Yến hội xa hoa mang tới cho mọi người cảm nhận không giống nhau, qua lần phát sóng trực tiếp này mọi người mới biết được cái gì là xa hoa, cái gì là không bình thường!
Ngơ ngác nhìn Leonard và Lạc Vân Thanh nhảy vũ điệu mở màn sau đó một đám người trẻ tuổi ở trong sảnh yến hội nhẹ nhàng khiêu vũ.
Để phát sóng trực tiếp có hiệu quả, Lạc Hà không chỉ có quay chụp ở sảnh yến hội dưới tầng, thậm chí còn lên tầng hai chụp chiếu.
So với kỹ thuật quay chụp của phim truyền hình, Lạc Hạ tự nhiên kỹ thuật quay chụp của mình thật không ra gì, nhưng được cái "đạo cụ" ở hiện trường tốt, kỹ thuật biểu diễn của "các diễn viên" giỏi! Cho nên chụp một hồi lung tung rối loạn cư nhiên cũng ra hình ra dạng?
Người trẻ tuổi ở sàn nhảy, mà người lớn tuổi đa số lại tập hợp ở bàn tiệc đứng hoặc quầy bar tự phục vụ.
Đặc biệt là chỗ quầy bar tự phục vụ, một đám lão đại đã từng cao quý lãnh diễm cầm cái ly nhỏ, say mê nhấp rượu không muốn rời đi, mông cũng giống như bị đóng đinh chặt chẽ ngồi trên ghế.
【 Khoan đã! Nếu ta nhìn không lầm thì trên quầy bar tự phục vụ tất cả đều là Rượu! Hoa!! Phúc trang!! phải không? Σ(⊙▽⊙ "a】
【 Lại là một cái hệ liệt nhân sinh! Mẹ kiếp thèm muốn khóc, hu hu hu ~~ ta ở trên mạng đoạt nửa năm mới cướp được hai bình, kết quả nơi này người ta vô hạn lượng cung ứng, hâm mộ ghen tị hận. 】
【 Nửa năm cướp được hai bình? Này đã rất lợi hại rồi được không! Xem ra tốc độ mạng của lầu trên là bậc một nhỉ, là Thủ Đô tinh à? Đâu giống đám người ở tinh cầu xa xôi chúng ta, mười mấy người tổ đội đi đoạt, một năm cũng chỉ đoạt được ba bốn bình mà thôi!! 】
【 Vân Thanh đại đại cậu có thiếu chân làm vật trang trí không? Tốt nghiệp học viện cao đẳng có thể nói có thể hát còn biết dỗ dành người, không cần tiền lương chỉ cần mỗi ngày cho ta một bình, không một nửa bình rượu hoa là được!!】
Người xem phát sóng trực tiếp phát hiện rượu ở tiệc cưới đều là rượu hoa ở Phúc trang, lập tức thèm đến phát khóc, một mảnh bình luận đều là hu hu hu hu ~
Nhưng khác với người xem, biết rượu hôm nay mình uống chính là rượu hoa của Phúc trang, đám khách khứa ở hiện trường lại chỉ muốn cười ha ha ha.
Tuy trước khi tới tham dự hôn lễ bọn họ đúng là có ôm tâm tư "không chừng Lạc Vân Thanh giữ lại một đám rượu hoa Phúc trang làm rượu tiệc cưới cũng nên", kết quả không nghĩ tới mộng tưởng cư nhiên liền trở thành sự thật!!
Hơn nữa đám rượu này chất lượng tốt đến mức khiến người khó có thể tin, vị của nó còn tốt hơn rượu hoa mà Phúc trang bán ra bên ngoài một đoạn!
Đương nhiên quan trọng nhất chính là nó....không giới hạn!
Phải biết rằng cái từ "giới hạn" này trước kia chưa từng xuất hiện trong từ điển của bọn họ, đối với bọn họ mà nói cơ hồ là không có thứ gì không mua được, nếu không mua được vậy chắc chắn là do không đủ tiền, cho nên chỉ cần đập tiền vào là được, mà ngay cả đập tiền vào cũng không chiếm được thì sao? Vậy đổi một loại sản phẩm thay thế không khác mấy hoặc là tốt hơn không phải là được rồi sao?
Nhưng sản phẩm Phúc trang sản xuất thì khác! Nó căn bản không thích hợp với định luật trên!
Ngoại trừ công nhân làm việc ở Phúc trang, những người khác muốn mua sản phẩm của Phúc trang chỉ có thể đi tranh nhau mua với quần chúng phổ thông, hơn nữa càng xỏ lá chính là sản phẩm ở Phúc trang còn không có sản phẩm thay thế! Mua không được chính là mua không được, ngươi có dùng sản phẩm khác thay thế cũng không có hiệu quả như sản phẩm ở Phúc trang!
Cho nên nếu thật sự phi thường muốn mua chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền giá cao mua đồ vật từ tay "đảng con bò" (đầu cơ) mà thôi, nếu chỉ dùng giá cao mua bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng rất nhiều lúc ngươi có tiền cũng không có hàng, quả thực có thể đem độ hot cao khủng khϊế͙p͙.
Hiện tại thì tốt rồi, không cần tranh cướp cũng có thể uống miễn phí tới lúc no, đã như vậy bọn họ không muốn rời đi nơi này để đi khiêu vũ nữa.
Người có suy nghĩ tương tự không ít, rất nhiều người từ lúc cầm ly rượu trên tay người phục vụ uống một hai ngụm sau đó liền biết ly rượu này rốt cuộc là như thế nào, hỏi rõ ràng địa điểm cung cấp, tất cả đều bất động thanh sắc đi tới nơi này, kết quả phát hiện cáo già có suy nghĩ tương tự như mình còn không ít.
Nhưng vì nhân viên phục vụ nói qua số lượng rượu hoa rất nhiều, hơn nữa mỗi người khi rời đi đều có quà kỷ niệm, cho nên tư thái của mọi người còn coi như tao nhã, còn có thể nói nói cười cười với nhau, bằng không có lẽ ngày mai tất cả các đầu đề đều sẽ là "Rốt cuộc là vì sao các lão đại trong tiệc cưới của Lạc Vân Thanh và Leonard lại ẩu đả đánh nhau?", "Ngươi có biết về hôn lễ kỳ lạ", "Bật mí: Một huyết án xuất phát từ hơi cồn".....
Các lão đại uống thống khoái, Lạc Vân Thanh an bài cũng hợp lý, đã sớm nghĩ tới sẽ có người tụ tập ở quầy bar tự phục vụ cho nên Lạc Vân Thanh để quản gia an bài không ít người đứng ở nơi này, thậm chí còn bảo ông để không ít thuốc giải rượu ở đây.
Khi huấn luyện ngàn dặn vạn dò nhân viên phục vụ chỉ cần nhìn thấy có người có hiện tượng say rượu lập tức đi tới đưa thuốc giải rượu, bằng không cậu rất sợ hôn lễ của bọn họ sẽ bị một đám tửu quỷ phát hỏng.
......
Thật vất vả đem này nhóm người tiễn đi, Lạc Vân Thanh và Leonard trở lại phòng tân hôn của hai người.
Trở lại phòng cũng không có loại nùng tình mật ý mà mọi người tưởng tượng trong đêm tân hôn.
Nhìn thấy giường, đầu óc Lạc Vân Thanh lúc này chỉ còn hai chữ, đó chính là —— đi ngủ, đơn thuần đắp chăn đi ngủ!
Vì thế mệt đến mức tận cùng Lạc Vân Thanh không quan tâm tới Leonard tinh thần xán lạn, muốn trải qua một đêm tân hôn tốt đẹp, cho dù bị khiêu khích thế nào cũng đều thờ ơ, thậm chí còn muốn cho một cái tát đuổi đi.
"Em thật sự mệt mỏi?" Sờ sờ đầu Lạc Vân Thanh, Leonard ôm cổ cậu, tinh tế dày đặc hôn lên mặt, lên cổ, lên xương quai xanh của cậu.
Lạc Vân Thanh nửa híp mắt vươn tay che cái miệng đang ngáp ngủ, đẩy đẩy con chó lớn đang ghé lên người mình ra, thấy không đẩy được cũng liền kệ hắn.
Khác với Lạc Vân Thanh, Leonard tuy thân thể cũng rất mệt, nhưng giờ phút này tinh thần của hắn rất là hưng phấn, hưng phấn đến mức hoàn toàn không muốn ngủ, chỉ muốn làm cái việc đêm tân hôn nên làm!
Nhưng nhìn thấy quầng thâm trên mắt Lạc Vân Thanh, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hôn hôn Lạc Vân Thanh sau đó xoay người đi xuống.
Vì vậy vốn dĩ hẳn là một đêm tân hôn điên đảo gối chăn cứ như vậy bị hai người lãng phí mất!
Chờ tới ngày hôm sau rời giường, Leonard không biết có bao nhiêu hối hận bản thân mềm lòng!
Đêm tân hôn đấy! Cả đời chỉ có duy nhất một đêm tân hôn cư nhiên bị trôi qua như vậy? Không có một chút hồi ức nào? Nghĩ tới đây hắn đều tự thấy ủy khuất cho bản thân.
Nhìn nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh không khác gì với ngày thường của Lạc Vân Thanh, Leonard cảm thấy bản thân càng ủy khuất!
Giống như con chó lớn dính người, Leonard đi tới cạnh Lạc Vân Thanh bế cậu lên, sau đó cẩn thận ném cậu lên giường, từ cao nhìn xuống người cậu.
Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, hàm dưới duyên dáng, môi mỏng khẽ nhếch....
Cảm giác áp bách thuộc về nam nhân thành thục khiến người đỏ mặt kinh hãi, nhưng đáng tiếc....luôn có những người không hiểu phong tình tồn tại.....
"Nhanh lên một chút, em còn chưa chuẩn bị tốt đâu."
Leonard ủy khuất: "Không."
Lạc Vân Thanh buồn cười lườm hắn một cái: "Sáng sớm liền thích làm nũng? Trước kia cũng không phát hiện anh thích làm nũng như vậy?"
Thích làm nũng? Thân thể Leonard cứng đờ, có chút không dám nhìn thẳng bản thân.
Biểu tình sống không còn gì luyến tiếc kia của hắn khiến Lạc Vân Thanh thành công bật cười ha ha.
"Đùa anh."
Leonard thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải thật là được!
"Được rồi đứng lên đi, đừng đùa nữa, lát nữa chúng ta còn phải ăn sáng với ba mẹ nữa đấy." Thấy Leonard vẫn như đại đầu gỗ đè nặng ở trên người mình, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ nói.
Leonard không đứng dậy: "Ba mẹ có thể hiểu."
Lạc Vân Thanh: "......" Đúng vậy ba mẹ là có thể hiểu! Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi lên, vậy tại sao phải để cho người ta hiểu lầm?
Có điều tuy là nghĩ như vậy, cuối cùng Lạc Vân Thanh vẫn không lay chuyển được Leonard, không đi xuống ăn sáng hai người ở phòng vành tai tóc mai chạm nhau thật lâu.
Tình trạng nùng tình mật ý dẫn tới củi khô lửa bốc dẫn dễ dàng khiến người sinh ra ý nghĩ ban ngày muốn tuyên ɖâʍ.
Kết quả trong lúc ý loạn tình mê Lạc Vân Thanh không cẩn thận đụng phải góc nhọn trên tủ đầu giường, một cỗ đau đớn lập tức đánh tới, dựa vào trận đau nhức khó có thể miêu tả này, hai người cuối cùng cũng tỉnh táo, sau đó Leonard đỡ Lạc Vân Thanh tập tễnh bước ra cửa phòng.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng liền thấy Alice và Warren đang trở về phòng đi qua nơi này.
Alice và Warren nhìn bộ dáng khập khiễng của Lạc Vân Thanh nhịn không được lộ ra một nụ cười trêu chọc "ngươi biết ta biết".
"Con không cẩn thận đụng vào......"
Lạc Vân Thanh nhịn không được giải thích, nhưng cho dù có nghe thấy lời giải thích này Alice cũng chỉ che miệng cười, liên tiếp nói lời quan tâm, lại không chút nào liên quan tới đề tài bị thương.
Không cần phải nói, nhìn vẻ mặt chế nhạo không đứng đắn kia của bọn họ, Lạc Vân Thanh liền biết bọn họ nhất định không tin!
Vì thế cũng không giải thích, chỉ là lộ ra mỉm cười, nhưng lộ ra mỉm cười đồng thời nhịn không được vươn tay oán hận nhéo Leonard một phen.
Khi xuống dưới lầu càng là bị ánh mắt quan tâm của quản gia và đám người hầu gian nan lấp đầy bụng, sau đó thẹn quá hóa giận Lạc Vân Thanh không nói hai lời trở về phòng, đóng cửa lại ngăn cách tầm mắt của mọi người sau đó mới tùy ý ngã người lên trên giường.
"Em tức giận?" Leonard chọc chọc Lạc Vân Thanh đang tự bọc mình lại thành tằm bảo bảo.
"Không có." Thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền đến.
"Nếu không anh đi giải thích?" Leonard thử nói.
Cái này khiến Lạc Vân Thanh lập tức "nổ" ra: "Anh đừng giải thích, cứ ở đây đi."
Loại sự việc này có thể giải thích sao? Chỉ sợ không phải càng giải thích càng không xong ấy chứ!
Leonard sờ sờ cái mũi, thành thành thật thật nói: "Được, anh liền ở chỗ này."
Có điều Leonard thành thật là có thời gian, chưa tới nửa giờ hắn liền từ ngồi ở mép giường biến thành nằm ở mép giường, cuối cùng còn thành công dỗ dành Lạc Vân Thanh hoàn thành cái việc mà ngày hôm qua hắn muốn làm cùng Lạc Vân Thanh mà chưa làm được.
......
Xong việc, Lạc Vân Thanh đầy mặt diễm sắc lười biếng dựa vào mép giường, mà Leonard ở bên cạnh một bên vuốt ve sống lưng tinh tế của cậu một bên dùng ngữ khí thương lượng nói với cậu về tuần trăng mật.
"Nếu không ngày mai chúng ta liền khởi hành đi hưởng tuần trăng mật? Chúng ta đi tinh cầu Á Đàn, bên kia có hải dương mà em thích nhất, còn có rất nhiều mỹ thực, còn có một vài cảnh quan tự nhiên độc đáo khác, em nhất định sẽ thích...."
"Em nói chúng ta đi hưởng tuần trăng mật trong bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là nửa năm?"
Về tuần trăng mật, Leonard càng nói càng hưng phấn!
Vì lần tuần trăng mật này hắn sớm đã đem công việc bàn giao xong, thậm chí còn vô trách nhiệm đem hạng mục trên tay hắn ném cho Warren, hơn nữa "nước thuốc hi vọng" của Vân Thanh cũng hoàn thành thực nghiệm, xưởng thuốc cũng có người quản lý thích hợp, nếu bọn họ nguyện ý, bọn họ thật sự có thể đi hưởng tuần trăng mật nửa năm.
"......"
"Vân Thanh em cảm thấy cái kế hoạch này thế nào?"
Leonard mặc sức tưởng tượng xong, cúi đầu dò hỏi ý kiến Lạc Vân Thanh.
Nhưng hắn thấy khuôn mặt Lạc Vân Thanh lộ ra vẻ xin lỗi quen thuộc, điều này khiến hắn có loại dự cảm không tốt!
Quả nhiên......
"Leonard thật sự là rất xin lỗi, tuy em cũng muốn ngày mai đi hưởng tuần trăng mật, nhưng em không thể không tiếc nuối mà nói cho anh tuần trăng mật của chúng ta chỉ có thể hoãn lại, vì em nhận được tin tức của tổ công tác giải thưởng Rohr nói mấy ngày nữa em phải tham dự lễ trai giải thưởng Rohr ở Thủ Đô tinh."
Leonard: Đậu xanh rau má!
Tổ chức sớm lễ trao giải thưởng Rohr cư nhiên không sớm thông báo trước?
Ngươi được lắm!
Nhìn ánh mắt bi phẫn của Leonard, Lạc Vân Thanh nhịn không được lên tiếng trấn an: "Nếu không chờ em tham dự xong lễ trao giải, chúng ta lại đi hưởng tuần trăng mật?"