Chân-sậy từ từ mở mắt, liếc mắt nhìn Ben. Cậu bé đang nhìn nó kinh hãi và thất vọng. Ben lắp bắp:
-Anh! Chính là anh sao? Nhưng còn… lũ quạ?
Chân-sậy nhìn xuống đôi chân khẳng khiu. Đôi chân nhạt nhòa mờ đi vì nước mắt đầm đìa. Nước mắt lã chã rơi lên cả hai bàn tay hắn. Gã tí hon nghẹn ngào:
-Lũ quạ là mắt, còn tôi là tai của Nettlebrand. Tôi chính là tên gián điệp mà giáo sư đã nghe nói. Chính tôi đã báo tất cả tin tức về cho Nettlebrand. Tôi báo cho hắn là giáo sư giữ hai cái vảy vàng và mọi người đang đi tìm kiếm Vành Đai Thiên Đường. Cả chuyện đi hỏi vị thần, nhưng… nhưng…
Sorrel xông tới Chân-sậy, xòe móng vuốt:
-Đáng lẽ ta phải biết từ lâu…
Ben gạt nó ra:
-Để yên cho hắn.
-Cái gì? Cậu vẫn còn bênh vực cho hắn à? Kể cả khi chính miệng hắn khai ra hắn đã phản bội cúng ta, bán đứng chúng ta cho con quái vật đó sao?
Lông nó xú lên vì phần nộ. Nó nhe răng tiến tới, gầm lên:
-Tôi vẫn luôn luôn cảm thấy bất ăn vì tên tí hon xảo quyệt này. Nhưng cậu và Firedrake thì cứ mê tơi, hóa rồ vì hắn. Tôi chỉ muốn cắn đứt cái đầu gian giảo của hắn thôi.
-Cậu không được làm gì hết. Không thấy hắn ta ân hận đến thế nào sao?
Ben vừa nói vừa thận trọng nhấc Chân-sậy từ vai xuống, đặt lên bàn tay. Nước mắt vẫn chảy ròng ròng trên sống mũi gã tí hon. Ben móc túi lấy khăn tay, lau mặt cho hắn.
Con người nhân tạo tí hon nức nở kể:
-Nettlebrand là chủ nhân của tôi. Tôi đánh bóng những cái vảy, cắt tỉa móng cho hắn. Hàng ngàn lần năm này qua năm khác, tôi phải kể đi kể lại những hành động anh hùng của hắn. Không bao giờ hắn chán nghe những chuyện đó. Tôi phục vụ hắn từ khi tôi được tạo ra… dù tôi được tạo ra bằng thứ gì, thật tình tôi không biết.
Nghẹn ngào mãi hắn mới nói tiếp được:
-Có lẽ tôi cũng chỉ là một con cua có hai cái càng ngo ngoe thôi. Tuy nhiên người tạo ra tôi cũng chính là người đã tạo ra Nettlebrand. Hơn trăm năm rồi, những năm dài chỉ toàn giá lạnh, bóng tối và cô đơn. Nettlebrand đã ăn hết mười một anh em tôi. Hắn ăn luôn con người tạo ra hắn. Hắn sẽ ăn hết tất cả các người. Và tất cả những con rồng.
Cô bé Guinevere tiến lại gần Ben. Vén mái tóc lòa xòa trên trán, nhìn anh chàng tí hon chan chứa cảm tình:
-Nhưng vì sao Nettlebrand lại ăn thịt rồng, chẳng phải chính nó cũng là một con rồng sao?
Chân-sậy vẫn nức nở:
-Thật sự hắn có phải là rồng đâu. Hắn chỉ giống như rồng thôi. Hắn săn và ăn thịt rồng vì hắn được tạo ra để làm chuyện đó. Như mèo sinh ra để bắt chuột vậy.
Giáo sư Greenbloom giật mình, hỏi:
-Sao? Nettlebrand không là rồng? Vậy thì nó là giống gì?
-Tôi không biết. Không biết nhà luyện kim đã tạo nên hắn bằng thứ gì. Bộ da của hắn là một kim loại không thể nào hủy nổi, nhưng dưới lớp da đó, không ai biết chứa những chất gì. Người tạo ra chúng tôi đã cho hắn một ngoại hình giống như rồng, để hắn dễ tiếp cận khi săn bắt. Loài rồng biết rất rõ cách lẩn tránh loài người, nhưng không con rồng nào trốn thoát khỏi đồng loại.
Tiến sĩ Zubeida lên tiếng:
-Đúng vậy. Nhưng vì sao nhà luyện kim đó lại cần đến một quái vật tàn sát loài rồng?
Chân-sậy chùi nước mắt bằng vạt áo:
-Để làm thí nghiệm. Ông ta là một nhà luyện kim đầy tài năng đó. Nhưng ông ta muốn nhiều hơn nữa, cũng như những nhà luyện kim cùng thời với ông ta, ông ta muốn… tạo ra vàng! Con người bao giờ cũng điên loạn vì vàng, phải vậy không?
Bà vợ giáo sư nói:
-Phải, nhưng chỉ một số thôi.
Chân-sậy run giọng tiếp:
-Nhà luyện kim tạo ra tôi phát hiện ra thành phần căn bản chủ yếu để tạo ra vàng, chính là sừng của loài rồng. Một nguyên liệu còn khan hiếm hơn cả ngà voi. Ngày xưa, ông ta đã thuê những hiệp sĩ để săn bắn rồng lấy sừng. Nhưng vẫn không đủ. Ông ta cần nhiều, nhiều hơn nữa. Vì vậy, nhà luyện kim đã tạo ra Nettlebrand, một sát thủ rồng của riêng ông. Ông tạo ra hắn theo hình dạng một rồng thật, nhưng to lớn và mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Chỉ có điều là Nettlebrand không thể bay, vì chất kim loại không thể hủy diệt, dùng để tạo ra hắn, quá nặng nề. Kể cả lửa của rồng cũng không thể làm kim loại đó tan chảy được.
Chân-sậy im lặng, nhìn xa xa, nơi những chiếc thuyền chài nhẹ nhàng đong đưa trên mặt biển. Một lúc sua, hắn thì thầm tiếp:
-Nhà luyện kim bắt đầu cho Nettlebrand đi săn. Hắn nhào xuống bầy rồng như một trận cuồng phong đầy khiếp đảm. Con người đã tạo ra tôi miệt mài nghiên cứu ngày đêm. Thế rồi, thình lình, rồng biến hết. Nettlebrand lùng sục khắp nơi. Móng tứa máu, tứ chi rã rời nhưng tuyệt nhiên không thấy một con rồng nào. Nhà luyện kim như phát điên lên vi6 phải bỏ công trình nghiên cứu. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta phát hiện ra một điều còn đáng lo ngại hơn: Nettlebrand tỏ ra buồn chán. Càng buồn chán hắn càng hung dữ và nóng giận điên cuồng. Nhà luyện kim tạo ra những con quạ bị yểm bùa để tìm kiếm rồng, nhưng cũng không đem lại kết quả gì. Trong cơn phẫn nộ vì buồn chán, Nettlebrand ăn hết các anh em tôi. Tôi còn sống sót là vì hắn cần một đầy tớ đánh bóng, lau chùi bộ da của hắn.
Chân-sậy nhắm mắt, âm thầm nói:
-Rồi một hôm, lại thêm một con quạ trở về, không đem theo được chút tin tức gì về loài rồng, Nettlebrand vồ lấy con người đã tạo ra chúng tôi mà nuốt chửng, nuốt luôn cả bí mật nguồn gốc của chính hắn. Nhưng…
Hắn nhìn Firedrake:
-Nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm những con rồng. Những con rồng, nhờ sự giúp đỡ của rắn biển, đã thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Tuy nhiên nhờ chuyện đó, hắn thêm kinh nghiệm. Hắn kiên nhẫn chờ Firedrake…dẫn đường cho hắn đến những con mồi hắn đã tìm kiếm suốt những năm qua.
Hắn ngừng lại. Mọi người đều nín lặng. Một con ruồi nhỏ đậu lên chân, Chân-sậy uể oải xua đi.
Sau cùng Ben lên tiếng hỏi:
-Hiện nay Nettlebrand ở đâu? Gần đây không?
Sorrel lo ngại nhìn quanh. Tất cả đều có cảm tưởng con quái vật quanh quất đâu đây. Nhưng Chân-sậy lắc đầu:
-Không. Nettlebrand ở xa đây, rất xa…
Khuôn mặt đầm đìa nước mắt thoáng một nụ cười:
-Tôi đã nói với hắn những lời của vị thần, nhưng… nhưng là nói láo. Lần đầu tiên trong đời, tôi – Chân-sậy – đã nói gạt Nettlebrand, chủ nhân bằng vàng của tôi.
Sorrel nghi ngờ hỏi:
-Mi bảo là đã gạt chủ của mình? Và mi mong chúng ta tin lời mi? Là một tên mật thám đại tài, đã phỉnh gạt tất cả chúng ta, lý do gì mi phải lừa gạt chủ nhân mi?
Chân-sậy cay đắng nhìn Sorrel:
-Chắc chắn là không phải để bảo vệ cho bộ lông lù xù của mi. Ta sẽ không nhỏ một giọt nước mắt nếu Nettlebrand ăn thịt mi.
-Hả? Chính mi mới là kẻ bị hắn ăn thịt, nếu thật sự mi nói dối hắn.
Giọng Chân-sậy run lên khiếp đảm:
-Đúng, hắn sẽ nhai tôi, vì tôi đã lừa gạt hắn. Tôi đã lừa hắn ra sa mạc, vì… vì…
Chân-sậy ngượng ngùng nhìn Ben:
-Vì hắn định ăn thịt cả con người bé nhỏ này. Mà tiểu chủ đây thì quá tốt với tôi. Tiểu chủ thân mật, tốt bụng với tôi không hề có dụng ý gì. Từ xưa tới giờ chưa có ai đối xử với tôi như vậy. Vì vậy… vì vậy tôi quyết định kể từ nay Ben sẽ là chủ nhân của tôi.
Sorrel cười sằng sặc:
-Ha ha hô hô! Nấm hoàng tử nấm phò mã ôi! Cung kính không bằng tuân lệnh! Chừng nào mi tuân lệnh chủ cũ để lại phản bội Ben đây?
Ben ngồi lên con rồng đá, đặt Chân-sậy lên đùi nói:
-Bỏ những chuyện chủ nhân tào lao đó đi. Đừng gọi tôi là tiểu chủ. Chúng ta là bạn. Thuần túy là bạn bè của nhau, anh đồng ý không?
Chân-sậy cười. Một giọt nước mắt lăn trên sống mũi, nhưng là nước mắt vui mừng. Hắn lập đi lập lại:
-Bạn! Bạn! Ôi, phải rồi, bạn!
Giáo sư Greenbloom tằng hắng rồi cúi xuống hai đứa:
-Chân-sậy, mi mới nói lừa Nettlebrand ra sa mạc là sao? Sa mạc nào?
-Sa mạc mênh mông nhất tôi tìm được trên bản đồ. Chỉ có sa mạc mới cầm tù được Nettlebrand, vì…
Chân-sậy hạ giọng như chủ cũ của hắn có thể thình lình xuất hiện từ vòm mộ tối tăm:
-Vì hắn nói và nhìn qua mặt nước. Chỉ có nước cho hắn khả năng di chuyển cấp kỳ từ nơi này tới nơi khác. Vì thế tôi đã đẩy hắn đến một nơi khô khan hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.
Firedrake nói nhỏ:
-Nettlebrand là chúa tể của nước.
Giáo sư Greenbloom ngạc nhiên hỏi:
-Mi nói sao?
-Chính rắn biển đã cho tụi cháu biết điều đó. Nettlebrand có quyền uy với nước hơn cả rắn biển.
-Nhưng bằng cách nào hắn đạt được quyền uy đó? Chân-sậy, mi biết không?
-Tôi không thể nào biết hết được những bí quyết nhà luyện kim đã nói với Nettlebrand. Mỗi khi một kẻ hầu phun nước bọt hay ném một viên đá xuống nước, hình ảnh của Nettlebrand xuất hiện ngay. Hắn chuyện trò với chúng tôi, như đang thực sự hiện diện trước mặt chúng tôi vậy. Nhung tôi không biết vì sao.
Sorrel nói:
-À, thì ra khi ta bắt gặp mi trong hầm nước, là mi đang báo tin về cho chủ. Nhưng mi xí gạt ta là nói chuyện một mình, phải không? Đồ xảo quyệt! Mi…
-Thôi đi, Sorrel.
Firedrake gạt ngang và nhìn gã tí hon. Chân-sậy xấu hổ cúi đầu, nói:
-Cô ấy nói đúng đấy. Lúc đó tôi đang chuyển tin tức về cho Nettlebrand.
Bà tiến sĩ Zubeida lên tiếng:
-Ta nghĩ mi nên tiếp tục công việc đó.
Chân-sậy nhìn ba kinh ngạc. Nhà rồng học tiếp tục nói:
-Mi có thể lập công chuộc tội được mà.
Giáo sư Greenbloom bỗng nói:
-Tôi cũng có ý nghĩ như chị, chị Zubeida ạ. Chân-sậy có thể là một gián diêp nhị trùng. Em thấy sao, Vita?
Vợ ông gật đầu:
-Ý kiến đó hay đấy.
Sorrel hỏi:
-Nhưng gián điệp nhị trùng là gì ạ?
Ban cắt nghĩa:
-Đơn giản là thế này: Chân-sậy vẫn làm như dò thám tin tức cho Nettlebrand, nhưng thật sự anh ta dò la tin tức cho chúng mình. Hiểu không?
Sorrel nhăn nhó. Nhưng cô bé Guinevere reo lên, nhìn Chân-sậy:
-Tất nhiên mình hiểu. Như vậy là Chân-sậy vẫn tiếp tục xí gạt Nettlebrand. Anh có thể làm được không? Ý em là có nguy hiểm quá không?
Chân-sậy lắc đầu:
-Tôi không sợ nguy hiểm. Nhưng tôi sợ lúc này Nettlebrand đã khám phá là tôi phản bội hắn. Mọi người quên mấy con quạ sao?
Sorrel nói:
-Chết nhát! Chúng thành cua rồi còn sợ.
-Nettlebrand không chỉ có hai con cua đó. Chẳng hạn như con quạ cô ném đá ngoài biển. Đó chính là con quạ tôi vẫn cưỡi. Con đó rất đa nghi và thù dai. Nó hận cô suốt đời vì cú ném đó.
-Thì sao?
Chân-sậy hét toáng lên:
-Chẳng lẽ trong cái đầu bù xù của cô rỗng tuếch sao? Cô không nghĩ ra được là nó sẽ bay thẳng về chũ củ của tôi? Không nghĩ là Nettlebrand sẽ nghi ngờ khi nghe con quạ đó báo lại chúng ta đã vượt biển Ai Cập trên lưng một con rắn biển? Trong khi tôi bảo hắn là những con rồng đang ẩn trốn trên một sa mạc cả ngàn cây số về hướng tây?
Sorrel gãi tai, lẩm bẩm:
-À, mình hiểu rồi.
Chân-sậy rùng mình, lắc đầu:
-Tôi không nghĩ việc tôi tiếp tục liên lạc với hắn là một ý kiến hay. Mọi người không nên đánh giá thấp Nettlebrand. Firedrake, tôi không biết lý do cậu tìm kiếm Vành Đai Thiên Đường, nhưng tôi nghĩ cậu nên quay về, vì tôi sợ chính cậu sẽ dẫn đường cho kẻ thù nguy hiểm nhất, đến đúng nơi hắn hằng thèm muốn trong những giấc mơ bạo tàn của hắn.
Firedrake lặng lẽ nhìn Chân-sậy, nói:
-Mính quyết định bước vào chuyến đi này, là để tìm một ngôi nhà mới cho mình và những con rồng khác. Những con rồng đã phải bay về phương bắc từ thuở xa xưa để trốn tránh Nettlebrand và con người. Chúng tôi đã có một nơi chốn rồi, một thung lũng hoang vắng, khuất nẻo, có thể sống bình yên. Nhưng bây giờ con người lại muốn xâm chiếm thung lũng đó. Nên Vành Đai Thiên Đường là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi. Còn nơi nào khác, không thuộc về con người, để chúng tôi có thể làm chỗ dung thân?
Bà Zubeida gật đầu nói:
-Giáo sư Greenbloom đã cho ta biết nguyên do mi đi tìm Vành Đai Thiên Đường. Quả thật rặng Hy mã lạp sơn, nơi che dấu thung lũng huyền bí kia, không phải là một nơi dành cho con người. Có lẽ vì thế, chính ta cũng chưa bao giờ khám phá ra nơi đó. Vì… ta là người. Firedrake, ta tin là mi sẽ tìm ra được. Nhưng làm sao chúng ta ngăn được Nettlebrand theo dõi mi đây?
-Chúng ta thật sự bị kẹt rồi, các bạn. Vì Firedrake cũng không thể quay về. Như vậy nó sẽ dẫn đường cho Nettlebrand tới những con rồng nơi phương bắc.
Nhà rồng học thở dài:
-Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ những chuyện đó có thể tránh được phần nào. Các bạn chưa nghe đoạn kết của chuyện kỵ sĩ rồng. Tất cả hãy theo tôi. Tôi muốn các bạn thấy vài thứ, nhất là cháu, kỵ sĩ rồng ạ.
Bà nắm tay Ben dẫn vào cảnh hoang tàn của ngôi mộ.