La Phù

Chương 19: Một ý nghĩ thành ma

Một tiếng nổ vang lên, nóc lò luyện đan bị mở ra.

Làn khí cực mạnh từ trong lò bốc lên khiến cho Lạc Bắc đứng không vững. Mà mấy cái pháp khí đặt trong mật thất cũng bị xô đổ.

- Tử Hà chuyển sanh đan là cái gì?

Lạc Bắc quay đầu nhìn miệng lò thì không ngờ thấy trên không trung có một quả cầu màu đỏ sậm đang vặn vẹo.

- Mất công sức ba mươi năm của ta, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ tài liệu, luyện thành Tử Hà chuyển sinh đan.

Cùng lúc đó, khuôn mặt của Thanh Hư chân nhân cũng không còn lấy đâu ra cái vẻ tiên phong đạo cốt nữa.

Thanh Hư chân nhân nhìn quả cầu Tử Hà chuyển sanh đang đang vặn vẹo thì chợt thấy Lạc Bắc ngã vật ra đất như sợ tới mức hôn mê.

- Một đứa bé sơn dã dù sao thì cũng vẫn là đứa bé, đỡ tốn cho ta phải động chân động tay.

- Ngươi cũng đừng có oán ta. Cái loại đứa bé hoang dã như ngươi tới tám, chín phần đều chết ở nơi hoang dã. Trong tương lai nếu ta có được thành tựu thì người người sẽ kính ngưỡng thành tựu của ngươi.

Thanh Hư chân nhân run tay áo khiến cho không khí nổ vang. Tay phải của y điểm một cái xuống dưới, Tử Hà chuyển sinh đan trên đỉnh lô như sinh ra hai cái vòi. Một cái vươn về phía Lạc Bắc còn một cái thì hướng về phía Thanh Hư chân nhân. Mà trong tay trái của Thanh Hư chân nhân có một mũi ngân châm sáng lóng lánh. Y khẽ điểm lên mi tâm một cái rồi cúi người đâm vào mi tâm của Lạc Bắc.

Chỉ cần lấy máu từ mi tâm của hai người làm vật dân cho Tử Hà chuyển sinh đan, Thanh Hư chân nhân liền có thể làm cho tính mạng và nguyên thần của mình hòa vào với thân thể của Lạc Bắc còn Lạc Bắc thì hồn phách và nguyên tần biến mất. Lạc Bắc trước kia cũng không tồn tại nữa.

- Cái loại người như ngươi, cho dù có tư chất thì cũng vĩnh viễn chỉ biết phụ thuộc vào người khác. Tham vọng vô đáy, cơ bản ngươi không xứng đáng bàn về đạo.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên trong mật thất của đạo quan.

- Là ai? - Cái thây khô bị treo trên tường, trong mắt đột nhiên tản ra thần quang không giống như bình thường.

Không ai có thể ngờ được lại có người đi vào mật thất mà họ không biết gì. Thanh Hư chân nhân nhanh chóng xoay người lại.

Nguyên Thiên Y mặc quần áo trắng, chân trần đứng lẳng lặng ở cửa mật thất, nhìn Lạc Bắc bị hắn sử dụng An Thần chú làm cho ngủ say đang nằm trên mặt đất.

- Ngươi... - Những lỗ chân lông trên người Thanh hư chân nhân như nở ra. Y không thể ngờ được người mặc áo trắng này lại có thể vào trong mật thất không một tiếng động như vậy, rõ ràng không phải là nhân vật tầm thường. Nhưng y lại thấy trên người Nguyên Thiên Y không hề có pháp lực dao động, chỉ thấy nam tử tuấn tú trước mặt có một thứ áp lực mà người khác không thể nào diễn tả nổi.

- Nếu ngươi dốc lòng dậy Lạc Bắc, có được nhân quả với hắn thì có lẽ Tử Huy đạo quan của ngươi trong tương lai sẽ nhờ hắn mà có địa vị không thể tưởng tượng được. - Nguyên Thiên Y hơi nheo mắt nhìn Thanh Hư chân nhân:


- Nhưng vì Tử hà chuyển sinh đan, để cho thần hồn lớn mạnh ngươi không tiếc bao nhiêu máu tươi và sinh hồn của đệ tử để luyện thứ đan dược này. Vì vậy hôm nay Tử Huy đạo quan của ngươi bị xóa sổ cũng đều từ cái suy nghĩ của ngươi.

Vừa nói chuyện, trong mắt của Nguyên Thiên Y lóe lên một tia sáng khiến cho thân thể của Thanh hư chân nhân cứng đờ, chẳng khác gì cả người và Nguyên Thần đều bị vô số cây băng châm đâm vào.

Khí phách của đại tông sư.

- Không ngờ ngươi lại dám dùng máu tươi sinh hồn của đệ tử Tử Huy đạo quan. - Cái thây khô trên tường không tin được mà thốt lên. Máu tươi và sinh hồn là thứ tài liệu cuối cùng để luyện chế Tử Hà chuyển sinh đan. Máu tươi và sinh hồn càng mạnh thì khi Thanh Hư chân nhân thi triển Tử Hà chuyển sinh pháp, thần hồn của y sẽ càng mạnh thêm, càng dễ làm cho nguyên thần của Lạc Bắc tan rã rồi thay thế. Máu tươi và sinh hồn của người tu đạo so với máu tươi và sinh hồn của người bình thường thì mạnh hơn nhiều. Chỉ có điều, cái thây khô trên tường không thể tưởng tượng được Thanh Hư chân nhân lại dùng máu tươi và sinh hồn của đệ tử mình mà luyện Tử Hà chuyển sinh đan. Sau khi thốt lên một tiếng khó tin, cái thây khô giống như giật mình:

- Ngươi là tông chủ Nguyên Thiên Y của La Phù tông?

- Kiến thức của ngươi so với sư huynh ngươi còn cao hơn gấp trăm lần. - Nguyên Thiên Y nhìn cái thây khô trên tường:

- Chỉ có điều đạo lực của ngươi dã mất hết, chẳng khác gì ngọn đèn sắp hết dầu. Cho dù là ta cũng không thể cứu được ngươi.

- Cái này ta biết. - Cái thây khô trên tường nở nụ cười thảm rồi rơi lệ.

Ngay cả giọt lệ của y cũng là lệ máu...

Sau khi giam cầm y, Thanh Hư chân nhân chỉ dùng đan dược giữ mạng y lại, nhằm muốn cho y thấy được Thanh Hư chân nhân sử dụng Tử Hà chuyển sinh đan mà tạo ra cơ nghiệp chưa từng có của Tử Huy đạo quan. Nhưng kết quả là, Thanh Hư chân nhân đã mắc sai lầm.

Giọt lệ máu của y cũng không phải vì bản thân mà là vì Tử Huy đạo quan hôm nay sẽ bị diệt sạch, biến mất khỏi thế gian.

Vạn năm tu phật, chỉ một ý nghĩ thành ma.

Sống hay chết thường thường chỉ trong một cái suy nghĩ.

Tử Hà chuyển sinh đan tản ra ánh sáng màu đỏ sậm, chiếu lên khuôn mặt nhăn nhúm của Thanh Hư chân nhân khiến cho lão càng thêm dữ tợn.

- Không ai có thể ngăn cả được Tử Hà chuyển sinh của ta.

Một tiếng nổ vang lên, một tia chớp màu tím nổ tung trong tay Thanh Hư chân nhân rồi lao về phía Nguyên Thiên Y. Cùng lúc đó, ngân châm trong tay y cũng tiếp tục đâm xuống mi tâm của Lạc Bắc.

Cho tới lúc này, Thanh hư chân nhân vẫn không biết hoặc là do tự tay giết đệ tử bản môn khiến cho Thanh Hư chân nhân phát rồ, không còn bình thường được nữa.

Một tia sáng màu vàng nở rộ trong tay Nguyên Thiên Y, rồi trong nháy mắt hóa thành một ngọn lửa. Thanh Hư chân nhân phát ra Tử Phủ thần lôi vừa mới chạm vào ánh hào quang màu vàng liền chẳng khác gì những con rắn nhỏ màu tím bay ra xung quanh. Mà ánh sáng màu vàng chia đôi người Thanh Hư chân nhân giống như cắt một miệng đậu rồi xông lên đỉnh mật thất, phá hủy toàn bộ mà vọt lên trên trời cao.


Thực lực hai bên thật sự cách biệt quá xa.

Trong tích tắc, Thanh Hư chân nhân đã bị Nguyên Thiên Y đánh chết.

Một vầng ánh sáng rực rỡ thu hút sự chú ý của mọi người trong vòng mấy trăm dặm.

Mặc dù bị chia thành hai nửa, nguyên thần bị đánh nát, nhưng Thanh Hư chân nhân vẫn còn cầm chặt số ngân châm trong tay.

Nguyên Thiên Y bước tới trước mặt cái thây khô bị treo trên tường.

Thấy cái thây khô hơi gật gật đầu một cái, Nguyên Thiên Y điểm nhẹ vào mi tâm của y.

Ánh sáng trong mắt cái thây khô nhanh chóng tối dần.

Một ngón tay của Nguyên Thiên Y đã cắt đứt tất cả sức sống nhờ đan dược của y.

Tuy nhiên dòng lệ máu vẫn chảy ra từ trong hai mắt của cái thây khô. Trước khi sức sống mất đi, ánh mắt của y không giấu được sự cảm kích.

Bởi vì sống thêm một giây đồng nghĩa với việc chịu thêm một chút đau khổ.

Những điểm sáng xuyên thẳng qua đỉnh mật thất bắn vào bên trong. Vài đạo kiếm quang từ ngoài trăm dặm ở Thục Sơn nhanh chóng lao tới.

Nhìn thoáng qua mấy đạo kiếm quang đang phón tới, Nguyên Thiên Y cúi đầu nhìn Lạc Bắc rồi khẽ thở dài:

- Con đường ta đã vạch ra, còn đi như thế nào thì phải dựa vào chính ngươi.

......

Cũng không biết được bao lâu, Lạc Bắc bỗng nhiên tỉnh lại rồi ngồi dậy.

Nếu như thật sự bị người ta chiếm mất thân thể thì đó đúng là một cơn ác mộng.

Tuy nhiên hắn vẫn là hắn, những vết thương bị chó cắn hôm qua đã được băng bó. Hơn nữa số thuốc đó của Tử Huy đạo quan mang tới cảm giác mát lạnh, không còn thấy đau đớn.

Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn phòng. Trong phòng được bố trí một cái đơn giản, ngoại trừ cái giường gỗ ra còn có một cái bàn gỗ tản ra mùi gỗ thông. Trên cái cảnh cửa sổ có khắc một vài chữ. Lạc Bắc không thể đọc được bốn cái chữ Tĩnh thần dưỡng khí mà chỉ cảm thấy từ nó tản ra khí thế kinh người, như có những đạo kiếm khí tung hoành.

Dưới giường có đặt một đôi giầy vải còn mới. Lạc Bắc xuống giường, đi đôi giẩy vải vào rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài cảnh cửa khép hờ khiến cho Lạc Bắc có thể cảm nhận được những cơn gió lạnh thổi ở bên ngoài.

- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?

Lạc Bắc chỉ nghĩ như vậy rồi đẩy cửa ra.

Bên ngoài phòng, ánh mặt trời ấm áp, hơi có chút chói mắt. Sau khi thở ra một cái, Lạc Bắc mở mắt ra mà quan sát.

Trước cửa là một cái sân nhỏ giống như của một gia đình bình thường, có trồng một ít rau xanh. Bên cạnh vườn rau là một đám hoa tím lắc lư trong gió. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng phát hiện nơi mình đang đứng là ở trên một ngọn núi.