Thành Thiên Bích nhìn sắc mặt tái nhợt của Tùng Hạ, gần như là trong nháy mắt đãđoán được cậu đang suy nghĩ gì, hắn khẽ nói: “Tôi sẽ đưa anh về tới Bắc Kinh.”
Giây phút ngơ ngác ngắn ngủi trôi qua, cậu lính trẻ nhanh chóng phản ứng lại: “Có giấy chứng nhận không? Cho tôi xem một chút.”
Thành Thiên Bích móc chứng minh quân nhân ra đưa cho gã, chỉ có điều trên những giấy tờ đó chỉ ghi hắn là một người lính bình thường thuộc bộ binh mà thôi. Biên chế thật sự của hắn thuộc về bí mật quốc gia.
Cậu lính nhìn vào đôi mắt Thành Thiên Bích, cậu ta luôn cảm thấy chỉ cần nhìn khí thế người này cũng thấy không giống một quân nhân bình thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, trả giấy chứng nhận lại cho hắn, cũng nói: “Nội thành Côn Minh bây giờ do tổng tham mưu trưởng Triệu của quân khu XX chỉ huy, đồng chí hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi đến Vân Nam chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, tôi có văn kiện đặc biệt của quân khu số X. Tôi có giao thiệp với Phó tư lệnh Thẩm Vạn Gia của các đồng chí, bây giờ tôi muốn gặp tổng tham mưu trưởng Triệu.”
“Văn kiện…”
“Văn kiện không thể cho đồng chí xem.” Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói.
Cậu lính do dự một chút, nói rằng: “Đồng chí ở đây chờ chúng tôi một chút, tôi sẽ báo tên đồng chí lên.”
Sau khi cậu lính kia đi, Tùng Hạ than một tiếng: “May mà quân đội của chúng ta không lộn xộn.”
Thành Thiên Bích nói: “Quân đội là tổ chức có kỉ luật nhất trong loài người, đồng thời lực lượng vũ trang có năng lực phản kháng, tuyệt đối không thể vượt qua.”
Tùng Hạ nhìn chằm chằm giấy chứng nhận quân nhân của hắn: “Tôi xem qua được không?”
Thành Thiên Bích ném giấy chứng nhận cho cậu.
Tùng Hạ đọc một lượt, nói: “Đây không phải là thật phải không.”
Thành Thiên Bích liếc mắt: “Sao anh biết.”
“Cậu mang một lô vũ khí thế này, sao có thể chỉ là một bộ binh thông thường. Nếu cậu là thế thật thì những thứ này ngay cả cơ hội sờ vào cậu chưa chắc đã có. Ví dụ như khẩu súng trường kiểu 95 [32] của cậu, tôi còn thấy cậu có hai trái lựu đạn cường quang, tuy rằng tôi không hiểu nhiều lắm về vũ khí, nhưng đại khái cũng biết cái gì là đồ tốt.”
[32] Súng trường kiểu 95:
Thành Thiên Bích từ chối cho ý kiến.
Tùng Hạ nói tiếp: “Nhưng cậu nói cậu đến Vân Nam chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, tôi lại tin điều này, nhất định là một nhiệm vụ rất cơ mật phải không, nó có liên quan đến sự tiến hóa toàn cầu không?”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu: “Im miệng.”
Tùng Hạ thở dài, trong mắt có chút mất mát: “Thiên Bích, chúng ta một đường đồng sinh cộng tử, tôi cho là giữa chúng ta chắc là có chút tin tưởng nhau, nhưng cậu vẫn có rất nhiều chuyện gạt tôi.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu anh muốn biết thì tự đi hỏi giáo sư Tùng.”
Tùng Hạ nghĩ đến chú cậu, lại nghĩ đến mọi chuyện trước sau, đột nhiên bắt đầu sinh ra một nghi ngờ làm lòng người lạnh toát, cậu cắn răng nói: “Có ít nhất một vấn đề cậu có thể trả lời tôi.”
“Nói.”
“Tôi vẫn cho là chiếc trực thăng mà cậu nói đến là do chú tôi liên hệ tới đón tôi, bây giờ nghĩ lại, chắc là tôi nghĩ sai rồi. Người mà chiếc phi cơ kia đang đợi thật ra là cậu, tôi chỉ là nhân tiện đi cùng, còn cậu cũng chỉ là nhân tiện được chú tôi nhờ vả, phải không?”
Thành Thiên Bích yên lặng nhìn cậu, môi khẽ mở, phun ra một chữ “Phải”.
Tùng Hạ trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, trước nay cậu đều hiểu nhầm. Thành Thiên Bích mới là nhân vật quan trọng mà bên phía Bắc Kinh cần, còn cậu chỉ là vừa vặn ăn theo chút ánh sáng của hắn. Điều này không khỏi khiến cậu càng muốn biết, rốt cuộc thì Thành Thiên Bích đã chấp hành nhiệm vụ gì, rốt cuộc sau lưng hắn đang đeo bí mật gì.
Không biết vì sao, việc Thành Thiên Bích có điều giấu diếm lại khiến trong lòng cậu rất khó chịu. Chỉ có một mình cậu coi Thành Thiên Bích như bạn bè, Thành Thiên Bích thì luôn duy trì một khoảng cách với cậu. Thậm chí Tùng Hạ vốn cho rằng mình là nhiệm vụ khi làm một quân nhân của Thành Thiên Bích, kết quả là bây giờ mới phát hiện, mình chỉ giống như một thứ mà hắn được người khác nhờ vả thuận tiện mang về cùng.
Hóa ra đối với Thành Thiên Bích mà nói, cậu căn bản có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bất cứ lúc nào Thành Thiên Bích cũng có thể bỏ cậu lại rồi đi. Chỉ cần nghĩ đến đây, Tùng Hạ vừa hoảng sợ vừa khổ sở.
Thành Thiên Bích nhìn sắc mặt tái nhợt của Tùng Hạ, gần như là trong nháy mắt đã đoán được cậu đang suy nghĩ gì, hắn khẽ nói: “Tôi sẽ đưa anh về tới Bắc Kinh.”
Tùng Hạ kinh ngạc ngẩng đầu. Từ sau khi quen Thành Thiên Bích tới nay, đây là lần đầu tiên cậu nghe được một câu “an ủi” từ trong miệng hắn. Dù lời nói ấy của Thành Thiên Bích rốt cuộc thì có thực hiện được hay không, chỉ cần có những lời này của Thành Thiên Bích cũng khiến Tùng Hạ cảm động không thôi rồi. Dù sao thì bây giờ nói trắng ra thì cậu chỉ là một gánh nặng, Thành Thiên Bích lại không vứt bỏ cậu, cậu đã thấy rất đủ rồi. Tùng Hạ kích động nói: “Cảm ơn cậu.”
Thành Thiên Bích vừa muốn nói gì, đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm từ đằng xa truyền đến. Tiếp theo, mặt đất kịch liệt chấn động.
“Động đất! Động đất!”
“Trời ơi! Động đất!”
Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ một cái, nhảy vọt vào trong đài phun nước. Tùng Hạ nhìn lại, hóa ra nơi họ vừa đứng đã chật ních đoàn người hốt hoảng. Cả quảng trường đều đang sôi trào, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhưng căn bản lại không biết nên chạy đi đâu. Thỉnh thoảng lại có người bị đẩy ngã xuống đất, cũng không bò dậy nổi nữa, khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn. Bọn họ đứng trong đài phun nước, trái lại an toàn được một chút, chí ít không đưa mình vào cảnh nguy hiểm bị chen lấn xô đẩy giẫm đạp.
Mặt đất rung động nhanh chóng dừng lại, mọi người trên quảng trường cũng dừng lại theo. Không ai biết vừa xảy ra chuyện gì, trái lại trên mặt đất có mấy người bị giẫm đạp đến chết đã nhắc họ tất cả những chuyện vừa xảy ra đều không phải ảo giác.
“Đừng tranh cướp! Đừng tranh cướp!” Giữa trung tâm quảng trường truyền đến tiếng rống tức giận.
“Có người cướp đồ ăn! Đừng đẩy! Fck!” Dường như sau khi trải qua sự rối loạn vừa rồi, bao nhiêu hoảng loạn, phẫn nộ, bi thống, tuyệt vọng trong lòng mọi người đều được phóng thích theo trận rung động kịch liệt vừa rồi. Quảng trường loạn lên lần thứ hai, có người cướp giật thức ăn của người khác, có người điên cuồng gào thét, tấn công mọi người. Mấy chiếc xe tải phân phát thức ăn lập tức bị thị dân điên cuồng vây chật như nêm cối, từng người từng người một nỗ lực bò lên xe tải cướp giật thức ăn.
Có người cầm loa phóng thanh lớn tiếng khuyên can thị dân bình tĩnh, có người đứng trên đầu xe nổ súng chỉ thiên, nhưng cục diện vẫn không thể khống chế. Cảm xúc xao động tựa như ôn dịch, nhanh chóng khuếch tán ra quảng trường có mấy vạn người tụ tập này.
Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ ngồi xổm trong đài phun nước, hai người dán sát vào cột trụ được dựng giữa đài, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nhất định không được nhúc nhích, đừng đứng lên.”
Trên trán Tùng Hạ đổ mồ hôi lạnh, nhưng trải qua mấy lần hiểm cảnh sống chết, cậu đã giữ bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nặng nề gật đầu, theo sát Thành Thiên Bích, ngửi thấy mùi vị đàn ông trên người hắn, nỗ lực khiến mình an tâm.
Những thị dân rối loạn thỉnh thoảng chạy tới chạy lui bên cạnh họ, quần chúng bị kích động, cái đài phun nước này lại trở thành lá chắn thiên nhiên, hai người không cần chịu đựng nỗi khổ chen lấn xô đẩy.
Bọn họ đã không thể nhìn xem tình hình trong quảng trường trở nên như nào nữa, nhưng từ bên kia không ngừng truyền tới tiếng kêu rên, có thể đoán rằng quân đội đã thả bom cay.
Thành Thiên Bích xem xét tình hình một chút, nhanh chóng mở ba lô của hắn, xé chiếc áo bông, moi lớp bông được lót bên trong ra, nhét vào tay Tùng Hạ.
Tùng Hạ hỏi: “Cái này để làm gì?”
“Nhét vào lỗ tai, nhiều người thế này, bom cay không cầm được. Mau nhét vào, càng nhiều càng tốt.” Nói xong cũng ra sức nhét bông vào tai mình.
Tùng Hạ bắt chước hắn, vội moi bông ra nhét vào trong lỗ tai.
Khi cậu cố nhét thêm bông đến độ gần như không thể nhét thêm nữa, từ trung tâm quảng trường đột nhiên truyền đến một âm thanh chói tai vô cùng quái dị. Ngay sau đó, một ánh sáng lòa như vỡ nổ, chiếu rọi cả quảng trường trong buổi hoàng hôn sáng như ban ngày. May mà có đám người ngăn cản nên họ vẫn chưa cảm thấy đôi mắt khó chịu, nhưng tiếng vang lại đi thẳng vào thân thể hai người. Tùng Hạ ra sức bịt tai lại, nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến choáng váng, suýt thì nôn ra.
Cậu biết đó là cái gì, đó là bom chấn động [33], những người đứng gần khẳng định sẽ lập tức tê liệt, cho dù có đứng cách xa, nhưng những người trong phạm vi mấy chục mét cũng gục xuống không ít.
[33] Bom chấn động: Đây là một vũ khí phi sát thương dùng để giải tán đám đông. Sau khi bom nổ sẽ sinh ra ánh sáng cực mạnh và tiếng nổ lớn. Ánh sáng sẽ khiến mắt người mù tạm thời, sóng âm cường độ cao khiến tạm thời mất đi thính giác, tri giác. Ngoài ra, bom chấn động còn có thể sinh ra một số tác dụng đặc biệt làm ảnh hưởng đến giác quan và hệ thần kinh của con người, khiến con người tạm thời mất đi khả năng hành động và phản kháng trong thời gian ngắn.
Vì sớm có chuẩn bị nên hai người là những người may mắn nhất, chỉ thấy hơi buồn nôn mà thôi.
Bom chấn động đúng là có tác dụng, thế nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Bom chấn động vốn là vũ khí chỉ được phóng ra từ cự ly xa, nếu không ngay cả chính mình cũng sẽ bị thương. Vì khống chế các chuyển biến xấu tăng cường mà quân đội lại dùng bom ở ngay cự ly gần như vậy, có lẽ số binh sĩ đứng gần bị thương cũng không ít.
Nhưng ít ra, lúc này cục diện đã được khống chế, xung quanh không còn có ai có sức để mà vùng dậy tranh cướp lương thực nữa.
Từ trên những chiếc xe quân dụng chạy đến từ đằng xa có những nhóm quân nhân đi xuống, xua đuổi thị dân trên quảng trường, một lần nữa tập hợp họ thành hàng ngũ.
Còn sức mà đứng, tất cả mọi người đều biết điều tiếp tục xếp hàng, còn những người không đứng dậy nổi, trong thời kì tận thế ai nấy đều cảm thấy bất an này, căn bản không ai buồn quan tâm.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn này, hai người thở dài một hơi.
Trải qua cuộc rối loạn này, họ cũng không trông đợi cậu lính trẻ vừa nãy có thể trở lại tìm họ nữa, dứt khoát đeo ba lô lên lưng, đi đến những chiếc xe quân dụng bên ngoài quảng trường.
Đẩy đám đông tắt nghẽn như trước, vất vả lắm họ mới đi tới phía ngoài quảng trường, cách những chiếc xe tầm hơn hai mươi mét cũng có người đứng trông coi, không cho ai tiếp cận.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đang lo lắng không biết sẽ tiếp cận thế nào, từ xa lại nhìn thấy cậu lính trẻ vừa rồi dẫn theo hai người, đang đi về hướng bọn họ.
Mấy người đi vào, cậu lính chào Thành Thiên Bích: “Đồng chí, đây là tiểu đoàn trưởng Vương Liên và chính trị viên Đỗ Phi của tiểu đoàn Cơ Ngũ chúng tôi. Tiểu đoàn trưởng, đây chính là người tôi nói tới, quân khu số X ở Bắc Kinh.”
“Xin chào đồng chí Thành.”
Hai bên chào theo nghi thức quân đội, sau đó bắt tay nhau: “Nghe nói trước đây đồng chí và Phó tư lệnh Thẩm có quen biết với nhau, nhưng hiện giờ Phó tư lệnh không có ở đây, đồng chí thuật lại tình huống với tôi trước.”
Hai người đi theo tiểu đội trưởng vào trong xe quân dụng.
Bộ chỉ huy lâm thời của họ được dời đến một văn phòng ở gần quảng trường. Văn phòng này được canh chừng nghiêm ngặt, ngay cả cỏ dại cũng được nhổ sạch sẽ.
Hai người được dẫn đến một phòng làm việc, Vương Liên nói với Thành Thiên Bích: “Đồng chí Thành, tôi muốn nói chuyện riêng với đồng chí.”
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, thấy Thành Thiên Bích căn bản không nhìn cậu, trực tiếp đi thẳng vào phòng với tiểu đội trưởng Vương Liên.
Tùng Hạ thất vọng thở dài, một người lính đến nói với cậu: “Đồng chí ngồi sang bên này, tôi mang cho đồng chí một cốc nước.”
Tùng Hạ đành phải ra ngoài phòng làm việc ngồi chờ, chưa đợi được mười phút thì một giải phóng quân quần áo lộn xộn chạy vào: “Tiểu đội trưởng đâu!”
Có người ngăn cản: “Triệu Khiêm, có chuyện gì mà cuống lên vậy. Tiểu đội trưởng đang có việc, muốn gặp tiểu đội trưởng làm gì.”
“Tôi muốn lập tức gặp tiểu đội trưởng, có chuyện lớn rồi!”
“Có chuyện gì?”
“Cây thông thổng lồ đã biến mất!”
Tùng Hạ chợt ngẩng đầu.
Biến mất? Cái gì gọi là biến mất?
Người vừa cản gã cũng ngẩn cả ra: “Biến mất? Anh đang nằm mơ à?”
“Thật sự đã biến mất! Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố khổng lồ, từ rễ đến lá, hoàn toàn biến mất! Tự nhiên biến mất!”
Tùng Hạ lúc này cũng quên mất thân phận của mình, nhanh chóng bước đến: “Sao mà biến mất? Nó không phải cao hơn hai mươi tầng lầu sao? Sao lại có thể tự nhiên biến mất được?”
Nếu như lời Triệu Khiêm nói là thật, đó sẽ là một chuyện đáng sợ thế nào. Cây thông to lớn như vậy, nói biến mất là không thấy tăm hơi, nó đã biến mất như thế nào? Trên thế giới này, rốt cuộc còn bao nhiêu sức mạnh họ không thể dự đoán! Trong lòng Tùng Hạ tràn đầy dự cảm bất thường.
Hai người nghi ngờ nhìn cậu: “Anh là ai? Ai cho anh vào đây?”
Người lính tiếp đãi cậu nhanh chóng chạy đến: “Đây là bạn của người mà tiểu đội trưởng muốn gặp, tôi lập tức báo chuyện này cho tiểu đội trưởng.”
Tùng Hạ miễn cưỡng kiềm chế nội tâm cuộn trào mãnh liệt, khách khí nói: “Đại ca, cái cây kia nếu thật sự biến mất thì cũng không phải là bí mật gì, anh nói cho tôi một chút đi.”
Đây quả thật không phải bí mật gì, chẳng bao lâu mọi người trong toàn thành phố sẽ biết cây thông ma quỷ vô cùng to lớn kia đột nhiên bốc hơi biến mất, gã nói: “Trận động đất vừa xảy ra, sau khi kiểm tra phát hiện hướng rung động đến từ nơi cây thông kia cắm rễ, vì vậy tôi đã dẫn người đến xem. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính hơn một trăm mét. Tuyệt đối không phải nhìn lầm, tôi đã sống ở đây hơn ba mươi năm, đó chính là nơi mà cây thông đã cắm rễ. Nhưng nay nó đã biến mất, hoàn toàn biến mất!” Trên mặt Triệu Khiêm toát ra sự sợ hãi.
Tiểu đội trưởng Vương Liên và Thành Thiên Bích nghe tiếng chạy ra: “Triệu Khiêm, cậu nói cái gì? Không thấy cây thông đâu ư?”
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ liếc nhau, đây đó đều thấy trong mắt đối phương sự lo lắng sâu đậm.
Vương Liên nói: “Đi thôi, chúng ta đến đó xem một chút.”
Thành Thiên Bích nói: “Tiểu đội trưởng, đưa tôi đi cùng.”
Vương Liên nhìn hắn và Tùng Hạ một chút: “Đi thôi.”
Rời khỏi văn phòng, mọi người đi trên một chiếc xe Jeep quân dụng. Bây giờ mặt đường cỏ dại mọc thành bụi, trong những bụi cỏ đó không biết có thứ gì bên trong, cũng chỉ có xe quân dụng rắn chắc là dám đi qua.
Chẳng bao lâu đoàn người đã đến trung tâm thành phố.
Quả nhiên như lời Triệu Khiêm nói, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to lớn, cái hố kia sâu ít nhất ba bốn mươi mét, nhìn qua thì còn có thể thấy rất nhiều những cái rễ râu ria của cây.
Chuyện này chứng minh cây thông này không phải tự dưng bốc hơi mà giống như bị một bàn tay nhổ tận gốc. Bất luận là nguyên nhân gì, cây thông khổng lồ biến mất đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của loài người.
“Đi, qua bên kia xem sao.” Vương Liên quay đầu đi sang một hướng khác, cái hố chỗ đó nông hơn một chút, có thể trèo xuống.
…
Đi chung quanh hơn non nửa cái hố, đoàn người đột nhiên ngửi thấy trong không khí tản ra một mùi thối nồng nặc, mùi thối này giống như mùi rữa nát, vô cùng khó chịu, đoàn người đều bịt kín mũi.
Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, lặng lẽ khống chế hướng gió, thổi mùi thối sang bên kia, những người này mới thở được một chút.
“Có chuyện gì thế này, tại sao lại đột nhiên thối thế?”
Tùng Hạ nói: “Dị trạng tất có dị nhân, chúng ta cứ đi men theo đường qua xem một chút.”
“Thối thế này ai mà chịu nổi.”
Vương Liên nói: “Bịt mũi lại, chẳng thối chết người được.” Nói xong hít lấy một hơi thật sâu, bịt mũi lại thật chặt, chạy vào khu vực mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc nhất.
Mấy người đi theo phía sau, đột nhiên nghe Vương Liên kêu một tiếng: “Có người.”
Quả nhiên, tại mặt sau của tòa nhà đổ nát, họ phát hiện thấy một người đàn ông trần truồng.
Tùng Hạ chen qua xem, nhất thời mở to hai mắt, đây không phải là Liễu Phong Vũ sao? Sao người này lại hôn mê nằm ở đây? Trên người còn bị ghim không ít lá thông.
“Hả? Người này tôi biết, không phải ngôi sao kia hay sao?”
“Thật là… mẹ nó chứ, thối quá, không chịu được!” Triệu Khiêm ngồi xổm trên đất, ọe một cái nôn ra.
Gã vừa nôn, người khác cũng không chịu nổi, đều nôn ọe theo.
Vương Liên sắc mặt trắng bệch: “Mau, cõng người này ra khỏi đây. Người này còn sống, chắc bị ngất do thối quá.”
Thành Thiên Bích là người duy nhất ở đây không cần bịt mũi, hắn đã tạo ra một luồng gió ở chóp mũi cuốn đi tất cả mùi thối. Tuy vẫn có thể ngửi thấy một chút nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Hắn đi tới cõng Liễu Phong Vũ lên, chạy ra xa.
Mấy người chạy theo hắn khỏi cái nơi hôi thối nồng nặc kia. Kỳ quái là họ không phát hiện ra bất cứ thứ gì bốc mùi, nhưng cũng có thể không phải vì họ không tìm được mà do tất cả mọi người ở đây đều không ai muốn đi tìm.
Bọn họ một hơi chạy ra ngoài mấy chục mét mới dám hít thở.
Thành Thiên Bích đặt Liễu Phong Vũ xuống đất, trên người đại minh tinh cũng bị chút mùi thối bám vào, nhưng bị gió thổi qua, đã tốt hơn nhiều.
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, vạch mắt hắn ra nhìn một chút: “Chỉ bị ngất thôi, trên người ngoại trừ lá thông thì hình như không bị thương.”
Một người lính hỏi Vương Liên: “Tiểu đội trưởng, người này xử lý thế nào?”
“Mang về, có thể hắn biết một chút về chuyện cây thông biến mất, rõ ràng trước khi ngất, hắn còn bị cây thông tấn công.”
Tùng Hạ đồng tình nhìn Liễu Phong Vũ. Người này mấy tiếng đồng hồ trước còn là đại minh tinh thảnh thơi phong lưu, sao lại biến thành dáng vẻ thảm hại này? Trần truồng, bị một đống lá thông đâm vào, lại té xỉu trong cái nơi thối hoắc ấy. Nghĩ đến người này trước đó còn sực nức nước hoa, áo quần không dính một hạt bụi, Tùng Hạ đã cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Thành Thiên Bích thấy Tùng Hạ nhìn chằm chằm Liễu Phong Vũ, cảm thấy không quá thoải mái, hắn cau mày nói: “Lẽ nào anh cũng hâm mộ người này?”
Tùng Hạ lúng túng xoay đầu lại: “Không, không phải, chỉ là… đúng là không ngờ được. Lúc trước người này có vẻ sống rất tốt, ai ngờ…”
Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe.