Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 271

69ca1fab-0bbc-418a-9101-8aeadcc59d95
“Ai đã trải qua kiếp nạn này mà còn sống thì đều hiểu ra một điều, dùng lối nói hơi hoa mỹ của thanh niên mấy đứa thì chính là ‘hãy sống với ngày hôm nay’.”


Sáng sớm hôm sau, đoàn người mang theo một chút hành trang đơn giản đi đến sân bay đằng sau viện khoa học. Thứ đang chờ sẵn ở đó không chỉ có trực thăng vận chuyển mà còn có Tùng Chấn Trung và một nhóm người phụ trách vận chuyển ngọc Con Rối do Trang Du chỉ huy.


Tùng Hạ nhìn cái thùng lớn trên xe tải: “Thùng to vậy ạ?”
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ vào thùng: “To vậy đó.”


Cho dù đã qua hai mươi bảy lớp thiết bị ngăn cách năng lượng nhưng Tùng Hạ vẫn có thể cảm thấy năng lượng Cambri khổng lồ tỏa ra từ bên trong. Để có thể tạm thời ngăn cách năng lượng từ ngọc Con Rối mà dị nhân tiến hóa não bộ từ các quốc gia gần như đã thử hết tất cả loại chất liệu có thể tìm thấy trên địa cầu. Mà loại kim loại mềm hiệu quả nhất căn bản lại không thuộc về trái đất, số kim loại mềm trong tay họ cũng không đủ để bọc kín miếng ngọc. Thứ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp trong chiếc thùng sắt này là vật thể mang năng lượng đáng sợ nhất hành tinh, ẩn chứa nguồn năng lượng đủ để thay đổi toàn bộ thế giới. Không! Phải nói rằng nó đã thay đổi thế giới rồi, nhưng bằng cách khiến thế giới chuyển biến về hướng tiêu cực. Nó khiến người ta sợ hãi hơn tất cả vũ khí con người tạo ra gộp lại. Bây giờ họ phải ngồi chung một chỗ với thứ này trên một chiếc máy bay vận tải bé nhỏ, bay về Thanh Hải.


Trang Du cũng dùng ngón tay gõ gõ vào thùng, không biết nói với họ hay nói với bản thân: “Thật không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này.”
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Có phải cảm thấy tranh đấu trước kia đều vô nghĩa hay không.”
Trang Du nói: “Có thể sống sót thì đã có nghĩa rồi.”


Tùng Hạ không nhịn được âm thầm cảm thán. Hơn hai năm trước khi họ vừa đến Bắc Kinh, lấy Tùng Chấn Trung đứng đầu phái Bảo Thủ và Trang Du đứng đầu phái Cấp Tiến đã giằng co quyết liệt vì những vấn đề như tranh giành tài nguyên tận thế, định ra quy tắc thời đại mới và làm thế nào để sắp xếp cuộc sống cho người thường may mắn còn sống. Đứng sau lưng họ là hai thế lực quân đội lớn nhất Trung Quốc từ sau tận thế, tập đoàn quân 52 và tập đoàn quân 46. Khi họ còn đang nội chiến xem ai mới là chúa tể của thế giới mới, ngọc Con Rối đã âm thầm lẻn mình vào trong, dần dà vô thức dẫn mọi người đi về hướng chết. Đợi đến lúc họ từng bước chiếm được càng ngày càng nhiều thông tin, kéo tơ thành kén khiến cho toàn bộ cái gọi là đường chết của “kỷ Cambri thứ hai” hiện ra trước mặt mọi người, bỗng nhiên quay đầu, họ mới phát hiện những cuộc chiến trước đó ngoại trừ tiêu hao sức chiến đấu và lực sinh tồn của con người ra thì gần như không có ý nghĩa gì hết. Họ đều đang đi về phía cái chết lại còn đâm dao vào nhau, quả là nực cười.


Trang Du nói đúng, nếu họ có thể sống sót thì vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh, đây là bản tính của con người, là bản tính của mọi loài động vật, nhất là trong thời đại vật chất khan hiếm như thế này, chỉ có tranh đấu mới có thể chiếm được nhiều hơn tốt hơn. Nhưng ít nhất bây giờ, họ đang ngồi chung trên một con thuyền, có chung kẻ địch và mục tiêu.


Tùng Chấn Trung nói: “Lên máy bay đi, chúng tôi sẽ đưa ba người đến Tây Ninh trước, đến đó rồi ba người mang theo ngọc Con Rối, thay bằng chim biến dị đi đến cấm khu.”


Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu nôn nóng, Tùng Hạ nhìn lại, A Bố vốn giờ này còn đang ngủ, không biết thế nào lại biết họ sắp đi, đang phi đến phía họ. Cơ thể khổng lồ của nó tạo ra rung động khiến nền đất dưới chân họ cũng phải run rẩy.


Sau khi A Bố lao đến trước mặt họ thì sốt ruột đi vòng vòng quanh trực thăng mấy lượt, phát hiện chiếc trực thăng kia không chở nổi nó, lập tức nhận ra lần này họ lại không mang nó theo. A Bố lại càng luống cuống, nhìn họ rồi ra sức kêu to, còn ngồi trước cửa trực thăng, lấp kín cửa lại.


Trang Nghiêu cau mày: “Các anh chưa nói cho nó biết?”
Đặng Tiêu mím môi, trong lòng hết sức khó chịu: “Thế sao em không nói.”
A Bố cúi đầu xuống, không ngừng phát ra tiếng kêu cô đơn, đuôi vỗ bồm bộp vào trực thăng.


Tùng Hạ xoa xoa bộ lông mềm mại của nó: “A Bố, lần này bọn tao đi sẽ về rất nhanh thôi.”
A Bố như thể mẫn cảm nhận ra gì đó, tiếng kêu vô cùng bất an, có lẽ ngay cả nó cũng nghe ra sự không chắc chắn trong giọng điệu của Tùng Hạ.


Trang Nghiêu xoa mũi A Bố: “A Bố, mấy ngày tới mày ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Vương, đừng có chạy loạn, ăn uống đúng bữa, chờ bọn tao xong việc quay về là có thể thường xuyên dẫn mày ra ngoài chơi rồi.”
A Bố nghe thấy chữ “chơi”, tâm trạng tốt lên một chút, thè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ quần áo Trang Nghiêu.


Tùng Hạ ôm nó hôn mạnh một cái, xoay người lên trực thăng.
Thành Thiên Bích đang muốn bước lên trực thăng thì sau lưng đột nhiên có người gọi hắn. Mọi người quay đầu lại, không biết từ khi nào, Tào Tri Hiền đã dẫn người đến.
Thành Thiên Bích ngẩn người, xoay người hành lễ: “Tư lệnh.”


Tào Tri Hiền đi tới, từ ánh mắt đến thần thái không đâu là không mệt mỏi, ông nhìn Thành Thiên Bích, ánh mắt để lộ nuối tiếc vô cùng.
Tùng Chấn Trung đưa mắt nhìn ra hiệu cho mọi người. Mọi người lần lượt lên máy bay, Tào Tri Hiền nhìn Tùng Hạ, nói: “Tiểu Tùng, cháu xuống đây.”


Tùng Hạ ngẩn ra, đi xuống.


Tào Tri Hiền than nhẹ một tiếng: “Lần này mọi người lên đường, ba còn bất an hơn lúc mọi người đến Hoa Nam. Con người một khi có tuổi thì lòng dạ cũng dễ mềm hơn. Thiên Bích, ba chỉ có một đứa con trai là con, mỗi lần nghĩ đến con luôn khiến ba vừa kiêu ngạo lại vừa lo lắng. Nếu được chọn, ba thà để con là người thường, có thể tự bảo vệ mình là được rồi chứ không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy.” Lúc này, Tào Tri Hiền không giống một viên chỉ huy tối cao cương quyết sắt đá mà chỉ là một người cha tóc mai đã bạc đang nói đến con mình.


Yết hầu Thành Thiên Bích lên xuống, xong không nói gì cả.


“Con không biết cảm giác ngồi trong phòng chỉ huy tác chiến, nhìn thấy con mình năm lần bảy lượt dấn thân nguy hiểm qua những màn hình bé nhỏ là cảm giác gì đâu. Trong lòng ba đã biết bao lần muốn ra lệnh rút lui, nhưng ba không thể. Ngồi trên vị trí chỉ huy tối cao, ba không thể xem con như con trai mình, chỉ có thể coi con như một người lính, mỗi mệnh lệnh ba đưa ra đều vì lợi ích của tất cả. Điều duy nhất lúc ấy ba có thể tự an ủi mình chính là… nếu các con chết, mọi người cũng chẳng sống thêm được bao lâu, như vậy cũng tốt, không cần phải quá thương nhớ.”


Đôi môi Thành Thiên Bích run lên nhè nhẹ, hắn không biết hôm nay vì sao Tào Tri Hiền lại nói những lời này. Tùng Hạ lại càng không biết, những lời này rõ ràng là tình cảm cha con cá nhân, vì sao tư lệnh Tào lại gọi cả cậu xuống?


Tào Tri Hiền nhìn về phía Tùng Hạ: “Tiểu Tùng, chuyện giữa hai đứa thật ra bác đã biết từ lâu, ở Bắc Kinh này không có chuyện gì là bác không biết, bác cảm thấy như vậy rất tốt, cháu đừng thấy áp lực.”
Tùng Hạ bỗng đỏ mặt, không nói được câu nào.


“Nếu là trước kia, có nghĩ thôi bác cũng không thể, nhưng bây giờ… Trước kia bác cũng không ngờ rằng mình sống được hơn năm mươi năm rồi thế giới sẽ trở nên thế này đâu. Ai đã trải qua kiếp nạn này mà còn sống thì đều hiểu ra một điều, dùng lối nói hơi hoa mỹ của thanh niên mấy đứa thì chính là ‘hãy sống với ngày hôm nay [303]’. Trên cổ mỗi người đều kề một thanh đao sống sờ sờ ra đó, trong thời khắc này, ai lại khiến mình không thoải mái chứ. Hai đứa tự nhiên là vì niềm vui nên mới đến với nhau, hai đứa vui thì ba cũng thấy rất vui, cho nên rất tốt.”


[303] Hãy sống với ngày hôm nay (live in the moment): Xuất phát từ một thành ngữ latin hay bài thơ của nhà thơ La Mã cổ đại Horace: “Carpe diem, quam minimum credula postero” nghĩa là “Hãy sống với ngày hôm nay, chớ tin gì tương lai xa vời vợi”.


Tùng Hạ há miệng muốn nói. Cậu cảm thấy lúc này thích hợp để nói gì đó, nhưng cậu vẫn không thốt nên lời.


Tào Tri Hiền lấy từ trong túi ra một bao thuốc. Ông rút một điếu, run rẩy bỏ vào miệng: “Sắp cai thuốc được rồi… trước kia một ngày hai bao, giờ thuốc lá là xa xỉ phẩm, bao thuốc này đặt trong túi ba cũng gần hai tháng mà còn chưa hết.”


Thành Thiên Bích như thể không chịu nổi không khí như vậy: “Tư lệnh…”


Tào Tri Hiền hút thuốc, nheo mắt nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, ba rất có lỗi với con và mẹ con. Hơn hai mươi năm qua, con chưa một lần gọi ba một tiếng ba nào. Hôm nay con đi có thể thật sự không về được, tay ba nắm quân quyền tối cao lại không thể ngăn nổi con trai mình đi chịu chết, ba cảm thấy quá thất bại. Con có thể gọi ba một tiếng hay không? Coi như an ủi ba.”


Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, nét mặt cứng nhắc, cơ thịt trên mặt ẩn nhẫn run run.
Tào Tri Hiền đợi cả buổi mà Thành Thiên Bích cũng không mở miệng. Ông cúi đầu, thở dài thườn thượt: “Hai đứa… bảo trọng.” Nói xong xoay người trở về.


Tùng Hạ đẩy mạnh Thành Thiên Bích một cái, cơ thể thẳng tắp của Thành Thiên Bích giống như một cây lao, hắn nhìn bóng dáng đã thấy sự già nua rõ rệt của Tào Tri Hiền, môi mấp máy, cuối cùng khàn khàn phun ra một âm đơn.
Cơ thể Tào Tri Hiền khựng lại, quay phắt người lại, đôi mắt ửng đỏ.


Thành Thiên Bích chào ông kiểu nhà binh nghiêm chỉnh, sau đó kéo Tùng Hạ lên máy bay.


Khoảnh khắc cửa cabin đóng lại, trái tim mọi người giống như bị tròng lên một bộ gông xiềng vô hình, nặng đến mức thở thôi cũng nhói đau. Họ sẽ bước trên hành trình cuối cùng của dị nhân, vận mệnh ngay ở phương xa nơi trực thăng đang hướng đến.
Sau khi tới Tây Ninh, họ dỡ cả đồ cả người xuống.


Tùng Chấn Trung chỉ huy viện khoa học mở thùng, mở chiếc hòm sắt tầng tầng lớp lớp kia ra như bóc hành tây, cuối cùng lấy ra một cái hộp nhỏ một người có thể mang theo trên người. Bỏ đi mười lớp bảo hộ, Tùng Hạ cảm thấy năng lượng Cambri bên trong có thể hất ngã cả mình, đáng tiếc trừ cậu ra thì những người khác đều không cảm giác thấy.


Như thể nhìn thấu tâm tư của Tùng Hạ, Tùng Chấn Trung giao chiếc hộp cho cậu rồi nói: “Tuy mọi người không cảm thấy năng lượng của ngọc Con Rối nhưng cũng thấy trong lòng khó chịu, nếu không có hơn hai mươi lớp phòng hộ này, có nó ở đây, căn bản máy bay không thể cất cánh, cho nên tiếp theo ba người chỉ có thể cưỡi chim.”


Tùng Hạ nhận lấy cái hộp nặng trịch kia, cảm thấy một cơn buồn nôn. Cậu thật sự khó chịu, giao chiếc hộp lại cho Thành Thiên Bích.
Trang Nghiêu nói: “Từ tay anh chuyển sang tay anh ta thì cũng chỉ cách nhau mấy mét, có gì khác nhau.”
Tùng Hạ tự giễu: “Có thể làm trong lòng dễ chịu một chút?”


Tùng Chấn Trung thở dài: “Mọi người muốn ở lại qua đêm hay đi luôn.”
“Ở lại qua đêm…”
“Đi luôn.”
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích không hẹn mà cùng nói, nói xong, hai người liếc nhìn nhau, Thành Thiên Bích nói: “Vậy ở lại một đêm đi.”


Tùng Hạ gãi đầu, cười: “Thôi, đi luôn vậy, từ hôm nay đến ngày mai cũng chỉ cách nhau mấy tiếng, có gì khác nhau.”
Trang Nghiêu cười nhạo một tiếng: “Bắt chước tôi cơ à.”
Đặng Tiêu khẽ nói: “Hay cứ ở lại qua đêm đi, có vội gì đâu.”


Liễu Phong Vũ cũng nói: “Ít nhất ăn một bữa đã, chúng ta uống một chén rồi hẵng đi.”
Tùng Hạ cười: “Thôi anh, mấy hôm nay chẳng lẽ chúng ta còn uống chưa đủ ạ, tửu lượng của em đều do anh ép ra, chuyện này không cần phải kéo dài thời gian, giờ bọn em xuất phát luôn.”


Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ cánh tay hai người, hắn không giỏi nói chuyện, chỉ trịnh trọng: “Cẩn thận.”
Thành Thiên Bích nhắm mắt lại, gật đầu.


Tùng Chấn Trung giao lại một con chim ưng xám cho họ: “Nó sẽ đưa mọi người đến cấm khu, chúng tôi sẽ ở đây theo dõi tình hình. Nhớ kỹ, làm theo khả năng, sự sống còn của loài người không phải lỗi của mọi người, nếu không ngăn được thì đừng miễn cưỡng, giữ mạng mà về.”


Tùng Hạ mỉm cười: “Vâng.”
Tùng Chấn Trung nắm lấy tay Tùng Hạ, khẽ nói: “Tiểu Hạ, nhất định phải sống sót trở về cho chú.”
Tùng Hạ nắm chặt tay anh, nhấn mạnh: “Vâng!”
Fi: Một màn phụ từ tử (hơi hơi) hiếu kết bằng câu thành ngữ thật hay. xD


Như mọi người thấy, đấm đá xong rồi một chương nó khá ngắn, chỉ bằng tầm một nửa thời oanh liệt nên mình sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, một hoặc hai hôm/chương.:3