Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 156

Liễu Phong Vũ miễn cưỡng nhận lấy, ánh mắt sắc như lưỡi đao sắp gọt Trang Nghiêu thành từng miếng.
Liễu Phong Vũ nói: “Đùa à, cái thứ đó ngoại trừ dùng đạn nổ chết thì còn có khả năng tiêu diệt gì khác?”


“Có lẽ có.” Đường Đinh Chi nói: “Thông Ma từng nói chuyện với chúng tôi, cho dù đó chỉ là cảnh cáo nhưng chuyện này chứng minh có thể đàm phán với nó, không giống lũ sâu cho dù dị chủng với con người, có khả năng nói chuyện nhưng không muốn đàm phán với chúng ta. Chỉ cần Thông Ma đồng ý nói chuyện, chúng ta sẽ có hy vọng không cần dùng đến vũ lực cũng có khả năng giải quyết tranh chấp. Cho nên, nhiệm vụ chủ yếu lần này của các cậu là thu thập tình báo và nghĩ cách đối thoại với nó. Chúng tôi sẽ căn cứ theo thông tin các cậu mang về để quyết định sách lược tiếp theo.”


Liễu Phong Vũ chọc vào một câu: “Thế ngộ nhỡ chúng tôi không về được thì sao.”
Sắc mặt Đường Đinh Chi không chút thay đổi: “Đó cũng là một thông tin.”


Trang Nghiêu nói: “Tôi có tám phần nắm chắc, tôi tin Thông Ma đồng ý đàm phán. Nó dị chủng với một con người, nó sẽ dùng trí tuệ và ký ức có được ấy. Căn cứ từ giọng nói để phán đoán, người bị dị chủng là một người đàn ông trưởng thành, Thông Ma nhất định có hiểu biết nhất định với các vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn của con người. Dù có tiến hóa thế nào đi chăng nữa thì bằng sức mạnh bây giờ, nó vẫn chưa thể chống lại sự tấn công của vũ khí hạt nhân. Bất cứ sinh vật nào có ý thức bản thân thì đều không thể gạt bỏ được cảm xúc sợ hãi. Thông Ma đang không ngừng tiến hóa, đồng thời, nó cũng đang không ngừng khuếch trương diện tích khu rừng của mình, cảnh cáo máy bay trinh sát tuần tra, đây đều là biểu hiện của cẩn thận tự vệ.”


Tùng Hạ nhíu mày: “Mọi người có nghĩ tới mục đích Thông Ma chạy tới cắm rễ ở dãy Tiểu Hưng An hay không? Nó vốn sống ở Vân Nam, người bị nó dị chủng hơn phân nửa cũng là dân bản xứ, cho dù không phải thì bây giờ ý thức cây thông chiếm cứ chủ đạo, là tự nó muốn đến dãy Tiểu Hưng An. Đối với quyết định này, con người trong cơ thể nó không có quyền lên tiếng, nhưng người đó lại lấy trí tuệ con người giúp nó đạt thành mục tiêu. Thông Ma lợi hại như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành con người rồi bỏ đi, vì sao nó nhất định lại cắm rễ tại dãy Tiểu Hưng An? Nó đi đến bất cứ nơi nào cũng có thể dễ dàng xưng bá một phương, còn có thể hưởng thụ nguồn thức ăn bất tận. Cho nên tôi đoán, có lẽ Thông Ma không có dã tâm như chúng ta đã tưởng. Cho dù luôn tiến hóa, khuếch trương, nhưng tiến hóa không phải là chuyện nó có thể dừng lại, ngọc Con Rối đang thúc giục nó, hơn nữa nó cũng không biểu hiện ý đồ muốn xưng bá Đông Bắc rõ ràng, nếu không vì sao có thể khống chế nhiều động thực vật trong rừng như vậy mà nó vẫn không lợi dụng chúng mà chỉ là yên lặng sinh trưởng rồi sinh trưởng? Ý của tôi là… nếu Thông Ma chỉ muốn sống ở đó thôi? Không có mục đích gì khác, chỉ là chọn một chỗ cho mình cư trú.”


Trang Nghiêu dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Ý anh à… Thông Ma chỉ là muốn sinh sống ở quê nhà?”


Tùng Hạ vừa thấy Trang Nghiêu hơi cau mày, lập tức có chút chột dạ. Phương thức tư duy của cậu luôn bị Trang Nghiêu phê bình là quá mềm yếu và xử trí theo cảm tình. Cậu biết ý của Trang Nghiêu là ngại cậu suy xét vấn đề theo một cách rất ngây thơ, luôn nghĩ theo hướng có lợi, dùng nó để làm tê liệt tâm lý sợ hãi của mình. Cậu gãi đầu: “Chỉ là một suy đoán thôi.”


Trang Nghiêu nói: “Trong hai tháng mọc hơn một trăm mét, đường kính diện tích khu rừng có thể khống chế đã mở rộng ra hơn ba trăm mét, chuyện này chưa được coi là ‘ý đồ xưng bá rõ ràng’ hay sao? Đương nhiên, trước khi có được thông tin đáng tin, bất cứ suy đoán nào cũng có khả năng. Nếu chúng ta có thể sống sót đi đến trước mặt nó, đối thoại với nó, nhất định phải nhớ hỏi một chút, có phải nó muốn cả đời không định gây chuyện hay không.”


Tùng Hạ đã sớm quen cách nói đâm chọc, hoàn toàn gạt bỏ đối phương của Trang Nghiêu. Thật ra chính cậu cũng hiểu mình nghĩ quá đẹp rồi, một cây thông có trí tuệ của con người lại thật sự cam tâm cả đời chỉ làm một cây thông thôi ư?


Lý Đạo Ái nói: “Chúng ta sẽ tiếp cận cây thông này như thế nào? Không thể đi máy bay, chúng ta sẽ cưỡi thú chạy xuyên qua rừng?”


Tùng Chấn Trung nói: “Không sai, bay là nhất định không được rồi. Mọi người nhìn vào những chấm đen trong bức ảnh này xem, thoạt nhìn thì nó có vẻ giống như vết bẩn trong ảnh, thật ra tất cả đều là chim chóc biến dị. Dãy Tiểu Hưng An bao trùm những cánh rừng cao lớn, sản vật phong phú, đặc biệt thích hợp cho động thực vật sinh trưởng. Nhất là khả năng tự vệ và khả năng săn mồi của chim chóc đều mạnh hơn so với động vật dưới đất, tỉ lệ tử vong thấp, tạo thành sinh vật phát triển trên bầu trời dãy Tiểu Hưng An. Đương nhiên, mọi người chạy xuyên qua khu rừng cũng muôn vàn nguy hiểm, có điều mọi người chỉ có vài người, đối với Thông Ma mà nói thì cũng chỉ bé nhỏ như con kiến. Ít nhất trước khi mọi người tiếp cận được thân cây của nó, nó rất khó chú ý tới mọi người. Mà đối phó với động thực vật biến dị trong rừng, bằng sự phối hợp của mọi người mà nói cũng không tính là việc gì khó. Cái khó nhất là sau khi tiếp xúc trực diện với Thông Ma, mọi người sẽ rời khỏi đó như thế nào.”


Đặng Tiêu mở mắt trừng trừng: “Rời khỏi đó như thế nào?”


“Lúc trước tôi đã nói, diện tích khu rừng chịu chi phối của bộ rễ kéo dài của Thông Ma còn lớn hơn cả đảo Hải Nam, trước mắt bán kính ước chừng 150 km, chỉ riêng đường kính thân cây đã đạt 2 km. Có điều, chúng tôi đã tiến hành thí nghiệm, cho dù bộ rễ của nó kéo dài ra rất xa nhưng lấy thân cây làm trung tâm, bắt đầu từ bán kính 30km, năng lượng giảm dần bắt đầu từ bán kính 70km, năng lượng trở nên yếu kém. Một khi đàm phán thất bại, mọi người nhất định phải chạy ra khỏi đấy ít nhất hơn 30km thì mới có thể thoát khỏi sự tấn công của toàn bộ khu rừng với mọi người.”


Tùng Hạ lẩm bẩm: “30 km…” Bằng tốc độ của A Bố, khoảng cách dài như vậy nhanh nhất cũng cần 10 – 15 phút, đấy còn là trong tình hình không lọt vào bất cứ ổ phục kích nào. Nếu bị tấn công, quãng đường 30km dài dòng này có thể bố trí cho họ không biết bao nhiêu thiên la địa võng. Hơn nữa, cho dù đã chạy được 30km cũng không có nghĩa là đã rời khỏi khu vực nguy hiểm. Vừa nghĩ đến chuyện này, Tùng Hạ đã cảm thấy da đầu run lên.


Thành Thiên Bích nói: “Các vị tiếp ứng ở đâu?”
Đường Đinh Chi nói: “Chúng tôi tổ chức một tiểu đoàn tiếp ứng cho mọi người cách đó 70km.”
Đường Nhạn Khâu hỏi Trang Nghiêu: “Hành động lần này cậu cũng không tham dự à?”


“Tôi tham dự, tôi sẽ đi cùng các anh tiến vào nội địa dãy Tiểu Hưng An, trực tiếp đối mặt với Thông Ma.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Gì cơ? Như thế rất nguy hiểm, cậu không cần phải vào trong theo chúng tôi.”


“Dù sao cũng phải có một người đối thoại với Thông Ma, lần trước không thể tiến vào tháp Đại Nhạn, đã bỏ lỡ cơ hội thu thập được nhiều thông tin hơn, tôi đã rất lấy làm tiếc về chuyện đó. Lần này tôi nhất định phải tiếp xúc gần gũi với nó, hơn nữa, giao việc đàm phán cho các anh, tôi không yên lòng. Cho nên các anh phải phân thêm tinh lực bảo vệ tôi.”


“Chi bằng để đại tá Đường đi, anh ấy có khả năng tự vệ hơn cậu.”


Đường Đinh Chi lắc đầu: “Tôi muốn triệu tập quân vũ trang bản địa tiếp ứng cho mọi người ở ngoài rừng. Ở đó không được sớm tiếp xúc với Bắc Kinh như Tây An, hệ thống thông tin của chúng tôi và Đông Bắc gần đây mới được khôi phục, chuyện này không có thân phận quân nhân thì không thể chấp hành, một đứa bé thì càng không thể khiến những người đó tin phục.”


Trang Nghiêu xem thường câu “một đứa bé” kia, có điều sự thật đúng là như thế, bất luận nó có thông minh thế nào thì bề ngoài của nó cũng chỉ là một đứa bé. Hơn nữa, nó còn chưa tạo dựng được đủ uy tín ở Bắc Kinh chứ đừng nói đến chuyện điều động quân đội tại một địa phương xa lạ.


Thành Thiên Bích nói: “Như vậy tổng cộng chúng ta có 11 người… tộc Long Huyết đi hai người nào? Thẩm Trường Trạch và Al Maurell à?”
Thẩm Trường Trạch gật đầu.
“Các anh thì sao?” Thành Thiên Bích nhìn về phía Lý Đạo Ái.
Lý Đạo Ái nói: “Tôi dẫn theo hai đội trưởng.”


Trang Nghiêu nói: “Hôm nay anh phải dẫn họ đến đây, ít nhất cho chúng tôi hiểu biết khả năng của họ trước.”
Lý Đạo Ái nói: “Một dị chủng kền kền, một dị chủng báo sư tử [187], đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú.”


[187] Báo sư tử: Một dạng mèo tìm thấy ở Châu Mỹ, còn gọi báo cu ga, sư tử núi, báo, báo núi hay mèo sơn. Báo sư tử có màu nâu với tai và đuôi màu đen. Sức mạnh của cú cắn của chúng mạnh hơn của chó nhà. Vuốt của chúng có thể co giãn và có 4 ngón. Chúng sống tới 10 năm trong tự nhiên và 25 năm hay hơn nữa trong điều kiện bị giam cầm.


20120315103716341“Thú cưỡi đâu? Hay do con báo sư tử kia chở các anh?”
Lý Đạo Ái gật đầu: “Đúng.”
“Rất tốt, đội ngũ càng tinh giản càng tốt.”


Mọi người tiếp tục nghiên cứu bản đồ địa hình, định ra ít nhất ba con đường rút lui, thảo luận rất nhiều chi tiết tác chiến cụ thể, cũng lấy ra các tư liệu về Thông Ma sưu tập được cho đến bây giờ nghiên cứu một lần. Họ ngồi trong phòng họp cả buổi mà chưa thấy ra.


Hai ngày sau, cái ngày mà rất nhiều người chờ mong đã lâu đã đến, họ sẽ được nhận vũ khí riêng của mình, hơn nữa một tuần tiếp theo sẽ phải thuần thục nắm giữ phương pháp vận dụng. Trong số “rất nhiều người” này không bao gồm Liễu Phong Vũ, hiển nhiên hắn không thấy một chút hứng thú nào với vũ khí của mình cả.


Mọi người tập trung đến sân huấn luyện ngầm dưới đất, hai nhân viên công tác đẩy vào một cái tủ để đồ màu bạc rất lớn, sau khi đặt tới trước mặt họ thì lập tức ra ngoài.
Trang Nghiêu đùa nghịch điều khiển từ xa trong tay, cười nhìn mọi người: “Thế nào, có mong không?”


Đặng Tiêu hai mắt tỏa ánh sáng, điên cuồng gật đầu, ánh mắt thèm thuồng kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên ɭϊếʍƈ hai ngăn tủ vậy.
Liễu Phong Vũ trợn mắt, hừ lạnh một tiếng.


Trang Nghiêu nhếch miệng cười, ấn một cái nút trên điều khiển từ xa. Cái tủ kia lập tức mở cánh cửa sang hai bên, cái tủ vốn giống tủ lạnh đứng thẳng lập tức biến thành một bàn làm việc dáng dài, vài món vũ khí một lượt trưng bày trước mắt mọi người. Trong số vũ khí này, có một món được lắp một chiếc vòi sen lớn có thể điều chỉnh và khẩu súng phun nước có hai túi đựng dịch màu đen lập tức hấp dẫn sức chú ý của mọi người.


“Ha ha ha ha ha ha.” Đặng Tiêu không thể kiềm chế bèn lăn ra cười.
Đường Nhạn Khâu và Tùng Hạ ra sức nín cười, vẻ mặt có chút vặn vẹo, ngay cả nét mặt của Thành Thiên Bích cũng có chút cổ quái.


Liễu Phong Vũ lập tức sụp đổ, nổi trận lôi đình: “Trang Nghiêu mẹ nó ông sẽ giết chết mi! Mi làm cho ông cái vòi sen như cái JJ kia là có ý gì! Mẹ nó, mi có ý gì!”


Trang Nghiêu mỉm cười: “Bởi vì lo một túi dịch không đủ dùng nên lắp thêm túi nữa, nó thành ra như vậy tôi cũng rất bất ngờ, có điều vũ khí nên chú trọng ở tính thực dụng, vũ khí của anh có giá trị chế tạo rất cao.”
Liễu Phong Vũ nhào tới, hận không thể há miệng cắn chết Trang Nghiêu.


Trang Nghiêu vội núp đến sau lưng Đường Nhạn Khâu cách nó gần nhất, bình tĩnh nói: “Anh dùng lâu rồi sẽ biết nó tốt, nó sẽ tăng cường rất nhiều cho sức chiến đấu của anh. Trên chiến trường, giữ mạng là quan trọng nhất, anh còn có thời gian băn khoăn nó đẹp hay không sao?”


Liễu Phong Vũ mắng: “Vậy mi vì sao làm vũ khí cho người khác lại đẹp thế? Ngay cả hai cái ống thép của Thành Thiên Bích cũng dễ coi hơn cái thứ này, hôm nay ông nhất định phải đánh chết mi!”


Đường Nhạn Khâu nín cười chặn trước người Trang Nghiêu: “Được rồi, dùng thử vũ khí đi đã. Trang Nghiêu nói rất đúng, tính thực dụng mới là điều quan trọng nhất.”
Liễu Phong Vũ sắc mặt nhăn nhó, trừng hắn: “Tên với bao đựng của cậu đều đẹp thế, cậu thì biết cái gì.”


Đặng Tiêu đập tay xuống bàn làm việc cười như điên dại không ngừng: “Liễu ca, ha ha ha ha, anh xem súng máy của em có ngầu hay không, ha ha ha, anh cầm cái súng phun nước như cái JJ này thế nào a, cười chết em mất, tiểu Trang Nghiêu thật có tài, ha ha ha ha”


Tùng Hạ vỗ vỗ Đặng Tiêu, cười nói: “Được rồi, cậu đừng khích Liễu ca nữa.”


Liễu Phong Vũ tức giận đến muốn đập tường, đứng một bên sinh khó chịu. Loại người quá coi trọng hình thức bề ngoài như hắn, chuyện không thể chịu được nhất chính là sử dụng những thứ thấp hơn thẩm mỹ của mình một cách nghiêm trọng.
Trang Nghiêu nói: “Được rồi, đều đến thử vũ khí đi.”


Đặng Tiêu khẩn cấp cầm lấy khẩu súng máy cực lớn của mình, cái này giống như đại bác cỡ nhỏ vậy, có mười nòng súng, vô cùng oai phong, vừa nhìn đã biết lực sát thương rất mạnh. Nếu bị mười nòng súng này quét trúng, chỉ cần vẫn là thân thể máu thịt thì đều không thể trốn thoát số phận thủng lỗ trên người. Thân thể lực lưỡng của Đặng Tiêu rất xứng với khẩu súng bá đạo này, tuyệt đối sẽ trở thành một siêu cấp sát thủ trong cự ly ngắn.


“Wowwww, nặng quá.” Đặng Tiêu hưng phấn vuốt ve thân súng bằng kim loại màu đen mờ, cậu dùng làn da cảm nhận cảm xúc lạnh lẽo kia, thân thể vì kích động mà hơi run rẩy.


Trang Nghiêu dùng bút máy gõ vào nòng súng: “Khẩu súng máy này khi chưa lắp đạn thì nặng 18kg, nặng hơn rất nhiều so với dự kiến của chúng tôi dù đã cố gắng hết sức sử dụng chất liệu nhẹ, nếu không nhất định sẽ gần 30kg. Tốc độ bắn trung bình sau khi điều chỉnh là 7200 phát/giây, băng đạn đang được cấp tốc chế tạo, sức nặng cuối cùng có thể sẽ hơn 150kg, anh chỉ có thể đeo nó trên lưng khi đã biến thân. Băng đạn do 6 băng đạn tiêu chuẩn kết nối lại, thiết kế linh hoạt, sau khi dùng hết một băng đạn tiêu chuẩn, băng đạn ấy sẽ tự động tách ra, giảm bớt phụ trọng và thể tích. Đến lúc bắn hết đạn, anh có thể ném băng đạn xuống, nhưng khẩu súng này anh tuyệt đối không được ném, lỡ ném rồi thì anh cũng khỏi về luôn.”


Đặng Tiêu ra sức gật đầu: “Sao anh có thể ném nó chứ, anh nhất định sẽ khiêng về.” Cậu yêu thích không buông tay ôm vũ khí của mình: “Bây giờ anh có thể đến sân bắn dùng thử không?”


“Cứ đợi đã, lát nữa chúng tôi cũng muốn ra ngoài thí nghiệm vũ khí. Hộp này chính là băng đạn tiêu chuẩn, lát nữa anh dùng nó để thử vũ khí, nó được đặc chế theo vũ khí của anh, mỗi hộp có thể chứa 6000 viên đạn. Anh một lần mang theo 6 hộp, nói cách khác, nếu anh khiêng súng máy bắn không ngừng, trong 5 phút sẽ hết sạch đạn, cho nên trong thực chiến, anh nhất định phải tiết kiệm đạn.”


Đặng Tiêu nói: “Hiểu rồi.”
Trang Nghiêu nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Thử tên và bao đựng tên của anh đi.”


Đường Nhạn Khâu nhìn số mũi tên và bao đựng tinh xảo, đã sớm hai mắt sáng lên, nghe vậy thì nhanh chóng cầm lấy bao đựng tên, giắt ra sau lưng, lại cầm lấy ba mũi tên khác nhau, một lượt quan sát.
“Sức nặng của bao đựng tên thế nào?”
“Rất nhẹ.”


“Sau khi chứa đầy tên thì không nhẹ, sức nặng chắc là hơn 35 kg, có điều phụ trọng này với anh mà nói cũng không tính là gì.”


Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi có thể