Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 198: Hoa loa kèn vũ phong

Bên đầu kia lặp lại tên cô một lần, dường như Hoàng Ngân bên kia điện thoại nghe được tiếng cười đè thấp của người đàn ông kia như có như không.

Cùng với đó nghe thấy tiếng bác sĩ ở bên cạnh căn dặn: “Trông cẩn thận, trước khi tỉnh thuốc tê, không được cho bệnh nhân ngủ! Cứ thấy cô ấy nhắm mắt là phải gọi ngay, nói chuyện nhiều với cô ấy, một tiếng sau thì đẩy ra.”

Hiển nhiên, anh ta giờ đang trong phòng phẫu thuật giảng bài thực tế cho học sinh.

“Cô Đỗ, cô giờ đang ở đâu?”

Anh hỏi ngược lại cô.

“Tôi đang ở cửa tòa nhà ngoại khoa.”

“Tôi ở văn phòng tầng 8, tôi đợi cô ở văn phòng.”

“Vâng, cảm ơn.”

Hai người cúp máy, Hoàng Ngân tiến vào thang máy hướng tầng 8 lên.

Cửa văn phòng chủ nhiệm là đóng, Hoàng Ngân lịch sự gõ cửa ba cái, nhưng tay cô rơi vào khi còn chưa gõ đến lần thứ ba, bỗng nhiên cửa văn phòng bị người bên trong kéo ra.

Lộ ra... một khuôn mặt mị hoặc điên đảo chúng sinh, không dự đoán được xuất hiện trước mắt Hoàng Ngân.

Đôi mắt hoa đào xếch, cái mũi thẳng đẹp, đôi môi mỏng nhưng cực khêu gợi...

Cái khuôn mặt đẹp đến quá đáng ấy, tại sao càng nhìn càng thấy quen?

Đôi mắt ngập nước của Hoàng Ngân trừng to, miệng ngạc nhiên mở tròn chữ “O”, “Vũ Phong??” Cô quả thật không dám tin.

“Đỗ Hoàng Ngân!! Chị dâu!!”

Vũ Phong kích động ôm chầm lấy Hoàng Ngân: “Chị dâu, nhớ chết em rồi! Chị giỏi lắm! Bốn năm trước, chị với anh em lần lượt bỏ đi, làm em và Dương Thùy Sam buồn bao lâu.”

“Ai là chị dâu cậu? Bốn năm không gặp, vẫn còn ba hoa như vậy! Nhưng nói thật, bốn năm không gặp, thật là đẹp trai lên nhiều, suýt nữa không nhận ra rồi!! À... đúng rồi, Thùy Sam đâu? Cô ấy cũng đến thành phố S sao? Ở bệnh viện nào??”

Hoàng Ngân trong lòng đầy nghi hoặc, một phát hỏi hết.

“Chị Hoàng Ngân, chị đột nhiên hỏi em nhiều như vậy, vậy mời chị trả lời câu hỏi của em trước?” “Ok, cậu hỏi đi.”

Hoàng Ngân gật đầu, không chút khách sáo ngồi xuống chiếc sofa trong văn phòng anh ta.

“Chị và Louis là quan hệ gì?”

Vũ Phong ngồi xuống chiếc ghế sofa nhở bên cạnh cô.

“...”

Hoàng Ngân chớp chớp mắt: “Đàn ông các cậu cũng hóng chuyện vậy sao?” “Ok, chị không trả lời thì em cũng hiểu rồi! Nói đi nói lại, chị lại thành chị dâu của em! Ha! Được lắm, ánh mắt không tồi! Hai người đàn ông đều là cao cấp, biết hàng! Chính là không giống với mấy người phụ nữ không hiểu phong tình! Hàng xa xỉ như em mà cô ta không cần, cả ngày chỉ dùng mấy đồ fake giá rẻ! Không có mắt, không có trình độ thưởng thức!”

Đối với mấy câu đầu của Vũ Phong, Hoàng Ngân chọn bỏ qua, ngược lại cắn chặt mấy câu sau, hỏi anh: “Cậu nói người phụ nữ không hiểu phong tình là ai? Thùy Sam?”

Vũ Phong buồn bực đến bức tóc: “Ngoài cô ta ra, còn có thể là ai?”

“Ơ...”

Hoàng Ngân khoa trương cười to, vỗ đùi mình: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi!!”

Khuôn mặt đẹp trai của Vũ Phong lập tức xệ ra: “Chị Hoàng Ngân, chị hơi quá rồi!”

“Cậu nói xem, hoa hoa công tử đệ nhất thiên hạ bắt đầu oán giận giá thị trường không được, đây không là mặt trời mọc đằng Tây sao?”

Chuyện giữa Thùy Sam và Vũ Phong, bốn năm trước thực ra đã nghe Dương Thùy Sam nói qua.

Đêm hôm đó, Dương Thùy Sam khóc chạy đến nhà tìm cô, cằn nhằn với cô cả đêm, lại lau nước mắt hết một tối, ngày hôm sau tỉnh dậy, lại cứ như không có việc gì, vui mừng phấn khởi đi làm.

Cô bé này quá biết che giấu cảm xúc, cô ấy biết cách giấu đi mọi cảm xúc trước mặt Vũ Phong, đến tối lại tự mình bắt đầu dán vết thương.

Đương nhiên, việc này Hoàng Ngân tuyệt đối sẽ không nói cho Vũ Phong.

Người đàn ông tự cao tự đại giống như cậu ta, nếu để cậu ta biết, chẳng phải là lại lấy chuyện này ra chế nhạo Dương Thùy Sam? Vậy cô thật sự thành đồ phản bội.

“Thùy Sam giờ đang ở đâu? Cũng ở bệnh viện này sao?”

Hoàng Ngân hỏi Vũ Phong.

“Ừm.”

Vũ Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bản thân là vì cô ấy mới chuyển đến bệnh viện này, cho nên mới dùng đến mối quan hệ của gia đình, nghĩ hết cách để chuyển đến đây.

Hai năm trước lúc anh còn ở bệnh viện Vinmec, gần như tuần nào cũng chạy một chuyến đến bệnh viện Nam Đa thành phố S.

Giải thích của anh là nhàm chán quá nên đến thành phố S giải sầu, thuận tiện trêu chọc Dương Thùy Sam cô, giải buồn.

Sau khi đến mới phát hiện ra Dương Thùy Sam sẵn lòng cười tươi như hoa với mọi người đàn ông, chỉ có gặp mỗi anh thì giống như gặp quỷ, hận không thể tránh anh.

May anh là lãnh đạo trực tiếp của cô, lúc muốn trốn cô cũng không trốn được, lại thêm Vũ Phong mặt dày quen rồi, cô trốn anh tìm, cô chạy anh đuổi, giống trò mèo đuổi chuột, hai người chơi cũng vui đến dễ sợ.

“Vậy tối chúng ta cùng ăn bữa cơm đi!”

“Được, gọi cả cậu hai cùng luôn, giờ em đi gọi điện cho anh ta.”

Vũ Phong vừa nói vừa móc ra cái điện thoại.

“Cậu đã liên hệ với anh ấy chưa?”

“Chắc rồi! Đến thành phố S ngày thứ 2 đã đến lôi anh ta từ công ty ra!” Vũ Phong nói, tay ấn số bỗng dừng lại, ánh mắt quét về phía khuôn mặt Hoàng Ngân đang sắc mặt hơi thay đổi, nhướng mày cười nói: “Làm sao? Còn nhớ nhung cậu hai của bọn em?”

Anh vừa nói, vừa tiếp tục ấn số trên màn hình.

“Hừ!” Hoàng Ngân cười nhạo: “Tôi làm gì phải nhớ nhung anh ta? Trong mắt tôi, anh ta còn tệ hơn cả cậu! người đã có vợ rồi lại lộ liễu ngoại tình, vô liêm sỉ hơn cả cậu!”

Ngón tay Vũ Phong ngừng lại, đầu từ điện thoại ngẩng lên: “Chị Hoàng Ngân, lời này của chị em không ý đâu! Chị nói anh ấy thì nói, em nhưng là vô tội! Liêm sỉ của em còn đang cẩn thẩn cất trong túi đây! Ngay cả tí tẹo cũng không dám làm mất!”

“Ơ! Thật là bị Thùy Sam chinh phục rồi?”

“Đó là anh đây để cho cô ấy chinh phục!!”

Này! Tự hào kinh!

Hoàng Ngân cười nhạo, giậu đổ bìm leo: “Vậy cậu cũng phải xem cô ấy có vui lòng chinh phục cậu không!”

“Chị...” Vũ Phong chán nản, cứng họng: “Bốn năm nay không phải cách anh em xa lắm sao, làm sao cái miệng này học anh ta trở nên ngày càng lợi hại?”

“Vậy phải xem là đối với ai.” Hoàng Ngân còn nói lý.

“Được rồi, em không lảm nhảm với chị nữa, điện thoại kết nối rồi, em đi lảm nhảm với anh của em! Cậu hai...”

Cao Dương Thành đang lúc bận xử lý giấy tờ, tiếp điện thoại của Vũ Phong cũng không dừng việc trong tay, chỉ nhàn nhàn đáp một câu: “Ừm.”

Không phập phồng, không chờ mong.

Này đổi thành người khác, trong lòng ghét bỏ.

Nhưng Vũ Phong sớm quen rồi: “Tối cùng nhau ăn một bữa đi.”

“Không được.”

Cao Dương Thành trực tiếp lập tức từ chối, chẳng thừa chút đường phản bác: “Tối này tôi phải ăn cơm cùng con trai.”

“Dương Dương cũng về nước rồi?” Vũ Phong mắt chớp chớp nhìn Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân gật đầu..

“Vậy dễ nói, gọi cả con trai anh đi luôn đi! Bữa ăn này là mẹ nó mời tôi, vậy rốt cuộc anh đến không? Sảng khoái chút đi!”

“Mẹ nó?”

Cao Dương Thành quả nhiên đối với chủ đề này rất hứng thú.

“Đúng vậy, mẹ thằng nhóc!” Vũ Phong gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Hoàng Ngân: “Giờ đang ngồi ở văn phòng của tôi đây.”

“Cô ấy ở chỗ cậu? Có chuyện gì?”

Tất nhiên Cao Dương Thành hỏi là tình trạng sức khỏe của Hoàng Ngân, mày kiếm vô thức hơi cau lại.

“Anh không phải lo, chị ấy rất khỏe mạnh, bởi vì quá thoải mái, nên mới để tôi cho chị ý làm cái hiện tượng giả không thoải mái!”

Hoàng Ngân vừa nghe lời này, lập từ mặt biến sắc.

Cô đứng dậy, xông về phía trước mặt Vũ Phong, vội khua tay không ngừng hướng anh ta, tỏ ý anh đừng ba hoa nữa, nhưng Vũ Phong cũng không tầm thường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chân bắt chéo, điềm nhiên như không: “Nói là muốn làm một cái chứng minh cái gì thương bệnh, để làm có lệ cho cấp trên ở Pháp của chị ấy! Còn để làm gì, không muốn quay lại nước Pháp đi!”

Shit! Cái hoa loa kèn này!

Hoàng Ngân không vui lầu bầu vài câu.

Cao Dương Thành bên kia đầu điện thoại chau mày.

“Cậu đưa điện thoại cho cô ấy.”

Có thể nghe ra, anh bên đầu kia có chút không hài lòng.

Vũ Phong run một chút, hơi bất ngờ, nghe được tin này, cậu hai không phải là nên vui sao? Làm sao...

Anh bỗng nhận ra bản thân có thể phạm vào tội lớn rồi, vội vàng đưa điện thoại cho Hoàng Ngân: “Cậu hai muốn chị nghe điện thoại.”

Hoàng Ngân cũng chau đôi mày thanh tú lại, nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp điện thoại trên tay Vũ Phong.

“Tại sao không muốn quay lại?”

Hoàng Ngân còn chưa lên tiếng, lời chất vấn của Cao Dương Thành đã truyền từ đầu bên kia đến.

Đôi mày thanh tú của Hoàng Ngân lại càng nhăn lại, cô bĩu môi, khó chịu nói: “Tổng giám đốc Cao, chẳng lẽ tôi muốn ở lại nước chơi cũng phải trải qua phê chuẩn của ngài?”

“Quay lại Pháp đi.”

Cao Dương Thành nói cực kỳ cường thế, bá đạo.

“Không về!”

Anh càng cường thế, Hoàng Ngân càng không cúi đầu.

À vội đuổi cô đi như thế sao?

“Cao Dương Thành, Anh đủ rồi!! Thì ra cả đất nước của chúng ta đều là của anh? Tôi chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi, làm sao? Gai mắt anh sao? Hay là làm ô nhiễm không khí của Tổ quốc vĩ đại của chúng ta? Anh đến mức phải thế!”

Hoàng Ngân cơn giận đùng đùng gào hết, còn không chờ Cao Dương Thành bên kia trả lời, đã cúp điện thoại.

Xong rồi, ném điện thoại lại cho Vũ Phong, không vui nói: “Bữa cơm này có tôi thì không có anh ta, có anh ta thì không có tôi, cậu cứ thế mà liệu!”

“Xin lỗi, xin lỗi... chị dâu yêu quý của em...”

Vũ Phong vội đứng dậy xin lỗi Hoàng Ngân, hai tay ôm lấy vai cô, dỗ cô.

“Ai là chị dâu của cậu!” Hoàng Ngân bực bội tránh khỏi vai anh ta, quay lại mà oán giận: “Ôi! Vũ Phong, cậu nói xem cậu hai nhà các cậu có phải trúng tà gì không? Tôi ở đây rốt cuộc chướng mắt gì anh ta? Anh ta cứ khẩn cấp đuổi tôi về Pháp? Anh ta bị điên à!!”

“Chút nữa em nhất định sẽ giúp chị dạy dỗ anh ta.” Vũ Phong vội phụ họa lời của Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân liếc anh ta một cái: “Được rồi, ai mà không biết cậu với anh ta là cùng một giuộc! Tin cậu mới lạ! Nhanh lên, giúp tôi sửa xong giấy chứng minh đi, thật là cần dùng gấp!”

“Vâng, bà cô của em!!”

Vũ Phong đáp một tiếng, rồi đi khai giấy chứng minh bệnh tật cho Hoàng Ngân.

Lúc Hoàng Ngân gặp Dương Thùy Sam, cảm xúc lớn nhất là cô bé này làm sao mà chẳng thay đổi gì!.

Thời gian bốn năm, chẳng lưu lại chút dấu vết nào lên khuôn mặt trẻ con của cô, vẫn giống 18 tuổi bốn năm trước, vẫn vậy non nớt, đáng yêu.

Làn da trắng nõn, như lòng trắng trứng gà mới tách, mỏng manh, mịn màng, lấy tay nhéo như có thể chảy ra nước.

Vẫn là tóc đuôi ngựa như trước, buộc cao lên trên, lộ ra khuôn mặt hoạt bát xinh xắn, thuần khiết mà lanh lợi.

Cô như vậy, không thể nghi ngờ là đối tượng mà rất nhiều đàn ông muốn che chở, thảo nào người luôn lưu luyến chốn phong trần như Vũ Phong cũng không cẩn thận bị cô bé này nắm trong tay.

“Chị Hoàng Ngân?!!”

Dường Thùy Sam còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, đôi mắt trừng to như chuông đồng, chớp mắt, hai bước chạy thành một bước xông lên phía trước, một phát ôm chầm lấy Hoàng Ngân: “Chị Hoàng Ngân, chị về rồi!! Tốt quá, tốt quá.. em còn cho là cả đời này cũng không gặp lại chị nữa!!”

Giọng nói của Dương Thùy Sam rõ ràng đã mang chút tiếng khóc.

“Làm sao sẽ!” Hoàng Ngân vui mừng ôm chặt cô: “Bốn năm nay, rất nhớ mọi người.”