Trước vành móng ngựa là một bà già. Tóc muối tiêu. Giọng khàn.
Vị đại diện VKSND:
- Bà Tươi, ai là người chuẩn bị việc ngăn phòng ốc?
- Dạ thưa, nhà bị cáo nghèo...
- Tôi không hỏi chuyện giàu nghèo, tôi hỏi ai là người ngăn phòng ốc?
- Dạ, nhà bị cáo không có phòng ốc. Nhà lá, chỉ có một gác nhỏ.
- Nhà đó không phải căn nhà tình nghĩa mà Nhà nước cấp cho bị cáo, phải không?
- Dạ, không phải, nhà đó là nhà cũ của bị cáo.
- Vậy làm sao bị cáo chứa được mấy đôi nam, nữ?
- Trên gác nhỏ trải chiếu, là chỗ chồng bị cáo ngủ. Ớ dưới có cái giường, là chỗ con gái bị cáo ngủ...
Vụ án có sáu bị cáo, bà già là đầu vụ, các bị cáo còn lại là Lê Vĩnh Tuấn, 66 tuổi, chồng bà, và ba người con trai của bà, phạm tội môi giới mại dâm. Bị cáo thứ sáu tên Lê thị Lan, là người cùng xóm, cũng ra tòa vì tội môi giới mại dâm.
Ngoại trừ Hoàng và Hải là hai con trai của bị cáo Tươi, các bị cáo còn lại đều đã có tiền sự, tiền án. Thậm chí, bị cáo Lan còn phạm tội ngay trong thời gian thử thách (tháng 3/ 1994, bị cáo bị TAND huyện Nhà Bè phạt 18 tháng tù treo). Mới nghe cứ thấy rợn người. Quả là những kẻ chuyên nghiệp trên một vùng đất lừng lẫy.
Tòa hỏi bị cáo Hoàng: “Tòa truy tố bị cáo tội môi giới mại dâm có đúng không?”. “Đúng”. “Bị cáo biết ở nhà có chứa, nên mới dẫn về phải không?”. “Dạ”. “Bị cáo biết gia đình mình sai phạm mà vẫn làm?”. “Tại vì bà già bị cáo có nói là thiếu nợ quá nên để làm hết tháng này rồi nghỉ”.
Tòa hỏi bị cáo Hải “Bị cáo có tội gì?”. “Tội dắt gái mại dâm”. “Bị cáo biết hành vi của mình là phạm pháp không?”. “Biết!”. “Biết sao vẫn làm?”. “Lúc đó bị cáo chưa có nghề nghiệp”. “Việc bị cáo làm đâu phải là nghề? Các bị cáo biết mà vẫn vi phạm là cố ý chớ còn gì nữa?...”
Vị đại diện VKSND hỏi bị cáo Tươi: “Mỗi ngày bị cáo kiếm được bao nhiêu tiền?”. “Một ngày khoảng 4, 5 cặp, nhiều nhất là 6, 7 cặp”. “6, 7 hay là 15, 16 cặp?”. “Dạ, cái đó là lâu rồi”. (Theo hồ sơ, bị cáo khai đã làm được khoảng 46 ngày bình quân mỗi lần chứa, bị cáo được trả 10.000 đồng).
Bà già khóc rất nhiều. Kể lể rằng khi bà bắt đầu làm, chồng bà đã rầy la, con thì ngăn cản. Nhưng vì bà vay nợ trả lãi, rồi cho các cô mại dâm vay lại, các cô bị “chiến dịch” hốt, ở nhà bà phải trả nợ thế. Số tiền ban đầu ít, sau tăng lên thành năm sáu triệu. Mấy anh giang hồ đòi riết quá, vì lẽ đó “cho nên bị cáo biết ở tù mà vẫn làm, liều mạng, cãi chồng cãi con mà làm...”.
Khi tòa hỏi trước đây do có con nhỏ dưới 12 tháng nên TAND huyện Nhà Bè đã xét cho bị cáo Lan được hưởng án treo để nuôi con, nhưng bị cáo lại tiếp tục sai phạm..., bị cáo Lan cũng khóc mà nói rằng “Bị cáo đã mở quán bán cơm, đã cố gắng được hai năm mấy rồi, nhưng lần này quá đột ngột, con bị cáo bị xe đụng, nằm bệnh viện ba tháng mấy, bị cáo phải bán hết đồ đạc trong nhà rồi, không có tiền mua cơm ăn, nên mới nhận 5.000 đồng của mấy cô để mua gạo...”
Cứ theo những lời khai tại phiên tòa, hóa ra những kẻ “chuyên nghiệp” kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.
Trên lối đi giữa phòng xử án, có một chiếc xe đặc biệt dành cho người tàn tật. Một em gái ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, đang khóc lặng lẽ. Đó là con gái út của bị cáo Tươi và Tuấn, người duy nhất còn lại của gia đình không bị vào tù.
Khi các bị cáo được cho phép tự bào chữa và nói lời cuối cùng trước khi tòa vào nghị án, bị cáo Tươi đã khóc rất nhiều, xin tòa “mở rộng lòng nhân” tha thứ. Mười tháng qua trong tù bị cáo đã rất hối hận, ngày kiếm có mấy chục ngàn mà cả nhà tù tội. Đặc biệt, khi nói đến đứa con út bị tật nguyền, bị cáo khóc nhiều: “Xin tòa cho bị cáo về nuôi cháu, mười tháng qua cháu mới được nhìn mặt mẹ. Thời gian qua, cháu quá khổ sở, sống nhờ vào hàng xóm. Xin tòa cho bị cáo về nuôi cháu sống thêm vài năm nữa...”.
Bị cáo Tuấn cũng khóc: “Bị cáo rất ân hận khi thấy vợ làm mà không ngăn cản được. Vì hoàn cảnh gia đình, vợ bị cáo thiếu nợ, bị cáo không thể đi tố cáo vợ được. Bị cáo bị tù một lần rất ân hận...”
Trong lúc chờ tòa nghị án, em gái được gặp mẹ. Môi em khô se, người nhà, rồi mẹ em dúi vào tay em bịch nước ngọt nhưng em đẩy ra, và em khóc, nói chen tiếng khóc. Căn cứ cử chỉ của em, tôi đoán có lẽ em bị di chứng bại não nhưng không ảnh hưởng nhiều đến trí tuệ. Người nhà cho biết em rất thông minh. Hai mẹ con cùng khóc. Bà mẹ thầm thì vào tai con, người cha âu yếm lau mồ hôi trán cho con. Tôi không nghe được hai mẹ con nói gì, chỉ thấy sau đó bà mẹ vỗ về con: “Nín đi con, mẹ sẽ về mà!”. Có lẽ em gái là người khổ nhất trong thời gian qua. Không thể hình dung 10 tháng qua, một người chỉ có thể sống trong sự thương yêu, đùm bọc, chăm sóc như em đã bị bứt khỏi gia đình, phải nướng nhờ hoàn toàn vào bà con lối xóm.
Sau đó tòa tuyên án. Bản án 24 tháng tù treo làm cho bà mẹ hết sức vui mừng. Bà sẽ được trả tự do ngay sau khi về trại giam, cùng với hai con Hoàng và Hải (Hai bị cáo này bị mức án 10 tháng tù nhưng cả hai đều đã bị tạm giam hơn 10 tháng). Cơn khốn khó của em gái đã qua đi. Bị cáo Lan có lẽ buồn hơn cả. Bản án mới tuy chỉ có 12 tháng, nhưng phải cộng thêm 18 tháng tù treo của bản án trước chuyển thành án giam, tổng cộng thành 2 năm rưỡi. Bà Tươi hôn trán con để từ giã. Mấy lần tôi đã định mở miệng hỏi bà xem sau khi ra tù bà sẽ làm gì? Nhưng không thể. Tôi không dám phá hỏng giây phút quý giá mẹ con bà gặp nhau. Thành ra nỗi băn khoăn cứ còn lại ở trong lòng. Không phải tự nhiên mà cả một gia đình - mà hầu hết các thành viên đều đã có tiền sự, tiền án - lại ra tòa lần nữa, cũng về tội có liên quan tới mại dâm. Ai cũng biết hành vi của mình là phạm pháp. Nhưng rồi họ vẫn tái phạm. Tôi rất muốn hỏi xem bà đã có những dự định gì những bảo đảm nào để không trở lại “nghề” cũ, để không có một lần nữa phải ra tòa với mái tóc bạc, những lời van xin thảm não và những hàng nước mắt đau buồn...
Chú thích:
[1] Phiên tòa ngày 5/12/1996.