lần này đã nghe lời hơn nhiều.

Cô đứng dậy, uống một ngụm trà sữa, dặn anh ta: “Anh nhớ uống đó, ngọt lắm.”

“Biết rồi!”

Lục Li Dã cười: “Đi đi.”

Vũ Quỳnh đi rồi, được Cao Hướng Dương dắt ra khỏi khoa sản.

Cao Hướng Dương thực ra cũng không muốn cô phải ở lại đây.

Nơi này tuy là nơi đón rất nhiều sinh linh chào đời, nhưng cũng kết liễu cuộc đời những đứa trẻ sơ sinh còn chưa kịp mở mắt nhìn thấy bầu trời.

Trên đường về phòng làm việc, Vũ Quỳnh không nói một lời nào, chỉ cúi đầu uống trà sữa, tay cứ mặc để anh dắt đi.

Lúc vào thang máy, có rất nhiều người.

Cao Hướng Dương hơi lo Vũ Quỳnh bị chen, nên dứt khoát giang hai tay chống lên tường, giữ cô trước ngực, quay đầu nói với một cô gái đứng ở cửa thang máy: “Tầng mười lăm, cảm ơn.”

Vũ Quỳnh ngẩng đầu nhìn anh.

Mà anh cũng đúng lúc đang cúi đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ trào dâng.

Cao Hướng Dương bỗng nhớ lại lời Vưu Tiên hỏi anh lúc trưa......

--- Có phải anh yêu Vũ Quỳnh rồi không?

Ánh mắt đầy mê hoặc của anh lại thâm sâu thêm mấy phần.

Yết hầu rung động, trầm giọng nói: “Tối nay về nhà ở.”

Đó không phải câu nghi vấn, mà là câu...khẳng định.

Vũ Quỳnh cắn cắn ống hút, lắc đầu: “Thôi, em ở trường cũng được, cũng tốt.”

Cao Hướng Dương nhìn cô không rời mắt.

Anh biết cô vẫn đang giận dỗi, cánh tay đang chống trên tường có hơi rút ngắn lại, khiến cơ thể sát gần lại cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô hơn.

Hơi thở phả lên chóp mũi cô, nóng đến cháy lòng.

Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô: “Trở về đi, em ở bên ngoài một mình anh không yên tâm...”

“Em mười tám tuổi rồi, có gì mà không yên tâm? Em đã trưởng thành rồi!”

Vũ Quỳnh không biết mình phải nói với anh bao nhiêu lần nữa.

“Anh không quan tâm.”

Anh có thể nói là, đây chỉ là một cái cớ để được ở bên cô không?

Từ sau sự việc hôm qua, Cao Hướng Dương phát hiện, khi mình đối mặt với em ấy, nhịp tim lại vô thức đập rất nhanh...lúc không được gặp em ấy, lại bắt đầu thấy nhớ.

Thấy cô quên mất sự tồn tại của mình chỉ vì người đàn ông khác, anh sẽ buồn, sẽ thất vọng.

Thậm chí, chỉ cẩn nghĩ đến lát nữa thôi sẽ không được gặp cô, thì liền cảm thấy khó chịu, luyến tiếc.

Trở về nhà không thấy bóng dáng cô, sẽ cảm thấy cô đơn, quạnh hiu.

Anh không biết đây rốt cục là cảm giác gì, nhưng có một điều anh biết rất rõ...cảm giác này, anh chưa bao giờ tìm thấy được ở Vưu Tiên!

“Theo anh về nhà.”

Anh lại trầm giọng yêu cầu lần nữa.

Vũ Quỳnh liếc anh, cằm hơi nghiêng xuống dưới, hút một ngụm trà sữa.

Hình như trà sữa uống sắp hết, lúc hút phát ra tiếng “Rột rột” , kết hợp với quai hàm nhỏ của cô, trông vô cùng đáng yêu.

Vũ Quỳnh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn anh: “Về nhà thì không được, nhưng em có thể suy nghĩ về việc tối nay đi ăn cùng anh, có vẻ Lục Li Dã không có tâm trạng đi ăn cùng em đâu.”

“...”

Cao Hướng Dương nhíu mày: “Thế nên anh vẫn chỉ là lựa chọn thứ hai của em?”

Nói khó nghe chút, thì là lốp dự phòng!

Vũ Quỳnh nghiêng đầu: “Anh không muốn thì thôi.”

“Vậy để anh gọi điện thoại cho dì Lý, tối cùng về nhà ăn cơm.”

Cao Hướng Dương cưng chiều mà vuốt cằm cô.

Trong lúc Tần Lịch Lịch phẫu thuật, Vũ Quỳnh đợi ở phòng làm việc của Cao Hướng Dương.

Nửa tiếng sau, ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ kết thúc ca phẫu thuật nói có thể nói là ca phẫu thuật tốt.

Nhưng cô gái trẻ này phải chịu bao nhiêu thương tổn, không ai biết được.

Lục Li Dã đưa Tần Lịch Lịch đi trước, biết Vũ Quỳnh ở cạnh Cao Hướng Dương, anh không quá lo lắng.

Sau khi cúp máy, Vũ Quỳnh trở nên hơi thất thần.

Cao Hướng Dương vừa nhìn đã biết rõ cô đang nghĩ gì.

Anh cầm ghế, ngồi xuống trước mặt Vũ Quỳnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vũ Quỳnh nâng đôi mắt trong veo buồn bã nhìn anh: “Phá thai có gây thương tổn lớn đến người con gái không?”

Cao Hướng Dương nhìn cô, trầm tư vài giây, rồi mới thận trọng mà trả lời: “Nói thật, đối với bất kỳ một người phụ nữ nào, phá thai cũng tạo ra thương tổn hoặc lớn hoặc nhỏ. Người mẹ đang mang thai giống như một mảnh đất màu mỡ, mà phá thai giống như một chiếc xẻng sắt, mỗi lần bác sĩ phẫu thuật cũng dùng chiếc xẻng sắt đó để xúc những tầng đất màu mỡ lên, thì để mang thai lại càng khó hơn! Nói như vậy, em hiểu không?”

Cao Hướng Dương dùng những hình ảnh cùng những lời nói dễ hiểu nhất, kiên nhẫn dạy cô.

Vũ Quỳnh gật đầu: “Hiểu.”

Cao Hướng Dương cưng chiều xoa đầu cô: “Nhưng em cũng không cần lo lắng, y học bây giờ đang ngày càng phát triển, ca phẫu thuật như vậy đối với bệnh viện mà nói cũng là ca phẫu thuật nhỏ, sẽ cố gắng giảm tác động đến cơ thể người mẹ nhất có thể. Sau phẫu thuật phải điều dưỡng cho tốt, chắc sẽ không có vấn đề sức khỏe gì lớn.”

Nghe Cao Hướng Dương nói vậy, Vũ Quỳnh cũng yên tâm hơn nhiều.

“Được rồi, em đừng ngồi đây lo linh tinh nữa, nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ bảo bạn em đến gặp anh lúc nào cũng được.

Cao Hướng Dương đứng dậy, cầm tài liệu bệnh trên bàn, kẹp vào tay: “Đến thời gian kiểm tra các phòng rồi, anh phải đi bận việc một lúc, em ngoan ngoãn ở đây, không được phép đi đâu cả, biết không?”

“Ừm.”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu nhìn anh: “Vậy anh phải bận bao lâu?”

“Không chắc chắn, có lẽ khoảng một tiếng, xong việc sẽ quay về luôn, nếu em mệt thì nằm trên ghế ngủ một lát đi.”

Anh nói rồi cầm một tấm chăn bông qua, đắp lên người Vũ Quỳnh: “Nhớ đắp chăn, không được để mình cảm lạnh.”

“Ừm.”

Dặn dò xong xuôi, Cao Hướng Dương quay người rời đi.

Cửa kính phòng làm việc bật mở, vừa hay gặp phải đồng nghiệp đang cầm tài liệu đi vào, anh vội kêu một tiếng: “Đúng lúc quá, lát nữa không phải làm việc gì đúng không? Giúp tôi chăm sóc Vũ tiểu tam nhà chúng tôi nhé, đừng để nó chạy linh tinh.”

“Được, không vấn đề gì.”

Đồng nghiệp đó thoải mái nhận lời.

Cao Hướng Dương vội vã rời đi, Vũ Quỳnh chu môi, giận dỗi nói: “Lúc nào cũng xem người ta như trẻ con! Tưởng em mới chỉ là đứa trẻ con ba tuổi à? Dù em có chạy linh tinh rồi thì có sao? Chả lẽ lại không tìm được đường về nhà!”

“Vậy sao?”

Vũ Quỳnh nhấc mày, nghe tiếng, trong lòng lén mừng thầm.

Sau khi tan làm, Cao Hướng Dương đưa Vũ Quỳnh về nhà ăn cơm.

Nửa tiếng sau, về đến nhà, thay giày vào cửa.

“Hướng Dương, anh về rồi à?”

Vừa mới về trước cửa, một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong bếp.

Là Vưu Tiên.

Cô lúc này xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng, đeo tạp dề, tay còn đang cầm thìa canh, chắc chắn đang bận rộn trong bếp.

Thấy Vũ Quỳnh đứng cạnh Cao Hướng Dương, Vưu Tiên dường như không bất ngờ chút nào.

“Mọi người ngây ra đó làm gì? Mau thay quần áo, rửa tay còn chuẩn bị ăn cơm.”

Vưu Tiên mỉm cười đi đến, ôm Cao Hướng Dương: “Hướng Dương, em đã làm món tôm chiên anh thích nhất, mau đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”

Nói xong, cô lại quay người đi vào phòng bếp.

Vũ Quỳnh mím mím môi, nhìn Cao Hướng Dương, không nói lời nào, đặt cặp sách lên xô – pha, nhàn nhã ngồi xuống, còn giống như một tên lưu manh mà gác hai chân lên cái ghế dài đằng trước.

Hai tay ôm trước ngực, tuyên bố chủ quyền của cô với căn nhà này.

Cao Hướng Dương tất nhiên không ngờ rằng Vưu Tiên sẽ xuất hiện trong nhà anh.

Anh tưởng rằng buổi trưa sau khi nói những lời kia xong, bọn họ phải một mất thời gian mới hòa hoãn được.

Nhưng anh đã tính sai rồi.

Anh đi vào bếp.

“Vưu Tiên.”

Gọi cô một tiếng.

“Hướng Dương!”

Vưu Tiên làm như vẫn chưa có việc gì xảy ra, cô vừa cười vừa đổ thức ăn ra đĩa, tắt lửa: “Được rồi! Ăn cơm thôi!”

Cô vừa nói, vừa chuẩn bị bưng đĩa thức ăn vào phòng ăn, nhưng lại bị Cao Hướng Dương ngăn lại.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Vưu Tiên vẫn mỉm cười.

“Trưa hôm nay…”

“Hướng Dương!!”

Vưu Tiên ngắt lời Cao Hướng Dương.

Tay vòng ra ôm lấy anh, ánh mắt bỗng mờ hơi sương: “Hướng Dương, chuyện lúc trưa, chúng ta không nói nữa được không? Em không muốn nghe nữa, sau này nếu anh không nói, em có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì! Em biết, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Cao Hướng Dương có hơi day dứt, nhưng vẫn kéo đôi tay đang ôm lấy mình ra: “Nghe anh nói, Tiên Tiên, vấn đề đã xảy ra giữa hai chúng ta rồi, chúng ta không thể xem nhẹ được, cho dù là em hay anh…”

“Không…”

Vưu Tiên nâng gương mặt anh: “Hướng Dương, chỉ cần sau này anh chỉ yêu em, giữa hai chúng ta sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu!”

Cô nói xong, hoàn toàn không cho Cao Hướng Dương bất cứ cơ hội trả lời nào, nhấc chân hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Mặc ý mà chiếm hữu...

Nhưng nụ hôn như vậy lại không cho Cao Hướng Dương một chút cảm giác nào!

Không tha thiết, cũng không rung động…

Giống như từ trước đến giờ vậy.

Cao Hướng Dương do dự vài giây, vẫn tàn nhẫn đẩy cô ra.

Vào lúc anh nhìn thấy đôi mắt đầy tổn thương của Vưu Tiên, cũng là lúc anh bắt gặp một ánh mắt khác cũng thất vọng y như thế…là Vũ Quỳnh.

Thân ảnh nhỏ bé của cô lướt đi, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa bị đóng mạnh vào.

Cô đi rồi!

“Chết tiệt!”

Cao Hướng Dương phiền muộn muốn chết, đẩy Vưu Tiên ra, không nói gì cả, chỉ chạy ra bên ngoài.

“Hướng Dương!”

Vưu Tiên đuổi theo, kéo anh lại: “Em đã làm đến như vậy rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Cao Hướng Dương lùi hai bước, cả người đông cứng.

Vưu Tiên khóc rồi.

Từng tiếng khóc giống như từng nhát dao, cứa vào tim anh.

Khiến anh uất ức khó chịu, không được giải thoát.

Anh biết, bởi vì tình cảm của mình, anh đồng thời đã làm tổn thương hai cô gái vô tội.

Hoặc có lẽ, anh thật sự là một tên khốn!

“Hướng Dương…”

Vưu Tiên nhào vào lòng anh: “Đừng rời xa em, được không? Tình cảm với Vũ Quỳnh chỉ là nhất thời, em có thể hiểu, có thể tha thứ, chỉ cần chúng ta chân thành đối xử với nhau, chúng ta có thể tìm lại cảm giác rung động trước đây…Cảm giác mà cô ta cho anh, em cũng có thể cho anh! Hướng Dương!”

Cảm giác rung động……