Dù sao cậu có thể là người duy nhất có thể đọc hiểu thông tin trong ngọc cổ. Trước khi nắm chắc, cậu không muốn bị người khác lợi dụng.
Sau khi đưa Liễu Phong Vũ về bộ chỉ huy, Vương Liên tìm bác sĩ tới. Sau khi khám một hồi, bác sĩ nói hắn chỉ tạm thời hôn mê, không có trở ngại gì, sau đó bảo vài người dùng nhíp nhổ lá thông trên người hắn.
Sau khi rút được một chiếc lá thông ra, tất cả mọi người đều cả người đổ mồ hôi lạnh. Lá thông dài chừng năm – sáu cm, ghim vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ chí ít ba phần. Sau khi rút ra, trên người Liễu Phong Vũ còn lại một lỗ máu rất nhỏ. Một bên cơ thể của hắn chí ít bị đâm năm sáu chục cái lá. Mặc dù không đâm vào vị trí trí mạng, nhưng cảm giác bị ghim thành con nhím thì có thể cảm nhận được.
Tùng Hạ cầm lấy một chiếc lá thông, thở dài: “Dài hơn gấp đôi lần đầu.”
“Lần đầu là lúc nào?”
“Ngày thứ hai sau trận động đất, chúng tôi đã từng đi qua cây thông kia. Lúc đó nó vẫn chưa lớn như vậy, nhưng đã bắt đầu tấn công người khác. Lúc đó, lá thông chỉ dài chừng móng tay.”
Triệu Khiêm sờ cằm: “Cây thông này lớn lên quá nhanh, trong phạm vi tấn công của nó, căn bản không có vật còn sống nào dám tới gần. Sao người này lại có lá gan lớn như vậy, hơn nữa còn không chết.”
Người còn lại nói: “Việc cây thông biến mất sẽ không liên quan đến minh tinh này chứ.”
“Chờ hắn tỉnh rồi sẽ biết.”
“Trên người hắn cắm nhiều lá thông như vậy, chậc chậc, nhất định đau chết luôn.”
Tùng Hạ hỏi: “Bác sĩ, khi nào thì anh ta mới tỉnh?”
“Đúng vậy, ngay cả nguyên nhân mà hắn hôn mê cũng không nhìn ra được.”
Vương Liên nói: “Chờ một chút, đồng chí Thành, bây giờ phần lớn các trạm thông tin liên lạc trên toàn quốc đều đã bị bỏ hoang vì các lí do khác nhau, chúng tôi cũng rất khó để liên lạc với Bắc Kinh. Bây giờ truyền thông cũng khan hiếm như lương thực, tôi không có quyền cho cậu sử dụng, chỉ có thể chờ tư lệnh trở về. Hai người tạm thời ở lại trong bộ chỉ huy nghỉ ngơi vài ngày vậy. Tiểu Lưu, cậu đi sắp xếp cho họ ở ký túc xá, rồi làm một chút thức ăn.”
Bây giờ được cung cấp một chút thức ăn cơ bản nhất đã là khoản đãi vô cùng lớn rồi. Tùng Hạ nghĩ đến chuyện có thể ăn chút thức ăn bình thường của con người, thèm chảy nước miếng.
Tiểu Lưu dẫn họ vào một gian phòng làm việc được thay đổi thành ký túc xá. Phòng làm việc rất nhỏ, bên trong chỉ bày đơn giản hai cái giường xếp, sau đó đưa hai chiếc bánh mì được đóng gói chân không và hai chai nước cho họ: “Nếu có tin gì tôi sẽ báo cho hai người.”
Sau khi Tiểu Lưu đi, hai người ngồi trên giường gặm bánh mì. Bởi vì vừa ăn xong thịt bọ ngựa nên bụng còn chưa đói lắm. Tùng Hạ từng miếng từng miếng vô cùng quý trọng nhấm nuốt chiếc bánh mì tỏa ra mùi bơ kia. Cậu nghĩ rằng đây quả thật là mỹ vị đệ nhất thế gian. Nếu như không phải bóc rồi thì không giữ được nữa, cậu thật muốn giữ lại để ngày mai ăn.
Sau khi ăn xong bánh mì, Thành Thiên Bích ngồi xếp bằng trên giường, nhắm hai mắt lại, bình ổn hô hấp.
Tùng Hạ biết hắn đang tu luyện, dùng mắt thường cậu cũng có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh thân thể Thành Thiên Bích có chút gió, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc và góc áo của hắn.
Tùng Hạ không dám quấy rầy, tuy rằng vô cùng hiếu kỳ không biết hắn và tiểu đội trưởng Vương đã nói chuyện gì, nhưng cậu biết có hỏi cũng như không. Vì vậy cậu cũng ngoan ngoãn nằm trên giường, nắm chặt ngọc cổ, một lần nữa tiến vào trong hư không.
…
Bức tường chữ Phạn kia một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, Tùng Hạ nỗ lực tìm kiếm thứ cậu vẫn nghi ngờ: Rốt cuộc thì cái gì là năng lượng vô thuộc tính.
Ngọc cổ có nói, năng lượng vô thuộc tính và năng lượng Ngũ hành đều giống nhau, có thể đạt được và tăng cường thông qua sự tu luyện của bản thân. Năng lượng vô thuộc tính tuy rằng có điểm khác biệt với năng lượng Ngũ hành, nhưng có quan hệ mật thiết với năng lượng Ngũ hành. Đoạn này được đề cập đến vô cùng tối nghĩa, Tùng Hạ ngẫm nghĩ nửa ngày mới hiểu được đại khái. Nếu coi năng lượng Ngũ hành là sắc tố có màu thì năng lượng vô thuộc tính là sắc tố trong suốt. Năng lượng vô thuộc tính có thể tùy ý bổ khuyết cho tính chất của năng lượng Ngũ hành. Nói cách khác, năng lượng vô thuộc tính có thể sử dụng như năng lượng Ngũ hành, chỉ cần cậu có thể nắm giữ phương pháp.
Chuyện này nghe thì có thể khó tin, nhưng nếu như cậu nắm giữ năng lượng Ngũ hành, vậy có phải cậu cũng có thể có khả năng khống chế gió như Thành Thiên Bích?
Những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ thật sự quá lớn, vài chuyện biết được này không biết đã hao tốn mấy tiếng đồng hồ của Tùng Hạ. Hơn nữa cách thức diễn đạt của loại văn tự này mặc dù đã tự động phiên dịch thành cách diễn đạt hiện đại ở trong đầu cậu, nhưng vẫn cổ quái, vô cùng khó đọc. Tùng Hạ phải tốn nhiều thời gian kết hợp các đoạn trước sau mới có thể hiểu được. Có đôi khi xem một đoạn đến mệt, cậu sẽ nhảy đến đoạn khác xa hơn để đọc.
Dần dần, cậu phát hiện ra nội dung nửa đoạn sau trên bức tường chữ Phạn, không ngừng nhắc tới một từ: “Ý thức căn nguyên”.
Cái gì gọi là ý thức căn nguyên?
Tùng Hạ vội vàng xem một lượt, dường như rất nhiều nội dung đều chỉ về hướng “Ý thức căn nguyên”, hơn nữa còn mang theo thái độ thù địch nhằm vào “Ý thức căn nguyên”.
Tùng Hạ đã hoàn toàn choáng váng. Ngay cả năng lượng vô thuộc tính là gì cậu còn chưa biết, thật sự không dám nghĩ đến chuyện xa hơn, đi tìm hiểu xem cái gì là “Ý thức căn nguyên”.
Nói chung, thu hoạch lớn nhất lần này chính là cậu đã hiểu năng lượng vô thuộc tính có thể kết nối với năng lượng Ngũ hành, thế nhưng việc sử dụng năng lượng này dường như chỉ đi theo một hướng duy nhất: Năng lượng vô thuộc tính có thể sử dụng như năng lượng Ngũ hành, nhưng năng lượng Ngũ hành lại không thể biến thành năng lượng vô thuộc tính. Nhưng, cũng có thể là do Tùng Hạ vẫn chưa đọc được phần nội dung kia, nhưng cậu đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi, bây giờ cậu không đọc nổi nữa.
…
Tùng Hạ mở mắt, rời khỏi trạng thái hư không, vừa nhìn đã phát hiện ra Thành Thiên Bích còn đang ngồi xếp bằng, quanh thân hắn phát tán ra một luồng gió nhẹ đã dần dần hình thành màu sắc. Đó là một màu xanh lá vô cùng nhạt nhòa, nhìn qua thì giống như Thành Thiên Bích bị bọc trong một lớp sương mù màu xanh lá trong suốt vậy. Tùng Hạ kinh ngạc nhìn Thành Thiên Bích, lẽ nào đây chính là năng lượng Mộc?
Cậu không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ quấy rầy Thành Thiên Bích, cứ như vậy ngẩn người ra nhìn Thành Thiên Bích. Cậu nghĩ Thành Thiên Bích quả thật giống như vị thần mỹ lệ mạnh mẽ trong truyền thuyết, cả người phát ra ánh sáng sinh mệnh thần thánh.
Năng lượng có thể có được thông qua tu luyện, dựa theo lời thuyết pháp của giọng nói già nua kia, cậu là người thừa kế của ngọc cổ, vì sao cậu lại không thể tu luyện hạt nhân năng lượng nhỉ?
Chẳng lẽ chỉ có người tiến hóa mới có được hạt nhân năng lượng? Cậu không tiến hóa, sẽ không có hạt nhân năng lượng. Nhưng không có hạt nhân năng lượng thì không thể tu luyện năng lượng vô thuộc tính, chuyện này chẳng phải mâu thuẫn hay sao?
Rốt cuộc thì lão tiền bối đó có ý gì? Không phải là tìm nhầm người chứ.
Cậu thở dài, nhất thời không tìm được đáp án, tạm thời cũng không muốn suy nghĩ nữa. Cậu lấy giấy bút ra, ghi chép lại thu hoạch hôm nay, trong đó phần phương thức tu luyện được viết cẩn thận nhất, hy vọng thứ này có thể giúp ích cho Thành Thiên Bích.
Thấm thoát mấy chốc mà trời đã tối rồi. Thành Thiên Bích cứ ngồi yên không nhúc nhích như vậy năm – sáu tiếng. Tùng Hạ đã mệt mỏi nằm nghiêng ngủ trên giường, Thành Thiên Bích mới mở hai mắt ra.
Sau khi uống một ngụm nước, Thành Thiên Bích đi tới bên giường Tùng Hạ, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ bình tĩnh của cậu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn thấy trên bàn có mấy tờ giấy, là thông tin trong ngọc cổ mà Tùng Hạ ghi chép lại. Hắn cầm lên xem một chút. Tùng Hạ ngủ không được sâu giấc, lập tức tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu… cậu đã khỏe chưa?”
“Rồi. Có phát hiện được gì mới không?”
“Có.” Tùng Hạ ngồi dậy, trao đổi thông tin thu được ngày hôm nay với Thành Thiên Bích.
…
Sau khi nghe hết, Thành Thiên Bích đưa tay đặt lên trán cậu.
Tùng Hạ sửng sốt một chút, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lòng bàn tay Thành Thiên Bích khô ráo ấm áp khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
“Không có cảm giác.” Một lát, Thành Thiên Bích để tay xuống.
“Cái gì?”
“Hai ngày nay, tôi bắt đầu có thể nhận biết dao động của năng lượng xung quanh. Anh có nhớ cái gã có bộ lông biến dị hôm trước không? Dao động năng lượng của gã hoàn toàn khác với người thường, mạnh hơn tất cả mọi người xung quanh, còn có Triệu Khiêm, hắn cũng mạnh hơn người thường, cả Liễu Phong Vũ… họ đều có năng lượng đặc biệt.”
“Ý của cậu là… họ đều là người tiến hóa?”
“Chắc vậy, bởi vì từ những gì tôi biết về năng lượng, họ hoàn toàn khác với người bình thường, nhưng trên người anh lại không hề cảm nhận được gì, dù trực tiếp chạm vào cũng không có cảm giác, chuyện này chứng minh anh và người thường không có gì khác nhau.”
Tùng Hạ than thở: “Tôi cũng biết tôi không tiến hóa, nhưng có chuyện tôi lại nghĩ không thông. Nếu tôi không tiến hóa ra hạt nhân năng lượng thì sao có thể tu luyện như cậu?”
“Có lẽ anh giúp người khác tu luyện quan trọng hơn anh tự tu luyện.”
Tùng Hạ chớp mắt: “Ý cậu là…”
“Mấy ngày nay tôi tu luyện theo phương pháp trong ngọc cổ, năng lượng đang chậm rãi nâng cao, nếu như không phải anh có thể đọc các thông tin trong ngọc cổ thì sẽ chẳng có ai biết được mấy thứ này. Anh nắm giữ ngọc cổ đã là vô cùng quan trọng rồi.”
Tùng Hạ ánh mắt sáng rực: “Ý cậu là tôi đang giúp cậu ư!”
“Phải.”
Tùng Hạ bật dậy từ trên giường: “Tốt quá, tôi cũng có thể giúp cậu. Cậu… cậu yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tận lực giúp cậu. Chuyện tôi muốn nhìn thấy nhất chính là