Đem quả mơ để vào trong hũ không đến mấy ngày, điện tuyển liền chính thức mở màn.
A uyển mỗi bước đi cẩn thận hướng chủ điện đi đến, tựa hồ cảm nhận được tâm tình lo lắng không thôi của A Uyển, Thanh Sam ở cửa viện giơ giơ tú khăn: ”Cô nương ngài yên tâm đi, quả mơ ướp được rồi nô tỳ nhất định sẽ ăn hết sạch, ngài liền an tâm tham tuyển đi thôi.”
A Uyển hai phía trong ngực nhẹ lòng không nhịn được đối diện đón gió phấp phới, nàng rõ ràng không phải ý tứ này a…
Nơi cử hành điện tuyển theo lẽ thường thì ở Khôn Ninh cung của Hoàng hậu nương nương, có lẽ an bài như vậy làm hiển lộ rõ ràng hoàng hậu hiền đức rộng lượng, nhưng A uyển cảm thấy điều này đối với hoàng hậu mà nói phải rất cố gắng cách ứng, đợi hoàng hậu tuổi tác không còn nữa thì vẫn ở chỗ trong cung của mình, thay trượng phu của mình trạch tuyển (nghĩa là chọn lựa) nữ nhân dung mạo xinh đẹp nhan sắc tiên diễm thanh xuân, A uyển nếu như đổi thành mình tự suy nghĩ một chút liền cảm thấy không thoải mái.
Nhưng A Uyển cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, dù sao mình không phải là hoàng hậu, việc này cũng không tới phiên nàng quan tâm.
Đợi tất cả tú nữ tập hợp xong, ngay cả Chu tú nữ một mực ở khôn Ninh cung dưỡng bệnh cũng xuất hiện, thái giám đắc lực bên cạnh hoàng hậu liền dẫn một chuỗi nhóm tú nữ đồng dạng quần áo màu hồng nhạt hướng chủ điện Khôn Ninh cung bước tới. A Uyển ở trong đội ngũ tú nữ nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời, hoàn hảo, mặt trời buổi sáng cũng không phơi nắng người, tiểu thân thể của mình chắc là kiên trì được.
A Uyển ở trong lòng lần nữa dựng thẳng ngón tay cái cho tầm nhìn xa trông rộng của mẹ mình, a nương lo lắng quả nhiên là không sai, may mà nhiều ngày qua bị Thanh Sam kéo ra ngoài tản bộ nên thể lực coi như là tăng cường một ít, nếu ai nói với nàng tuyển tú này không phải là thể lực cá nhân sống nàng liền cùng người đó cấp.
Lúc này Khôn Ninh cung trái lại tụ tập ba đầu sỏ trong cung, bởi vì bản thân mình ở lễ Phật tham dự bất tiện, thái hậu để hai phi hiệp đồng (hợp tác) với hoàng hậu nương cùng tham gia việc tuyển tú này, mà hai vị Hiền phi Đức phi còn sớm liền đi tới Khôn Ninh cung, ngồi ở bên dưới cùng Hoàng hậu nương nương đưa đẩy việc nhà, chẳng qua là nói cái gì mà son phấn tốt cái gì mà vải vóc tiên diễm, Hoàng thượng hôm qua thưởng ngươi vật gì vậy, hôm kia lại thưởng ta vật gì đó…
Ba người nhìn qua bầu không khí rất hài hòa, trên mặt cũng mang theo ý cười, chỉ là lời trong lời ngoài đả kích ngầm ngầm hay công khai, ngươi tới ta đi thật sự vô cùng náo nhiệt.
Chờ Hoàng đế đến Khôn Ninh cung, đội ngũ tú nữ cũng vừa mới đi đến chủ điện, chúng tú nữ đều là nũng nịu cấp Hoàng thượng hành lễ, oanh oanh yến yến, hoàn phì yến gầy một đạo phong cảnh hoàng đế nhưng không nói nhiều một câu, nhiều nhất là liếc mắt nhìn, một câu ”Đứng lên đi” liền cũng không quay đầu lại hướng chủ điện Khôn Ninh cung đi đến.
A Uyển bị ngăn cách bởi đông đảo tú nữ nên không nhìn thấy rõ dáng vẻ hoàng thượng, nhưng nghĩ Hoàng thượng chắc không phải là sắc mặt tốt, xem trong lời nói như vậy tựa hồ đại khái có lẽ vào cung tuyển chọn cùng không có qua loa như vậy nha.
Điện tuyển vẫn là dựa theo chức quan lớn nhỏ của phụ thân tú nữ cùng thân phận đích thứ quyết định đến trình tự tham tuyển, A Uyển thuộc nhóm sau sát mấy vị, chính là có thể tời đầu tới đuôi nhìn các loại biểu tình của nhóm tú nữ sau khi tham tuyển ra ngoài.
Một nhóm tú nữ đi vào trước đều là thân phận khá cao, cũng bao gồm ba vị tú nữ cùng một viện với A Uyển, còn có Chu tú nữ kia. A Uyển nghĩ không có bất ngờ gì xảy ra, các nàng chắc là đều đã ở lại trong cung, chỉ là không lâu sau đó nhóm tú nữ kia cơ bản đều là hai mắt rưng rưng, lảo đảo đi ra cửa điện, như thế khiến A Uyển thập phần khó hiểu, lẽ nào các nàng không được chọn?
Sau khi nhóm tú nữ tiếp theo tham tuyển bước ra cửa điện biểu tình đều là không thích hợp, lại không biết hình dung như thế nào loại biểu tình kỳ quái này mới tốt.
***
Ở bên trong chủ điện cùng hoàng đế ngồi ở vị trí đầu hoàng hậu nương nương biểu tình cũng không được tốt, Hoàng thượng cũng không biết bị làm sao, hôm nay tú nữ tiến điện đều bị Hoàng thượng từ đầu đến chân phê phán cho thương tích đầy mình, hơn nữa ngay từ câu nói đầu tiên là nhất châm kiến huyết (một châm thấy máu, nói trúng tim đen).
Hết lần này đến lần khác làm người ta khó hiểu chính là vốn tưởng rằng Hoàng thượng cũng không hài lòng những tú nữ này, nhưng ngừng phê phán một lúc rồi lại lưu lại bài tử, mắt thấy mấy nhóm tú nữ này biểu tình quái dị đi ra, hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi ba người biểu tình đều rất không hiểu, thiên chính chủ kia mà nhấp một ngụm trà thấm giọng, lại tính toán tiếp tục phát hỏa.
Thật vất vả đền nhóm cuối cùng của A Uyển, một tổ năm người, A Uyển cũng vừa vặn công bằng đứng ở chính giữa.
Tiến điện đầu tiên là cho bốn vị thượng cấp hành lễ, tiếp theo chính là hoàng hậu nương nương cầm danh sách nhìn thoáng qua, liền bắt đầu hỏi vị tú nữ thứ nhất có tài nghệ gì, vị tú nữ kia có thể là hơi có chút khẩn trương, nói liền lắp bắp, nhưng hoàng đế cấp trên chỉ hướng về phía hoàng hậu nói một câu: ”Hoàng hậu chính là xử lý tuyển tú như thế này, ngay cả một người nói lắp cũng chọn đến lừa gạt trẫm?”
Lời này có chút nặng, hoàng hậu cũng chỉ có thể xin lỗi, kế tiếp vị tú nữ thứ hai trực tiếp bị Hoàng thượng phê phán dáng dấp giống như con ngựa yêu của hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn còn có hứng thú hỏi: ”Ngươi tú nữ này trước kia đấu vật mặt chấm đất hay sao? Sao mặt mũi lại thành như vậy?”
Viền mắt tú nữ lập tức trào lên nước mắt, lời nói cũng đáp không được đầy đủ.
A Uyển nhìn tình huống đoán chừng trong đầu hoàng đế ước chừng đúng là bất mãn với tuyển tú đi, nếu không phải như vậy tại sao không ngừng gây khó dễ.
Hoàng đế cũng không quan hệ trong lòng A Uyển đang nghĩ gì, không để ý tới vị tú nữ thứ hai nữa, lửa đạn liền trực tiếp chuyển hướng về phía A Uyển, bắt A Uyển ngẩng đầu lên: ”Tú nữ này lớn lên cũng không tệ, chỉ là thân thể trước sau đều là dáng vẻ vùng đất bằng phẳng, chính là ở nhà phải chịu ngược đãi gì?”
A Uyển mặc dù nhìn trộm Hoàng thượng dáng dấp phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, khí chất thượng cấp trên người càng hấp dẫn người khác, chỉ là trên dưới môi mỏng vừa mở miệng lời nói ra nghe thế nào lại không tốt như vậy chứ!
Này này này…Đây rốt cuộc là tự vạch áo cho người xem lưng! Trong lòng A Uyển có ngàn vạn đầu con thảo nê mã gầm thét chạy qua*, tuy nói thân thể A Uyển có chút mảnh mai, phát dục cũng chậm hơn người ta một chút, thế nhưng! Thế nhưng bánh bao nhỏ nàng không phải vẫn có sao! Như thế nào so với tiểu màn thầu Vượng Tử (ý chỉ ngực lép) lớn hơn rất nhiều thật là tốt sao!
*Thảo nê mã có thể hiểu theo hai nghĩa, thứ nhất đây là tên của một loài động vật, còn nghĩa thứ hai đây là một câu chửi tục của dân mạng Trung Quốc, đồng nghĩa với f*ck your mom. Ở trong câu này hiểu theo nghĩa thứ hai.
”Hồi hoàng thượng, thần nữ ở nhà cũng không phải chịu hành hạ gì đó, vùng đất bằng phẳng này thần nữ cùng không có khả năng khống chế, chẳng qua thần nữ tuổi còn quá nhỏ, có lẽ vẫn có không gian rất lớn phát triển.” Trong lòng không quá thoải mái, A Uyển cũng chẳng quan tâm vị thượng nói chuyện này chính là hoàng đế nắm chắc đại quyền sinh sát, nhịn không được sặc thanh trở lại.
Hoàng đế cũng không nghĩ tới lại có tú nữ sau khi bị trào phúng còn dám cùng hắn sặc thanh âm, mà biểu tình tú nữ này sinh động tựa hồ còn có cảm giác có chút quen thuộc. Hoàng thượng người anh minh thần võ như vậy đương nhiên có một chút nhớ tới đây là tú nữ ở trong hoa viên Lâm Hoa điện đối với cây mơ ngốc chảy nước miếng không sót mấy lại có có điểm đáng yêu.
Tú nữ này nhưng thật rất thú vị, lại xem biểu tình nổi giận sinh động cũng rất có lạc thú, không bằng đem bài tử của nàng lưu lại nhìn xem rất cuộc có hay không cái gọi là không gian để lớn tốt dần, hoàng đế nhưng thật ác thú vị.
A Uyển vốn đã chuẩn bị xong việc bị phê phán thậm tệ, không nghĩ tới hoàng đế lại cười ha ha đứng lên, đây cũng không phải kiểu cười khinh thường cười lạnh hoặc giễu cợt cười đối với các nhóm tú nữ lúc trước, mà là chân chính phát ra từ nội tâm cười to.
Hoàng đế này không phải là giận điên lên đi? A Uyển không phúc hậu nghĩ.
Hoàng thượng cười một trận sau đó cầm lấy danh sách tú nữ lật một cái: ”Ồ? Là đích nữ của Lễ bộ lang trung Ôn Kỳ Chính, Ôn tú nữ này trẫm rất là thích, người cuối cùng danh ngạch chính là nàng.” Những lời này hướng về phía hoàng hậu quả thực nói.
Bốn chữ to ”Rất là thích” này nên ở trên đầu Ôn Uyển, ba vị nữ nhân thượng cấp thân phận quý trọng sắc mặt thoạt nhìn liền thật không quá tốt như vậy, ánh mắt nhìn A Uyển tựa hồ có thể đem A Uyển đốt cháy.
Cảm thấy được ánh mắt của nữ nhân hậu cung địa vị cao đối với mình không quá hữu hảo, A Uyển chỉ có thể cúi đầu làm trạng thái ngượng ngùng, trong đầu lại nghĩ,
Hoàng thượng đại nhân thực sự là giận điên lên? Hoàng đế nhìn bộ dáng này của nàng, độ cong khóe miệng loan càng lớn hơn.
Nếu đã tuyển chọn ra tú nữ cuối cùng, hai người phía sau cũng không còn cái gì có thể tranh, mà A Uyển đã nhất định là người phải vào cung, hai người phía sau cũng không có ý tứ muốn đắc tội với người khác, một nhóm người A Uyển liền theo cung nhân đi ra cửa điện sau đi đến cửa Chính Dương, về nhà chờ thánh chỉ phong ban cho.