Thành Thiên Bích rõ ràng sửng sốt, sau đó vuốt ve lưng cậu, giọng nói ngậm nụ cười: “Đãi ngộ tốt thế à?”
Sau năm lần bảy lượt thúc giục của mọi người, Liễu Phong Vũ miễn cưỡng cầm lấy khẩu súng phun nước tạo hình kì dị kia, ***g tay vào trong găng tay, bên trong có một chỗ lõm rất tiện cho hắn có thể đưa dịch tiêu hóa vào trong túi đựng dịch. Hắn nhanh chóng đổ đầy một túi, khẽ thở dài: “Nói đi, thử với cái gì?” Vừa nói vừa chĩa họng súng giống như vòi hoa sen kia về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu bình tĩnh trốn đến sau lưng Đặng Tiêu, chỉ vào mấy cái cây cách đó hơn hai mươi mét: “Bắn vào chúng nó.”
Liễu Phong Vũ nhẫn nại nhắm vào một cái cây, bóp cò súng. Một tiếng “chiuuu” vang lên, chiếc vòi sen kia phụt ra từng cục dịch tiêu hóa đặc sệt, dịch tiêu hóa đông đặc thành từng cục, thoạt nhìn giống những miếng thạch, chỉ lớn cỡ quả nho, được bắn ra như viên đạn bình thường, trúng vào chính giữa cây đại thụ phía xa. Sau khi tiếp xúc với thân cây, dịch tiêu hóa lập tức bắt đầu khuếch tán, ăn mòn, giống như chất độc lan ra, nhanh chóng hình thành một vết thương rất lớn ở phần ngoài thân cây. Thân cây tráng kiện không ngừng bị ăn mòn, không bao lâu sau đã bị dịch tiêu hóa ăn mòn thành một cái lỗ hổng lớn, cuối cùng do thân cây bị khoét rỗng, không thể chống đỡ nổi thân thể khổng lồ của nó nên ầm ầm đổ xuống.
Mở to đôi mắt nhìn một cây đại thụ khổng lồ đổ sụp trong khoảng thời gian không đến một phút đồng hồ, tất cả mọi người đều phải trợn mắt há mồm. Cho dù đã biết tính ăn mòn trong dịch tiêu hóa của Liễu Phong Vũ rất mạnh nhưng Liễu Phong Vũ chỉ có thể tấn công trong khoảng cách gần, cho dù tung ra xa thì dịch tiêu hóa cũng chỉ có thể tấn công trong phạm vi mấy mét. Nhưng có khẩu súng này, dịch tiêu hóa trực tiếp biến thành viên đạn, có thể bắn ra rất xa, hơn nữa chỉ cần Liễu Phong Vũ không cạn kiệt năng lượng thì viên đạn của hắn sẽ dùng được vô hạn. Mà khi có Tùng Hạ ở bên, Liễu Phong Vũ gần như sẽ không thể bị hết sạch năng lượng, chuyện này tương đương với chuyện khái niệm về nguồn năng lượng vô hạn đã trở thành sự thật!
Thành Thiên Bích nói: “Vũ khí này có sức tấn công lâu bền hơn vũ khí của chúng tôi.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, hơn nữa nó có nhiều hình thức, anh có thể từ từ làm quen.”
Liễu Phong Vũ không dám tin nhìn khẩu súng khó coi này, tâm trạng trở nên phức tạp.
Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, chỉ cần em luôn cung ứng năng lượng cho anh, anh có thể tự tạo ra viên đạn, rèn luyện thêm kỹ năng bắn, sức chiến đấu của anh sẽ tăng cường gấp bội. Khẩu súng này bá đạo chết đi được, anh đừng ghét bỏ nó.”
Đặng Tiêu cũng ra sức vỗ tay: “Liễu ca, khẩu súng này ngầu quá, em đây còn phải khuân hộp đạn nặng hơn cả người cơ, anh thì có thể tự tạo ra đạn được, khẩu súng này thật sự chỉ anh mới dùng được.”
Liễu Phong Vũ nhìn Trang Nghiêu, kiêu căng hừ một tiếng: “Tuy khó coi chút, có điều coi như xài được, tạm thời tha cho mi lần này vậy.”
Trang Nghiêu bĩu môi, cười lạnh một cái, số vũ khí nó đưa cho mọi người này mới chỉ là bước khởi đầu, sau này còn cần phải căn cứ theo sự nâng cao khả năng của họ để làm ra nhiều công cụ phụ trợ lợi hại hơn. Nó nhất định phải cố gắng khiến tất cả vũ khí của Liễu Phong Vũ càng làm càng xấu.
Liễu Phong Vũ nhìn vẻ mặt của nó, trong lòng có dự cảm không tốt: “Có phải mi lại đang mưu mô gì đó không?”
Trang Nghiêu nhún vai, không để ý đến hắn nữa.
Liễu Phong Vũ liếc nhìn Đường Nhạn Khâu: “Này, cậu cảm thấy sao?” Nhìn bề ngoài của khẩu súng này, lại nhìn vũ khí và trang bị oai hết sức của Đường Nhạn Khâu, trong lòng hắn vẫn thấy rất bực bội.
Đường Nhạn Khâu nói: “Đừng quá chú trọng bề ngoài, quan trọng nhất là thực dụng.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: “Hừ, sao tôi lại cảm thấy cậu hơi có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ?”
Đường Nhạn Khâu quay mặt qua chỗ khác: “Anh cảm giác nhầm rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Được rồi, chúng ta xem vũ khí của Thành Thiên Bích.”
Tùng Hạ đầy mặt chờ mong nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, mau cho chúng tôi xem uy lực của đại bác không khí đi.”
Thành Thiên Bích cũng không nhiều lời, tiến về phía trước vài bước, vươn một bàn tay ra nhắm ngay tấm thép phía xa, đưa sức gió vào trong đại bác không khí. Cơ quan bên trong khẩu pháo xoay tròn, nén sức gió thành những viên gió nén cực nhỏ, bên trong chứa năng lượng khổng lồ. Sau đó, đại bác nổ bùm một tiếng, Thành Thiên Bích tuy đã chuẩn bị tốt song cũng bị lực phản chấn đẩy lui về sau nửa bước.
Giây tiếp theo, tấm thép phía xa bị nổ tung thành một cái lỗ lớn, thép miếng văng ra khắp nơi, Đặng Tiêu vội lui về sau, một miếng thép lớn cỡ bàn tay suýt nữa cắm vào chân cậu.
Mọi người kinh ngạc nhìn tấm thép trong nháy mắt bị phá thành một cái lỗ lớn kia, đó là thép dày tận 10cm đấy! Mà thứ đã hủy hoại nó đến trình độ này lại là một sức gió vô sắc vô vị vô hình!
Chính Thành Thiên Bích cũng hết sức kinh ngạc, hắn nhìn khẩu đại bác trên tay mình, có chút không dám tin.
Tùng Hạ kích động: “Quá lợi hại! Đậu má, còn có thể xài luôn, không cần thêm đạn!”
Trang Nghiêu hài lòng gật đầu: “Hừm, hiệu quả hoàn hảo hơn tôi đã tưởng.”
Đặng Tiêu ra sức vỗ tay: “Thành ca, anh thế này đúng là luôn mang theo Bazooka trên người. Thứ này có thể mang theo một tá, cái này hỏng thay cái khác, như vậy không phải sợ bất cứ thứ gì nữa, pháo nổ dọn đường đi!”
Trang Nghiêu trợn cậu ta: “Anh tưởng đây là gạt tàn, cứ theo khuôn mẫu là có thể sản xuất cả vạn chiếc chắc? Trước mắt loại đại bác không khí này chỉ có thể làm ra hai cái, trước khi các anh lên đường, có lẽ còn có thể làm ra cái thứ ba. Tất cả vũ khí của các anh, các bộ phận tinh vi nhất đều được chế tạo thủ công. Nền công nghiệp sản xuất toàn cầu đều đã tê liệt, muốn chế tạo phát minh đều phải hao tốn rất nhiều chi phí, cho nên không đến lúc nguy cơ thì đừng quăng vũ khí, hiểu chưa?”
Đặng Tiêu gật đầu: “Anh tuyệt đối không ném súng máy đi đâu.”
Tùng Hạ hỏi: “Thiên Bích, ống pháo có nóng lên không?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Hơi nóng.”
Tùng Hạ nghĩ rằng nếu Thành Thiên Bích vẫn còn đeo được thì chắc hẳn nó chỉ “hơi nóng” mà thôi, vì thế không chút suy nghĩ liền chạm tay sờ vào, kết quả cậu thấy nó nóng đến nỗi phải vội rụt tay về: “Nóng quá!”
Thành Thiên Bích cau mày, đưa ngón tay thăm dò: “Sao bên ngoài lại nóng hơn bên trong?”
Trang Nghiêu nói: “Không phải bên ngoài nóng hơn bên trong mà là bên trong đã được lắp đặt thiết bị làm nguội để tay anh không đến mức bị bỏng. Thật ra sau một lần bắn, nhiệt độ của ống pháo đã hơn 85 độ, cho nên một ống pháo sau khi sử dụng 15 lần thì tuyệt đối không thể dùng tiếp, phải đợi nó hoàn toàn nguội lạnh, trên cơ bản thì đến lúc đó tay anh cũng đã nóng đến độ không mang nổi nó nữa. Nếu anh sử dụng thường xuyên, bắn liên tiếp như dùng súng đạn, như vậy sau 10 lần anh không thể dùng nó nữa. Chuyện này anh nhất định phải nhớ kỹ, không thì bằng uy lực phát nổ, có thể nó sẽ còn lợi hại hơn viên pháo anh bắn ra, anh sẽ bị nổ tung.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi sẽ để ý.”
Tùng Hạ nói: “Yên tâm, tôi cũng sẽ chú ý đến cậu ấy.” Vũ khí này tuy lợi hại nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, ngộ nhỡ thật sự do ống pháo đột nhiên phát nổ, Thành Thiên Bích chưa chắc đã đủ thời gian chờ cậu cứu, cậu tuyệt đối phải theo dõi nó.
Đặng Tiêu hớn hở: “Chúng ta có nhiều vũ khí lợi hại như vậy, lần này đi Đông Bắc nhất định có thể sống sót quay lại, cho dù không đánh lại cây thông biến thái kia thì muốn chạy trốn chắc là không thành vấn đề.”
Trang Nghiêu nói: “Lúc chạy trốn, tốc độ của A Bố và dị chủng báo sư tử kia hết sức quan trọng. Quãng đường 30 km nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thể tích của A Bố là chuyện khiến tôi lo lắng.”
Tùng Hạ nói: “Có làm gì đó cho A Bố phòng thân được không?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi đã sớm bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị dùng chất liệu chống đạn làm một bộ quần áo bọc quanh người nó, nhưng do thể tích quá lớn nên đứng ngồi đi lại hết sức phiền toái, hơn nữa quần áo sẽ rất nặng, ảnh hưởng đến tốc độ chạy của nó.”
Tùng Hạ suy nghĩ: “Bông biến dị còn dư bao nhiêu?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không đủ cho nó dùng.”
“Hay dùng hỗn hợp bông biến dị với chất liệu Nano, tôi cải tạo một lượt, giảm bớt sức nặng, trước khi lên đường chắc hẳn có thể làm ra.”
“Thời gian hơi hạn hẹp, có điều vẫn nên thử xem.”
“Được.”
Trang Nghiêu nói: “Hôm nay các anh ở lại đây luyện tập cách điều khiển vũ khí đi, hai người nhanh làm hao tổn vũ khí phải ráng hết sức tiết kiệm mũi tên và viên đạn, tôi sẽ cho người đưa thêm đồ cho các anh sử dụng. Thành Thiên Bích với Liễu Phong Vũ thì tùy ý. Tùng Hạ đi theo tôi, thử cải tạo chất liệu Nano chống đạn. Đường Nhạn Khâu, anh cũng về khu 3 với tôi, hôm nay anh cần tham gia điều chỉnh dây cung, tranh thủ muộn nhất là ngày mai là lắp ráp xong gân Hải Long.”
Ba người ở lại ngoài sân huấn luyện làm quen với thao tác vũ khí. Đường Nhạn Khâu, Tùng Hạ và Trang Nghiêu về khu 3.
Buổi tối, Tùng Hạ về phòng liền dụi đầu ngã xuống sô pha, gần đây ngày nào cũng có công việc bận rộn không ngừng đang chờ họ. Càng gần đến ngày đi Đông Bắc thì họ lại phải một lần nữa bước trên con đường nguy hiểm trùng trùng, đi Đông Bắc còn không biết có về được hay không, Bắc Kinh có thể sẽ có một cuộc đấu tranh chính trị mưa máu gió tanh, họ đi đến đâu cũng không được yên cả. Lúc này bất luận là thân thể hay tâm lý, cảm nhận lớn nhất của mỗi người, ngoại trừ mệt thì chỉ có mệt.
Tùng Hạ thở dài, cảm giác con người muốn sống thật không dễ, những dị nhân cấp thấp hoặc người thường hâm mộ dị nhân cấp cao có sức mạnh và cuộc sống ưu việt, song lại không ngẫm xem những thứ này đều dựa vào chuyện họ đã liều mạng đổi lấy. Khi có kẻ địch lớn mạnh khủng bố xâm nhập, người đi đầu, người chết nhanh nhất nhất định là kẻ mạnh. Ngay cả những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hiếm hoi đứng trên vạn người, nói trắng ra cũng chỉ là chiến sĩ cao cấp, ở đâu có nguy hiểm thì bị phái đến đó, lại không thể từ chối.
Cậu đứng dậy khỏi sô pha, định đi tắm một cái, sau đó ngủ sớm một chút, nhất định là do mệt quá nên mới sinh ra nhiều suy nghĩ bi quan tiêu cực như thế.
Tùng Hạ tắm rửa xong rồi đi ra, cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, nhìn đồng hồ, đã 10 giờ mà Thành Thiên Bích vẫn chưa về. Gần đây thời gian trao đổi giữa cậu và Thành Thiên Bích càng ngày càng ít, Thành Thiên Bích thường tập trong sân huấn luyện ngầm đến tận 11, 12 giờ, lúc đó cơ bản cậu đã ngủ. Đôi khi tỉnh lại nửa đêm, có thể chạm vào cơ thể nóng hổi bên cạnh, cậu đã rất thỏa mãn. Có điều, nếu có thể mỗi ngày cùng tắm rửa, cùng ngủ, cuộc sống nhất định đẹp hơn một chút.
Tùng Hạ thở dài, chui vào trong chăn.
Mơ mơ màng màng ngủ một hồi, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng mở ra đưa vào một chút ánh sáng nhạt nhòa. Thành Thiên Bích đóng cửa lại, đi thẳng vào phòng tắm, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.
Tùng Hạ dụi mắt, hơi tỉnh lại một chút, cậu lăn một vòng, nghĩ nghĩ gì đó rồi cởi cả áo ngủ và qυầи ɭót.
Thành Thiên Bích nhanh chóng mặc qυầи ɭót bước ra, hắn chẳng bao giờ mặc đồ ngủ cả, là thói quen có được sau nhiều năm sống trong quân đội.
Hắn lần mò trong bóng tối, chui vào trong chăn, nhẹ giọng nói: “Đánh thức anh rồi?”
“Sao cậu biết tôi dậy rồi?”
“Tiếng hít thở của anh, tôi nghe ra được.”
Tùng Hạ xán tới, trần truồng ôm lấy hông hắn. Thành Thiên Bích rõ ràng sửng sốt, sau đó vuốt ve lưng cậu, giọng nói ngậm nụ cười: “Đãi ngộ tốt thế à?”
Tùng Hạ cười hì hì: “Nhớ cậu đó, gần đây lúc cậu về thì tôi ngủ rồi.” Cậu bò lên trên người Thành Thiên Bích, cọ môi vào bộ râu lún phún của hắn.
Thành Thiên Bích ôm lấy hông cậu, lật người một cái đặt cậu dưới thân, khẽ nói: “Tôi thấy gần đây anh mệt như vậy, muốn cho anh ngủ ngon.”
Tùng Hạ cười nói: “Coi thường tôi quá rồi, tôi tự động khôi phục thể lực đấy. Cậu nói xem, thời đại này không có internet không có máy chơi game, chuyện giải trí duy nhất chỉ có thể là làʍ ȶìиɦ, nếu không phải rất nhiều dị nhân mất khả năng sinh sản thì tôi đoán sinh sản sẽ tăng vèo vèo ý chứ.” Cậu vừa nói cười, vừa hôn lên môi Thành Thiên Bích, bên dưới cọ xát vào thân thể Thành Thiên Bích. Hai người tuy thiếu kinh nghiệm nhưng lại rất quen thuộc thân thể đối phương, dễ dàng khơi lên lửa tình của nhau.
Thành Thiên Bích ngậm ʍút̼ cánh môi mềm mại kia, chen vào giữa hai chân cậu, bắt lửa từng chút từng chút một trên người Tùng Hạ, đồng thời khẽ nói: “Mức sinh sản cao thấp… không liên quan đến anh.”
Tùng Hạ cười nói: “Đúng thế thật, có điều như lời ba mẹ tôi khi còn sống, không sinh được con vẫn là chuyện không nhỏ, cậu xem Từ Hàng, xem Diêu Tiềm Giang… A… Cậu…” Cậu không ngờ Thành Thiên Bích lại đột nhiên huých lên như thế, chỗ đó còn chưa được chuẩn bị đầy đủ, căn bản không vào được. Thành Thiên Bích như thế lập tức khiến cậu đau đến thiếu chút nữa méo miệng.
“Thiên Bích… cậu… cậu làm gì đấy…”
Thành Thiên Bích vuốt ve mặt cậu, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên tận đáy mắt cậu: “Anh ở bên dưới tôi, không thể chuyên tâm một chút sao?”
Tùng Hạ ngẩn người, không biết vì sao, cậu cảm giác Thành Thiên Bích hình như hơi mất hứng. Tuy không thích nói chuyện nhưng Thành Thiên Bích tuyệt đối không phải là người vì một chuyện nhỏ mà nổi giận, thế này là sao? Cậu hoài nghi nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu sao vậy? Có phải mệt quá hay không?”
Thành Thiên Bích ôm chặt cậu, trầm giọng nói: “Đừng nhắc đến gã đàn ông khác trên giường tôi.” Nhất là Diêu Tiềm Giang.
Tùng Hạ thấy mặt mình hơi nong nóng: “Tôi không có ý khác…”
Thành Thiên Bích có chút thô bạo lấp lấy miệng cậu, ngón tay cũng thuần thục chui vào nơi nhỏ hẹp kia, vội vàng khuấy động mở rộng. Thân thể Tùng Hạ nhanh chóng như nhũn ra, bị Thành Thiên Bích hoàn toàn xâm nhập. Khi thứ kia tiến vào cơ thể cậu rồi nhanh chóng va chạm, cậu cảm thấy Thành Thiên Bích hôm nay hấp tấp và mạnh mẽ khác thường, đánh thẳng về phía trước như dã thú vậy. Dưới xung đột kịch liệt ấy, thậm chí cậu còn không thể kiềm chế mình rên rỉ, kêu đến khàn cả giọng.
Tuy *** có một chút hương vị điên cuồng cũng rất khiến người ta mê muội, có điều đối với sự khác lạ của Thành Thiên Bích, cậu vẫn nghĩ mãi mà không ra.
Chớp mắt, một tuần đã trôi qua, từ giờ đến lúc họ xuất phát chỉ còn lại vài ngày. Càng gần ngày lên đường thì tâm trạng của mọi người cũng càng ngày càng nặng nề.
Hôm nay khi ăn bữa sáng, Trang Nghiêu chủ động đề nghị: “Dẫn A Bố đi tắm một cái đi.”
“Hở? Không phải cậu không cho bọn anh ra ngoài sao?” Ánh mắt Đặng Tiêu bắt đầu tỏa sáng: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một ngày, ra ngoài đi dạo sao?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Nửa ngày, nghỉ nửa ngày, dẫn A Bố đi tắm rửa sửa lông, đến chiều thì về.”
Liễu Phong Vũ thở dài một tiếng: “Rốt cuộc đã được ra ngoài rồi, nghẹn chết tôi mất, vừa lúc mua gì đó cho ba mẹ tôi.”
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Mua cho anh mới đúng chứ.”
“Cũng mua cho ba mẹ tôi nữa, ba mẹ tôi thật ra rất thời thượng đấy.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi không đi, tôi ở lại huấn luyện.”
Liễu Phong Vũ “hừ” một tiếng: “Cậu sao thế, lúc huấn luyện chẳng ai nhàn hạ, nhưng lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ cho khỏe chứ, chơi mà luyện luyện mà chơi cậu hiểu không.”
“Nhưng tôi không mệt.”
“Tôi thấy cậu mệt, nghỉ đê nghỉ đê.” Liễu Phong Vũ xoa xoa tóc Đường Nhạn Khâu: “Đi sửa tóc cho cậu luôn.”
Đường Nhạn Khâu cau mày: “Tôi thật sự…”
Liễu Phong Vũ nhấn mạnh: “Đi, không thì tôi có cách khiến cậu khỏi cần nghỉ.”
Đường Nhạn Khâu thở dài: “Được rồi.”
Tùng Hạ hỏi Thành Thiên Bích: “Cậu có đi không?”
Thành Thiên Bích gật gật, cho dù hắn không muốn lãng phí thời gian đưa A Bố đi tắm một chút nào, nhưng bất cứ lúc nào hắn cũng không yên tâm nếu Tùng Hạ không ở bên mình. Bây giờ Tùng Hạ là cái bánh hết sức thơm ngon, tất cả dị nhân khắp Bắc Kinh này đều muốn bắt cậu về nhà, sao hắn có thể để Tùng Hạ đi một mình trên đường được.
Trang Nghiêu uống xong ngụm sữa cuối cùng rồi nói: “Đi thôi.”
Sáu người rời khỏi khu thí nghiệm, Tiểu Vương đã sớm đưa xe điện đến đón họ, đằng sau xe còn kéo một cái bao lớn.
Đặng Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Bao đựng gì vậy?”
Tùng Hạ nói: “Chẳng lẽ là chất liệu làm áo chống đạn cho A Bố?”
Trang Nghiêu nói: “Đúng vậy, đã may xong, sau khi được anh cải tạo, nó quả nhiên nhẹ mỏng hơn trước rất nhiều, tính năng cũng tăng lên. Có cái này rồi có thể giảm thấp nguy cơ A Bố bị đánh lén hoặc đạn lạc đánh trúng rất nhiều. Hôm nay tắm xong thì cho nó mặc thử.”
Lúc này A Bố đã vui vẻ chạy tới, chạy lòng vòng quanh người họ, hớn hở dụi đầu ra sức cọ lên người họ. Trang Nghiêu ôm đầu nó hôn một cái, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Tiểu Vương nói: “Đi thôi, sắp đến giờ hẹn rồi.”
Mọi người nhảy lên trên người A Bố, cùng Tiểu Vương lái xe ra ngoài.
Bình thường sống trong viện khoa học khiến A Bố buồn chán muốn chết, chuyện khiến nó vui vẻ nhất là có thể chở họ chạy khắp nơi, lúc này đã vui vẻ tung tăng nhảy nhót, không vội đi mà thường quay đầu lại cho Trang Nghiêu hoặc Đặng Tiêu hôn nó.
Bởi vì sự xuất hiện của họ nên trên đường nhanh chóng tập trung rất nhiều người đứng xem, tất cả đều ngẩng cổ lên nhìn họ. Những lời đồn về họ ở Bắc Kinh càng ngày càng nhiều, trên cơ bản cũng giống các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, vô cùng kì diệu. Do có Tùng Hạ trong nhóm nên có rất nhiều suy đoán thái quá về khả năng của cậu, khiến người trong thành phố vừa tò mò vừa kính sợ họ.
Mọi người đã quen bị người ta nhìn chăm chú như vậy, chỉ có Đặng Tiêu là nằm bò trên đầu A Bố, mắt mở trừng trừng tìm mỹ nữ, đáng tiếc đa số mọi người đều mặt xám mày tro, trên cơ bản ngay cả người đó là nam là nữ cũng không nhận ra. Thỉnh thoảng những người ăn mặc gọn gàng thì đa số đều là nam, hoặc là phụ nữ đứng bên cạnh