Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 23

Tùng Hạ khẽ nói: “Nếu như cây thông khổng lồ kia là dị chủng của con người…”


Hai người thu xếp xong đồ đạc của mình thì định xuống lầu tìm Liễu Phong Vũ. Tổng tham mưu trưởng Triệu nói đúng, có nhiều người tiến hóa là hơn một phần sức mạnh. Họ cũng không phải đại anh hùng gì, không thể cứu vớt từng người. Nhưng trong phạm vi khả năng của mình, đồng thời điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến an nguy bản thân, nếu cần họ cũng có thể giúp đỡ. Ví dụ như một nhà ba người mấy ngày hôm trước, nếu giúp họ chỉ là một cái nhấc tay, có lý do gì lại không vươn tay ra giúp đồng bào của mình cơ chứ.


Lúc xuống lầu, họ phát hiện Liễu Phong Vũ đang định rời đi.
Tùng Hạ chạy tới: “Liễu tiên sinh, anh muốn đi đâu.”
“Không biết, nhưng những điều cần hỏi cũng đã hỏi xong, ở đây ăn không uống không, tôi ở lại làm gì nữa.”
“Anh có biết quân đội ngày mai định đến Bắc Kinh không.”


“Biết.”
“Vậy anh không đi cùng chúng tôi sao?”
“Đương nhiên có đi, nhà tôi ở Bắc Kinh, tôi phải về tìm cha mẹ.” Liễu Phong Vũ thay đổi vẻ lỗ mãng bình thường, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Tốt quá, vậy trên đường chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Tùng Hạ lấy lòng nói.


Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn cậu, cười nói: “Tiểu tử như cậu toàn làm người ta thích, được rồi, anh cho cậu đi theo, nếu có nguy hiểm gì, anh sẽ bảo vệ cậu.”
Tùng Hạ cười cười: “Cảm ơn anh.”


“Nhưng tay chân yếu ớt của cậu phải nhanh một chút, bây giờ cùng anh quay lại trung tâm thương mại, anh muốn đi lấy vài thứ.”
“A, quần áo và nước hoa phải không.”
“Dĩ nhiên, tuy rằng hơi lỗi thời rồi nhưng tốt xấu cũng không cần tiền, không lấy cũng chẳng có ai lấy. Đi thôi, đi với anh.”


Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không được, bên ngoài nguy hiểm, nhất là lúc thái dương xuống núi, anh muốn đi thì tự anh đi.”
“Hừ, tôi có cần cậu đi cùng đâu, tôi là muốn… này, cậu tên gì nhỉ?”


“Tùng Hạ, Tùng là bụi cỏ, Hạ là mùa hè. Cậu ấy tên Thành Thiên Bích, thành lũy trên trời [35], ngầu quá phải không.”
[35] Từ “Bích” (壁) trong tên Thành Thiên Bích nghĩa là bức tường, thành lũy.
Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Tiểu Hạ, cậu đi theo anh là được, giúp anh mang đồ.”


Thành Thiên Bích tăng thêm ngữ khí: “Không được.”
“Cậu này muốn ăn đòn phải không? Tiểu Hạ là gì của cậu hả? Là con trai hay là vợ cậu hả, tôi có hỏi cậu à.”
Thành Thiên Bích trầm mặt xuống.


Tùng Hạ vội vàng: “Đừng cãi nhau… Liễu tiên sinh, sáng mai tôi đi với anh được không, buổi tối quả thật tương đối nguy hiểm, không hề có ánh đèn. Anh nghĩ mà xem, tay cầm đèn pin, anh lựa quần áo cũng không tiện, ngộ nhỡ nhìn nhầm màu thì làm sao, anh nói có đúng không.”


Liễu Phong Vũ nở nụ cười: “Tiểu tử này đúng là biết nói chuyện, còn lợi hại hơn trợ lý của anh.” Liễu Phong Vũ thở dài: “Cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu.”
Tùng Hạ vội hỏi: “Chúng ta về phòng tán gẫu đi.”


Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Nói cho cậu biết, tuy anh đối với cậu ấn tượng không tồi, nhưng nếu cậu dám hỏi bất luận chuyện gì liên quan đến biến dị của anh, anh sẽ đánh cậu.”
Tùng Hạ có chút sầu não, nhưng vẫn cười nói: “Yên tâm, tuyệt đối không hỏi, chúng ta chỉ trao đổi tin tức thôi.”


“Đến đây đi.” Ba người lại trở về phòng.
Trên bàn trong phòng Liễu Phong Vũ còn đặt mấy chai nước và hai cái bánh mì, nước uống nửa chai, nhưng bánh mì không ăn một miếng.


Tùng Hạ nhìn chiếc bánh mì có hơi thèm thuồng, mặc dù bây giờ mỗi ngày họ đều được phát thức ăn, nhưng cũng chỉ là một chiếc bánh mỳ khô, căn bản ăn không đủ no, thấy phần thức ăn nguyên xi không ai đụng vào này, khó tránh khỏi trông mà thèm.


Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái, cười nói: “Sao, đói à?”
Tùng Hạ thành thật gật đầu: “Anh không đói sao, sao anh lại không ăn.”
“Không cần ăn gì hết.” Liễu Phong Vũ ném hai gói bánh mì cho Tùng Hạ: “Ăn đi.”


Tùng Hạ mừng rỡ nhận lấy bánh mì, nhanh chóng nhét vào trong quần áo: “Liễu tiên sinh anh thật sự là người tốt, cám ơn anh. Nhưng vì sao anh lại không cần ăn gì hết?”
Liễu Phong Vũ đắc ý nói: “Bởi vì anh cậu là thực vật, uống nước là đủ rồi.”


“Cái gì? Anh là thực vật?” Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đều hứng thú, lẽ nào họ lại phát hiện ra một phương hướng tiến hóa mới?


Liễu Phong Vũ liếc họ trắng mắt: “Anh sẽ không cho hai cậu biết anh là thực vật gì, nhưng quả thật anh là dị chủng của thực vật, bây giờ không cần ăn gì hết, có nước có ánh sáng là sống được, có hâm mộ không.”


Tùng Hạ dùng sức gật đầu, cậu quả thật hâm mộ muốn chết. Nguy cơ lớn nhất trong tận thế không phải là động thực vật biến dị, cũng không phải thời tiết bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, mà là thức ăn khan hiếm! Trước mắt, tử vong quy mô lớn đều tạo thành do tai họa thực phẩm không thể lưu giữ mà ra.


Nay lại có người không cần ăn, chỉ tiến hành quang hợp là sống được. Đây nào chỉ là tiến hóa, đây quả thật là trực tiếp biến thành sinh thể cao cấp.
Tùng Hạ rất tò mò, tha thiết mong chờ nhìn Liễu Phong Vũ, vô cùng mong chờ Liễu Phong Vũ có thể để lộ chút gì đó.


Ngay cả Thành Thiên Bích cũng không nhịn được hỏi: “Anh nói anh là dị chủng thực vật là xảy ra chuyện gì, chúng tôi không cần biết đó là thực vật gì, chỉ muốn biết phương thức tiến hành.”


Liễu Phong Vũ nhấp một hớp khí: “Tôi nói từ đầu nhé. Đại khái là một tháng trước, tôi nhận vai trong một bộ phim hành động, hầu hết các cảnh hành động đều phải hoàn thành trong một khu rừng nguyên sinh ở Vân Nam. Khi trận động đất xảy ra, tôi đang quay phim ở đó. Mấy cậu có biết trong rừng nguyên sinh thì có gì không? Nói cho hai cậu biết, cái gì cũng có. Bởi vì lúc đó nghĩ trận động đất không tạo thành ảnh hưởng lớn với chúng tôi nên không sơ tán khỏi đấy. Cho đến khi qua một ngày đêm thì chúng tôi phát hiện ra có chuyện không đúng, lúc ấy muốn chạy cũng đã chậm. Mọi thứ xung quanh đã bắt đầu biến dị, thực vật, động vật, côn trùng. Tại nơi không có người sống và khai phá, động thực vật còn lợi hại hơn trong thành phố. Lúc đó đoàn làm phim có ba mươi bảy người, tôi đã được chứng kiến đủ kiểu chết.” Liễu Phong Vũ hai mắt thất thần nhìn về phương xa, bàn tay nắm chặt hơi run lên.


“Nói thật, những người được ở trong thành phố chào đón tận thế đúng là quá hạnh phúc. Trong môi trường rừng rậm, tốc độ biến dị của động thực vật cao gấp mấy lần trong thành phố. Đoàn người của chúng tôi, có người bị rễ cây đa treo cổ, có người bị muỗi hút khô máu mà chết, có người bị con lợn rừng cao hơn năm mét ép thành một cục thịt. Ba mươi bảy người