Hơn hai mươi năm hắn còn gắng chịu được, đối phó với Dung Lan, hắn có một đời kiên nhẫn và cố chấp.
“Minh chủ đại nhân, sao ngài lại ngồi dậy? Xin hãy nghỉ thêm một lát.” Quản gia kéo chăn cho Dung Lan, ân cần nhìn hắn.
Dung Lan hít sâu một hơi: “Tôi đã tỉnh từ lâu, nằm nữa làm gì.”
“Ngài đã tiêu hao năng lượng quá độ ở Hoa Nam, bây giờ cơ thể rất yếu, vẫn nên nghỉ thêm một chút thì hơn. Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì.”
Dung Lan lắc lắc đầu: “Nước.”
Quản gia đưa cho hắn một cốc nước, Dung Lan uống mấy ngụm, lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, hỏi: “Những người khác đã tỉnh hết chưa?”
“Chỉ có thủ lĩnh Lục Đạo Hoàng Tuyền và…”
“Và?”
“Và Sở… Sở Tinh Châu là chưa tỉnh.”
Dung Lan cau mày, nhớ tới cảnh tượng trên biển.
Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái cùng nhao tạo ra hố đen khổng lồ vượt qua giới hạn mà họ có thể khống chế, nó đã gần như nuốt chửng lại cả hai. Lúc ấy cũng không biết nghĩ gì mà hắn lại đi ngăn cản Sở Tinh Châu… Nhất định là hao tổn quá độ nên đầu óc có vấn đề rồi. Chỉ có điều, nghĩ đến chuyện Sở Tinh Châu thật sự có thể biến mất trước nguồn năng lượng khổng lồ kia, hắn lại thấy…
Mà thôi, dù sao thì mình cũng đã hứa với cha mẹ Sở Tinh Châu trước lúc lâm chung rằng sẽ chăm sóc hắn, cho dù gã đàn ông kia từ lâu đã không cần sự chăm sóc của mình nữa rồi.
“Minh chủ đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì đó không.”
Dung Lan mệt mỏi gật đầu.
Hai ngày sau, Dung Lan vẫn cứ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cơ thể hết sức khó chịu, nhưng hắn không muốn nằm lỳ trên giường như bệnh nhân nên cả ngày thần người ra ngồi bên cửa sổ.
Từ chỗ quản gia, hắn được biết sau khi mọi chuyện xảy ra, trước lúc hôn mê, hắn cho rằng tất cả đều chết chắc rồi, không ngờ sau khi hắn hôn mê lại có thể cứu vãn tình thế, xuất hiện sự giúp đỡ lớn mạnh. Có thể lấy đi miếng ngọc mấu chốt từ trong cơ thể con quái vật khổng lồ kia không thể không nói là một kỳ tích. Bây giờ cuộc chiến đã kết thúc, họ cũng có thể nghỉ ngơi yên tĩnh một thời gian. Hắn dự định sau khi khỏe lên thì đi Vũ Hán [302], dốc sức vào chuyện xây lại thành Quang Minh.
[302] Vũ Hán: Thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc, TQ, trong truyện thì là nơi thành Quang Minh được chia đất đến định cư.
Quản gia đưa cơm tối vào cho hắn, Dung Lan ăn mấy miếng thì thấy không có khẩu vị gì nữa.
Quản gia bất đắc dĩ, đang định dọn bát đĩa thì Dung Lan không nhịn được mở miệng hỏi: “Hắn… đã tỉnh chưa.”
“Dạ? Ai ạ?”
Dung Lan sa sầm mặt: “Sở Tinh Châu.”
Quản gia vội nói: “Chưa… chưa tỉnh, vẫn chỉ hai người họ là chưa tỉnh.”
“Được rồi, chú ra ngoài đi, kêu mọi người chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta quay về Bắc Kinh.”
“Vâng.”
Quản gia đi rồi, Dung Lan lại vẫn ngồi thật lâu trong căn phòng dần dần mờ tối. Cuối cùng hắn đứng lên, phủ thêm quần áo bước ra ngoài. Đi qua hành lang tối om, đến cuối hành lang, Dung Lan biết đây là phòng của ai.
Hắn nắm lấy tay nắm cửa, phát hiện khóa đã hỏng từ trước, bèn đẩy cửa vào.
Trong phòng có một người nằm, một người ngồi. Người nằm là Sở Tinh Châu, người ngồi là một cô gái trông có vẻ rất dịu dàng.
Thấy Dung Lan đến, đầu tiên cô gái tỏ vẻ khá bất ngờ, lập tức đứng lên, khẽ nói: “Dung… Minh chủ đại nhân.” Câu chữ thốt ra có chút không được tự nhiên, cô gái xấu hổ vụng trộm nhìn sang Dung Lan.
Dung Lan lạnh nhạt nói: “K