La Phù

Chương 20: Tượng thần bị nứt. Tới Côn Luân

Ngọn núi này cũng giống như ngọn núi vô danh ở La Phù tuy nhiên lại rất cao. Dưới chân Lạc Bắc chính là biển mây màu trắng.

Nhìn xuống biển mây, đỉnh núi giống như một hòn đảo nhỏ, dưới ánh nắng giữa trưa thể hiện một sự nguy nga.

Lạc Bắc liếc mắt một cái thì thấy trên đỉnh núi ngoại trừ các loại cây cối rất lạ ra còn thể hiện một thứ khí thế không tầm thường.

Mà bên trên đó còn có rất nhiều những đình đài, cung điện được xây dựng với phong cách cổ xưa. Thậm chí Lạc Bắc còn nhìn thấy nhu đám cây cối và đình đài đang lơ lửng trên đỉnh núi.

Cái đỉnh núi giống như rồng nằm trên biển mây tràn ngập linh khí trong trời đất.

- Rốt cuộc thì đây là đâu? - Trong lúc nhất thời, Lạc Bắc không giữ được sự bình tĩnh.

- Ngươi...ngươi đã tỉnh?

Một âm thanh nho nhỏ chợt vang lên.

Trên cái thềm đã lẫn trong mây, một thiếu niên mặc áo bố màu xanh hơi kinh hoàng mà bật dậy.

Thiếu niên đó so với Lạc Bắc còn gầy hơn mọt chút. Bộ áo bố của y ở trong gió khiến cho thân hìn của y càng thêm gầy yếu. Mà trong ánh mắt của thiếu niên lại không giấu được sự hèn mọn.

Mãi cho tới khi y bật thốt lên tiếng, Lạc Bắc mới phát hiện ra y đang ngồi dưới bậc thang. Lạc Bắc ngẩn người ra mà hỏi:

- Ngươi là ai? Đây là đâu?

- Ta...ta tên Lận Hàng. Nơi này...này là Thục...Sơn. Ngươi ở đây chờ một chút, ta đi thông báo cho Minh Triết sư huynh.

Sau khi nói xong, thiếu niên liền xoay người nhanh chóng lao xuống khỏi thềm đá. Không ngờ y lại là một người thọt chân và nói lắp.

-- Nơi này chính là Thục Sơn? - Lạc Bắc đứng thẳng ngời, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh mà lẩm bẩm.

Đột nhiên có mấy tiếng động vang lên, rồi một tia kiếm quang màu trắng và màu vàng lao xuống trước mặt Lạc Bắc.

Từ đạo kiếm quang màu trắng xuất hiện một gã mặc trường bào màu lam, tướng mạo chừng ba mươi mốt tuổi, mặt trắng, tóc đen được búi lên đỉnh đầu. Nhìn qua, có thể nói y là một người phóng khoáng.

Mà đạo kiếm quang màu vàng là một thanh niên mặc trang phục màu xanh, bên trên có điểm một thứ gì đó màu đen nhìn như bộ giáp. Khuôn mặt của y được tô điểm bởi đôi mày rậm, mắt to.


- Chậc chậc! Đúng là căn cốt hiếm có.

Vừa mới xuất hiện trước mặt Lạc Bắc, người thanh niên đó liền thốt lên tiếng khen ngợi.

Thục Sơn...

Khung cảnh nơi đây so với tiên cảnh trong đầu Lạc Bắc trước kia cũng không khác nhiều lắm. Sau khi người thanh niên mặc trang phục màu xanh kia khen ngợi một tiếng liền không nhiều lời, vung tay một cái. Ngay lập tức một đạo kiếm quang xuất hiện đưa Lạc Bắc và người trung niên kia vọt thẳng về phía một ngọn núi. Cả hai người không biết rằng Nguyên Thiên Y đã phong tỏa pháp thuật toàn thân Lạc Bắc. Những cơn gió lồng lộng giữa trời cao làm cho Lạc Bắc không mở mắt ra được, thậm chí không cách nào thở nổi. Nhưng sau khi hạ xuống đất, Lạc Bắc lại phát hiện mình đang đứng trước một ngôi điện với cái mái cong, bên trên đỉnh còn có một hạt châu màu đỏ thắm. Dưới mặt đất và xung quanh ngôi đền hoàn toàn là bạch ngọc. Toàn bộ diện tích của ngôi đền cũng không rộng lắm, giống như ngôi lầu của một phú hào. Tuy nhiên cái ngôi lầu này lại nằm ở trong một cái hạp cốc, hai bên là khe sau dựng đứng. Nhìn toàn cảnh, cả ngôi đền giống như một viên minh châu. Đằng sau còn có một cái thác nước đổ xuống khiến cho nó càng thêm sinh động.

- Sư phụ! Sư bá.

Người thanh niên mặc trang phục màu xanh và người trung niên áo lam đứng trước cánh cửa khép hờ mà kính cẩn thốt lên.

- Vào đi.

Một âm thanh ôn hòa vang lên rồi cánh cửa mở rộng ra. Một làn nước từ cái thác chảy xuống chính giữa căn phòng, bên trong có đặt tám cái ghế bằng gỗ tử đàn. Trong căn phóng có sáu, bảy người mặc trang phục khác nhau nhưng chỉ có hai người đang ngồi. Một người mặc đạo bào màu tím, tóc được buộc lại sau lưng. Lạc Bắc liếc qua một cái không ngờ cảm thấy thần thái của người đó có vài phần giống với Nguyên Thiên Y, không hề nhiễm một chút bụi trần, không mang theo chút khói lửa nhân gian. Chỉ có điều Nguyên Thiên Y thì cao ngạo và lạnh như băng chẳng khác nào một đóa sen trắng sinh trưởng trên núi cao. Còn người thanh niên mặc đạo bào màu tím thì vẻ mặt lại hết sức ôn hòa khiến cho người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân. Người còn lại mặc một chiếc áo dài đen, sắc mặt âm trầm nhưng chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy đó không phải là nhân vật tầm thường.

Trong lúc Lạc Bắc đang tò mò quan sát những người này thì người mặc đạo bào màu tím cũng chính là Vũ Nhược Trần hơi cười cười. Cũng giống như Nguyên Thiên Y, y chính là người được coi là thiên tài thứ hai trong vòng năm trăm năm qua.

Người mặc áo đen ngồi bên cạnh y với sắc mặt âm trầm chính là sư đệ. Ở trong giới tu đạo được mọi người gọi là Tu La tên là Yến Kinh Tà chưởng quản một số ngọn núi của Thục Sơn. Vào lúc này, Vũ Nhược Trần nhìn thoáng qua Yến Kinh Tà đang ngồi bên cạnh mình rồi hỏi người đứng bên cạnh y là Tần Phong:

- Khi các ngươi tới Tử Huy đạo quan cũng chỉ có một cái kẻ này là người sống?

- Đúng vậy thưa sư bá.

Tần Phong có nét mặt trung hậu, lưng đeo một thanh trường kiếm dài mỏng nhìn lớn tuổi hơn Vũ Nhược Trần rất nhiều nhưng lại gọi y là sư bá liền gật đầu một cách kính cẩn.

- Nhìn ngươi cả người không có một chút đạo lực nào chẳng lẽ không phải là đệ tử của Tử Huy đạo quan? - Yến Kinh Tà đột nhiên lên tiếng hỏi Lạc Bắc.

Lạc Bắc gật đầu:

- Ta vừa mới được Thanh Hư chân nhân nhận làm đệ tử, vẫn chưa được truyền thụ cái gì.

- Ngươi vừa mới được hắn thu làm đệ tử?

- Đúng vậy.


Dưới sự truy vấn của Yến Kinh Tà, Lạc Bắc thuật lại bắt đầu từ khi được Thanh Hư chân nhân cứu từ trong miệng chó dữ rồi dẫn vào trong mật thất, nhìn thấy Tử Hà chuyển sinh đan như thế nào. Cho tới mình, thì Lạc Bắc cũng chỉ nói như nói với Thanh Hư chân nhân rằng bản thân là hài đồng ở khu vực vùng núi gần đó.

- Xem ra đúng là Thanh hư âm thầm luyện chế Tử Hà chuyển sinh đan, lại gặp được kẻ này có tư chất cực cao nên muốn lấy thân thể nhưng không ngờ lại bị cao nhân phát hiện khiến cho hình thần bị diệt. Không thể ngờ được Thanh hư lại độc ác như vậy, đúng là tự chịu. Đáng tiếc Thanh Huyền chắc là phản đối cách làm của y cho nên mới bị nhốt tới chết.

Trên sắc mặt âm trầm của Yến Kinh tà lóe lên một tia sáng khiến cho cả căn phòng giống như có một tia chớp xuất hiện. Lạc Bắc không tự chủ được mà ngây người.

- Sư phụ! Tại sao Thanh Hư chân nhân lại giết đệ tử trong đạo quán của mình, lại dùng máu tươi và sinh hồn của họ để luyện chế Tử Hà chuyển sinh đan? - Tên thanh niên mặc trang phục màu xanh đưa Lạc Bắc cũng chính là Ngao Hoàng - Đệ tử thứ sáu của Yến Kinh Tà không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Yến Kinh Tà cười lạnh:

- Lấy máu tươi và sinh hồn của người tu đạo để luyện chế thì càng thêm hiệu quả. Nhưng sợ bị người ta phát hiện cho nên tên điên đó chỉ còn cách giết đệ tử của mình.

Ngao Hoàng gật đầu, làm như vẫn còn sợ hãi:

- Cũng không biết cao nhân kia là ai mà hơi thở lưu lại đủ khiến cho người ta sợ hãi tới vậy?

- Ngoại trừ tông chủ Nguyên Thiên Y của phái La Phù ra thì còn ai có thể phất tay phát ra Lưu Ly kim quang có uy lực sát thần diệt tiên như vậy. - Vũ Nhược Trần thản nhiên nói.

- Tông chủ Nguyên Thiên Y của phái La Phù?

Ngoài trừ Yến Kinh Tà ra nhưng người còn lại đều hít một hơi thật sâu.

"Sư phụ cứu ta?" Lạc Bắc cũng giật mình không nhịn được mà nhìn Vũ Nhược Trần. Nhưng khi ánh mắt của Lạc Bắc nhìn tới thì Vũ Nhược Trần cũng nhìn qua cửa sổ lên bầu trời xanh mà không biết đang nghĩ tới điều gì.

- Nguyên Thiên Y làm việc dựa theo cảm xúc của bản thân. Lần này ra tay, tin tức chắc chắn sẽ không bị lan ra.

Sau một lát, Vũ Nhược Trần quay đầu lại:

- Tử Huy đạo quan là môn hạ dựa vào Thục Sơn trong phạm vi trăm dặm. Chúng luyện Tử Hà chuyển sinh đan mà chúng ta không hay biết, thật khó ăn khó nói. Sau này đối với các môn phái phụ thuộc, chúng ta cũng phải cho đệ tử chú ý tới hành vi ngày thường của y, không thể để tái diễn những việc như thế này được.

Đám người Yến Kinh Tà cùng gật đầu. Vũ Nhược Trần lại nhìn Lạc Bắc:

- Ngươi có tên không?

Lạc Bắc gật đầu:

- Ta tên Lạc Bắc.

- Lạc Bắc! Cái tên không tồi.

Vũ Nhược Trần lại nhìn Lạc Bắc:

- Tử Huy đạo quan cũng coi như là ngoại môn của Thục Sơn chúng ta. Tuy rằng Thanh Hư phạm phải sai lầm lớn nhưng ngươi cũng có thể coi như là đệ tử Thục Sơn. Ngươi có bằng lòng làm đệ tử Thục Sơn hay không?

Thục Sơn phi kiếm xuất thiên hạ.