Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 210: Lễ trao giải 

Lĩnh vực y học là lĩnh vực mà mỗi người hoặc ít hoặc nhiều sẽ chú ý tới, vì lĩnh vực này liên quan tới đảm bảo an toàn cho sinh mệnh của dân chúng, cho nên ở phương diện nào đó giải thưởng y học Rohr đúng là khiến người chú ý hơn giải thưởng Noah. Hơn nữa năm nay danh sách đề cử của giải thưởng y học Rohr còn có "nước thuốc hi vọng" được xưng là có thể đánh bại bệnh gen. Cho nên giải thưởng y học Rohr năm nay được toàn dân thảo luận là một việc hiển nhiên.


"Ta đã nói danh sách đề cử giải thưởng Rohr năm nay vì sao lại công bố sớm như vậy, thì ra nó muốn tổ chức sớm."
"Tổ chức sớm? Có phải có chỗ nào xảy ra sự cố gì không? Không phải giải thưởng Rohr vẫn luôn cố định thời gian tổ chức sao? Sao năm nay lại tổ chức sớm thế?"


"Lầu trên nếu không biết có thể bỏ thời gian lên mạng tìm hiểu một chút, giải thưởng Rohr là không có thời gian tổ chức cố định, theo ta được biết, trước kia giải thưởng Rohr cũng không như vậy, nó chỉ cố định tháng, ở trong tháng đó sẽ thông báo người được vào danh sách đề cử, sau đó thương lượng ngày tốt liền có thể tổ chức."


"......Không phải chứ? Một giải thưởng y học quan trọng như vậy mà thời gian tổ chức lại có thể tùy hứng như thế sao? Chẳng lẽ đây là....thôi, không nói những điều này nữa, ta chỉ muốn biết giải thưởng Rohr năm nay có thể theo trào lưu mà tiến hành phát sóng trực tiếp hay không? Rất muốn nhìn khoảnh khắc Lạc Vân Thanh nhận giải! Chắc chắn đẹp đến bùng nổ."


"Sao ngươi biết Lạc Vân Thanh nhất định sẽ đạt giải? Tuy ta cảm thấy cậu ta đúng ra lợi hại, nhưng người được tiến vào danh sách đề cử giải thưởng Rohr không thiếu những người đức cao vọng trọng, người ta cũng rất có thực lực có được không? Cho nên Lạc Vân Thanh cũng không nhất định có thể đạt giải?"


"......"
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhóm antifan vốn dĩ đã yên lặng lại bắt đầu sống động lên, tuy vì nguyên nhân nào đó bọn họ không dám nói ra những lời lẽ ác độc, những ngữ điệu âm dương quái khí kia vẫn rất dễ dàng có thể khiến người thấy rõ thân phận của bọn họ.


Nhưng lần này không cần các fan bình thường đi đánh trả, thấy người như vậy, nhóm fan vốn chuyển từ antifan trước kia mà thành của Lạc Vân Thanh trực tiếp đi lên chiến đấu, cứ gọi là chiến đấu điên cuồng, một giờ sau thiếu chút nữa khiến người tức chết.


Phải biết rằng đám fan mới gia nhập này trước kia đều là antifan sức chiến đấu dũng mãnh, năm đó các nàng dưới cục diện gian nan còn có thể lấy sức mạnh bản thân chống cự với thiên quân vạn mã fan của Lạc Vân Thanh mà không rơi xuống thế hạ phong, hiện tại bởi vì "nước thuốc hi vọng" mà chuyển từ antifan sang fan, có các fan khác của Lạc Vân Thanh chi viện, sức chiến đấu cứ gọi là thẳng tắp mà bay lên, trình độ không dễ chọc khủng bố đến mức ngay cả những fan não tàn của vô số các minh tinh cũng không dám dính vào, chỉ sợ dính vào rồi sẽ xảy ra chuyện.


Nhưng may mắn chính là, tuy quản lý đám fan độc đáo này có chút khó khăn hơn những fan bình thường khác, nhưng bọn họ vẫn chịu quản lý, vì thế hội trưởng fan club của Lạc Vân Thanh có thể nói là lau một phen mồ hôi lạnh.


Hội trưởng Lưu Ly nhìn mấy người vừa chuyển phấn đem đám antifan đánh cho không dám nói lời nào, lặng lẽ chọc chọc các nàng.


Nàng cũng không dám phê bình giáo dục gì đó, chỉ là uyển chuyển nhắc nhở vài câu, để các nàng không cần so đó với những người không có kiến thức đó, bằng không dễ dàng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Lạc Vân Thanh.


Mấy nữ sinh kia thấy hội trưởng nói như vậy, cẩn thận nghĩ lại hình như đúng là sẽ tạo thành loại ảnh hưởng không tốt này, lập tức liền ăn cơm cũng không thấy ngon.
Thật là nghiệp vụ không thuần thục a! Nghiệp vụ không thuần thục!


Chuyển từ antifan sang fan quá đột nhiên, thân phận đuổi kịp nhưng đầu óc còn chưa đuổi kịp, trước kia chỉ cần trách ngươi là xong, hiện tại cư nhiên không được?


Nghĩ tới đây các nàng liền cảm thấy buồn bực, nhưng mà nhớ lại khuôn mặt tuấn tú kia của Lạc Vân Thanh, loại buồn bực này lập tức không thấy, tuy các nàng đúng là yêu thích cái loại cảm giác tác oai tác quái kia, nhưng là vì thần tượng của mình mà ẩn nhẫn hình như cũng rất...có cảm giác?


Dù sao điều này nói rõ giữa các nàng và thần tượng là lẫn nhau yêu sâu sắc!


Vì thế Lạc Vân Thanh đau bi phát hiện tài khoản của mấy người từ antifan chuyển sang fan bị hội trưởng fan club của cậu trọng điểm đánh dấu hiện tại biến thành tài khoản canh gà tâm linh, trước kia không có việc gì cũng đi trách người hiện tại cư nhiên không có việc gì liền đi rót canh gà cho người ta? Chuyển đổi phong cách có chút đột ngột~


Nhưng là cũng có chút thú vị.
Cho nên Lạc Vân Thanh hiện tại không có việc gì liền sẽ đi quan sát mấy fans kia, thấy nội dung của các nàng cũng từ lúc bắt đầu ha ha ha ha biến thành hiện tại bình tĩnh tự nhiên.


Cậu cảm thấy mấy fan này của mình rất biết đổi mới, phi thường thích hợp kể truyện cười hoặc là lên gameshow! Một giây sẽ nổi tiếng!
"Cốc cốc cốc....."
"Vào đi"
Nghe được tiếng gõ cửa, Lạc Vân Thanh theo bản năng trả lời một câu.


Được câu trả lời, trợ lý mở ra cánh cửa đang khép hờ, xách theo hộp cơm đi vào.


Đi tới trước mặt Lạc Vân Thanh, trợ lý đem đồ ăn trong hộp cơm nhất nhất lấy ra, sau đó giống như ảo thuật mà lấy ra giấy bút ở sau lưng, cùng tay cùng chân đi tới trước mặt Lạc Vân Thanh, vành tai đỏ bừng nói: "Lạc tiên sinh, ngài có thể ký tên cho tôi không?"


Nhìn trợ lý đang khẩn trương trước mặt, Lạc Vân Thanh cười cười trấn an, vươn tay tiếp nhận giấy bút hắn đưa qua, trôi chảy tiêu sái đem tên mình ký lên trên.
Trợ lý tiếp nhận chữ ký tươi cười xán lạn: "Cảm ơn Lạc tiên sinh, tôi tin ngài tối nay nhất định sẽ đạt giải thưởng Rohr."


Nói xong cung kính cúi đầu với Lạc Vân Thanh một cái, sau đó cao hứng phấn chấn rời đi, bộ dáng cao hứng kia liền giống như đứa nhỏ, đắc ý đến mức quên cả chào hỏi với vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nhưng hắn xác thực cũng là một đứa trẻ, dù sao vừa mới ra khỏi vườn trường không bao lâu.


"Leonard ăn cơm, không ăn thì thức ăn sẽ lạnh đấy." Nhàm chán xem Thiên Bác hơn 10 phút, Lạc Vân Thanh nhìn trạng thái điên cuồng làm việc của Leonard, không mở miệng không được gọi hắn tới.
"Được." Buông bút trong tay, Leonard xoa xoa cái trán trướng đau, đem văn kiện trên bàn thu lại, đi tới cạnh Lạc Vân Thanh.
......


Leonard bận rộn như vậy không phải không có đạo lý, phải biết rằng khi vừa mới tốt nghiệp Leonard đã bắt đầu tiếp nhận toàn bộ công việc của tập đoàn, đến bây giờ hắn đã là người lãnh đạo tối cao ở tập đoàn.


Còn người lãnh đạo tối cao còn lại là Warren thì không có việc gì một thân nhẹ nhàng, trước mắt chỉ ở tập đoàn treo cái danh, trừ khi Leonard mở miệng, nếu không cơ bản mặc kệ không quan tâm, nhưng kỳ thực cho dù Leonard mở miệng Warren cũng không quá quan tâm!


Ngoại trừ lúc bọn họ kết hôn chúng ta vạn bất đắc dĩ ở lại một hồi, chờ bọn họ kết hôn xong Warren không bao giờ chịu tới công ty, khiến Leonard tức giận thiếu chút nữa mặt xanh lè.


Công ty nhà người ta ba mẹ đều là làm việc đến lúc nghỉ hưu, tiểu bối trong nhà đa số 30 tuổi mới tiến vào công ty, nhưng nhà bọn họ thì ngược lại, ba mẹ trẻ tuổi liền "về hưu", bắt đứa con vừa mới tốt nghiệp không bao lâu như mình quản lý toàn bộ sự tình ở tập đoàn.


"Đợi lát nữa ăn xong chúng ta liền đi?" Leonard hỏi.
Lạc Vân Thanh không trả lời, ngược lại múc cho hắn một chén canh, đau lòng nhìn quầng thâm trên mắt hắn.
"Ăn nhiều một chút, anh xem anh thật uể oải."
Đang ăn canh Leonard nghe thấy vậy nhịn không được sặc một chút.
"Khụ khụ khụ khụ......"


Lạc Vân Thanh rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn, một bên vỗ vỗ lưng hắn, một bên quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
Leonard sặc một hồi lâu mới dừng lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cậu nói: "Đừng nói những lời này khi anh đang ăn cơm, dễ dàng phát sinh ngoài ý muốn."
Lạc Vân Thanh: "......"


Lạc Vân Thanh không hiểu ra sao, nói gì vậy, em cảm thấy lời nói của mình đều rất bình thường mà!
Nhưng điều này không thể giải thích, hơn nữa Leonard không muốn giải thích, vì thế dứt khoát dời đi đề tài: "Ăn xong chúng ta liền đi thôi, bằng không anh sợ em đến muộn."
Đến muộn? Sao có thể!


Phải biết rằng hiện tại khoảng cách lễ trao giải còn bảy tám tiếng đồng hồ, hơn nữa lễ trao giải còn ở Đế Đô, cùng sống ở Đế Đô sao cậu có thể đến muộn được.
"Anh nghĩ nhiều rồi, cái này còn đến muộn sao mà được."
"Chẳng lẽ em không về nhà thay trang phục?" Leonard kinh ngạc.


"Không về, cứ mặc cái bộ đặt ở phòng nghỉ kia của anh là được."
Lạc Vân Thanh cũng không cần tự hỏi, trực tiếp trả lời, có thể thấy được cậu đã sớm có quyết định này.


Nghĩ tới bộ dáng bộ lễ phục bên trong phòng nghỉ của mình, nhìn nhìn Lạc Vân Thanh, Leonard cảm thấy còn có thể, vì thế không nói gì thêm nữa.


Dù sao giải thưởng y học Rohr tuy là giải thưởng y học danh giá nhất toàn bộ Liên bang, nhưng mà....đây là giải thưởng học thuật chứ không phải giải thưởng của giới giải trí, cho nên so với thảm đỏ trăm hoa đua thắm khoe hồng của giới giải trí, người trong lễ trao giải Rohr đều rất giản dị.


Cứ như vậy bộ lễ phục Lạc Vân Thanh đặt ở nơi này liền vừa vặn thích hợp.
Vì thế hai người không phải vội ăn xong cơm trưa còn ngủ một giấc no ở văn phòng rồi mới nhích người đi tới hiện trường trao giải Rohr.


Sóng vai đi trên thảm đỏ dưới sự vây quanh của đông đảo fan và tiếng thét chói tai truyền tới không ngừng, hai người tiến vào hội trường Liên bang.
Nhờ phúc của Lạc Vân Thanh, làm người nhà Leonard lần đầu tiên trong đời có cơ hội được ngồi cùng một chỗ với những ngôi sao sáng của giới y học.


Nghe Lạc Vân Thanh ở bên kia nghiêm túc thảo luận vấn đề học thuật với bọn họ, khóe miệng Leonard xuất hiện một tia mỉm cười mà ngay cả bản thân cũng chưa phát hiện.


Bộ dáng thâm tình nhìn về phía Lạc Vân Thanh kia khiến các tiền bối xung quanh rất là tán thưởng không ngừng ngầm gật đầu, cảm quan với Leonard cũng trở nên tốt hơn.
Vì thế ngồi ngồi, Leonard phát hiện nhân duyên của mình cư nhiên trở nên tốt hơn.


Vốn dĩ mọi người đều không cùng hắn thảo luận những đề tài mà hắn nghe không hiểu, nhưng hiện tại cư nhiên có người cùng hắn thảo luận một vài thứ mà hắn có thể hiểu, lại còn thường thường hỏi ý kiến hắn, thật sự khiến hắn thụ sủng nhược kinh!


Nhưng ngồi ở chỗ này đều là người si mê học thuật, cho nên cho dù khắc chế để bản thân tiến hành nói chuyện như người bình thường, nhưng cuối cùng bất tri bất giác vẫn bị thay đổi, dù sao người đang ngồi ở đây có thể nói cơ hồ đều là nhân tài đứng đầu trong giới, cơ hội giao lưu tốt như vậy cũng không có nhiều, cho nên trò chuyện một hồi liền khó tránh khỏi nội dung tán gẫu thành chuyện thí nghiệm của mình, hạng mục của mình, thậm chí là một thành quả ý học mới.


Đối với điều này, Leonard và những gia thuộc khác bên cạnh trao đổi với nhau một cái ánh mắt hiểu rõ mà bất đắc dĩ sau đó dứt khoát không để ý tới bọn họ, bắt đầu tán gẫu đề tài thuộc về lập nghiệp.


Tuy nói câu được câu chăng, nhưng không thể không nói Leonard là một người rất có nghệ thuật trò chuyện!


Mới chưa tới 20 phút ngắn ngủi, thái độ của những người nhà của những người được vào danh sách đề cử giải thưởng Rohr ngồi ở đây đối với hắn lập tức thay đổi 180 độ, xưng hô cũng chuyển từ tiên sinh Horae xa lạ biến thành Leonard đầy thân thiết.
Mà lúc này đã tới 8 giờ tối!


Âm nhạc vang lên bên trong hội trường, vốn dĩ mọi người còn đang nói chuyện với nhau đều đã trở lại chỗ ngồi của mình, an tĩnh chờ đợi lễ trao giải bắt đầu.