Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 197: Cấu kết với nhau bắt nạt cô

Gương mặt đẹp trai của Cao Dương Thành cũng theo đó xệ xuống: “Bất kể thế nào, hôm nay con nhất định phải ở chỗ tôi, không bàn bạc gì thêm hết!!”

“Hai...hai người…”

Hoàng Ngân bực bội, chỉ thấy tim mình run cực kì, cơn giận kéo lên đến đỉnh đầu, hai người này “...cấu kết với nhau bắt nạt tôi.”

“Cô Đỗ, xin cô hãy chú ý đến cách dùng từ của mình!”

Cao Dương Thành nhắc nhở Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân chống nạnh, tức giận nhìn hai cái con người có gương mặt gần như giống hệt nhau này.

Dần dần, dần dần…

Trong lòng lại bắt đầu hơi xuôi xuôi rồi!

Cô xao lòng nhất định không phải vì người đàn ông đối diện này, cô xao lòng vì con trai cô!!

Bốn năm rồi, bốn năm qua con cô không được gặp bố đẻ của nó, giờ khó khăn lắm mới gặp được, con muốn ở bên cạnh bố của nó, cũng là điều dễ hiểu, nếu chỉ vì chuyện của một mình cô mà tách rời hai bố con họ, thì quả thật cô có chút quá đáng!

Tàn nhẫn quá rồi!

Vậy nên, để vỗ về tâm hồn khao khát được gặp bố nhiều năm của con trai, cô xuống nước: “Được, hai người muốn ở cùng nhau cũng được thôi.”

Hoàng Ngân cuối cùng cũng gật đầu: “Nhưng tôi có điều kiện!”

“Em nói đi.”

Cao Dương Thành lên tiếng.

“Mỗi ngày tôi phải được nhìn thấy thằng bé ít nhất một lần, còn về việc nhìn thấy như thế nào tự anh nghĩ cách, không chấp nhận gọi video call! Tôi muốn được nhìn thấy thằng bé như bây giờ!”

Điều kiện nhỏ như vậy, không quá đáng chứ?

“Được, không vấn đề gì.” Cao Dương Thành gật đầu đồng ý.

“Mỗi bữa cơm của con, từ sáng đến tối, nhất định phải ăn có quy củ, hơn nữa dinh dưỡng phải cân bằng, không được ăn uống linh tinh!”

Hoàng Ngân nói, giang tay ôm lấy Hướng Dương đang núp ở trong lòng Cao Dương Thành lại, nói nhỏ: “Dương Dương, con nghe kĩ đây, món mà bố con nấu khi ăn nhớ cẩn thận, ăn không ngon không được cứ như thế ngậm ở trong mồm! Con biết chưa? Nếu thấy không ổn thì gọi điện cho mẹ nghe chưa?”

“Vâng!!” Nhóc con gật đầu liên tục.

Cao Dương Thành có chút không vui: “Có ai dạy con như em không?”

“Tôi phải dạy con phải tự biết bảo vệ thân mình.”

Hoàng Ngân ôm Dương Dương ngồi trên sa pha, không để ý đến Cao Dương Thành nữa, mà bày tỏ sự thương nhớ của cô đối với con.

Cao Dương Thành vẫn cứ luôn đứng đối diện với hai mẹ con, cẩn thận nghe cuộc nói chuyện giữa họ, không hề có ý muốn đi làm việc, Hoàng Ngân lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: “Tổng giám đốc Cao, anh bận gì thì làm trước đi! Tôi ngồi nói chuyện với con trai thêm vài câu, mượn văn phòng của anh thêm tí nữa, không vấn đề gì chứ?”

Buổi chiều cô còn bận đi đến bệnh viện lấy giấy chứng nhận nữa!

Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp không tì vết của Hoàng Ngân, một lúc sau mới nói: “Bao giờ thì em quay lại Pháp?” tự dưng lại hỏi cô câu này, Hoàng Ngân phản ứng không kịp.

“Qua một khoảng thời gian nữa.”

Hoàng Ngân bình thản trả lời.

Ánh mắt của Cao Dương Thành dừng lại ở viên kim cương lấp lánh trên chiếc nhẫn đính hôn, mắt tối sầm lại, quay người, đi thẳng về phía ghế ngồi trong văn phòng: “Em định khi nào thì kết hôn với anh ta?”

Anh ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Hoàng Ngân.

Câu hỏi vừa rồi thật sự khiến Hoàng Ngân có chút bất ngờ.

Lúc này, ngay cả Dương Dương đang nằm trong lòng cô cũng cảm giác được có chuyện không ổn, ngoan ngoan nằm trên đùi mẹ, không hé nửa lời.”

“Tạm thời không biết.”

Hoàng Ngân trả lời qua loa, mày khẽ cau lại, không khách khí hỏi: “Tổng giám đốc Cao quan tâm đến chuyện đời tư của tôi như vậy, thật sự khiến tôi không quen.”

Cao Dương Thành lạnh lùng đáp: “Em cũng đã 30 tuổi rồi, cũng nên lấy chồng rồi!”

“...”

Hoàng Ngân tức đến nỗi nghiến răng ken két: “Nếu không phải bởi vì anh, tôi bây giờ đến nỗi chừng này tuổi rồi vẫn không được gả đi hay sao? với lại tôi nhắc lại một lần nữa, tôi mới 29 thôi!! Kẻ nào tùy tiện tăng thêm tuổi cho phụ nữ đều là kẻ không ra gì!”

Cao Dương Thành nhướn cao chân mày: “Câu nói này của em sẽ khiến tôi hiểu lầm đó, nhiều tuổi như vậy rồi cũng không kết hôn, là bởi vì vẫn còn thương nhớ một ai đó?”

Anh vốn là muốn đẩy người phụ nữ này ra xa khỏi anh, nhưng…

Lúc này anh lại nghĩ cách để thăm dò tình cảm của cô!

Hoàng Ngân mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cao cũng biết đây là một hiểu lầm, dát vàng lên mặt như vậy, quả thực là da mặt anh còn dày hơn bức tường nữa đó.”

Cao Dương Thành lạnh nhạt không nói gì, không để ý đến cô, cúi đầu xem tài liệu!

Hoàng Ngân vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng qua mấy chuyện vừa rồi, gặp được con trai, cô cũng ngại không nói thành lời.

Nhưng không biết đứa con trai này có phải năng lực quan sát hay không, Hoàng Ngân vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy cu cậu đã ngủ ngon lành trong vòng tay cô rồi.

Có thể là do lệch múi giờ, lại cộng thêm phải ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là mệt lắm.

Hoàng Ngân thấy con trai ngủ rồi, điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới hỏi anh: “Hôm tôi uống quá chén, có phải là anh đã đưa tôi về không?”

“Đúng.” Cao Dương Thành vẫn tiếp tục cúi đầu giở xem tài liệu.

Cảm giác như câu hỏi của cô cũng không thể nào đả động đến anh.

Đối với câu trả lời thẳng thắn như vậy, Hoàng Ngân không biết phải làm gì tiếp theo, cô nhấp nháy miệng hỏi tiếp: “Tại sao anh lại cắn cổ tôi?”

Cao Dương Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối, nhìn Hoàng Ngân ngồi đối diện, khóe miệng cong lên, lạnh người: “Tiếp theo có phải em định hỏi rốt cục tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Đúng.”

Cao Dương Thành đặt tài liệu xuống, nói: “Đêm đó mọi chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra tất cả đều đã xảy ra rồi! Cắn cổ là một kiểu hành động xúc tác tình cảm khi ở trên giường, nhưng chúng ta đâu chỉ có cắn cổ không, còn triền miên không dứt trong nhà tắm nữa, là tôi giúp em lau người, là tôi tắm cho em, là tôi giúp em cởi quần áo, chân em cũng là do tôi tách ra… Đây là câu trả lời em muốn sao?”

Mặt Hoàng Ngân đỏ lên, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh!”

Con về mấy lời anh nói, cô đương nhiên không tin.

Mấy thứ vớ va vớ vẩn ấy, nếu như giữa họ thật sự có gì đó, cô nhất định sẽ cảm nhận được, ít nhất lúc tỉnh dậy cơ thể cô sẽ có chút phản ứng.

Nằm mơ với làm thật, hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau!!

Nhưng Hoàng Ngân không để ý rằng, mấy lời Cao Dương Thành vừa nói căn bản không có nhắc gì đến chuyện làm tình cả, những gì anh nói, tất cả chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Cao Dương Thành cau mày: “Những chuyện này tối đó tôi đều đã làm hết với người phụ nữ mà tôi đem về rồi. Xin lỗi nhưng tôi không có đủ tinh thần để hầu hạ đến hai người đâu!!”

“...” Mặt Hoàng Ngân chuyển sắc sang trắng: “Tôi không có hứng thú gì với mấy chuyện tình sử phong lưu này của anh! Anh không cần phải nói với tôi!”

Tự dưng cô thấy lòng mình có cảm giác hơi chua xót.

Hoàng Ngân lúc này lại giống như nhớ ra điều gì đó: “Con trai có về sống cùng anh, anh phải đảm bảo không được dẫn phụ nữ về nhà! Con nó nhỏ như vậy, sẽ học theo đấy! Không được, tôi không an tâm, vẫn nên để thằng bé quay về khách sạn ở đi!”

Cao Dương Thành thu lại đôi lông mày rậm của mình: “Tôi sẽ chú ý!”

“Không được, là không thể làm vậy.” Hoàng Ngân ngoan cố.

Cao Dương Thành nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô, lúc sau gật đầu: “Được.”

Nhìn gương mặt ngang bướng của Hoàng Ngân, tâm trạng Cao Dương Thành bỗng chốc tốt lên hẳn.

Anh có cảm giác mình bị quản thúc!

Nhưng… chỉ là cảm giác mà thôi, nhưng anh lại rất thích loại cảm giác này!

Hoàng Ngân bế Dương Dương vào phòng nghỉ trong văn phòng của Cao Dương Thành.

Lúc đi ra, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Thằng bé chắc phải ngủ thêm ít nữa, anh đừng gọi thằng bé.”

Cô không yên tâm nhắc Cao Dương Thành.

“Ừm.”

Cao Dương Thành ừm một tiếng coi như trả lời.

Ngẩng đầu lên ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt dịu dàng của một người mẹ khi nhìn vào đứa con của mình của cô, mắt anh tối lại, một lúc sau mới cất giọng trầm trầm nói: “Cảm ơn em đã nuôi nấng con lớn như vậy.”

Hoàng Ngân không nghĩ rằng anh sẽ nói với cô điều này, đứng ở trước cửa, ngẩn ra, lắc đầu: “Tôi là mẹ của thằng bé, chăm sóc cho nó là chuyện phải làm, không có gì đáng phải cảm ơn cả. Nhưng, chuyện không làm được mới đáng phải xin lỗi.”

Hoàng Ngân nhìn thẳng vào Cao Dương Thành, bất ngờ thấy mình nói hình như hơi nặng lời, vội vàng nói: “Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách anh, khi đó sinh thằng bé ra tôi cũng không thông qua ý kiến của anh, ngược lại tôi phải cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh năm đó cứu Dương Dương, nếu không là do anh Dương Dương sớm đã không còn trên thế gian này rồi, cảm ơn anh…”

Câu cám ơn này xuất phát từ tận đáy lòng Hoàng Ngân.

Nhưng, ngoài cảm ơn ra, không ai biết rằng cô cũng rất nhiều lần căm giận đối với người đàn ông này.

Năm đó kể từ khi anh có ý định này, cuối cùng quyết định chia tay, từ đầu đến cuối, người đàn ông này không hề nói với cô bất cứ lời nào.

Vị trí của cô trong lòng anh có quan trọng như vậy không?

Cho dù là kết thúc, cũng nên có một câu chấm dứt chứ? Nhưng câu nói kết thúc của hai người là gì? Là thiếp mời của anh, hơn thế nữa anh cũng không trực tiếp đưa cho cô, mà cô nhận được thiệp mời rồi mới biết chuyện anh kết hôn…

Cảm giác đó…

Cho đến bây giờ, cô cũng không thể nào hình dung được.

Dường như cả thế giới đều biết chuyện của anh, chỉ mình cô không biết, lại còn giống như con ngốc tự an ủi mình!

Hoàng ngân biết cô không nên giận anh, cô cũng không giận anh, chỉ là đôi khi nhớ lại chuyện đó, cô cảm giác như bị đục khoét, những năm vừa qua cô đều cố gắng để quên đi việc đó…

Đối với lời trách cứ và tấm lòng cảm ơn của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành không nói nửa lời.

Ánh mắt nhìn như muốn thiêu đốt cô, cảm giác như muốn nhìn xuyên thấu tất cả mọi thứ.

“Tôi còn có việc, đi trước đây. Chiều tôi sẽ quay lại đón Dương Dương đi ăn.”

“Ừm.”

Cao Dương Thành cuối cùng không nói gì cả.

Hoàng Ngân từ SSE đi ra, đứng ngoài cửa công ty, ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói lóa từ phía mặt trời, tâm trạng lâng lâng.

Con trai, mẹ, bố, …

Đây không phải là gia đình ba người sao? Nhưng cuối cùng, họ không thể dành cho Dương Dương một gia đình nguyên vẹn.

Hoàng Ngân bắt xe đi về phía trung tâm thành phố, hướng về phía bệnh viện Nam Thuẫn nơi có cơ sở hạ tầng tốt nhất.

Louis đưa cho cô phương thức liên lạc của một bác sĩ chủ nhiệm khoa não, anh cũng không nói với cô tên cụ thể của bác sĩ đó là gì, chỉ nói là họ Vũ, sau đó liền đưa số điện thoại cho cô.

Đứng trước tòa nhà khoa thần kinh bệnh viện Nam Nhuẫn (Khoa não thuộc khoa thần kinh, có bệnh viện sẽ chia hai khoa này thành hai khoa riêng biệt, nhưng thường thì đều được quy lại một mối), Hoàng Ngân gọi điện cho bác sĩ Vũ.

“Xin chào, bác sĩ Vũ, tôi là người được Louis giới thiệu đến đây, tôi tên la Đỗ Hoàng Ngân! Khi nào thì anh rảnh, chúng ta có thể gặp mặt một chút được không?”

“Cô tên là gì?”

Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất hay, vừa nghe đã biết đây là một người đàn ông tính cách hướng ngoại.

Nhưng lại cho Hoàng Ngân cảm giác người này không được lịch sự cho lắm.

Anh không chào hỏi lại cô mà trực tiếp hỏi lại tên cô là gì.

Đây không giống với phép lịch nên có của hai người xa lạ khi nói chuyện với nhau.

“Tôi tên là Đỗ Hoàng Ngân.”

Hoàng Ngân ngoan ngoan nói lại một lần nữa tên của mình.

“Đỗ Hoàng Ngân?”