Kỵ Sĩ Rồng

Chương 28

Ngôi mộ của kỵ sĩ rồng nằm trên đỉnh một quả đồi thấp. Những cộ đá xám làm ngôi mộ giống một tòa lâu đài nhỏ. Bốn cạnh đồi là bốn bậc tam cấp, đối chiếu nhau. Ben và Sorrel rời lưng rồng tại lối lên mặt bắc. Bà Zubeida hướng dẫn Firedrake lên những bậc tam cấp đá dễ vỡ, gần như bằng phẳn. Guinevere vừa dắt Sorrel tiến lên vừa vẫy tay với bà mẹ đang đứng chờ. Ba con mèo lẩn quẩn dưới chân mọi người, nhưng vừa thấy con rồng, chúng cong đuôi chạy trốn.

Ngôi mộ quá cũ kỹ. Trên những cây trụ, mái vòm bằng đá vẫn vững vàng, nhưng ngôi mộ đá có những vết nứt nẻ và một vài khoảng tường đã sụp đổ. Trên nền đá trắng của mộ được trang trí bằng hình khắc hoa lá.

Ngay khi Firedrake lên hết mấy bậc thềm, hai con quạ từ trong mái vòm quang quác vụt bay ra. Nhưng chúng đậu lại trên một cành cây rất gần ngôi mộ, hai chấm đen nổi bật trên nền trời trong xanh.

Mấy con khỉ ngồi trên thềm chí chóe chạy xuống những cây cối dưới chân đồi.

Cùng với bà Zubeida, Firedrake đi giữa hàng cột, tiến lại cúi đầu trước mặt vợ giáo sư Greenbloom.

Vita Greenbloom cúi đầu đáp lễ. Bà ta cao và gầy gần bằng ông chồng. Mái tóc bà lốm đốm bạc. Bà mỉm cười choàng tay lên vai con gái, nhìn lần lượt từ Firedrake tới Sorrel, rồi nói:

-Rất hân hạnh được gặp tất cả nhưng còn… kỵ sĩ rồng đâu?

Giáo sư Greenbloom vừa cùng Ben tiến lên thềm:

-Đây rồi, cưng ơi. Ben mới hỏi tôi, tại sao nơi này lại được gọi là mộ kỵ sĩ rồng. Mình có muốn kể cho nó nghe không?

Bà Vita cười, rồi cùng chồng ngồi trên lưng con rồng đá đứng canh bên mộ:

-Không đâu, chị Zubeida nên lãnh trách nhiệm này. Câu chuyện về kỵ sĩ rồng hầu như đã bị lãng quên cho đến khi chị là người phát hiện lại.

Bà Zubeida liếc nhìn trời, nỏi:

-Hãy để mắt coi chừng lũ quạ, hình như chúng không sợ đám mèo chút nào.

Bà nhìn đầu con rồng bằng đá, rồi nhìn Ben, chậm rãi kể:

-Khoang ba trăm năm trước, một đứa con trai sống trong ngôi làng dưới kia, đó là một đứ trả chỉ trạc tuổi cháu bây giờ. Những đêm trăng tròn, cậu bé đó ra bãi biển ngắm bầy rồng từ trên núi xuống tắm dưới ánh trăng. Rồi một đêm nó nhào xuống biển, bơi đến bầy rồng. Một con rồng không ngờ đứa trẻ đã leo lên lưng nó và khi con rồng bay về núi, đã mang theo cả cậu bé. Lúc đầu gia đình đứa trẻ rất buồn, nhưng mỗi khi bầy rồng trở lại, chúng cũng đưa cậu bé về theo. Nhiều năm trôi qua, đứa trẻ trưởng thành, rồi tới khi râu tóc bạc phơ, con người đó mới lên đất liền, trở vào làng thăm lại anh chị em và bầy con cháu của họ. Nhưng chẳng bao lâu sau khi trở lại làng ông ta ngã bệnh, bệnh nặng tới các thầy thuốc giỏi cũng đành chịu bó tay.

Một đêm, khi kỵ sĩ rồng nằm chờ chết, thì một con rồng đơn độc trên núi xuống. Mặc sù đêm đó trời đất tối tăm, chẳng chút trăng sao. Con rồng phủ phục trước ngôi nhà của kỵ sĩ rồng và thở ra một ngọn lửa xanh dịu dàng, phủ khắp ngôi nhà. Trời vừa hừng sáng, con rồng bay đi mất. Nhưng, kỳ lạ thay, kỵ sĩ hoàn toàn bình phục và ông ta sống thêm nhiều, rất nhiều năm sau nữa… đến nỗi chằng còn ai nhớ nổi tuổi tác của ông ta. Suốt thời gian ông sống, gió mưa thuận hòa, lúa chín đầy đồng, cá tôm đầy lưới. Cuối cùng, khi ông qua đời, dân làng xây ngôi mộ này để vinh danh và tường nhớ công ơn kỵ sĩ và những con rồng.

Một lần nữa, đêm hôm sau đám tang ông, con rồng trở lại, phun lửa rồng lên những bức tường trắng này. Từ đó, người ta bảo rằng, kẻ nào bệnh tật ốm đâu, chỉ chạm vào những viên đá trên tường là sẽ được bình phục. Đây cũng là nơi dân làng qua đêm trong những ngày đông lạnh giá. Vì những viên đá như vẫn còn lưu giữ hơi ấm của lửa rồng.

Ben hỏi:

-Thật không ạ? Chuyện những viên đá ấm đó? Có bao giờ bà thử chưa?

Nhà rồng học mỉm cười:

-Tất nhiên là ta đã thử. Và… đúng như chuyện kể.

Ben vuốt ve những bông hoa khắc trên mặt đá, nhìn Firedrake:

-Chưa bao giờ cậu cho mình biết cậu có khả năng đó. Cậu đã chữa lành bệnh cho ai bao giờ chưa, Firedrake?

-Có chứ. Mình chữa bệnh cho các lâm thần, trị vết thương cho các loài vật. Nhưng chưa bao giờ chữa bệnh cho người. Nơi mình và Sorrel ở, con người tin lửa rồng sẽ đốt cháy và giết chết họ. Cậu cũng tưởng thế, phải không?

Ben gật. Sorrel làu bàu:

-Mình không muốn cắt ngang câu chuyện thú vị của hai cậu đâu, nhưng thử nhìn lên trời kìa.

Hai con quạ đang bay vòng vòng trên mái vòm.

Sorrel ngồi xuống cạnh Ben, trên con rồng đá, mở ba lô tìm kiếm:

-Từ hôm đuổi được con chim khốn kiếp trên biển, mình cócop1hat85 được cả đống sỏi rất thích hợp rồi.

Bà Vita hỏi:

-A, cháu định dùng mẹo nước bot lâm thần hả?

Sorrel cười toe:

-Chính xác. Bà nhìn nhé.

Sorrel vừa sắp nhổ nước bọt lên viên sỏi, Chân-sậy nhảy từ vai Ben xuống vai nó:

-Sorrel, hãy để Firedrake phun lửa lên viên sỏi.

Sorrel chun mũi nghi ngờ nhìn hắn:

-Sao? Nói gì? Tí hon? Đừng xía vào những chuyện mà anh mù tịt, không hiểu gì hết.

Nói xong, Sorrel lại chu mỏ định phun nước bọt. Chân-sậy la oai oái:

-Cô đầu bò, tai nhọn, lông xù kia. Không thấy chúng không phải là những con quạ bình thường sao? Hay cô chỉ mở to mắt để phân biệt từng loại nấm thôi?

Sorrel cũng không vừa, nó gầm lên giận dữ:

-Anh tán hươu tán vượn gì vậy, quạ nào cũng chỉ là quạ cả thôi.

-Ôi! Không! Một con quạ không phải lúc nào cũng là một ocn quạ! Và hòn sỏi chết tiệt của cô chỉ đủ làm cho con chim trên kia tức giận thôi. Rồi chúng sẽ bay về ton hót với chủ nhân của chúng. Sẽ cho hắn ta biết chúng ta đang ở đâu. Hắn sẽ truy lùng chúng ta và hắn sẽ…

Ben vỗ nhẹ lưng gã tí hon:

-Bình tình nào, Chân-sậy. Vậy thì, anh đề nghị chúng ta nên làm gì bây giờ?

-Dùng lửa rồng. Tôi đã đọc điều đó trong quyển sách kia. Quyển sách giáo sư cho tiểu chủ. Đó là cách làm cho…

-Làm cho những sinh vật bị trù ếm, bùa ngải trở lại nguyên hình.

Giáo sư Greenbloom nói. Ông nhìn trời ngẫm nghĩ, rồi tiếp:

-Đúng, sách viết như vậy. Nhưng điều gì làm mi nghĩ những con quạ kia bị yểm bùa, Chân-sậy thân mến?

-Tôi… tôi…

Nhìn ánh mắt nghi ngờ long sòng sọc của Sorrel, Chân-sậy nhảy tót lên vai Ben. Nhưng cậu bé cũng nhìn hắn tò mò:

-Phải rồi, tại sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Có phải vì mắt chúng màu đỏ không?

-Chính xác! Chính xác! Mắt chúng màu đỏ! Đúng vậy, sinh vật nào bị yểm bùa, mắt củng đỏ.

Bà Vita nhìn chồng, hỏi:

-Thật không? Anh có nghe như thế bao giờ chưa?

Giáo sư lắc đầu. Sorrel quát vào mặt Chân-sậy:

-Chính mắt mi cũng màu đỏ đó.

-Tất nhiên. Một sinh vật nhân tạo là một vật bị yểm bùa, đúng không?

Sorrel vẫn gườm gườm nhìn gã tí hon. Cô bé Guinevere lên tiếng:

-Sao không thử nhỉ? Rõ ràng mấy con quạ này rất khác thường. Có thể Chân-sậy có lý.

Firedrake nhìn cô bé ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn lên mấy con quạ. Nó bảo:

-Đúng, cứ thử xem.

Rồi con rồng vươn qua vai Sorrel phà chút đốm lửa xanh lên mấy viên sỏi nhỏ xíu trên tay lâm thần.

Sorrel nhăn mặt nhìn những viên sỏi phủ một lớp anh sáng xanh. Nó lẩm bẩm:

-Được. Nước bọt lâm thần và lửa rồng kết hợp, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Nó phun nước bọt lên những hòn sỏi, nhìn hai con quạ đang là là xuống gần, la lớn:

-Hãy đợi đấy. Quà của ta tặng lũ khốn kiếp đây. Nào, thẳng tiến!

Nó nhảy lên đầu con rồng đá, rồi vung tay ném!

Hai vein6 đều trúng đích!

Nhưng không như con quạ trước kia. Hai con quạ này không loay hoay trên không, chúng mổ ngay viên sỏi ra khỏi lông với một tiếng thét phẫn nộ, nhắm thẳng Sorrel mà phóng xuống.

-Cứu!

Sorrel vừa kêu, vừa nhảy xuống núp phía sau con rồng đá. Nó run rẩy lập bập rủa:

-Ôi! Nấm mắc dịch nấm chết toi! Chân-sậy, ta sẽ cho mi biết thế nào là lễ độ!

Firedrake nhe răng tiến lên bảo vệ mọi người. Hai con quạ từ trên vòm mộ phóng xuống, thình lình lảo đảo, vùng vẫy trên không.

Cô bé Guinevere kêu lớn:

-Chúng đang biến dạng kìa! Nhìn xem!

Tất cả dồn mắt lên hai con quạ.

Hai cái mỏ khoằm đang co rút lại. Những cái cánh thoắt thành những cái càng liên tục ngo ngoe. Trong mỗi cái vỏ cứng, một thân hình vặn vẹo như một sức mạnh huyền bí đang lôi kéo chúng xuống mặt đất. Cả hai rơi xuống thềm, lăn lông lốc qua mấy bậc tam cấp, rồi biến vào trong bụi rậm.

Sorrel hoàn hồn, đứng dậy lèm bèm:

-Nấm tôm hùm nấm cá thu ôi! Gã tí hon thế mà… hơi bị tài thật!

Ben ngẩn người nhìn giáo sư Greenbloom:

-Chúng biến thành những con cua!

Ông trầm ngâm gật đầu:

-Chúng vốn là cua, trước khi bị kẻ nào đó biến chúng thành loài quạ. Ấn tượng, rất ấn tưởng, Em có thấy vậy không, Vita?

Vợ ông thở dài, đứng dậy:

-Dạ, em cũng nghĩ vậy.

Sorrel hỏi:

-Bây giờ mình phải làm gì? Cháu bắt chúng nhé?

Bà tiến sĩ Zubeida nói:

-Không cần. Khi lời nguyền đã bị phá giải, chúng lại trở thành những con cua bình thường, không còn biết gì tới chủ nhân của chúng nữa đâu. Lửa rồng có thể làm bất cứ loài nào cũng phải hiện nguyên hình, phải vậy không Firedrake?

-Dạ, đúng vậy. Đã lâu lắm rồi, cha mẹ cháu cũng nói như thế, nhưng đây là lần đầu tiên cháu được chứng kiến. Ngày nay, trên thế giới còn rất ít sinh vật bị yểm bùa.

Bắt gặp cái nhìn của Firedrake, Chân-sậy dấu vội hai bàn tay run lẩy bẩy vào túi áo. Nếu con rồng cao hứng phun tí lửa lên hắn thì cuộc đời… bé tí của tí hon hạ màn! Nhưng lúc đó Firedrake không nhìn thấy đôi tay run rẩy của Chân-sậy, nó đang bận tâm suy nghĩ.

-Khiếp thật! Nếu những con quạ đó là gián điệp của Nettlebrand, thì chính hắn là kẻ yểm bùa chúng! Một con rồng mà có thể biến sinh vật sống dưới nước thành loài chim bay trên trời!

Nhà rồng học xoay xoay cái nhẫn ngọc trên ngón tay:

-Tôi chưa từng nghe nói đến một con rồng nào có quyền năng như thế. Thật kỳ lạ!

Giáo sư Greenbloom nói:

-Nettlebrand là một sinh vật rất lạ lùng. Khi nó truy lùng tôi ở Ai Cập, nó đã bò từ dưới giếng nước lên. Một sinh vật gắn bó với lửa mà sống trong lòng nước sao? Thật sự thì nó từ đâu tới?

Tất cả đều im lặng. Ông tiếp:

-Nhưng điều lạ lùng nhất là gì, các người biết không? Là vì sao nó chưa xuất hiện tại đây? Đó là lý do tôi phải đến nơi này. Quái vật đó theo dấu tôi để đòi lại cái vảy vàng, vì vậy tôi nghĩ, hành động tiếp theo của nó là truy lùng Ben. Tôi đoán nó cũng sẽ tấn công Firedrake, vì nó rất muốn săn bắt những con rồng kia. Nhưng nó đã không làm như thế. Trái lại nó cho gián điệp đi nghe ngóng. Nó cũng dò la ngi6 làng này và chị Zubeida. Kế hoạch của nó là gì?

Firedrake lên tiếng:

-Có lẽ cháu biết. Nettlebrand hy vọng chúng cháu dẫn đường cho hắn tới Vành Đai Thiên Đường. Hắn muốn chúng cháu tìm cho hắn bầy rồng đã thoát khỏi tay hắn trong quá khứ.

Ben nhìn Firedrake khiếp đảm. Sorrel kêu lên:

-Đúng quá rồi! Vì Nettlebrand không biết bầy rồng đó hiện nay ở đâu. Khi bị hắn bất ngờ tấn công, bầy rồng đã được hai chị em rắn biển giúp chạy trốn, và từ đó hoàn toàn mất dấu vết.

Firedrake nhìn ba người lớn:

-Cháu phải làm gì? Chúng cháu đã gần cuối chặng đường, nhưng làm sao cháu biết chắc là không bị Nettlebrand theo dõi? Làm sao cháu biết nếu bị một con quạ bám theo, khi cháu bay trong đêm tối?

Ben thẫn thờ lẩm bẩm:

-Đúng vậy. Có thể hắn đã biết hết những gì vị thần nói. Vì Chân-sậy đã nhìn thấy một con quạ trong vực núi đó.

Nó đấm tay lên con rồng đá, đau khổ kêu lên:

-Ôi, chính tôi đã tiếp tay cho hắn. Hắn thoải mái ngồi chờ, để tôi hỏi vị thần thay cho hắn.

Không ai nói một lời. Gia đình ông giáo sư lặng lẽ nhìn nhau.

Rồi một tiếng nói nho nhỏ, nhỏ tới Ben gần như không nghe rõ, của Chân-sậy cất lên:

-Nettlebrand không biết những gì vị thần nói đâu, tiểu chủ ơi!

Tiếng nói bật ra khỏi miệng hắn như một sự mệt mỏi, không thể chịu đựng nổi nữa, giờ phải trút ra cho nhẹ lòng.

Tất cả, tất cả đều quay nhìn hắn.

Sorrel lim dim mắt như một con mèo đói.

-Vậy thì vì sao anh biết, tí hon? Vì sao anh có thể tin chắc vào những điều anh nói?

Chân-sậy không nhìn Sorrel. Không nhìn một ai. Tim hắn đập như muốn làm nổ tung lồng ngực bé nhỏ. Hắn lặng lẽ trả lời:

-Vì tôi là một tên gián điệp. Một tên gián điệp của Nettlebrand.