Ấn tượng của họ với Thanh Hải lập tức từ “chắc là rất khủng bố” thành “quả thật rất khủng bố”.
Thẩm Trường Trạch đốt từ mạng nhện xuống một đoạn tơ, quấn vào hai nhánh cây rồi đưa cho Trang Nghiêu để nó và Đường Đinh Chi nghiên cứu.
Trang Nghiêu moi từ trong tuyết ra một cục đá lớn cỡ nắm đấm dán vào tơ nhện, cục đá lập tức bị dính chặt: “Độ dính quả nhiên rất lớn.”
“Độ dính, độ co giãn đều rất lớn.” Thẩm Trường Trạch nâng tay lên, trên tay áo hắn còn dính một đoạn tơ trong suốt thô như cổ tay: “Có điều không nặng.”
“Anh cần bao lâu để đốt nó?”
“Tôi nghĩ là 4 giây, dùng ngọn lửa có nhiệt độ cao nhất. Tôi thấy thứ này khá chắc.”
“Anh thì sao?” Trang Nghiêu hỏi Liễu Phong Vũ.
“Tầm 2, 3 giây.”
Ánh mắt Trang Nghiêu hơi tỏa sáng: “Ồ, vậy là đúng rồi, tơ nhện chất lượng tương đồng dính hơn cả cốt thép, tơ nhện thô như vậy có thể dùng làm dây cáp cố định tàu chở hàng, có điều tơ nhện chủ yếu là cấu trúc protein, so ra thì chịu nhiệt kém hơn kim loại, tiêu hóa cũng nhanh hơn đốt một chút, thật là thứ tốt, nếu có thể lợi dụng thì tốt.”
Liễu Phong Vũ thở ra một hơi khói trắng: “Đầu tiên vẫn nên nghĩ xem chúng ta làm thế nào để thoát ra đã, không thì đám nhện cũng có thể lợi dụng chúng ta đấy.”
“Đừng nóng vội.” Trang Nghiêu nhìn về phía Ngô Du: “Anh thử xem muốn đông đá đoạn tơ 2 xăng-ti mét này thì cần thời gian bao lâu.”
Ngô Du thử, chỉ tốn hai giây.
Trang Nghiêu xoay người đến trước một lưới nhện cẩn thận quan sát, miệng lẩm bẩm: “Khoảng cách giữa các tơ chừng 30 cm, A Bố cao chừng 8 mét, diện tích đông cứng… tốc độ… cần 40 giây, muốn mở một cửa để tất cả đều chui qua cần ít nhất 40 giây, không được, chậm quá.”
Tùng Hạ nói: “Dùng lửa đốt thì sao? Để thế lửa lan ra toàn mạng.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Khó khống chế, chúng ta rất có khả năng sẽ bị vây trong biển lửa, rất nguy hiểm.”
Thành Thiên Bích nói: “Dùng đại bác gió thì sao?”
“Anh có thể thử, tôi cho rằng tơ nhện có thể sẽ vón cục lại với nhau.”
Thành Thiên Bích lấy từ trong ba lô ra một ống pháo đồng, hướng nòng pháo về phía xa xa bắn một quả, tiếng nổ vang lên, mọi người nhìn về hướng đó. Quả nhiên, tơ nhện thô như cánh tay tuy bị nổ, nhưng các protein dính lại nhỏ giọt xuống như một thác nước. Hiển nhiên là do nhiệt độ ngọn lửa mà vụ nổ sinh ra bị phân bố với chênh lệch quá lớn, nơi có nhiệt độ cao thì tơ nhện bị đốt sạch giống tác dụng ngọn lửa của Thẩm Trường Trạch, còn đa số chỗ có nhiệt độ thấp thì lại sấy nóng tơ nhện, như vậy càng khó thoát.
Đường Đinh Chi nói: “Có thể lợi dụng nhiệt độ. Protein tơ nhện này không kết băng ở nhiệt độ thấp âm ba mươi mấy độ, nhất định có thứ gì đó đã tác động đến đó, nhưng nếu Ngô Du có thể dùng băng đông đá chúng là có thể chứng minh đóng băng diện tích lớn có hiệu quả. Để Diêu Tiềm Giang hất nước vào tơ nhện, nhiệt độ này có thể đông đá rất nhanh, đến lúc sau tốc độ phá tơ của Ngô Du sẽ nhanh hơn rất nhiều. Sau khi đóng đá sẽ bớt dính, chúng ta cũng có thể phá chúng.”
“Cách này làm được, có điều tốt nhất là chúng ta nên biết trước rốt cuộc thì mình bị giam trong bao tầng tơ nhện.” Trang Nghiêu nói với Thành Thiên Bích: “Chỉ có anh có thể thoát ra nhìn xem.”
Thành Thiên Bích gật đầu, thân thể đột nhiên chớp nhoáng, sau đó, mặt của hắn cứ như vậy biến mất, quần áo nửa người trên cũng sụp xuống, mà nửa người dưới còn đứng tại chỗ, thoạt nhìn tựa như một người bị cưa thành đôi. Một luồng gió thổi qua, chui vào trong sương mù dày đặc, màn sương kia đã đặc đến mức như có thực thể, không khí rất khó lưu thông. Gió được sinh ra khi không khí lưu thông nên khi Thiên Bích đi qua, trong màn sương dày đặc xuất hiện một quỹ tích rõ ràng như cá bơi trong nước. Khi thành Thiên Bích đã đi xa, sương mù lại hòa vào với nhau.
Mọi người ngẩn ra nhìn đôi chân và quần áo còn lưu lại tại chỗ của Thành Thiên Bích, kinh ngạc không thôi.
Ngô Du có chút hâm mộ nói: “Cậu ta sắp đạt tới cấp ba nhỉ?”
Tùng Hạ nói: “Ít nhất còn cần tám, chín tháng dự tính là cuối năm nay.”
“Vậy là sắp đến rồi tám, chín tháng trôi qua rất nhanh. Nguyên tố hóa… khả năng của cấp ba thật là rất có lực hấp dẫn.”
Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang tuy không nói gì, nhưng đều đồng ý.
…
Qua hai phút, Thành Thiên Bích trở lại, nguyên tố hóa hiển nhiên tiêu hao rất nhiều năng lượng, hắn thở hổn hển, nói: “Mạng nhện này có kết cấu hết sức phức tạp, không phải mạng nhện khuếch tán thông thường trong ấn tượng của chúng ta mà giăng khắp nơi như con thoi, bởi vậy không thể đếm xem rốt cuộc thì có bao nhiêu tầng. Có điều, xuất phát từ đây thì cần đi 60 mét mới có thể đi đến nơi không có mạng nhện, ít nhất cũng có hơn hai mươi tầng. Hơn nữa, trên đường đi toàn là nhện, còn có rất nhiều thi thể, chỉ là bây giờ chúng ta không nhìn thấy mà thôi.”
Diêu Tiềm Giang cười: “Đám nhện này thật là đã quyết tâm một lưới bắt hết chúng ta, dệt hẳn hơn hai mươi tầng lưới. Cái đám này nếu có thể nuôi mấy con thì tốt.”
“Thi thể? Xác người à?”
Thành Thiên Bích nói: “Xác gì cũng có, đa số đều là động vật, gần như không thấy người, số thi thể này bị quấn tơ nhện như cái bánh chưng, treo trên mạng, có thể là lương thực dự trữ qua mùa đông của chúng.”
Tùng Hạ cười khổ: “Chẳng trách đám nhện không vội ăn, cũng không tấn công chúng ta. Chúng đã sớm có lương thực dự trữ, có thể sẽ rất kiên nhẫn chờ chúng ta bị giam đến chết ở đây.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta thử phá vây một lần đi, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du xung phong tát nước vào tất cả mạng nhện, sau đó phá bỏ. Thẩm Trường Trạch và Thành Thiên Bích cản phía sau, đốt mạng nhện khi chúng ta đã đi qua. Những người khác phụ trách tấn công. Mọi người điều khiển cho tốt thú cưng biến dị, đừng để chúng lộn xộn. Khi phá vây, chúng ta sẽ giành giật từng giây phút một, một khi động vật bị dính lại thì không có thời gian lo cho chúng.”
Dựa theo hình thể và cách thức tấn công, Đường Đinh Chi xếp mọi người thành một đội ngũ hình dài, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du đều ngồi trên người Trần thiếu, A Bố chở nhóm Tùng Hạ đi thứ hai để bổ sung thể lực cho họ bất cứ lúc nào. Chuẩn bị hoàn tất là tất cả đều phóng tới phương hướng đã định.
Diêu Tiềm Giang phun ra hơi nước về phía trước, bọt nước dính trên tơ nhện, lập tức bắt đầu kết sương, rất tiện cho Ngô Du liếc mắt nhìn là biết chỗ nào có tơ, tiết kiệm không ít sức lực khi đông đá mạng nhện. Dưới sự phối hợp của hai người, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, tơ nhện vỡ lốp bốp như kem. Trần thiếu chạy thẳng một đường về phía trước, tuy tốc độ không nhanh, nhưng chạy được một mạch. Những người phía sau đuổi kịp theo thứ tự, chờ mong có thể mau chóng đột phá vòng vây.
Sau đó, họ đã chạy được hơn 60 mét nhưng mãi mà vẫn chưa thoát được khỏi thiên la địa võng do đám nhện giăng mắc ra.
Thành Thiên Bích lại hóa thành một ngọn gió, bay lên phía trước, chỉ chốc lát sau, hắn quay về, trầm giọng nói: “Nhện đang dệt mạng ở phía trước, tốc độ nhả tơ ngang tốc độ phá tơ của chúng ta, như vậy căn bản không ra được.”
Trang Nghiêu nói: “Quả nhiên, đám nhện này thông minh thật, chúng không đánh trực diện với chúng ta mà núp trong màn sương chúng ta không thấy, bao vây chúng ta.”
Đội ngũ ngừng lại, tất cả mọi người đều thấy có chút nản lòng, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du phá vây hồi lâu mà vẫn không thể thoát được lại càng buồn bực hơn.
Trang Nghiêu đột nhiên nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Anh phá tơ được không?”
“Được, nhưng diện tích phá kém đóng băng.”
Trang Nghiêu nói: “Không cần diện tích, lần này đổi vị trí, anh với Thẩm Trường Trạch mở đường, hai người các anh phá một cái lỗ trên mạng đủ một người chui qua là được. Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu theo sau, nhện sẽ dệt mạng, các anh có thể nhìn thấy chúng lờ mờ trong màn sương, nhìn được con nào giết ngay con nấy, cố gắng làm giảm tốc độ nhả tơ của chúng, chỗ còn lại vẫn do Diêu Tiềm Giang và Ngô Du mở đường phá tơ, những người khác cũng thế, thấy trong sương có nhện thì đánh. Liễu Phong Vũ cản phía sau, giúp người hoặc động vật có khả năng bị dính tơ nhện.”
“Được, thử lại lần nữa!” Mọi người hô vài tiếng, sĩ khí phấn chấn, sau đó đổi vị trí, lại thử phá vây.
…
Thành Thiên Bích hóa thành một ngọn gió tiến vào sương giết nhện, Thẩm Trường Trạch thì cởi quần áo, toàn thân bốc cháy, bước vào trong mạng nhện, đi đến đâu tơ đứt phựt đến đấy, mở một con đường con người có thể đi qua. Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu theo sát sau đó, một người giương cung, một người ngắm súng, tìm những bóng đen trong sương mù dày đặc.
Xa xa truyền đến tiếng vũ khí ghim vào trong thịt, hẳn là Thành Thiên Bích tấn công đám nhện. Sau đó, tiếng súng máy của Đặng Tiêu vang vọng khắp khu rừng, đồng thời, Đường Nhạn Khâu cũng bắn những mũi tên cháy lửa.
Diêu Tiềm Giang và Ngô Du ra sức mở đường, phá con đường Thẩm Trường Trạch vừa mở có độ rộng ít nhất có thể cho A Bố đi qua. Mọi người nhanh chóng chạy lên trước, phía sau không ngừng truyền đến tiếng súng.
Đường Đinh Chi hô: “Thành Thiên Bích, bao xa nữa chúng ta mới có thể thoát khỏi đây!”
Tiếng thở hổn hển của Thành Thiên Bích truyền đến từ xa: “Không đến 30 mét! Mau giết nhện!”
Đường Đinh Chi kêu: “Thổi bay sương đi, chỉ cần vài giây là đủ rồi!”
Thành Thiên Bích vừa tước rớt đầu một con nhện, lúc này năng lượng của hắn tiêu hao cực nhanh, vì không để dính tơ nhện nên hắn nhất định phải duy trì hình thái nguyên tố hóa, còn phải giết địch trong trạng thái hao tốn sức lực này. Không khí trong sương mù vốn không lưu thông, nếu ở đồng bằng trống trải thì đâu cũng là sức gió hắn có thể lợi dụng, bất cứ công kích nào cũng có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng. Nhưng trong sương thì hoàn toàn ngược lại, bởi vì gần như không có gió có thể cho hắn lợi dụng nên tất cả sức gió hắn tạo ra đều tiêu hao năng lượng bản thân để tạo thành. Nếu dưới hình thái con người, muốn hắn thổi bay sương mù có lẽ không phải chuyện khó, tuy không duy trì được bao lâu, nhưng bây giờ… hắn nghiến răng, vẫn lấy sức, gồng mình xoay toàn thân trong sương mù dày đặc. Một cơn lốc xoáy cỡ nhỏ nhanh chóng được hình thành trong sương. Diện tích khuếch tán của lốc càng lúc càng lớn, toàn bộ mạng nhện đều rung rung, sương mù dày đặc cũng bị lốc xoáy từ từ thổi tan, rốt cuộc mọi người đã lờ mờ cảm nhận được ánh mặt trời đã lâu không thấy. Nhưng đồng thời họ cũng nhìn thấy một cảnh tượng khủng bố khiến họ cả đời khó quên.
Trên đầu họ có hàng ngàn hàng vạn dây tơ nhện giăng mắc khắp nơi, hình thành một chiếc lưới khổng lồ vô biên vô hạn, họ không thể nhìn hết xem rốt cuộc thì tấm lưới này lớn thế nào, cũng không nhìn ra rốt cuộc tấm lưới này có bao nhiêu tầng, họ chỉ nhìn thấy trên tầng tầng lớp lớp mạng nhện có vô số nhện khổng lồ, treo hờ vô số lương thực dự trữ. Lấy phạm vi tầm nhìn mà thị lực của họ có thể đạt được thì con nhện ở chỗ cao nhất cách họ ít nhất ba, bốn trăm mét, lên trên nữa là sương mù dày đặc, không biết trong sương còn là cảnh tượng địa ngục thế nào. Số nhện này con lớn nhất có đường kính chừng sáu, bảy mét con nhỏ chỉ lớn bằng nắm tay trên dưới một mét là hình thể hay thấy nhất, số lương thực dự trữ bị quấn tơ nhện treo trên mạng cứ thế đong đưa, nhìn từ xa như một đám người treo cổ. Chúng có hình thái lớn nhỏ khác nhau, đa số là chim trời cá nước trong rừng, đương nhiên cũng có con người. Đám nhện dữ tợn đen sì cứ như vậy nằm phía trên họ, mà họ không hề hay biết, cảnh tượng này quả thật khiến người ta phải sởn tóc gáy.
“Cái… đờ…” Thiện Minh nuốt nước bọt một cái: “Quả là được mở rộng tầm mắt.”
Trang Nghiêu hét lớn: “Còn ngẩn ra làm gì, khai hỏa!”
Mọi người lập tức phản ứng lại, bắt đầu tấn công đám nhện có ý định nhả tơ bao vây họ. Sau khi sương tan tầm nhìn lập tức quang đãng đi không ít, họ tìm đúng mục tiêu rồi điên cuồng khai hỏa.
Nhưng sương chỉ tan được không quá chục giây rồi lại chậm rãi hợp lại, họ lại bị khóa trong sương, nghĩ đến chuyện trên đầu là thế giới như địa ngục mà họ lại không nhìn thấy, lại càng làm lòng người hoảng hốt.
Một luồng gió cuốn về, Thành Thiên Bích về tới thân thể mình, hắn sắc mặt tái nhợt ngồi trên người A Bố, Tùng Hạ lập tức đỡ hắn, đưa năng lượng vào thân thể hắn: “Thiên Bích, cậu vất vả rồi.”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không sao, bắn bừa rất tiêu tốn hỏa lực, hiệu suất cũng thấp, tôi muốn thổi tan sương lần nữa.”
Trang Nghiêu vội la lên: “Mau lên, chúng ta sắp phá vây được rồi!”
…
Hai phút sau, Tùng Hạ hồi phục 60% năng lượng cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích lại hóa thành một ngọn gió, chui vào trong mạng nhện, một lần nữa tạm thời thổi tan sương. Mọi người tranh thủ thời gian đánh cho cái mạng nhện này thành cái rây, rất nhiều nhện cũng phải lui về trong cây.
Thành Thiên Bích quát: “Lập tức chạy ra ngoài, tốc độ nhanh hơn!”
Tùng Hạ đưa năng lượng cuồn cuộn không ngừng vào cơ thể Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, giúp họ dứt khoát phá tơ, cả nhóm một hơi xông lên, chạy ra khỏi vòng vây của mạng nhện!
“Hú hú! Thoát rồi!” Đặng Tiêu hưng phấn kêu to: “Đám nhện quèn đó cũng chỉ thế mà thôi, đi tìm chết đi ha ha ha ha.”
Thành Thiên Bích cao giọng nói: “Mau tiến về phía trước, chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
Mọi người cũng không dám chậm trễ, họ biết trên đầu mình toàn là nhện, quả thật còn chưa tới lúc chúc mừng, có điều có thể thoát khỏi cái ***g sắt dệt bằng mạng nhện kia thì đám nhện không thể nhốt họ lại nữa. Mắt thấy thắng lợi đang ở phía trước, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Nhưng hưng phấn của họ kéo dài không đến một phút đồng hồ thì đột nhiên nghe thấy phía trên truyền đến một âm thanh cổ quái, giống như có thứ gì đó đang ma sát vào cành cây và thân cây, hơn nữa đang cấp tốc rơi xuống…
Đường Đinh Chi biến sắc, vội hô: “Mọi người nhảy xuống hết, nằm sấp xuống!”
Mọi người cả kinh, đồng loạt nhảy từ trên người động vật biến dị xuống, trong chớp mắt, một tấm mạng nhện khổng lồ rơi từ trên trời xuống, đổ ập xuống đầu họ. Họ không có chỗ nào trốn được, bị tấm lưới vừa dày vừa nặng vừa dính kia đè ngã xuống đất, thứ rơi xuống theo còn có một vài lương thực dự trữ của đám nhện và hơn mười con nhện khổng lồ.
Mạng nhện cộng thêm nhện, nặng cả ngàn cân, nếu không phải có động vật biến dị lớn chống đỡ thì nhiều người sẽ bị đè chết, mấy con động vật biến dị cao lớn nhất như A Bố cũng bị đè phải quỳ gối xuống đất, bị thương một chút. Mà thứ khiến họ tuyệt vọng là số tơ nhện họ vẫn e sợ tránh còn không kịp nay dính cả trên người, ai núp gần động vật lớn thì bị dính ít hơn một chút, nhưng không ai may mắn thoát khỏi.
Liễu Phong Vũ tức giận đến chửi lớn: “Đờ mờ! Mấy thứ này sao dính thế! Tóc của ông!”
Tiếng mắng chửi vang lên liên tiếp, tất cả mọi người đều cảm nhận được đám tơ nhện kia rốt cuộc dính đến thế nào, nếu chúng dính vào vải vóc thì căn bản không thể gỡ nổi, trừ phi cởi quần áo dính vào cơ thể lại càng không cứu được, muốn kéo ra thì chỉ có thể xé cả da thịt.
Liễu Phong Vũ thật vất vả giải thoát mình ra khỏi tơ nhện, lại đứng tại chỗ không dám cử động, hắn nhìn một chút tóc tai bị thiêu hủy của mình, giận sôi cả máu, lấy súng bắn dịch của mình điên cuồng bóp cò vào con nhện cách mình gần nhất, khiến cơ thể con nhện và cái đầu nho nhỏ hoàn toàn không hợp với hình thể của nó cứ như vậy bị tiêu hóa đến hết.
Thẩm Trường Trạch cũng bò ra khỏi tơ nhện, nhanh chóng vọt tới chỗ Thiện Minh và Đường Đinh Chi, dùng bó đuố